Truyền Nhân Thiên Y

Chương 633

Chương 633

“Ừm.” Lương Siêu gật gật đầu, cảm thấy cần phải làm vậy.

Sau đó Mộ Khuynh Tuyết lại ngáp một cái, đứng lên duỗi người một cái rồi liếc mắt đưa tình về hướng Lương Siêu: “Đêm dài đằng đẵng thế này một mình anh sẽ rất gian nan, cần người ta phục vụ anh một chút không? Người ta giỏi nhiều thứ lắm đấy, có vài thứ không chừng anh nghe còn chưa nghe nói qua đâu.”

Cô vừa nói, vừa chậm rãi đi đến sau lưng Lương Siêu, dựa lên bả vai hắn, thân thể còn chậm rãi trườn lên vị trí cổ, hơi thở như hoa lan…

Trời!

Lương Siêu đột nhiên run rẩy, vội vàng bắt lấy hai tay muốn dò xét xuất hiện bên dưới của Mộ Khuynh Tuyết, lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: “Khuynh Tuyết, hiện tại anh thật sự chỉ muốn im lặng một mình, anh chỉ yên lặng suy nghĩ, đừng làm rộn được không?”

“Hứ.” Lúc này Mộ Khuynh Tuyết rút tay ra, nói một tiếng không thú vị rồi quay người lên lầu.

“Khuynh Tuyết.” Lương Siêu đột nhiên kêu một tiếng, nói: “Chuyện liên quan tới em, anh vẫn luôn để bụng, chẳng qua còn muốn nhờ em kiên nhẫn chờ thêm một chút. Món nợ mà Mộ gia thiếu em và cha mẹ em đều sẽ được tính cả gốc lẫn lãi.”

Mộ Khuynh Tuyết dừng chân, khóe miệng hơi nhoẻn lên cười.

“Ừm, vậy về sau nô gia thật sự phải nương nhờ tiểu tướng công chàng rồi đấy.”

Sau khi Mộ Khuynh Tuyết trở về phòng, Lương Siêu lại mở hai bình rượu muốn uống thêm thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài biệt thự truyền đến một tiếng tiêu.

Tiếng tiêu trong trẻo lạnh lùng, ẩn giấu lưỡi gió, nghe lâu sẽ cảm giác giống như một thanh kiếm sắc đang không ngừng đâm vào đầu óc của mình!

Người thổi tiêu này không đơn giản!

Lương Siêu biến sắc, lập tức phá cửa sổ lao ra, liền nhìn thấy cách bên ngoài biệt thự không xa có một người đàn ông trung niên mặc trường sam chừng năm mươi dựa vào một cây đại thụ đang thổi một cây tiêu bằng ngọc.

Ông ta có dáng dấp cao lớn, trên người có một thanh trọng kiếm không lưỡi dài chừng hai mét, thân kiếm nhìn có vẻ được tạo thành từ hắc thiết, mang đến cho người ta một cảm giác cổ xưa, nặng nề cực đoan.

Thấy Lương Siêu ra tới, người đàn ông trung niên không thổi nữa mà cất tiêu ngọc vào, cứ yên lặng mà nhìn hắn như vậy.

Trực giác mãnh liệt nói cho Lương Siêu, đối phương là kẻ không hiền lành gì.

“Các hạ đến thăm đêm khuya, không biết…”

“Đánh thằng nhỏ rồi thì tên già đương nhiên phải đứng ra. Đạo lý này từ xưa đã bất biến, còn phải hỏi?”

Lương Siêu: “…”

Đánh thằng nhỏ?

Tôi đánh ai chứ?

Cuối cùng hắn suy nghĩ cẩn thận nửa ngày mới nói: “Ông… Là cha của Thẩm Động tổng bộ Võ Minh kia? Nhưng hai người dù là tướng mạo hay hình thể đều không quá giống?”

Người đàn ông trung niên xưa nay nghiêm túc nghe xong lời này thì khóe miệng cũng không khỏi giật giật.

“Ta tên là Mặc Vân, lấy kiếm xưng tôn, danh hiệu Kiếm Tôn Giả, chính là một trong hai vị trưởng lão Hình Phạt của tổng bộ Võ Minh. Thẩm Động là đệ tử của ta.”

Bình Luận (0)
Comment