Truyền Nhân Thiên Y

Chương 4


“Không được!”
Tần Liên lập tức phản đối, thanh âm cũng cao hẳn lên.
“Mối hôn sự này vốn là do ông cụ tự định ra, không một ai có tư cách cản trở!”
“Anh, anh đừng quên lời nói của ông cụ trước lúc ra đi, ông nói tương lai của Tần gia hoàn toàn trông cậy vào vị Thiên y này.

Nếu như có hắn thì ít nhất Tần gia có thể…”
“Đủ rồi!”
Sắc mặt của Tần Thiên Hải tối sầm lại, ông ta khẽ quát: “Nay không còn như trước nữa, nếu như ông cụ còn sống và thấy được Tần gia hiện tại hưng thịnh như bây giờ thì anh tin rằng ông cụ cũng sẽ thay đổi quyết định mà thôi.”
“Hiện tại anh là gia chủ của nhà này cho nên chuyện này cứ quyết định như thế đi!”
Tần Liên muốn nói thêm gì đó nhưng Tần Thiên Hải lại không có ý muốn nghe, ông ta đứng dậy rời đi.
Mẹ con Triệu Nhã Chi và Tề Tuyết thấy vậy thì nhìn nhau cười.
Cuối cùng cũng loại bỏ được rắc rối này.
“Hừ!”
Tần Liên tức giận hừ một tiếng, cô ta trợn mắt nhìn hai mẹ con nhà kia một cái rồi rời đi đầy tức giận.
Tại một quán cơm ở Đại học Giang Lăng.
“Cô, cô tìm con ạ.”
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài bồng bềnh bước đến với nụ cười tươi tắn, toàn thân cô gái bước đi giống như phát sáng thu hút biết bao ánh mắt rực lửa của người khác giới.
“Mọi người mau nhìn đi! Là Tần Nhược Đồng đấy!”
“Trời ơi, cô ấy đúng là hoa khôi Tần.

Mau mau, khó có cơ hội được nhìn người thật ở khoảng cách gần như vậy, mau chụp ảnh đi!”

“Hầy…Thằng nhóc này đúng là đáng khinh, cậu muốn chụp ảnh để làm gì? Không phải định đến nửa đêm lén lút…”
“Xì!”
“Có thể nhìn thấu nhưng chớ nên nói ra mới đúng là anh em.”
“...”
Tần Nhược Đồng không hề để ý tới những lời nghị luận xung quanh, cô ta đi thẳng tới chỗ Tần Liên rồi ngồi xuống.
“Tới rồi sao? Cháu mau ngồi xuống đi, cô đã gọi cà phê mà cháu thích uống nhất rồi đây.”
“Vâng, cháu cảm ơn cô.”
Tuy vai vế chênh lệch nhưng hai người cũng chỉ kém nhau mười mấy tuổi cho nên ngày thường họ thân nhau như chị em.
Sau khi tán gẫu vài câu, Tần Liên bắt đầu đi vào chủ đề chính và trực tiếp giải thích mục đích cô ta đến đây.
Mặc dù Tần Thiên Hải phản đối nhưng cô ta hy vọng Tần Nhược Đồng cũng có ý muốn chủ động thực hiện hôn ước này, gả cho Lương Siêu.
Chỉ trong phút chốc, đôi mắt hạnh của Tần Nhược Đồng mở to với vẻ không thể tin nổi.
“Cô, cô có biết mình đang nói gì không?”
“Con bé này, cô đâu có ngốc.

Đương nhiên là cô đang biết mình nói gì rồi!”
“Nghe cô nói này, ánh mắt của ông nội không tồi đâu.

Nếu như trước đó ông ấy đã nói vậy rồi thì chắc chắn Lương Siêu chính là thiên tài! Cháu mà ở bên hắn thì chắc chắn không thể sai được!”
“Tuy rằng hiện tại bố của cháu có chút tùy hứng, cho rằng người ta không xứng với cháu nhưng mà chuyện này liên quan tới hạnh phúc của cháu nên cháu không thể nghe ông ấy được.”
“Nếu như thật sự không được thì cháu cứ gặp mặt Lương Siêu một lần đi, sau đó hai đứa bỏ trốn cùng nhau!”
“Còn về vấn đề tiền bạc thì cháu không cần phải lo, cô nhất định sẽ sắp xếp.”
Tần Nhược Đồng: “…”
Hiện tại cô ta không khỏi nghi ngờ rằng liệu đây có phải là cô của mình không?
Vất vả lắm mới thoát được khỏi hố lửa, cô ta còn tự đẩy mình vào làm gì?
“Cô, cô đừng lo lắng đến chuyện cả đời của cháu nữa được không? Trước mắt, cô cứ kiếm cho cháu một người chú đi đã.”
“Con bé này, sao cháu lại nói thế?”
“Lẽ nào cháu không biết cô của mình giỏi tới mức nào sao, đàn ông ở toàn Thiên Hải này được mấy người xứng với cô?”
“Vâng, không có mấy nhưng Lương Siêu không hề xứng với cháu.”
Tần Nhược Đồng khinh thường: “Cháu từng nghe bố nói rằng có lẽ tên Lương Siêu kia là một tên nghèo.

Sở dĩ ban đầu có hôn ước này cũng là vì sư phụ của anh ta có năng lực mà thôi.”
“Hiện tại, người theo đuổi cháu ở trong trường không có 100 cũng có 80, những người đó còn giỏi hơn tên kia không biết bao nhiêu lần.

Cháu còn chưa chọn được ai trong số đó, huống chi là nói đến anh ta?”
“Tóm lại, cháu chỉ có 1 câu thôi, hôn nhân của cháu do cháu làm chủ.

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song* mới là tình yêu mà cháu mong muốn còn tên Lương Siêu kia không biết từ đâu chui ra.”
* Chỉ sự xứng đôi vừa lứa giữa một người nam và một người nữ
“Hừ, anh ta không xứng.”

Nghe vậy, Tần Liên nhíu chặt mày.
Cô ta biết lòng tự trọng của cháu gái cao ngất trời, hơn nữa cũng có vốn liếng nhưng vốn liếng này trước mặt Lương Siêu kia thật chẳng là gì cả…
Có lẽ toàn bộ Tần gia, chỉ có cô ta là người hiểu rõ nhất thân phận của truyền nhân Thiên Y tuyệt vời tới mức nào!
“Nhược Đồng, cô hy vọng cháu…”
“ y da, được rồi mà cô, cháu còn có hẹn nên không nói chuyện nữa.

Có gì nói sau.”
Nói xong, Tần Nhược Đồng vội vàng rời đi khiến cho Tần Liên tức giận tới mức giậm chân.
Buổi chiều cùng ngày.
Kể từ lúc đưa Lương Nghiên về, Lương Siêu vẫn luôn chữa trị cho cô bé.
Khi nhìn thấy những vết thương càng ngày càng nghiêm trọng, càng ngày càng thê thảm khiến cho sự thù hận trong lòng Lương Siêu càng tăng.

Hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi em gái của mình đã phải chịu bao nhiêu đau khổ suốt 5 năm qua.

Cô bé cũng từng là viên ngọc quý trong tay bố mẹ, là cô công chúa nhỏ của gia tộc, thế nhưng hiện tại…
“Ư ư…”
Trong cơn mê mang, dường như Lương Nghiên bị đau tới mức kêu lên nên Lương Siêu cố gắng nhẹ một chút.
“Leng keng!”
Tiếng chuông cửa vang lên, ánh mắt Lương Siêu đột nhiên trở nên lạnh lùng!
Cuối cùng người của Tần gia đã tới đây sao?
Khi xuống tầng mở cửa, hắn trông thấy một người đàn ông trung niên và bốn tên vệ sĩ đi theo phía sau.

Tần Thiên Hải không hề xin lỗi hay có thái độ nhận sai mà thay vào đó là dáng vẻ cao ngạo và độc đoán, ngay cả 4 vệ sĩ đi theo ông ta cũng kiêu căng không kém.
“Cậu chính là Lương Siêu phải không?”
“Ta là gia chủ hiện tại của Tần gia, Tần Thiên Hải.”
“Ồ.”
Lương Siêu thản nhiên trả lời, hắn đưa tay ra.

“Tờ hôn thư của Tần gia mấy người đã mang tới đây chưa?”
“Trả lại cho tôi đi, từ nay Tần gia của mấy người cùng với Thiên Y không còn liên quan nữa.”
Tần Thiên Hải nhíu mày, ông ta cảm thấy rất khó chịu với thái độ của Lương Siêu.
“Cho cậu.”
Ông ta lấy ra một tấm giấy da từ trong túi ném qua.

Sau khi Lương Siêu bắt được, hắn nhìn thoáng qua rồi nhíu mày.
Có 9 tờ hôn thư, mỗi tờ đều có 2 bản.

9 bản trong tay hắn đều có chữ ký của gia chủ bên nữ còn bản hôn thư mà bên nữ giữ cũng sẽ có chữ ký của sư tôn.
Thế nhưng cuộn da dê này lại trống không, thậm chí còn chẳng có sợi len nào.
“Bản hôn thư này là giả.”
“Là giả?”
Tần Thiên Hải nhíu mày, sau khi nhìn một lúc thì ông ta cũng phát hiện ra vấn đề.

Chỉ cần nghĩ một chút cũng hiểu được lý do vì sao.

Nhất định là do em gái Tần Liên của ông ta giở trò quỷ!
Sau khi suy nghĩ một hồi, ông ta ném tờ hôn thư sang một bên và nói: “Bản hôn thư của Tần gia là thật hay giả cũng không quan trọng, chỉ cần bản cậu đưa cho chúng tôi là thật là được.”
“Dù sao thì Tần gia mới là bên từ hôn còn cậu chính là người bị từ hôn.”
“Cậu hiểu chưa?”

Bình Luận (0)
Comment