Truyền Nhân Thiên Y

Chương 190


Ngày hôm sau, cả Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm vốn đã sợ hãi nên làm mọi việc theo trình tự.

Sau khi ký hợp đồng với Giả Nam, bọn họ đã tập hợp toàn bộ tài sản lại và chuyển tất vào tài khoản của Lương Siêu.

Kể từ đó, chỉ trong nháy mắt Lương Siêu đã trở thành nhà giàu mới nổi.

Trở thành triệu phú!
Vài ngày sau.

Sau khi thấy vết thương của Cung Vũ và Hạ Tử Yên gần như đã lành, Lương Siêu nói về chuyến đi sắp tới của mình tới đế kinh.

Sau khi nghe xong, người vui nhất chính là Lương Nghiên.

Sau một thời gian đi khắp nơi, cuối cùng bọn họ đã có thể trở về nhà.

Cô bé đã không còn quá nhớ về ba mẹ nữa.

Sau khi nghe vậy, Cung Bình lập tức nháy mắt với Cung Vũ.

“Vũ Nhi, dù sao hiện tại con cũng đã bị truyền thông Thiên Ngu phong sát rồi và con cũng có nhiều thời gian hơn trước, chi bằng con tới đế đô phát triển cùng Tiểu Lương đi?”
“Dù sao đế kinh cũng rất rộng lớn, với điều kiện và tài hoa của con, nhất định có thể tạo ra một khoảng trời cho riêng mình một lần nữa.

Huống chi còn có Tiểu Lương chăm sóc cho con khiến cho ba rất yên tâm.”
Cung Vũ cũng hiểu được ý của ba mình nên cô nhìn về phía Lương Siêu và hỏi: “Em có thể đi cùng chứ?”

“Liệu anh có chê em phiền không?”
“Ờ.”
“Đương nhiên là không rồi.”
Lương Siêu nói: “Dù sao tôi cũng muốn chịu trách nhiệm chuyện em bị phong sát, sự nghiệp bị hủy.

Đợi đến khi quay lại đế kinh, anh sẽ giúp em lấy lại tất cả những thứ này.”
Nghe xong, Cung Vũ mỉm cười vui vẻ chạy lên tầng, không quay đầu lại nói: “Vậy để em đi thu dọn hành lý.”
Lương Siêu mỉm cười nhìn về phía Hạ Tử Yên nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì cô đã bĩu môi nói: “Anh đừng mơ bỏ em ở lại.

Nói cho anh một tin tốt, em đã bị một trưởng lão của tổng bộ Vũ Minh phát hiện rồi.”
“Mấy ngày nữa, em phải tới Hổ đường của tổng bộ Vũ Minh báo cáo.”
Nghe vậy, Lương Siêu cảm thấy có chút đau đầu.

Sau đó, Hạ Tử Yên cười nói tiếp: “Đúng rồi, khi nói chuyện với Liễu Băng Khanh vào đêm qua, em nghe nói rằng cô ấy đang có dự định phát triển tập đoàn Thiên Đạt tới đế kinh.”
“Cái gì?”
“Chuyện đó xảy ra khi nào?”
“Mấy ngày trước, em nghe Liễu Băng Khanh nói rằng địa điểm của công ty chi nhánh đã được chọn ở đế kinh.

Chiều nay cô ấy sẽ bay tới đế kinh.”
Lương Siêu: “…”
Ba người phụ nữ cùng đi, vừa nghe đã biết những ngày sắp tới của hắn không được yên ổn rồi.

“ y da, anh cứ bình tĩnh.”
“Dù sao tính tình của Cung đại minh tinh tốt như vậy, sẽ không tranh giành không ghen tị.

Cùng lắm cũng chỉ có em với Liễu Băng Khanh hay gây khó dễ cho anh thôi.”
Hạ Tử Yên cười ha ha nói, còn Lương Siêu cũng tự an ủi bản thân như vậy.

Thế nhưng rất nhanh Lê Uyển đã gọi điện thoại tới.

“Tiểu Siêu, ta nghe nói con định đi tới đế kinh hả?”
“Khi nào con đi thì sư nương sẽ bảo Tiểu Tuyết đi cùng con.”
Gì cơ?
Lương Siêu hoảng sợ và lắc đầu điên cuồng theo bản năng nhưng hắn còn chưa kịp từ chối thì Lê Uyển đã nói với vẻ đau lòng: “Sư nương đã nghe về chuyện của Tiểu Tuyết rồi.”
“Đứa trẻ này quá đáng thương, cả đời đã gặp quá nhiều đau khổ rồi nhưng cũng may mà con bé gặp được con.

Khi quay trở về đế kinh, con nhất định phải đòi lại công bằng cho Tiểu Tuyết nhé!”
“Đây chính là nhiệm vụ mà sư nương giao cho con, con có thể hoàn thành được không?”
“Con…”
Nhất thời trong lòng Lương Siêu cảm thấy cay đắng, đúng là còn không cho hắn có cơ hội bình tĩnh lại!
Thế nhưng làm sao hắn có thể không làm theo mệnh lệnh của sư nương được?
Trong lòng bé khổ mà không nói được gì!

Vì vậy sau cùng, Lương Siêu cũng cắn răng gật đầu!
“Có thể ạ…”
“Ừm, ngoan lắm.”
Lê Uyển cười nói: “Sư nương đã sống đến từng tuổi này nên cũng không muốn ép uổng mấy người trẻ tuổi các con làm gì cho nên ta sẽ không đi cùng các con.”
“Đúng rồi, nếu như con biết chỗ chôn của sư phụ thì nhớ trở về nói cho sư nương một tiếng.”
Nghe thấy nỗi thương cảm trong giọng nói của Lê Uyển, tuy ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng Lương Siêu mắng mỏ lão Thiên Huyền vô lương tâm đó.

Sau khi cúp máy, Lê Uyển quay đầu nhìn Mộ Khuynh Tuyết xuống tầng.

Thấy hai tay cô nắm chặt, vẻ mặt có chút căng thẳng thì cười lắc đầu.

“Con yên tâm, đã xong rồi.”
“Trước khi tới đế kinh, đừng quên thuốc mà tối qua ta đưa cho con.

Nhất định phải tìm cơ hội thích hợp cho Tiểu Siêu uống vào, nhất định sang năm hai đứa sẽ có đứa con béo mập.”
Mộ Khuynh Tuyết đỏ mặt nói: “Sư phụ, người không đứng đắn!”
“Không đứng đắn?”
“Haizzz…”
“Tiểu Tuyết, chờ đến khi nào con ở tầm tuổi của sư phụ thì con sẽ hiểu được thôi.

Nếu như ta có thể có 1 đứa con thì những ngày còn lại cũng không buồn tẻ tới mức này.”
Sau khi nghe xong, Tiểu Tuyết nghiêm túc nghĩ về chuyện này.

Cuối cùng, cô ấy cho ra kết luận, đúng là rất có lý!
Tay phải của cô ấy đút vào trong túi áo, nắm chặt lấy lọ đan dược trong túi.

Ngày hôm sau, đoàn người Lương Siêu lên máy bay tới đế kinh.

Trong suốt chuyến bay, mấy người phụ nữ trò chuyện rôm rả với nhau, chỉ có Lương Siêu là không nói gì.


Lúc đầu, mấy người phụ nữ còn tưởng hắn đã giả vờ ngẫm nghĩ nhưng khi gọi hắn hai lần thì thấy rằng hắn đang phớt lờ bọn họ nên họ không làm phiền hắn nữa.

“Đế kinh…”
“Lương Siêu đã quay trở lại rồi đây.”
Cùng lúc đó, tại tổng bộ của tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh ở đế đô.

Bên trong văn phòng chủ tịch, Giả Nam đang báo cáo công việc cho Diệp Khuynh Thành.

Diệp Khuynh Thành yên lặng lắng nghe.

Trong suốt quá trình báo cáo, trên khuôn mặt cô ta luôn nở nụ cười.

Sau khi Giả Nam báo cáo xong, cô ta lắc đầu với vẻ không thể tin nổi.

“Nam Nam, lần này cô thật sự làm rất tốt, cũng xem như đã giải quyết cho tôi một mối nguy lớn.

Có điều cô vẫn luôn có điều gì đó giấu tôi, hiện tại anh đã có thể giải đáp những nghi vấn của tôi chưa?”
“Rốt cuộc cô đã làm thế nào để khiến cho hai nhà Ngô, Đào tặng miễn phí tài sản của họ trong ngành dược phẩm vậy?”
Giả Nam cười nói: “Chủ tịch Diệp, tôi không hề tốt như cô nghĩ đâu.

Nói đi nói lại, chẳng qua lần này tôi cũng kiếm được món hời mà thôi.”
“Nếu như cô thật lòng muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn vị hôn phu mà cô chưa từng gặp mặt kia đi.”
“Lương Siêu.”.

Bình Luận (0)
Comment