Truy Cầu Sức Mạnh

Chương 6 - Tập Luyện

Đến xế chiều, Khánh Phong cơ bản cũng đã hiểu được vật của thần để lại vô giá đến mức nào. Chiếc hộp cũ kỹ mà hắn không thèm để vào mắt chính là một tối thượng bảo, bên trong là một chiều không gian song song với thế giới bên ngoài, chính giữa mảnh đất chứa đầy kỳ hoa dị thảo là một tòa nhà nguy nga lộng lẫy. Bên cạnh là dòng suối đỏ rực, cung cấp sự sống cho cả mảnh đất. Chiếc bình đựng thuốc cũng là một thần bảo, ngoài đựng thuốc còn có thể đựng cả yêu đan, tiên đan, có thể hô to gọi nhỏ. Thanh kiếm kia là Tịch trần kiếm, lưỡi kiếm mỏng mà sắc, chẻ đá chặt sắt như chém bùn, thời huy hoàng cũng từng uống máu của biết bao nhiêu kẻ thù khi chinh chiến. Vừa lúc ra đời, cũng chỉ là một linh bảo bình thường, qua mấy đời chủ nhân, bây cũng đã trở thành thánh bảo, càng chiến càng hăn say, càng chiến ý chí càng cao.

Còn có cái lò luyện đan kia chính là Hắc ma đỉnh. Dược đỉnh màu đen, toàn thân ẩn ẩn lượn lờ một tia khí tức trầm ổn, bề ngoài khắc đồ đằng hỏa diễm. Đóm lửa bên trong là dị hỏa Hồng liên nghiệp hỏa, màu đỏ thẫm, là một ngọn lửa rất đẹp, khi lửa bốc lên tạo thành hình dáng từng đóa hồng liên. Ngoài ra còn có Đại hồng chun, và Cửu phẩm liên hoa tháp, đều là bán thần bảo. Chiếc áo đen tuyền mà Khánh Phong đang khoác kia chính là Hắc long giáp được làm từ được làm da và vảy của Hắc long cửu đầu, sức phòng ngự cực cao, ngoài ra còn có thể hấp thu linh lực của đối phương chuyển cho bản thể sử dụng, hoặc là che dấu khí tức hoặc là ẩn thân. Bên dưới lớp áo, hóa ra còn cất dấu khẩu quyết của Thôn phệ công, có khẩu quyết này Khánh Phong có thể tiến cấp nhanh chóng nhờ vào việc thôn phệ những kẻ khác.

Sau khi hoàn thành quá trình nhận nhỏ máu nhận chủ, mọi vật đều trở về vị trí của nó , trên ngón tay Khánh Phong có thêm chiếc nhẫn sáng bóng, còn tay hắn thì có thêm một dấu ấn của thanh kiếm Tịch trần.

" Khánh Phong , công tử"

Vừa xong thì Khánh Phong nghe tiếng gọi của Mị Như và Diệp Ái Lan từ ngoài sân vọng vào.

" Diệp An đã về chưa đó Khánh Phong " Mị Như hất hàm hỏi.

"Aasaaa... Ta không biết, từ sáng đến giờ ta vẫn chưa thấy ai vào đây hết"

"Có lẽ sáng mai lão ta mới về, là một lão ngoan đồng đấy, tỷ đừng lo lắng" Diệp Ái Lan nhí nhảnh trả lời.

"Uhm, ta cảm ơn muội, muội về trước đi, chốc nữa ta sẽ về sau"

"Vâng, sư tỷ, tỷ nhớ về sớm nhé, tối nay muội còn phải ra sau núi luyện kiếm nữa đó. " Diệp Ái Lan nói

Mị Như không nói gì, chỉ gật đầu, đưa tay đoán lấy giỏ cơm mà Diệp Ái Lan đưa. Mị Như hướng đến chiếc bàn gần đó, ngồi xuống và bày cơm ra, Khánh Phong hiểu ý cũng tự mình đi đến. Suốt bữa cơm, Khánh Phong luyên thuyên hỏi đủ chuyện trên trời dưới đất, cũng không hiếm câu khen ngợi hỏi thăm đưa đẩy, Mị Như cũng không biết là hắn thật lòng quan tâm nàng hay là đang hỏi cho có chuyện. Chốc lát thì bữa cơm cũng xong, Mị Như chào tạm biệt hắn, hẹn ngày mai cùng nhau lên đường trở về Lâm gia.

Ăn cơm uống rượu no say, Khánh Phong vỗ bụng ngã lưng xuống chõng che định bụng đánh một giấc tới sáng mai.

"Lâm gia xem thường ngươi như vậy, chủ nhân cũng đã nhờ ngươi tiêu diệt Lâm gia, mà lúc này ngươi vẫn còn tâm trí để ăn với ngủ hay sao chứ!? " Một tiếng quát lạnh lùng vang lên bên tai Khánh Phong làm cho hắn tí nữa vãi cả ra quần.

"Ta ở trong não hải của ngươi, ngươi không cần tìm kiếm,Tịch Trần là ta. Ngươi bây giờ còn không chịu tu luyện thì đợi đến lúc nào nữa. " giọng nói u lãnh kia lần nữa vang lên.

"Vâng... Dạ... Vâng.... Được ạ.. Được ạ... Sư tỷ bớt giận, ta làm liền đây" Khánh Phong lấp ba lấp bấp trả lời.

Khánh Phong uể oải đứng lên, chưng ra bản mặt đứa đám đi hướng hậu sơn đi tới.

Hậu sơn núi Thanh Lâm cách làng không xa, khoảnh chừng hai phút đi bộ, nơi đây là một rừng trúc sâu thăm thẳm, phía trước không xa có một con đường mòn dẫn tới một hòn đã bằng phẳng, chứng tỏ đã có nhiều nhân vật đến đây tu luyện. Khánh Phong làm theo chỉ dẫn của Tịch Trần, lòng bàn tay bàn chân và đỉnh đầu hướng thẳng lên trời, hít sâu bằng mũi và thở ra thật chậm bằng miệng. Từng luồng khí mát lạnh trong rừng trúc tràn vào phổi hắn, cảm giác thật là thoải mái. Thôn phệ công pháp quả thật là đồ tốt, hấp thu khí của trời đất chuyển thành khí của cơ thể, với cách tu luyện này giúp Khánh Phong tu luyện nhanh gấp đôi những nhân vật thiên tài. Càng tu luyện Khánh Phong càng hăng say, tu vi của hắn tăng lên chóng mặt, từ thường nhân, llinh sĩ, linh úy, rồi linh tá. Hắn cũng biết dục tốc bất đạt, muốn trên cao vững mạnh thì cái gốc rễ càng phải vững chắc, Khánh Phong đành phải dừng lại ở ngũ cấp linh tá.

Khánh Phong rời khỏi tảng đá, hai tay bắt đầu kết ấn theo lời hướng dẫn của Tịch Trần, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ còn lại ảo ảnh

"Ầm."

Khánh Phong cũng không ngờ rằng một chưởng của mình uy lực như vậy, trực tiếp trưởng ngã rất nhiều cây trúc phía trước, có lẽ chính hắn cũng không biết được Tịch Trần vừa dạy hắn một Hàn băng chưởng .

"Ầm"

"Ầm"

"Ầm"

"Ầm"

".... "

Liền sau đó hàng vạn cây trúc nỗi tiếp nhau đỗ ngục xuống, một khoảnh đất rộng xung quanh hắn không còn một ngọn trúc nào.

Diệp Ái Lan luyện kiếm cách hắn không xa, nghe tiếng động liền ngự kiếm tiến lên xem xét. Không ngờ rằng lại bắt gặp Khánh Phong đang tập luyện võ, chuyện tốt đẹp này là đều là một tay hắn tạo ra, không sư tỷ đã nói, người chỉ là một phàm nhân thôi sao, tại sao lúc này lại là linh tá ngũ cấp chứ. Thấy Khánh Phong đang tu luyện nàng đành đến dưới gốc của một bụi trúc chưa bị Khánh Phong tàn phá, vừa mới yên vị thì....

"Vù ... Vù"

Hai đạo hàn băng song song bay về hướng Diệp Ái Lan. Nàng nhẹ nhàng phất tay cuốn theo vô số lá cây tạo thành tấm khiên trước mặt, đánh tan hai luồn sức mạnh của một linh tá.

"Aaaa.... Ái Lan muội muội, nàng cũng ở đây tập luyện à"

"Đúng vậy, ta đang luyện kiếm bên kia vách núi, nghe bên này có tiếng động, chỉ sợ có yêu thú tuấn công làng nên ta liền qua đây, không ngờ là gặp huynh đang luyện chưởng pháp. " Diệp Ái Lan phe phẩy bàn tay ngọc khẽ lấy đi bụi đất bám trên người.

"Là như vậy, ta có ý kiến thế này, ta cũng mới luyện tập võ kỹ gần đây, cũng chưa thực, muội có thể giả làm kẻ thù của ta chứ"

"Được thôi, ta sẽ nhẹ tay, không để huynh bị thương"

" không sao, muội c... ' Lời vừa ra khỏi cổ Khánh Phong lại phải nuốt vào

"Ta biết ngươi nghĩ gì, nhưng cô ta là linh đế cấp 7, ngươi chịu được một đòn mạnh tay của cô ta không" Tịch Trần hoảng hồn nói.

"Sao thế Phong sư huynh" Diệp Ái Lan thấy Khánh Phong muốn nói nhưng lại ngập ngừng.

"À, ta không sao, muội yên tâm"

"Vậy thì mời huynh tiếp chiêu".

Vừa nói Diệp Ái Lan vừa khẽ khàng xoay người, khí tức của một linh đế tỏa ra làm cho Khánh Phong suýt ngạt thở, hắn vội vàng lùi về sau về, thủ thế chuẩn bị tấn công.

"Ngươi cứ việc làm theo ta" Tịch Trần lắc đầu nói.

"Hai tay đan vào nhau, đầu ngón cái chạm đốt thứ ba ngón áp út..... Mắt nhằm lại, dùng tâm cảm nhận khí quanh người... ". Khánh Phong vừa nghe Tịch Trần giảng giải vừa làm theo, kết ấn là một chiếc khiên bằng băng.

"Đả sơn pháp"

Tiếng hét của Diệp Ái Lan văng vẳng vang lên, cùng với đó là một nắm đấm to tướng đấm thẳng vào chiếc khiên băng của Khánh Phong. Cùng lúc đó, dấu ấn ở tay hắn sáng lên Tịch trần kiếm hiện ra trên, mũi chỉ xuống đất cong lại rồi bung ra giúp Khánh Phong tránh được kiếp. Rừng cây phía sau đổ như rạ. Một đấm này đủ sức để phá tan ngọn núi, nếu va vào người , Khánh Phong không biết sẽ ra nông nỗi nào.

Khi thân hình còn trên không, Khánh Phong liền đảo một chém ra một kiếm miệng hét to:

"Phá vân kiếm"

Một đường kiếm rực rỡ hướng Diệp Ái Lan chém tới. Diệp Ái Lan không nhanh không chậm tạo ra một lá chắn trước mặt, cản lại đường kiếm xé trời kia.

"Rừng xanh phòng hộ"

Cùng với tiếng hô là hàng ngàn cây trúc xung quan Khánh Phong như có linh trí điên cuồng vây quan hắn.

"Cách sơn đả ngưu"

"Phá thiên sơn kiếm"

".... "

Theo hàng loạt tiếng hô của Khánh Phong là hàng vạn đường kiếm tỏa trời xuất ra. Cản phá hầu hết các ngọn trúc đang bao vây, nhưng linh tá vẫn là linh tá, sau một lúc kiên cường chống trả, cuối cùng Khánh Phong cũng bị Diệp Ái Lan khóa chân treo trên ngọn cây, không còn sự bảo hộ của Tịch Trần, Khánh Phong lập tức oai oải.

" Diệp Ái Lan , Diệp Ái Lan thả ta xuống , thả ta xuống, cao như thế này, tta mà rơi xuống chỉ có thể đi trầu ông bà mà thôi, ta xin nàng đó. Huhu" Khánh Phong trưng ra bộ mặt mít ướt cầu xin.

Diệp Ái Lan phì cười, phất tay thả hắn xuống.

" Khánh Phong , hóa ra huynh cũng sợ chết nhỉ, haha, thôi được rồi, huynh về cố gắng tập luyện, ngày nào đó huynh chắc chắn sẽ hơn ta. Huynh ngồi nghỉ ngơi đợi ta ra suối lấy nước. "

Nói rồi, Diệp Ái Lan rời đi, một thân bạch y làm cho Khánh Phong trở nên ngây ngốc.

Bình Luận (0)
Comment