Trường Sinh Giới

Chương 338 - Tử Thành Hạ Xuống Thế Gian

Gió nhẹ nhẹ phe phẩy, cây hòe cổ trong rừng rung rinh toả ra những làn hương hoa hoè thơm ngát. Bay lả tả, hoa hòe bay lả tả, tiết trời dần dần nóng lên, những bông hoa hoè trắng như tuyết rốt cục tàn đi, tung bay như những cụm bông làm nổi bật vẻ thê lương của hồng hoang Cổ Thôn chết lặng này.

Hoa rơi như nước mắt tuôn trào, phảng phất biểu thị một điềm xấu làm náo động thời đại sắp sửa giáng xuống .

Tiêu Thần trong Cổ Thôn đã lẳng lặng canh chừng bốn mươi chín ngày , Tử Thành trong không gian thần bí đến từ dưới đất rốt cục đã dần dần hiển linh ra trong thế giới thực tế .

Vào một ngày kia, nó chậm rãi nhô lên, đứng sừng sững ở trên mặt đất nhưng mà lại vẫn cứ mờ mờ ảo ảo, phảng phất như có sương mù vô tận đang lượn lờ làm cho người ta có cảm giác hư ảo không đúng với thực tế.

Tử Thành vẫn còn chưa thực sự phá vỡ để vào Nhân Gian Giới, nhưng rõ ràng việc nó giáng xuống đã là điều vô phương ngăn cản, ngày nó hoàn toàn hiển linh ra có lẽ tùy thời sẽ đến.

Tường thành toàn thân đen nhánh cao hơn trăm thước, dày dặn cứng cáp mang đến cho người ta cảm giác đè nén vô tận. Phảng phất như núi Ngũ Nhạc hợp nhất đứng sừng sững ở nơi này!

Mặc dù có sương mù lượn lờ, nhưng vẫn mơ hồ có thể thấy được cửa thành to lớn kia, khí tức tử vong thì khó có thể hoàn toàn bịt kín. Đã có thể cảm ứng được cái loại bầu không khí khủng bố này.

Tiêu Thần cùng Kha Kha đều từng xông vào trong Tử Thành, cửu tử nhất sinh, đủ loại chuyện cũ đáng sợ phảng phất như mới ngày hôm qua.

Cổ Thôn đã được nâng lên cách mặt đất để tạo thành sân bãi cho Tử Thành nhô ra. Nó bay tới giữa không trung cách đó không xa như thể đang canh giữ cho toà thành hùng vĩ sặc mùi tử vong thuận lợi hạ xuống nơi này..

Chiếc đèn cổ vĩnh cửu bất diệt thoát ly Tử Thành, bay đến trong không trung của Cổ Thôn rồi cố định không nhúc nhích ở nơi này. Nó chiếu sáng khắp cả hồng hoang Cổ Thôn.

Cùng với mỗi một ngày trôi qua, Cổ Thành càng lúc càng rõ ràng. Nó phát ra khí thế hào hùng, che cả nhật nguyệt, làm cho các vì sao đều hơi run rẩy!

Vương quyền thay đổi có lúc cũng không cần đổ máu. Sau khi lão hoàng đế thăng thiên thì ngôi vị hoàng đế Cửu Châu đổi chủ, nhưng cũng không phải bất cứ một người nào trong số mấy đứa con trai của lão mà là đứa con gái lão phi thường sủng ái -- Triệu Lâm Nhi.

Soán vị, bức vua thoái vị.v..v... Từ bên trong hoàng cung lan truyền ra đủ điều, nhưng mà cũng không đổi được sự thật là Triệu Lâm Nhi trở thành một đời nữ hoàng. Sau khi có một vị hoàng tử biến mất nửa tháng thì các loại lời đồn đại dần dần lắng xuống.

Triệu Lâm Nhi sau khi ngoảnh mặt về nam mà lên đăng cơ trên điện thì trước tiên là củng cố hoàng quyền, khiến cho trong ngoài triều đều chỉ có âm thanh nhất trí, tứ hải cùng nhau tôn thờ cửu ngũ nữ hoàng.

Rồi sau đó nàng hạ một đạo mật chỉ, ở trong thiên hạ bắt đầu bí mật xây dựng các công trình bằng gỗ, thành lập không ít đền đài.

Gần như trong cùng thời gian, Thái Dương Thần Giáo, Bạch Hổ Thánh Giáo, Xiển Giáo, Tiệt Giáo, Tiên Kiếm Giáo ... mọc lên như nấm, khắp nơi tại Cửu Châu thành lập đàn tràng, truyền giáo thiên hạ. Các Thần Điện dĩ nhiên đều là chuẩn bị cho bọn họ.

Hoàng cung đế đô nguy nga, có thể nói rường cột chạm trổ, xanh vàng rực rỡ tựa như Cung Khuyết trên trời sa xuống chốn nhân gian. Nó tập hợp những thành tựu kiến trúc lớn lao từ cổ chí kim, có thể nói đều là những kiệt tác đạt tới đỉnh cao.

"Cửu Châu long khí ngút trời, hoàng quyền chính là thiên quyền, vận mệnh quốc gia đế quốc ắt vạn năm không suy. Nữ hoàng là chủ nhân cuộc đời chìm nổi trên thế gian. Đương nhiên. . . phải sống được qua thời kỳ phi thường này."

Nếu như tu giả có thực lực cường đại đến đây thì nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, mấy vị khách nhân được nữ hoàng mở tiệc chiêu đãi đều là những đại nhân vật có lai lịch phi phàm. Ví dụ như Thái Dương Thần Tử Áo Lực Thác, con thứ ba Hổ Bí của Bạch Hổ Thánh Hoàng , một vị trong mười hai Kim Tiên Xiển Giáo.

Bên trong Hoàng cung đèn đuốc sáng choang. Ca múa mãn nhãn. Triệu Lâm Nhi mỉm cười trò chuyện với các đại nhân vật của giới tu luyện này cũng khá hòa hợp.

"Kẻ kia còn chưa chết thì trong lòng ta trước sau khó an. . ." Thần Tử Áo Lực Thác mặc dù bị Tiêu Thần đánh nát hơn phân nửa thân thể, nhưng đến đây thì hắn đã sớm phục hồi như cũ.

"Chỉ mong Cổ Pháp tỏ ra hữu hiệu." Hổ Bí vốn có một chân hổ bị Tiêu Thần nướng ăn. Nhưng hiện tại cũng đã hoàn toàn khôi phục, khoé miệng của hắn hiện ra một nụ cuời nhàn nhạt tàn khốc, hắn nói: "Ta thật hy vọng thấy Hoàng Nê Thai thay đi hình ảnh của người khác, thật sự là chờ không nổi . . ."

Con gái Diệp Tiếu được Tam Anh Thái Quân phá lệ tin tưởng là một vị mỹ phụ ung dung đẹp đẽ quý phái. Nàng lắc đầu, bảo: "Thời gian quá ngắn, có lẽ rất khó phát ra được bất cứ hiệu quả gì."

"Không nhất thiết, lực cầu nguyện của dân chúng trăm họ Cửu Châu nói không chừng trực tiếp nguyền rủa hắn chết chứ không chỉ là đơn giản làm hắn mất đi Hoàng Nê Thai như vậy." Khi Hổ Bí nói chuyện thì trong sự tỉnh táo mang theo một vẻ tàn độc.

Ở phía chân trời xa xôi, có một tháp Thủy Tinh đang lóe ra muôn vàn đợt hào quang sặc sỡ, trong buổi đêm nó như một viên Minh Châu rực rỡ cực lớn. Tháp Thủy Tinh đang chậm rãi xoay tròn tựa như ảo mộng làm cho nhật nguyệt bên dưới vòm trời đều khiến thiếu nữ buồn bã thất sắc.

Bạch y của nàng phất phơ, làn da trắng nõn, mái tóc dài đen bóng mềm mại, đôi mắt như ngưng tụ những áng văn thơ mà tràn đầy linh khí. Nàng lẳng lặng đứng ở trên không trung, được ánh trăng mông lung bao phủ, so với tiên nhân thì còn phiêu thoát linh hoạt khác thường.

"Thì ra là tác dụng lớn nhất của tháp Thủy Tinh của sư phụ chính là nghe lén. Có trời mới biết hồi đó sư phụ đã dòm ngó biết bao nhiêu là tin tức của người khác ." Thanh Thanh khẽ cười ra tiếng, tựa hồ vĩnh viễn đều vô lo như vậy. Nàng lẩm bẩm: "Ta vốn cho là việc xây dựng rầm rộ Thần Điện, ngưng tụ lực cầu nguyện của muôn dân là vì bảo vệ tính mạng cho Bán Tổ. Thì ra là để thi hành thần chú ác độc . . ."

Người ở bên ngoài mặc dù biết Cổ Thôn tựa hồ có phát sinh biến cố, nhưng mà không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Chung quanh Hồng hoang Cổ Thôn mây đen cuồn cuộn, sương mù tràn ngập đã hoàn toàn phong tỏa nơi đó , không người nào dám tới gần.

Tiêu Thần cùng Kha Kha tọa trấn ở Cổ Thôn, mỗi ngày đều tĩnh tu. Họ đang đợi Tử Thành hoàn toàn xuyên giới mà đến, hắn muốn biết rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhưng mà trong mấy ngày gần đây, hắn mơ hồ cảm giác đại sự không ổn. Cứ mỗi khi hắn hành công liền có vô tận ác hồn Ma Ảnh vây tụ lại, muốn từng bước xâm chiếm linh hồn hắn. Nếu như không có Hoàng Nê Thai bên mình thì mấy lần hắn đã suýt nữa bị lâm vào cảnh thần thức tán loạn, có thể nói là điều xấu trút vào trên người.

Hoàng Nê Thai không ngừng rung động, Bản Nguyên Bát Âm cũng không biết làm vỡ nát bao nhiêu Ác Linh. Nhưng như vậy cũng không phải biện pháp, vì rốt cục đang bị quấy rầy thì căn bản hắn không sao tu hành đựơc.

Tiêu Thần mơ hồ cảm giác được tựa hồ có người đang đối phó hắn, nhưng lúc này đúng là thời kỳ mấu chốt khi Tử Thành đang giáng xuống. Hắn sợ bỏ qua điều gì đó nên tạm thời không muốn đi ra ngoài.

"Oanh "

Sau thời gian lẳng lặng chờ đợi sáu mươi ba ngày, một tiếng nổ kinh thiên làm khắp Cửu Châu đều rung động một phen.

Một góc của Tử Thành đã giáng xuống thế gian loài nguời.

Vào giờ khắc này, mặc dù ở bên ngoài thì không biết Tử Thành đã giáng xuống, nhưng tất cả tu giả đều cảm giác được có điều đáng sợ dị thường. Bọn họ cảm giác trong tương lai không lâu hình như sẽ có chuyện cực lớn phát sinh.

Vào giờ khắc này, tất cả thiên hạ đều kinh ngạc!

Cùng lúc đó, trong đại dương mênh mông ở ngoài Cửu Châu tại một số nơi đều xuất hiện những bóng dáng mông lung . Tựa hồ có toà thành hùng vĩ, có hoang mạc, có cổ đảo vượt giới xuất hiện.

Đương nhiên, rõ ràng nhất chính là Long Đảo đã vừa để lộ ra manh mối. Trong mơ hồ ở trên Đông Hải đã có thể nghe được những trận rồng ngâm thú rống. Những tiếng gầm gừ to lớn đó đã làm cho người ta lạnh toát tâm can. Đã mơ hồ có thể thấy được những hình bóng thú vật khổng lồ như nếu như hiện ở vùng đất hiển linh bao la men bờ hòn đảo rộng lớn kia, nó khiến rất nhiều người ngay từ đầu đã nhận ra đó là Man Long!

Thượng Cổ Man Long xuất hiện, tự nhiên ngay tức thì truyền khắp Cửu Châu, không ít người đều bắt đầu chú ý đến nơi đó. Tuyệt đối đó là một tin tức làm kinh động lòng người. Long Tộc đủ để làm Thần Đô phải sợ run nếu như lại tái hiện ở hậu thế thì cả giới tu luyện e là đều phải lại qua cơn giết chóc.

Tu giả tới từ Trường Sinh Giới vốn hiểu biết sâu sắc bọn chúng đáng sợ cỡ nào!

Tu Chân Giả nghe vậy đều bị biến sắc.

Môn đồ Bán Tổ thì càng trong lòng lo sợ không yên. Bọn họ trong mơ hồ phỏng đoán rằng một loạt biến đổi trên vùng đất Cửu Châu tựa hồ có liên quan đến việc Bán Tổ đã đi tới điểm cuối con đường. Toà thành hùng vĩ, cổ đảo tựa hồ vì Bán Tổ mà hiển linh trên Cửu Châu.

Tiêu Thần rõ ràng cảm nhận được, dường như có người đang dùng bí pháp không giải nổi để đối phó hắn, mấy lần suýt nữa khiến thần thức sụp đổ. Nhưng mà cùng với một góc Tử Thành hiện ra thì pháp thuật độc ác không còn tiếp tục có hiệu quả nữa .

Cửa của Tử Thành hé ra một khe hở, dường như tất cả Ác Linh công kích đến đều bị thu hút đi vào đó, điều này làm cho Tiêu Thần cảm thấy kinh ngạc sâu sắc.

"Không đúng. . ." Trong hoàng cung đế đô xa xôi có tiếng kêu kinh ngạc truyền ra: "Đã trôi qua thời gian lâu như vậy , làm sao mà Hoàng Nê Thai còn không có một chút động tĩnh. Hẳn là nó đã bị dân nguyện dẫn dắt tới đây mới đúng, thật là kỳ quái!"

"Chẳng lẽ thật sự không thể lay động sao?" Trong mắt Hổ Bí toát ra ánh sáng lạnh toát, hắn nói: "Ta không tin thằng nhãi kia thật sự hoàn toàn phù hợp cùng Hoàng Nê Thai ."

Trong mấy ngày kế tiếp , Tiêu Thần không chỉ có không hề bị ác oán quấy nhiễu nữa, mà lại còn có một lực lượng thần bí cực kỳ tinh khiết không ngờ trùng trùng điệp điệp dâng trào đến. Bởi vậy mà cả vùng đất này đều trở thành một chốn yên lành thần thánh.

Quả thực giống như là trời giáng cam lộ, đất tuôn thần tuyền. Vô tận linh khí bị một luồng dao động ôn hòa dẫn động mà đến. Tinh khí thiên địa, Tinh Hoa Nhật Nguyệt phảng phất như bị thu hút về đây. Toàn bộ tập trung vào Tiêu Thần.

Tiêu Thần cảm giác rõ ràng cái này tựa hồ là một loại lực lượng thần bí hoàn toàn trái ngược với ác oán. Nó vô cùng vô tận, từ bốn phương tám hướng ngưng tụ tới. Hắn cũng không có hấp thu loại lực lượng này mà là dùng nó để kéo đến nguồn linh khí vô tận rồi mới thu nạp .

Đây là một loại quà tặng không sao tưởng tượng nổi, thiên địa linh khí vô tận bởi vì nguyện lực thần bí mà ngưng tụ rồi bao phủ Tiêu Thần vào bên trong.

Linh khí đối với tu giả cảnh giới Niết Bàn mà nói thì nó cũng không có tác dụng thực lớn lắm. Hiện tại điều bọn họ cần chính là đột phá qua tử kiếp, là linh lực có tính phi thực chất. Nhưng mà, cái này chỉ vẻn vẹn là nói đúng đối với các tu giả khác, còn đối với Tiêu Thần mà nói thì lượng linh khí đậm đặc đến mức "Hoá lỏng" này thật sự là một loại bổ sung hữu hiệu.

Các huyệt đạo giống như cái động không đáy, chúng điên cuồng hấp thu nuốt chửng. Chỉ trong thời gian mấy ngày liền có sáu bảy cái huyệt đạo phát sáng, bên trong đó ngưng tụ một lượng linh khí vô tận, huyệt đạo đã hoàn toàn đựơc thần hóa.

Cứ trải qua nhiều ngày như thế , trong hoàng cung đế đô mới truyền ra phẫn nộ âm thanh: "Hiệu quả như thế nào mà lại hoàn toàn trái ngược? ! Có thể thấy rõ cả vùng đó hoàn toàn tốt lành, mặc dù bị màn sương đen bao phủ, nhưng là bên trong nhất định hào quang có ngàn vạn đạo, chẳng qua chỉ không có phun trào ra mà thôi."

"Tra cho rõ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"

Cho đến một ngày sau đó, đám người Hố Bí, Diệp Tiếu, Thái Dương Thần Tử mới bị tin tức đầu tiên đưa về làm kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.Bài vị trong chín toà Thần Điện vĩ đại thờ phụng Bán Tổ trên Cửu Châu không ngờ bị người nào đó thay thế thành Tiêu Thần.

"Bụp "

Hổ Bí trực tiếp chụp nát đầu một người cung nữ trong hoàng cung. Đang cơn giận hắn trực tiếp chụp một chưởng liền đè vụn mấy gian đại điện.

Đám người Diệp Tiếu, Thái Dương Thần Tử sắc mặt cũng vô cùng u ám, hồi lâu không mở miệng.

Nữ hoàng Triệu Lâm Nhi nghe thấy tin liền đến, sau khi hiểu rõ tình huống thì nhíu mày. Nàng mơ hồ cảm giác được chuyện không ổn, hơn phân nửa sẽ phải làm những môn đồ Bán Tổ hứng chịu liên lụy.

"Tra, rốt cuộc là ai làm? !" Thái Dương Thần Tử Áo Lực Thác mặc dù lời nói bình tĩnh, nhưng toát ra cái lạnh thấu xương.

Mà giờ phút này, kẻ đầu têu Thanh Thanh lại đang tiêu dao tự tại du sơn ngoạn thủy các nơi Cửu Châu. Nàng đi thăm tất cả các chốn núi sông danh tiếng, không hề để ý chút nào chuyện thay thế bài vị Bán Tổ.

"Không có ý nghĩa nha, không có ý nghĩa, những chốn danh lam thắng cảnh đều bị những đại môn phái này chiếm lĩnh. Thôi đi hồng hoang Cổ Thôn xem vậy." Thanh Thanh liền một mạch tây tiến, nhàn nhã bước đi về hướng Ung Châu.

Vốn là tương ứng với một kiếp nạn không lớn không nhỏ, nhưng bởi vì có Thanh Thanh xen vào nên Tiêu Thần lại nhân họa được phúc. Từ mấy ngày nay tới giờ lực lượng thần bí kéo linh khí vô tận bao phủ khắp Cổ Thôn, thân thể Tiêu Thần như là cái động không đáy, có thể nói trăm sông đổ biển nên hắn liên tục thần hóa mười mấy huyệt đạo.

Hơn nữa bởi vì ác oán quấy nhiễu, mấy lần suýt nữa hình thần câu diệt đã làm hắn trải qua hai lần tử kiếp Niết Bàn, sau khi thuận lợi vượt qua thì hắn đi vào Niết Bàn cảnh giới Lục Trọng Thiên.

Nếu như đám người Hổ Bí cùng Thái Dương Thần Tử mà biết kết quả này, tất nhiên sẽ tức giận điên cuồng.

Đi vào Niết Bàn cảnh giới Lục Trọng Thiên, bảo tàng thân thể lại được mở ra lần nữa, tiềm năng vô tận được phóng thích làm tu vi của Tiêu Thần tăng lên tới một cảnh giới đỉnh cao mới.

Đến hiện tại hắn đã xác định, giờ phút này chiến lực của mình có thể vượt qua cao thủ Trường Sinh đỉnh cao. Nếu như thuận lợi đi hết chặng đường của cảnh giới Niết Bàn này, như vậy hắn thực sự sẽ giống như Liễu Mộ cùng Ngưu Nhân nói vậy. Trực tiếp vượt qua Trường Sinh Cửu Trọng Thiên, đi thẳng vào một đại cảnh giới cao hơn.

Vừa lúc đó, Kha Kha đang ngủ khò khò nhiều ngày thì đột nhiên tỉnh lại, nó mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, cánh mũi phập phồng rồi sau đó hồ nghi tự mình nhảy lên lơ lửng ở giữa không trung Cổ Thôn .

Không bao lâu sau. Tiêu Thần nghe được tiếng của Kha Kha, có vẻ như gặp phải phiền phức. Hắn thất kinh, vội vàng kéo Hoàng Nê Thai lao ra khỏi Cổ Thôn, đứng thẳng giữa không trung mà quan sát về hướng xa xa.

Mây mù tuôn trào, hình như Kha Kha đang chiến đấu cùng người khác. Nó không ngừng xuất ra thần quang bảy màu, nhưng mà bóng người mờ mờ ảo ảo có thân pháp lại tựa như ảo mộng, cứ lững thững thong thả xuyên qua không gian mà tránh né tất cả.

Cùng với việc tiểu thú xuất ra quầng sáng đủ màu mạnh hơn lên thì thân pháp người kia lại càng thêm lững lờ, căn bản khó có thể bắt giữ. Mà có một lần nó vọt tới gần suýt nữa bắt được tiểu thú nên đã làm cho nó phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

Tiểu thú vô địch suýt nữa kinh ngạc?

Kha Kha thực lực mạnh hơn hẳn, mà lại cũng có được tốc độ cực nhanh. Không ngờ trước mặt địch thủ suýt nữa chịu thiệt hại, điều này làm cho Tiêu Thần rất giật mình.

Cuối cùng, tiểu thú mở ra Thất Nhạc Viên, hoàn toàn thay đổi chiến cuộc, bẩm sinh cái đó bất bại lại còn mấy lần đều thiếu chút nữa thu được đối thủ vào trong.

Đến tận đây, đối thủ không hề tiến công nữa, mà là xuyên qua không gian cứ thoáng hiện tứ phương trên bầu trời .

Một tiếng cười khẽ truyền ra như tiếng trời: "Được rồi, Tiểu quỷ không nên náo loạn, ta cho ngươi một Thiên Thần quả."

"Thanh Thanh."

Tiêu Thần thật sự rất kinh ngạc , không ngờ là Thanh Thanh đi tới đây. Nàng vẫn xinh đẹp tuỵêt trần như trước kia vậy, mỗi lần nhìn thấy thiếu nữ linh hoạt kỳ ảo này làm cho người ta có cảm giác rất thân thiết. Niềm vui của nàng tựa hồ có thể lây sang người khác.

Nàng né qua tiểu thú mà linh hoạt bay tới, trên má ngọc chúm chím hai lúm đồng tiền nho nhỏ, nàng hơi nở nụ cười.

Trước đây nàng đã sớm biết sự tồn tại của Kha Kha, đã sớm từ trong miệng Tiêu Thần mà biết được bản tính của tiểu thú. Vì vậy bề ngoài dùng mùi hương tiên quả để dụ dỗ tiểu thú, nàng muốn dụ bắt nó.

Sau khi biết đã xảy ra chuyện gì, Kha Kha lập tức bắt đầu thở phì phì. Lại bị người ta coi là tiểu miêu tham ăn , thật là rất mất mặt . Nhưng mà cùng với việc Thanh Thanh dứ dứ một Thiên Thần quả thì tất cả sự không hài lòng của tiểu tử kia biến mất trong nháy mắt.

Kha Kha thèm nhỏ rãi ôm Thiên Thần quả, mặt mày đầy vẻ say mê. Đương nhiên nó cũng thuận lợi bị Thanh Thanh bế lên, đối với điều này tiểu thú mặc dù nhỏ giọng phản đối, nhưng mà dù sao đang cầm Thiên Thần quả của người ta nên âm thanh cũng có vẻ rất vô lực.

Tiêu Thần bị chọc cười, tiểu thú có lẽ lần đầu tiên để cho người ngoài ôm, thật đúng là gặp phải nhân vật có thể bắt bí nó .

Sau khi Tiêu Thần từ trong miệng Thanh Thanh biết được chuyện đám người Hố Bí, Thái Dương Thần Tử, Diệp Tiếu tính toán định làm với hắn vừa rồi thì lập tức hiểu rõ những điều dị thường những ngày vừa qua. Đối với chuyện Thanh Thanh lớn mật hành động thì hắn cười ha ha, có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng sắc mặt xám ngắt của đám người Hổ Bí.

"Đây là Tử Thành, không có chỗ nào đặc biệt nha." Thanh Thanh giống như một nàng Tinh Linh múa lượn bay chung quanh Tử Thành, nàng muốn nhìn kỹ nó.

"Oanh "

Tử Thành rung động, lại lần nữa hiện ra một góc. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Thanh Thanh ôm Kha Kha vội vàng lui về phía sau, cuối cùng nàng đã cảm giác được khí tức khủng bố bên trong.

Cứ như thế, nàng cũng cùng chờ đợi ở nơi này, cho đến hơn mười ngày sau trôi qua thì Tử Thành mới hoàn toàn hạ xuống!

Ngay trong phút chốc đó, một uy áp hào hùng trong nháy mắt quét qua Cửu Châu. Phảng phất như có trận đại hồng thủy ngập trời bao phủ khắp mặt đất, rồi sau đó cơn sóng mênh mông mãnh liệt lại biến mất trong nháy mắt.

Tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, tất cả mọi người tưởng đó chỉ là ảo giác, nhưng trong chốc lát vừa rồi kia thì mọi linh hồn chúng sinh đều run rẩy mấy lần.

Nhưng mà tu giả thì vẫn biết ở Cổ Thôn xuất hiện biến cố động trời.

Mây đen vô tận đang quay cuồng, ở nơi đó sấm sét vang dội. Cứ như thế mà qua ba ngày thì mây mù che kín chỗ này mới từ từ tan đi.

Toà hành to lớn lần đầu tiên hiện ra ở trong thế gian.

Cổ Thôn lại một lần nữa trở thành vùng đất phong vân trong thiên hạ, đông đảo tu giả lại chạy tới, đứng thật xa mà nhìn. Toà Tử Thành trên mặt đất mang cho người một cảm giác áp bách lớn lao khó có thể hình dung , đó phảng phất là một con vật khổng lồ to lớn, tùy thời mà sống lại.

Thiên Bi từng bị lão Tổ Long lấy Lục Đạo Luân Hồi đánh ngã , đã sớm lại đứng lên. Nó như núi Thái Sơn, uy áp thập phương.

"Rống. . ."

Từ trong Cổ Thành thi thoảng bộc phát ra tiếng rống thảm làm rung động linh hồn người, phảng phất Ma vương có một không hai ở dưới vực sâu đang thức tỉnh.

Sau khi vô số tu giả chạy tới đây thì phát hiện ở trên lâu thành của cửa thành cao hơn trăm thước đang có hai người đứng yên. Đó là một thiếu nữ thanh cao thoát tục, dáng điệu uyển chuyển, hàng mi khơi vần điệu, đôi mắt gợi ý thơ. Nàng ôm một con tiểu thú linh động, bạch y phất phơ phảng phất như tiên tử. Mà bên cạnh có một người đang đứng, đúng là kẻ thù chung của thiên hạ -- Tiêu Thần.

Tất cả mọi người cảm giác không ổn, nhất là những ai đến từ Trường Sinh Giới nên có hiểu biết thì lại càng thấy cảm giác có gì đó không ổn. Đứng trên cửa thành lâu của Tử Thành mà du ngoạn sơn hà, chẳng lẽ đã nói là bọn họ nắm trong tay cả tòa Cổ Thành này sao?

Bình Luận (0)
Comment