Trước Cạn Vi Kính

Chương 18

Mấy loại tiệc rượu kiểu này Lâm Thu Ngôn vẫn luôn rất bài xích, đặc biệt là từ vụ Trần Tứ gia lần trước, khiến cậu càng ghét. Có điều may sao lần này còn có Lâu Cảnh cùng đi, trong lòng liền thả lỏng không ít.

"A Ngôn, cậu nhìn người Nhật Bản kia chính là Linh Mộc."

Lâu Cảnh lén lút kéo kéo góc áo Lâm Thu Ngôn ra hiệu cho cậu.

Linh Mộc người này cậu đương nhiên biết, phải nói là toàn bộ người Nam Thành đều không thể không biết. Từ sau vụ Fujita bị ám sát, Linh Mộc liền tiếp nhận vị trí, truu lùng khắp nơi bắt giữ tổ chức ngầm, thủ đoạn cực kỳ độc ác.

Lâm Thu Ngôn ngậm khóe miệng, hết sức khống chế bản thân tránh lộ tâm tình căm hận quá mức ra ngoài.

Nhưng mà người ở bên cạnh Linh Mộc, Lâm Thu Ngôn liền càng không thể quen hơn. Chính là kẻ trước đối với cậu vô lễ khiến cậu ghét cay ghét đắng Trần tứ.

Đại Hán gian Lương Quang Huy chết rồi, Trần tứ tại Nam Thành trở thành một con chó săn thân nhật, cùng Linh Mộc cấu kết với nhau, bán nước cầu vinh.

Lâm Thu Ngôn hừ lạnh một tiếng, dời ánh mắt. Cậu cảm giác mình bị người trong nhà lừa, tới chỗ này chính là một sai lầm.

"A Ngôn, tôi còn nghe nói, tiệc rượu lần này là Linh Mộc cố ý dặn dò Trần tứ tổ chức, bảo là muốn hoan nghênh ông trùm hắc bang Bắc Thành."

Bắc Thành? Hắc bang? Lâm Thu Ngôn nhíu mày.

Cho tới nay Bắc Thành đánh đã lâu mà không xong, khiến người Nhật Bản vô cùng đau đầu, trong đó thế lực hắc bang Bắc Thành chiếm nguyên nhân chủ yếu. Lần này đột nhiên hợp tác, quả thực làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

"Người Bắc Thành tới chỗ này làm gì?" Lâm Thu Ngôn hỏi.

"Cha tôi bảo là muốn xây dựng công ty, xúc tiến kinh tế hai thành cùng tiến bộ. Nói thì rất êm tai, kỳ thực bang này độc tài muốn dùng kinh tế khống chế chúng ta, làm cho các đại gia đều ngoan ngoãn nghe lời."

Lâm Thu Ngôn không tỏ rõ ý kiến, nâng cái ly cao cổ trong tay uống một ngụm.

"Hoan nghênh đại gia đến."

Trần Tứ ra dáng lắm - đứng ở trên đài nói chuyện, loại vẻ mặt nịnh nọt kia thực làm người ta buồn nôn.

"...... Tốt, phía dưới cho mời Chung Bùi Viễn tiên sinh."

Trần Tứ cùng mấy người Nhật Bản đi đầu vỗ tay, người phía dưới không thể không ngồi yên vỗ tay theo.

Vừa dứt lời, dưới đài đi tới một nam nhân thân hình cao lớn, cao ít nhất khoảng 190 cm, eo lưng thẳng tắp, âu phục màu đen ôm lấy thân thể to lớn, bước chân trầm ổn, mỗi một bước đều sẽ phô ra đường nét hoàn mỹ của hắn tận cùng.

Lâm Thu Ngôn thậm chí nghe được mấy nữ bên cạnh thẹn thùng vui cười cùng xì xào bàn tán. Không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy cái kia bóng người vô cùng quen thuộc, đáp án trong lòng kia muốn xác nhận lại không muốn xác nhận. Nói chung, nam nhân xuất hiện cướp đi hết thảy quan tâm của Lâm Thu Ngôn, khiến cậu như mê muội, không chớp mắt mà nghe trên hội trường.

Nam nhân đi tới giữa, xoay người, đối diện dưới sảnh, khí thế sắc bén mạnh mẽ, không giận tự uy.

Chỉ nhìn đôi môi mỏng manh kia khẽ nhúc nhích, "Tôi là Chung Bùi Viễn."

Giọng nói trầm thấp từ tính khiến tim Lâm Thu Ngôn đập loạn nhịp, trong đầu ngoại trừ ba chữ "Chung Bùi Viễn"này không còn gì khác.

Nam nhân nói chuyện cực kỳ ngắn gọn, vài câu sau khi liền giơ ly cao cổ trong tay lên hướng về dưới đài ra hiệu một hồi, uống một hơi cạn sạch.

Lâm Thu Ngôn trong đầu trống rỗng, nam nhân rời đi lúc nào cũng không biết. Trong mắt hoa đào vừa là mê man lại vừa kinh hỉ vừa khiếp sợ, phức tạp cực kỳ.

"A Ngôn, cậu làm sao vậy?" Lâu Cảnh nghiêng đầu tới hỏi.

Lâm Thu Ngôn bị khuôn mặt đột nhiên phóng to trước mắt làm sợ hết hồn, lùi lại một bước, ho nhẹ một tiếng,

"Không có chuyện gì."

"Vậy đó là người đứng đầu Bắc Thành?"

"Phải rồi." Lâu Cảnh trả lời.

Nhìn Lâu Cảnh biểu hiện không chút lạ thường, hoàn toàn không nhận ra được Chung Bùi Viễn vừa rồi chính là người quen. Điều này không khỏi làm cậu có cảm giác là mình nhận lầm người, trong lòng càng thêm nhộn nhạo không ngừng.

"Ôi! Đây không phải Lâm gia tiểu thiếu gia à?"

Quả nhiên phiền phức là trốn cũng không xong. Lâm Thu Ngôn nghe được cái giọng nói khiến người ta căm ghét này, nhíu chặt lông mày.

Trần Tứ là chải tóc ngược ra sau lưng, bóng loáng bóng lưỡng. Mắt liếc nhìn không có ý tốt đảo quanh người Lâm Thu Ngôn, đây vẫn là người lần đầu tiêm hắn chọn trúng đến giờ vẫn không được ăn vào miệng. Trước bóng người cũng không bắt được vì phu kéo xe, sau là bởi vì Lâm gia Đại thiếu gia.

"Thu Ngôn, đã lâu không gặp!"

Đầy mỡ ngữ điệu đơn giản làm cho tóc gáy người ta dựng lên.

Lâm Thu Ngôn căn bản không muốn phản ứng lại Trần Tứ, nhưng trong tình huống này, lại có người Nhật Bản ở đây, cậu không thể không ẩn nhẫn, trong mắt tràn đầy ám phúng - hàn huyên:

"Trần Tứ gia, có khoẻ hay không."

"Thu Ngôn, lần này Trần Tứ ta sẽ không để em lại chạy trốn."

Trần Tứ hoàn toàn không che lấp ý tứ, đi thẳng vào vấn đề biểu đạt những tâm tư xấu xa kia.

Lâu Cảnh ở một bên cảm thấy bầu không khí không ổn, vội vàng kéo cánh tay Lâm Thu Ngôn, thấp thỏm kêu:

"A Ngôn......"

Chính là một tiếng này gây nên hứng thú cho Trần Tứ, đem mắt chuyển đến trên người Lâu Cảnh đứng cạnh, như thể đang đánh giá hàng hóa từ đầu đến chân nhìn một cái, sau đó khóe miệng treo lên một nụ cười nghiền ngẫm:

"Vị này chính là Lâu Thiếu gia đi."

Lâm Thu Ngôn từ nhỏ đã chăm sóc Lâu Cảnh, lần này cũng không ngoại lệ. Cậu không chút do dự mà tiến lên một bước, che ở trước mặt Lâu Cảnh, ngăn cách ánh mắt khiến người ta không thoải mái kia, lạnh như băng nói:

"Trần Tứ ngươi muốn như thế nào."

"Ha ha! Thu Ngôn không phải tức giận. Tôi nhìn Lâu Thiếu gia cũng là ngọc thụ lâm phong, hai người các em lại như vậy thân thiết, không bằng đêm nay cùng theo tôi, như thế nào?"

"Ngươi làm càn!"

Lâm Thu Ngôn tức giận đến xanh mặt,

"Người Lâm gia cùng Lâu gia ngươi cũng dám mơ tưởng!"

"Lâm thiếu gia."

Trần Tứ híp mắt, mắt lộ ra hung quang,

"Đừng không biết điều! Ở trước mặt hoàng quân chỉ một Lâm gia có gì đáng sợ!"

"Ngươi!" Lâm Thu Ngôn hai tay nắm lại, khớp xương trắng bệch. Cậu đè tức giận bị sỉ nhục trong lòng, nắm tay Lâu Cảnh,

"Chúng ta đi."

"Muốn đi?" Trần Tứ nhướn mày, một phát giữ lại Lâm Thu Ngôn sắp xoay người,

"Đi cũng không dễ như vậy! Đêm nay nếu như không hầu hạ ta cho tốt......"

"Trần Tứ gia."

Một tiếng giọng nói trầm thấp dễ nghe đánh gãy lời Trần Tứ.

Mấy người đang dây dưa nghe tiếng vội vã nhìn.

Người đến chính là Chung Bùi Viễn Bắc Thành. Trong tay hắn cầm ly thủy tinh cao cổ trong, bên miệng mang theo một tia nguy hiểm cười, từng bước từng bước đi tới, con ngươi đen láy không dấu vết liếc nhìn Lâm Thu Ngôn bị người ngoài nắm lấy cánh tay. Ở phía sau hắn còn có một thanh niên cao gầy, tóc chia ba bảy cẩn thận tỉ mỉ, âu phục chỉnh tề, trên mặt mặt không biểu lộ cảm xúc.

Nhìn thấy nam nhân, Trần Tứ vội buông tay ra, chân chó cúi người,

"Chung tiên sinh."

"Ừm." Chung Bùi Viễn gật đầu một chút đáp ứng, sau đó xoay đầu lại nhàn nhạt nhìn Lâm Thu Ngôn một chút, mở miệng hỏi:

"Vị này chính là?"

"Vị này chính là Lâm Thu Ngôn, Lâm gia nhị thiếu gia." Trần Tứ ở một bên ngoan ngoãn đáp lại.

"Vừa tới Nam Thành liền nghe nói Lâm gia nhị thiếu gia hình dạng tuấn mỹ khí chất bất phàm, hôm nay gặp mặt quả nhiên kinh động như gặp thiên nhân."

Trần Tứ hiểu ý, thấy Chung Bùi Viễn nói tới ám muội đương nhiên biết ý tứ bên trong. Thói đời có tiền người có quyền thế ai không hứng thú ham muốn, càng khỏi nói Lâm Thu Ngôn này bộ dáng câu nhân, hơn nữa bản thân mang theo một luồng ngạo khí, là đàn ông liền muốn đem loại mỹ nhân này chinh phục tại người. Lão đại Bắc thành coi trọng người, Trần Tứ tất nhiên không nên tranh chấp, hắn chớp mắt một cái, tiến đến bên tai Chung Bùi Viễn lặng lẽ nói vài câu.

Lâm Thu Ngôn lần này không có bởi vì nam nhân xuất hiện mà ngây người, bởi vì cậu biết nếu như người này là Thiết Ngưu, liền không thể khoanh tay đứng nhìn. Đặc biệt là sau khi ở khoảng cách gần như vậy sau quan sát nam nhân, càng thêm xác định suy đoán của mình.

Tóc Chung Bùi Viễn so với trước dài hơn không ít, hắn dùng keo xịt tóc cố định ở phía sau, lộ ra cái trán cao thông minh. Trên cằm râu tua tủa bị cạo sạch sành sanh, khiến gương mặt tuấn tú góc cạnh càng thêm rõ ràng. Đặc biệt là xương lông mày cùng đôi mắt sâu, hơn nữa mũi rất cao, không nghi ngờ chút nào đây chính là Thiết Ngưu!

Không có sai! Lâm Thu Ngôn ở trong lòng khẳng định.

Coi như người đàn ông này bề ngoài có không ít thay đổi, nhưng cậu mãi mãi cũng sẽ không quên ánh mắt nam này nhân tràn ngập mãnh liệt muốn sờ hữu, như là đem cả người cậu kể cả xương cũng nuốt vào. Cho dù hiện tại nam nhân cực lực che giấu ánh mắt hung hăng, nhưng vẫn cứ không cách nào tránh được đôi mắt Lâm Thu Ngôn.

"Vậy thì cảm ơn Trần Tứ gia."

Chung Bùi Viễn khóe miệng tươi cười, nhưng ý cười nhưng không chút nào đến đáy mắt.

"Chung tiên sinh ngài đây là hiểu sai ý tôi rồi! Ngài chơi đến hài lòng, tôi liền không quấy rầy."

Trần Tứ làm ra một vẻ mặt "Tôi hiểu được" cười hì hì rồi đi.

Khi Trần Tứ đi rồi, Chung Bùi Viễn lập tức đem nụ cười giả dối kia thu lại, đưa chén rượu trong tay cho phía sau thanh niên, xoay đầu lại tự nhiên đặt lên vai Lâm Thu Ngôn.

"Lâm thiếu gia, có thể mượn một bước nói chuyện không."

Lâm Thu Ngôn nhìn một chút bàn tay lớn đặt trên bả vai, không có lên tiếng. Đúng là trầm mặc hồi lâu Lâu Cảnh thiếu kiên nhẫn trước, đỏ mắt gầm nhẹ nói:

"Không cho chạm vào A Ngôn!"

Chung Bùi Viễn không hề liếc mắt nhìn Lâu Cảnh một chút nào, đẩy Lâm Thu Ngôn đi về phía trước. Trước khi đi quay sang thanh niên bên cạnh nói:

"Ôn Lãng, trước tiên bồi Lâu Thiếu gia cẩn thận mà chơi, ta cùng Lâm thiếu gia có việc muốn nói."

"Vâng, Viễn ca."

Thanh niên khẽ gật đầu, tiếp theo cấp tốc bắt lấy Lâu Cảnh không thành thật
Bình Luận (0)
Comment