Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 21.2

Edit_Beta: tramhuong3890


"Chăn nuôi thực vật nhiệt đới ?" Trong phòng bao ở quán cà phê, người chơi cảnh sát không thể tin tưởng mà kêu lên: "Bọn họ có đầu óc không vậy?"


"Đây là biện pháp bất đắc dĩ mà sở nghiên cứu của họ đưa ra" Sở Ca mở ra một số văn kiện phức tạp trên laptop, triển lãm cho những người khác xem: "Theo điều tra của họ, trong vườn cây, thực vật biến dị có bộ rễ khổng lồ, cơ hồ chiếm toàn bộ phía đông bắc, bộ rễ của thực vật ở trung tâm thành phố cùng bên ngoài liên kết với nhau, trở thành quan hệ cộng sinh."


Chủ nhiệm cùng phó chủ nhiệm Vườn cây đã thử đóng cửa Vườn cây, kết quả trong vòng một ngày, ngoài thành thị xảy ra mấy chục vụ mất tích, bọn họ đành phải dùng những vật còn sống như heo chó để chăn nuôi thực vật nhiệt đới, nhưng giống như người thích ăn món ngon, thực vật ngoài thành vẫn như cũ tấn công nhân loại. Nói cách khác, nếu đóng cửa Vườn cây, thực vật trong vườn không được ăn no thì thực vật hai bên lối đi ngoài thành phố sẽ ăn thịt người, rồi sinh trưởng tốt. Vì cam đoan thế cục ổn định, Vườn cây thậm chí báo cáo yêu cầu phía trên cho một đám tử tù tới nuôi nấng thực vật, trong mắt người ngoài thì đúng là điên rồ, nhưng lại có biện pháp nào đâu?


Trừ bỏ lửa, bọn họ thật sự không tìm được phương pháp hữu hiệu để diệt trừ, nhưng nếu có thì trước đó nhất định phải dời tất cả dân cư, rồi mới có thể diệt trừ thực vật trên diện tích lớn, ngoài ra, bộ rễ của thực vật biến dị cũng sẽ tổn hại thổ địa cùng kiến trúc, hậu quả này không khác một hồi động đất nhỏ, hơn nữa hiện tại thông tin phát đạt, khó có thể quản lý dư luận, đến lúc đó nếu tin tức thực vật biến dị lộ ra ngoài sẽ khiến cho quần chúng khủng hoảng, xã hội rung chuyển, Hoa Thành không gánh nổi trách nhiệm này, cũng không dám gánh.


Mở ra vườn cây cũng nguy hiểm như nuôi hổ trong nhà vậy, tất nhiên bọn họ hiểu đạo lý này, nhưng nếu không làm như vậy, thực vật biến dị ngoài thành phát triển hung hăng ngang ngược, tựa như đem người dân không hề phòng bị vào trong lồng sư tử, hậu quả khó dò. Một bên là hơn mười vạn người ở khu dân cư hai bên đường, một bên là năm ngàn khách tham quan của Vườn cây, lãnh đạo Hoa Thành không thể không hạ lệnh cứ theo lẽ thường mở ra vườn cây, cố gắng tranh thủ thời gian tìm kiếm biện pháp tốt hơn


Trước mắt, bọn họ đã phái quân đội càn quét dây đằng ở từng quảng trường một trong trung tâm thành phố, cây cối trên lối đi bộ bị dây đằng quấn lại, nếu thiếu kẻ săn mồi - dây đằng, cây ăn thịt cũng vô pháp tấn công nhân loại từ xa, chỉ cần người đi đường không đem đầu để sát vào cây trên lối đi bộ sẽ không phải chết, sau khi càn quét xong trung tâm thành phố, bọn họ đóng cửa những công viên to nhỏ khác nhau, chọn trung tâm thành phố là điểm trung tâm,từ từ mở rộng sang dọn dẹp hai bên đường, muốn đem thực vật diệt trừ xong trong vòng 2 tháng.


"Không đơn giản như vậy" Dưới đáy lòng Tiêu Vũ Hiết nghĩ: "Hai tháng sau Ký Sinh Vật biến dị, đến lúc đó những thực vật này sẽ không dễ tiêu diệt như bây giờ."


Huống chi, ngoại từ dây đằng cùng thực vật mê hoặc, còn có rất nhiều chủng loại thực vật biến dị, kiếp trước cô đi ngang qua một thành phố nhỏ bình thường, thói quen dùng động vật ném ra trước để thử, bỗng toàn thành thị tuôn ra một đám tro bụi, giống như bão cát trên sa mạc, khiến đoàn xe sợ hãi đến mức thi nhau lùi lại trốn đi. Đó là một thành phố bị bào tử thực vật xâm chiếm. Đời trước, những thành phố giống như vậy không biết có bao nhiêu.


"Vậy chúng ta nên làm thế nào?" Thấy Tiến độ nhiệm vụ đã lên tới 80%, nữ sinh viên sợ hãi hỏi: "Giao điểm nhiệm vụ còn chưa mở ra."


Điều tra dị trạng vườn cây, theo lý thuyết họ đã điều tra rõ ràng mười phần, nhưng còn kém 10% mới hoàn thành được, 10% này là ở chỗ nào?


"Chúng ta tự mình đi Vườn cây một chuyến" Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Sở Ca nói: "Nhất định là còn manh mối nào đó mà chúng ta đã bỏ qua."


Mọi người sợ hãi: "Đi Vườn cây?"


Sở Ca cho mọi người thời gian chuẩn bị một ngày, những người khác không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn, chỉ phải hậm hực rời đi mua trang bị vũ khí, Tiêu Vũ Hiết mới bước ra khỏi cửa quán cà phê, liền thu được tin tức bạn tốt Sở Ca, bảo cô ở lai một lát.


Cô lấy cớ mua cà phê để trở lại, thấy những người khác đều đi rồi, mới trở lại phòng bao, trừ bỏ Sở Ca, còn có cảnh sát.


"Tôi muốn điều tra người chơi du khách đang ở đâu. Sở Ca lời ít ý nhiều nói: "Quách đại tỷ ở khu vườn nhiệt đới mất tích còn có thể chấp nhận, nhưng du khách không minh bạch biến mất, cùng hành động với anh ta là nữ sinh viên lại bình yên vô sự, tôi cần biết chuyện gì đã xảy ra bên trong."


Còn tại sao lại không tìm người chơi chuyên gia thực vật, nhìn biểu hiện anh ta ngày hôm trước đã biết là không đáng tin cậy.


Bởi trước đó đã trao đổi địa chỉ các đội viên, Sở Ca cùng cảnh sát và cô thẳng đến chỗ ở du khách tại khách sạn, đến đó, cảnh sát lấy ra huy hiệu, yêu cầu xem video giám sát.


Camera quay lại cảnh du khách rời khỏi từ sáng sớm thì không trở về nữa, nữ sinh viên từng nói bọn họ ai về nhà nấy, không biết rốt cục du khách biến mất trên đường về hay nữ sinh viên đã nói dối?


Cảnh sát quyết định đến cục cảnh sát lấy video theo dõi phụ cận, Sở Ca đi cùng anh ta, Tiêu Vũ Hiết đột nhiên nhớ tới tuần trước đi vườn cây nhiệt đói thì gặp một người có nhà ở gần đây, bèn nói muốn đi tìm ông ấy hỏi một chút tình huống.


Xuyên qua hai con phố, cô tìm đến địa chỉ, lấy ra thẻ phóng viên nhờ bảo an gọi điện cho ông ấy, gọi một lúc không có ai nghe thì anh ta đột nhiên vỗ đầu nói: "Xem trí nhớ của tôi này, Ông Vương mới qua đời ngày hôm qua rồi."


"Gì?" Tiêu Vũ Hiết nhất thời không phản ứng kịp: "Ngày hôm qua qua đời?"


"Đúng là như vậy đó." Quản lý nhà mặc đồng phục bảo an hút một điếu thuốc, phun ra khói, liếc trái liếc phải rồi mới nhỏ giọng nói: "Nói cũng lạ, lúc người nhà ông Vương tới xem, thi thể ông ấy đã bốc mùi, nhưng rõ ràng là hôm trước tôi còn nhìn thấy ông ấy mà."


Tiêu Vũ Hiết rùng mình, lập tức nghĩ tới một khả năng khác.


"Cô có thấy lạ hay không?" Quản lý nhà hít một hơi thuốc dài nói: "Cô không biết, lúc tôi nghe được việc đó, lông tơ dựng hết lên, hôm trước lúc tôi thấy ông ấy, ông ấy còn gật đầu chào tôi, thấy ông ấy cầm một túi thịt, còn cười hỏi là chẳng phải ngày bình thường ông ấy luôn ăn chay dưỡng sinh sao? Kết quả là, ngày hôm qua lúc tôi tới nhà ông ấy đưa vòng hoa, thấy túi thịt vẫn đặt ở nơi đó, cô nói xem, nếu người đã sớm chết, sao còn có thể ra ngoài mua thịt? Như thế thật thì chẳng phải tôi đã gặp quỷ sao?"


"Chuyện này, rất tà" Tựa hồ anh ta đã sớm muốn nói chuyện này với người khác, gặp phải một phóng viên không hề có quan hệ gì cũng thao thao bất tuyệt mà nói: "Mấy ngày hôm trước có một tiểu tử thường tới đưa chuyển phát nhanh, mùi thối trên người cậu ta, cách hai ba mét đều có thể ngửi được, hỏi cậu ta sao không tắm rửa cũng không đáp lại, chỉ cưới với tôi, hai khóe miệng kéo lên trên." Bảo an bắt chiếc nhếch khóe miệng lên: "Cười khiến tôi nổi cả da gà, má ơi, rất khủng bố, sau lại tôi rốt cuộc chưa thấy cậu ta lần nữa, quá tà, còn có, lúc tan tầm tôi phải đi ngang qua cầu vượt, có một lão đạo sĩ ở dưới cầu vượt bị điên rồi, vừa thấy người tới sẽ ôm đầu trốn, đưa tiền cũng không cần, chúng tôi đều nói, đại khái là dọa điên."


"Đạo sĩ kia còn ở đó sao?" Để giả dạng làm một phóng viên đủ tư cách, Tiêu Vũ Hiết tùy thân mang lên bút ký, một bên nghe một bên hướng chép lại, bảo an nghĩ ngợi trong chốc lát rồi nói: "Không ở, có lẽ đã chết rồi, đạo sĩ này hình như có chút đạo hạnh, ngày thường người tìm ông ta đoán mệnh rất nhiều, sau khi điên rồi ông ta đặc biệt sợ màu xanh biếc, chỉ cần nhìn thấymột hộp giấy màu xanh biếc đều có thể sợ tới mức thét chói tai, đáng tiếc, cũng không biết ông ta đã nhìn thấy đồ vật gì màu xanh biếc nữa."


Màu xanh biếc, Tiêu Vũ Hiết ngẩn ra, thực vật phần lớn là màu xanh biếc, có phải ông ta đã bị thực vật ăn thịt dọa sợ hay không?


Sau khi phỏng vấn xong, bảo an nói còn chưa đã thèm, cậu ta ấn điếu thuốc lá đã hút xuống gạt gàn: "Đại tỷ, cám ơn chị, nếu chị không tới, tôi khẳng định sẽ bị nghẹn chết."


Tiêu Vũ Hiết tạm biệt cậu ta rồi rời khỏi, hỏi bọn Sở Ca xem đã có tiến triển gì chưa.


Bọn họ đã tìm đươc video giám sát của du khách, anh ta cùng nữ sinh viên hành động cùng nhau, tựa hồ đã giả bộ thành người yêu, lúc tới gần trưa khi bọn họ vào một cửa hàng đồ uống phân tích tư liệu tìm được, lúc đang uống thì du khách bỗng ngã ra sau, va vào đồ uống trong tiệm, đã được những người chung quanh đưa đi bệnh viện, mà nữ sinh viên lại trở về nhà như bình thường.


"Nữ sinh viên có vấn đề?" Tiêu Vũ Hiết hoang mang hỏi.


"Chắc chắn là có vấn đề, chỉ là tạm thời không biết là có vấn đề gì" Thanh âm Sở Ca lãnh đạm: "Chúng tôi đang tên đường tới bệnh viện số 1, cô cùng tới đó gặp đi."


Tiêu Vũ Hiết đi xe buýt tới bệnh viện số 1, phát hiện gần bệnh viện không có thực vật xanh nào, cũng hợp lý, bệnh viện là nơi quan trọng trong thành phố, bác sĩ lại là những nhân tài khan hiếm cần phải được bảo vệ, sau khi nói chuyện với Sở Ca, cô theo địa chỉ tìm tới nhà xác.


"Anh ta đã chết rồi?" Sau khi đăng ký, Tiêu Vũ Hiết tới nhà xác ở lầu 1 âm khí nặng nề, thấy Sở Ca đang nói gì đó với một người mặc áo blouse trắng, lúc đến gần nghe được lời người kia nói: "Người chết đã tử vong 5 ngày, tôi khẳng định chắc chắn, không sai đươc."


Năm ngày trước? Như vậy 5 ngày này bọn họ nhìn thấy du khách là quỷ à?


"Điều này không thể." Cảnh sát nói: "Chúng tôi đã điều tra camera, ngày hôm qua anh ta còn bị quay lại trên đó, chắc chắn là hôm qua mới chết."


"Không có khả năng" Nữ pháp y nói: "Đúng, đích xác có phương pháp có thể lẫn lộn thời gian tử vong, nhưng nhiều nhất chỉ có vài giờ, một ngày cùng 5 ngày khác nhau quá lớn, tôi lấy thân phận pháp y thề, thời gian tử vong của anh ta khẳng định là trên 3 ngày."


Nữ pháp y tới tìm sổ đăng ký tử vong tới xem, kết quả khiến cô chấn động, suýt nữa hoài nghi nhân sinh: "Sao lại có thể như vậy."


"Có thể giải phẫu không?" Sở Ca hỏi: "Muốn hiểu rõ mọi chuyên chỉ có thể giải phẫu thi thể."

Bình Luận (0)
Comment