Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 333

Tiếp đó, sau khi họp xong, Thành ủy Lương Khê mở tiệc ở khách sạn Lương Khê để thiết đãi La Quốc Trung, cũng coi như buổi tiệc đón gió tẩy trần cho Nhiếp Chấn Bang.

Đi ra hội trường, Phạm Thường Thắng liền mỉm cười nói với La Quốc Trung:

- Phó Trưởng ban La, bây giờ đã tới giờ ăn cơm trưa rồi, thành ủy Lương Khê chúng tôi đã chuẩn bị bữa tiệc mời phó Trưởng ban La nể mặt.

Nhưng, giờ phút này, La Quốc Trung lại xua xua tay từ chối:

- Vẫn là không được. Trong tỉnh vẫn còn rất nhiều việc chất đống ở đâu, cần tôi đi giải quyết. Thời gian này, liên tiếp có các hội nghị giao lưu giữa cán bộ ở địa phương và trung ương, việc của ban tổ chức cũng khá nhiều. Trưởng ban Hưng Yên gần đây đều bận đến nỗi đầu không chạm đất, không có thời gian nghỉ ngơi. Chúng ta đều là cán bộ cấp phó, đương nhiên cũng không thể nhàn rỗi rồi.

Những lời này, lại là làm cho sắc mặt của Phạm Thường Thắng rất khó coi. Rõ ràng biết đây là La Quốc Trung đang muốn mình mất mặt, nhưng, bản thân cũng lại không tìm được lời nào để phản bác, lý do của La quốc Trung rất đầy đủ.

Tuy vậy, ai cũng đều biết rõ ràng, cho dù bận đến nữa, thì một bữa cơm vẫn là có thể được. Lúc về, chẳng phải ăn sao?

Lúc này sắc mặt của La Quốc Trung cũng không tốt. Ai cũng đều biết, Phạm Thường Thắng người này thế lực mạnh. Cái này cũng khó trách được, thân là Bí thư thành ủy thành phố cấp 3 có giá trị tổng chi tiêu kinh tế (giá trị AE) đứng thứ nhất tỉnh Giang Bắc, tổng chi tiêu đều vượt qua cả tỉnh lị Giang Châu Phạm Thường Thắng luôn cho là mình nên được chọn vào ban thường vụ tỉnh ủy. Ngữ khí kiêu ngạo tất nhiên là có rồi. Tác phong bá đạo cũng không thiếu.

Nhưng, không đi tiếp chính mình thì không cần phải nói rồi, Đứng ở một phương diện khác suy xét, La Quốc Trung cũng không phải là không thể hiểu được. Nhưng vừa rồi trực tiếp xưng hô mình là Phó trưởng ban La, đây chính là làm cho La Quốc Trung cũng có chút tức giận. Lúc đầu, còn có thể nói là ra đòn phủ đầu cho Nhiếp Chấn Bang. Bây giờ, này không phải là tự đánh vào mặt mình hay sao? Ai cũng biết mình là phó trưởng ban thường trực, nhưng cũng không nhất thiết phải xưng hô như vậy đi. Bởi vậy, La Quốc Trung cũng rất không khách khí tự chỉ ra rằng, mình cũng chỉ là một chức danh phó.

Đợi cho xe của La Quốc Trung dưới sự chỉ dẫn của xe mở đường, nhanh chóng chạy ra khỏi đại viện của ủy ban nhân dân thành phố và thành ủy Lương Khê rồi, giữa Phạm Thường Thắng và Nhiếp Chấn Bang, mặc dù khoảng cách khá xa nhưng thính lực của Nhiếp Chấn Bang xem như không tồi, cho nên hắn có thể thấy và nghe rõ được, sắc mặt của Phạm Thường Thắng sầm xuống, đồng thời cũng nhỏ giọng mắng một câu:

- Cái gì chứ, còn thật sự cho rằng mình là lãnh đạo tỉnh ủy chắc?

Phạm Thường Thắng cho rằng không có ai nghe thấy câu này, nhưng thật không ngờ, Nhiếp Chấn Bang cách xa 4-5 mét lại không để xót chữ nào, nghe rất rõ.

Lúc quay đầu lại, trên mặt của Phạm Thường Thắng đã lộ vẻ tươi cười, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch thành phố Tiểu Nhiếp, anh cùng chúng tôi đi khách sạn Lương Khê luôn đi. Lần này, chúng tôi vì chuyện nhậm chức của chủ tịch mà đặc biệt chuẩn bị bữa tiệc chào mừng này, hôm nay chủ tịch anh phải làm nhân vật chính rồi.

Những lời này, khiến Nhiếp Chấn Bang phải nhướn mày. Dường như, một chút biến hóa nhỏ bên ngoài cách xưng hô kiểu này đã trở thành cách thức thường dùng nhất để miệt thị người khác trong thể chế rồi. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý đến điều đó là mấy, cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi. Hơn nữa, mình cũng mới đến, nhất định phải khiêm tốn. Đây cũng chẳng phải việc vi phạm nguyên tắc gì thật sự cần so đo, ngược lại làm cho người ta có cảm giác quá cứng ngắc, xa cách.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười gật đầu nói:

- Bí thư Phạm quá khách sáo rồi, cùng đi đi.

Khách sạn Lương khê, tiền thân là nhà khách của thành ủy Lương Khê. Cùng với sự phát triển trong công cuộc xây dựng kinh tế của thành phố Lương Khê, hai từ nhà khách này dường như không còn thích hợp nữa. Sau đó, Thành ủy Lương Khê quyết định đổi tên nhà khách của thành ủy thành khách sạn Lương Khê, khách sạn mới vẫn có chức năng tiếp đãi khách của thành ủy. Cấp bậc hành chính tương ứng vẫn được giữ lại nguyên vẹn, thuộc sự quản lý trực tiếp của cục Nội vụ thành ủy, nơi tiếp đãi lãnh đạo trực tiếp của thành ủy.

Tại địa điểm ban đầu tiến hành phá bỏ một số kiến trúc cũ, xây lại một tòa nhà 37 tầng, Nơi đây đã trở thành trụ sở kinh doanh chính của khách sạn Lương Khê. Mặt sau của khách sạn vốn có mấy cái sân nhỏ thuộc thành ủy, cũng được giữ lại, được trang trí trong ngoài hết một lượt, vẫn là nơi dùng để tiếp đãi lãnh đạo cấp tỉnh và trung ương.

Lúc này, ở cổng của khách sạn Lương Khê, một loạt xe Audi nối đuôi nhau chạy vào, nhân viên mặc đồng phục màu đỏ đã chạy ra trước đón tiếp. Trên xe, các thư ký đều giành nhau xuống trước, sau đó mở cửa xe, đưa tay che trên đỉnh đầu xe. Giờ phút này, các thư ký đều là cố gắng thể hiện hết mình. Cái thời điểm này, chính là để kiểm tra xem, thư ký của ai ưu tú hơn, cũng xem như là một cơ hội để bộc lộ bản thân.

Đoàn người rầm rập đi lên đại sảnh yến tiệc ở tầng 2. Lúc này, trong đại sảnh của yến tiệc đã bày sẵn 88 bàn, trên bàn các loai thức ăn được bày rất đẹp mắt.

Bên cạnh, trưởng ban thư ký thành ủy Hồ Hữu Tuyền cũng mỉm cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, thành phố vì lần này hoan nghênh chủ tich Nhiếp, cũng là để đón gió tẩy trần cho chủ tịch Nhiếp, tổng cộng mở 88 bàn, về cơ bản cấp trưởng phòng cho đến lãnh đạo đều có mặt đông đủ rồi, mời chủ tịch Nhiếp ngồi vào vị trí.

Trường hợp này làm cho Nhiếp Chấn Bang có một chút sốc, cái chiêu này của Phạm Thường Thắng, đánh đúng là đẹp đấy. Mình là từ Ủy ban kỷ luật trung ương điều xuống. Mặc kệ mình là có thành tích huy hoàng như thể nào ở thành phố Tân Lê, nhưng đơn vị trước không phải là thành phố Tân Lê mà là Ủy ban kỷ luật trung ương. Trong con mắt của người ngoài, ấn tượng của mình đối với người khác chính là, người làm công tác kiểm tra kỷ luật. Nhưng, giờ đây vừa mới xuống dưới địa phương liền phô trương như vậy, mở mấy chục bàn tiệc, cán bộ lãnh đạo của toàn thành phố đều đi dự tiệc, truyền ra ngoài dân chúng sẽ thấy thế nào, đại biểu của hội đồng nhân dân địa phương sẽ nghĩ ra sao? Lòng dạ nham hiểm khó lường.

Hơn nữa, nếu mình không đi dự tiệc, cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy mình quá kiêu căng, không thích hòa hợp với quần thể. Cái ấn tượng không để lại mặt mũi cho cán bộ, lãnh đạo trong toàn thành phố, có thể xem là khó xử.

Đây mời là độc thủ.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang vần là cười nói:

- Bí thư Phạm, Trưởng ban thư ký Hồ, ngày trước chỉ nghe nói thành phố Lương Khê là thành phố có kinh tế phát triển, rốt cuộc vẫn chỉ là mới được nghe qua, chưa được chứng kiến tận mắt. Lần này, nhìn thấy rồi, quả nhiên là như vậy. Mở 88 bàn tiệc, đây chính là trường hợp lớn đấy, có phải là có chút lãng phí, phô trương hay không?

Phạm Thường Thắng cười lớn, xua tay nói:

- Chủ tịch Tiểu Nhiếp, đây là một chút thành ý kính trọng của cán bộ lãnh đạo toàn thành phố phát ra từ tận trong lòng, là để nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch Tiểu Nhiếp đến nhậm chức ở thành phố Lương Khê, làm sao có thể nói là phô trương lãng phí chứ. Chủ tịch nói như vậy chính là phụ lòng của cán bộ toàn thành phố.

Vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang có chút biến đổi. Lời lẽ của Phạm Thường Thắng rất hiểm, tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Cho dù làm thế nào thì mình cũng chịu không ít ảnh hưởng tiêu cực. Thông qua lần này, Phạm Thường Thắng đả kích sụp đổ dáng vẻ bệ vệ của chính mình, cán bộ lãnh đạo toàn thành phố đều nhìn vào trong mắt. Sau này, chẳng những công việc của mình khó mà triển khai, mà ngay cả công việc của Trần Nhạc và Dịch Quân cũng gian nan. Điều này đồng nghĩa với đem chính mình ngồi không rồi.

Xem ra, chủ ý lần này của Phạm Thường Thắng và Lý Quốc Hoa chính là, thông qua sự việc lần này làm mất mặt chính mình, hạ thấp uy tín. Sau đó, Lý Quốc Hoa có thể nhân cơ hội làm mất quyền lực của chính mình. Cho dù được chọn làm chủ tịch thành phố, cũng chỉ là một chủ tịch thành phố không có quyền lực gì mà thôi.

Chính lúc đang do dự, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang dừng lại ở trên bàn tiệc. Tám mươi tám bàn tiệc, mỗi bàn đều giống nhau. Trên bàn bày ít nhất mười sáu cái bát, đĩa, đủ các loại hải sản, còn có một số hình như là món ăn dân dã. Nhìn cái cảnh tượng này, Nhiếp Chấn Bang vừa động một cái, lập tức liền nói:

- Ha ha, nếu là ý của Bí thư Phạm, là sự sắp xếp của thành ủy, tôi làm một thành viên của bộ máy Thành ủy, tất nhiên là nên nghe theo sự sắp xếp của tổ chức rồi. Bí thư Phạm, xin mời.

Theo một hàng lãnh đạo đã ngồi vào vị trí, ngay sau đó cán bộ, lãnh đạo của toàn thành phố cũng lục tục đi vào hội trường bữa tiệc. Mọi người đều ngồi theo cấp bậc chức vụ của bản thân.

Vừa vào chỗ ngồi, Nhiếp Chấn Bang nhìn bàn thức ăn, rõ ràng đã vượt quá quy định về tiêu chuẩn tiếp đón công vụ mới được ban hành gần đây nhất rồi. Căn cứ theo thực lực kinh tế của thành phố Lương Khê, lúc này, mỗi hộp cơm cần 8 đồng. Mà với tiêu chuẩn tiếp đãi của mỗi người là 20 đồng thì ở Lương Khê này, đúng thật là chẳng có đồ ăn gì ngon lành cả.

Nhưng, Nhiếp chấn bang cũng không quản nhiều như vậy. Sở dĩ đồng ý tham dự chính là vì, Nhiếp Chấn Bang đã nhìn thấy cái sơ hở này. Nếu Phạm Thường Thắng bọn họ không khách sáo, làm cho mình cái bẫy độc như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng không có gì phải do dự. Lúc này chẳng có cái gì phải khách khí. Còn về phần kéo phiếu trong đại hội đại biểu hội đồng nhân dân, tin rằng những người này không dám.

Phạm Thường Thắng cũng không ngốc tới nỗi vứt bỏ tiền đồ của mình mà làm cái việc này. Nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ ngay cả Thẩm Ngôn Thạc đều không kéo lại được quan hệ.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang đứng lên nói:

- Trưởng ban thư ký Hồ, xin hỏi một chút, bàn tiệc này là anh đặt hay sao?

Những lời này cũng làm cho Hồ Hữu Tuyền hơi sửng sốt một chút. Ánh mắt hướng về Phạm Thường Thắng ở bên cạnh, thấy Phạm Thường Thắng cũng không có động tĩnh gì sau, gã ta lập tức liền gật đầu nói:

- Chủ tịch Nhiếp, nghĩ đến việc chủ tịch là người Phương Bắc, có thể không quen lắm hương vị của phía nam, cho nên khi đặt món, tôi đã nghĩ đến vấn đề này, liền đặt theo kiểu kết hợp cả hai miền. Vừa đúng lúc khách sạn Lương Khê chúng ta có mấy đầu bếp người Sơn Đông. Những món ăn này, không biết có hợp với khẩu vị của Chủ tịch Nhiếp hay không? Nếu không hợp, chúng ta có thể đổi lại một lần nữa.

Lại là một cái bẫy tiếp theo cho Nhiếp Chấn Bang. Lúc này, chỉ cần Nhiếp Chấn Bang nói một câu bỏ, chỉ sợ Phạm Thường Thắng cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì. Toàn bộ thức ăn trên bàn sẽ bỏ đi, hơn nữa không phải là một bàn mà là tám tám bàn toàn bộ đều bỏ hết. Lúc này, ăn cơm không phải là mục đích, mục đích là làm tổn hại hình tượng của Nhiếp Chấn Bang. Có thể tạo ta một số oanh động hoặc là ảnh hưởng xấu là tốt nhất.

Sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang trầm xuống, cũng không khách khí nói thẳng:

- Trưởng ban thư ký Hồ, nói như vậy, những món ăn này chính là anh đặt rồi. Tôi muốn hỏi một chút, không biết trưởng ban thư ký Hồ gần đây có học quy chế thi hành tạm thời liên quan đến tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ của cơ quan Đảng, chính phủ được ban bố bởi trung ương Đảng và nội các chính phủ hay không?

Cái lời này vừa được nói ra, tất cả hội trường đều im lặng. Mặc dù giọng của Nhiếp Chấn Bang không to nhưng giờ phút này, trong sự im lặng của cả hội trường như vậy, lại có thể khiến cho 90% người trong hội trường đều nghe rất rõ.

Tất cả mọi người đều không đoán được chính xác ý của Nhiếp Chấn Bang. Lúc này Hồ Hữu Tuyền mặt đỏ bừng bừng có chút không biết trả lời thế nào. Học rồi đi, vậy đó chính là biết mà vẫn cố tình phạm lỗi. Không học, vậy tính chất của nó lại càng kém hơn. Những lời dặn dò và chỉ thị quan trọng của Tổng bí thư Viên đều không học, vậy thì còn làm cán bộ làm gì.

Phạm Thường Thắng thản nhiên nói:

- Đồng chí Tiểu Nhiếp, không nên kích động vậy. Tiêu chuẩn này so với quy chế có cao hơn một chút, nhưng đây cũng cần căn cứ vào tình hình mỗi nơi mà suy xét. Thành phố Lương Khê có kinh tế phát triển, tiêu chuẩn này tính ra vẫn là hơi thấp một chút rồi.

Nhiếp Chấn Bang chính là muốn Phạm Thường Thắng nói. Đợi tiếng nói của Phạm Thường Thắng vừa dứt, Nhiếp Chấn Bang lập tức tiếp lời:

- Đồng chí Thường Thắng nói rất đúng, kinh tế của thành phố Lương Khê phát triển mạnh, là nơi kinh tế phát đạt, vật giá tương đối cao, tiêu chuẩn này tất nhiên là không phù hợp. Nhưng tăng gấp đôi, bình quân tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ là 40 tệ, cái này xem như có thể được. Tuy nhiên, những đồ ăn này chỉ sợ không chỉ có như vậy thôi đi?

Lập tức Nhiếp Chấn Bang kiên định nói:

- Xin lỗi, bữa ăn này tôi chỉ sợ là không thể ăn được rồi.

Trùng Sinh Thế Gia Tử
Bình Luận (0)
Comment