Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 275

Vào thời khắc này, cô bé Dương An Na kia lại đột nhiên nói:

- Mẹ anh Chấn Bang. Ba người chúng cháu đều là bạn gái của anh Chấn Bang. Bác không có bị dọa đi. Anh Chấn Bang thật là lợi hại, đều có tận ba cô bạn gái đâu. Bác xem, chị Uyển Nhi có tư cách làm con dâu của bác không vậy?

Nghe lời nói của Dương An Na, Nhiếp Chấn Bang nhướn mày, lập tức lại dịu xuống. Cô nàng An Na này, trong lòng vẫn cảm thấy chính mình không thích hợp để làm vợ chính thức. Cái mối thắt nút này, không dễ dàng cởi bỏ được. Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang thực ra cũng không sao cả. Chuyện giữa ba cô gái, thái độ của Nhiếp Chấn Bang vẫn luôn luôn là bị động. Vấn đề này, chỉ có thể do bản thân ba người các cô tự lựa chọn ra được.

Giờ phút này, Đổng Uyển lại là có chút kinh ngạc. Lời nói của An Na, ý tứ thể hiện ra thực sự là nhiều lắm. Điều này làm cho Đổng Uyển cũng có chút do dự cùng lo lắng. Trước kia, ba người không phải đều đã quyết định để cho An Na xuất hiện ở ngoài sáng rồi sao? Hiện giờ, An Na lại tự nguyện lui bước vào đằng sau bức màn, chuyện này phải làm thế nào bây giờ?

Lý Lệ Tuyết là người không có áp lực gì nhất. Vài năm ở Vương Triều như vậy, Lý Lệ Tuyết rất rõ ràng, thận phận cùng địa vị của mình, là không thể nào trở thành vợ chính thức được. Tuy vậy, vẻ mặt cũng có chút phức tạp. Nhìn vẻ mặt mỉm cười của mẹ chồng trên bia mộ, Lý Lệ Tuyết cảm thấy, mình cùng với bà rất là giống nhau. Dường như, bà còn bi thảm hơn so với mình. Chính mình, ít nhất còn có thể yên lặng đi theo bên người, còn bà, cho đến chết cũng không có thể gặp lại được người đàn ông mà bà yêu.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang đã đứng dậy, cúi đầu, giọng điệu có chút trầm trọng cùng với ủ rũ:

- Mẹ, bà ngoại, ông ngoại, đến tiết thanh minh sang năm, Chấn Bang lại quay lại thăm mọi người. Chúng ta đi thôi.

Một hàng bốn người, đi ra khỏi nghĩa địa công cộng. Khác với tâm trạng trầm trọng lúc trước khi tới đây, giờ phút này, bốn người đều có tâm sự riêng, không khí có vẻ có hơi nặng nề.

Dường như, Dương An Na có vẻ không chịu nổi loại không khí này, lập tức liền mở miệng nói:

- Anh Chấn Bang, chỉ Uyển Nhi, chị Lệ Tuyết, chúng ta đi thành phố Trang đi. Dù sao đều tới Yến Bắc rồi, chúng ta đi thăm bác Nhiếp đi.

Đề nghị này, ngay lập tức dành được sự đồng ý của Đổng Uyển. Ngược lại, giờ phút này, Lý Lệ Tuyết lại là có chút bận tâm. Đổng Uyển và Dương An Na, dù sao thân phận lẫn bối cảnh đều bày ra đó. Còn chính mình đây? Có thể hay không sẽ bị đuổi thẳng ra ngoài?

Giống như là cũng cảm nhận được lo lắng của Lý Lệ Tuyết, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười nói:

- Cũng tốt, cùng đi đi.

Khoảng cách từ Đường thành tới Trang thị thật sự ra còn phải xa hơn một ít, so với khoảng cách từ Đường thành tới thủ đô, khoảng cách phải là hơn 400km. Lúc này, đường cao tốc ở quốc nội còn mới vừa bắt đầu được xây nên, chạy thẳng theo đường quốc lộ từ Đường thành tới Trang thị, tốc độ xe cũng không phải là quá nhanh, trung bình tính ra, cũng chỉ khoảng hơn 6okm mỗi giờ mà thôi.

Trên đường, sau khi ăn cơm trưa xong, đến tận lúc tối rồi, xe mới chạy vào được nội thành của Trang thị.

Tỉnh Yến Bắc, trong khu nhà ở cho cán bộ nhân viên của Tỉnh ủy và Đảng ủy của tỉnh, xe dừng lại ở trước cửa một chút, sau khi Nhiếp Chấn Bang lấy giấy thông hành đặc biệt dành cho nhân viên nội các Chính phủ của chính mình ra xong, ngay lập tức liền chạy thẳng thông suốt vào trong sân mà không bị ngăn lại.

Chỗ ở của Nhiếp Quốc Uy là ở khu nhà thuộc toà nhà số 2. Giờ phút này, Nhiếp Quốc Uy, Diệp Thục Nhàn cùng với Nhiếp Tử Ngư đều đã đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt chờ đợi ngóng nhìn bên ngoài. Xe của Nhiếp Chấn Bang vừa đứng lại ở ven đường, Nhiếp Tử Ngư cũng đã chạy tới với vẻ mặt hưng phấp.

- Anh, em rất nhớ anh đấy.

Giờ phút này, Nhiếp Tử Ngư có vẻ có chút ngây thơ.

Điều này cũng giúp cho tâm trạng vốn nặng nề của Nhiếp Chấn Bang tốt hơn rất nhiều, lập tức hắn cười nói:

- Tử Ngư, lớn như vậy còn dính người thế. Thật không biết là về sau bạn trai có chịu nổi em được không nữa. Bên cạnh còn có khách đứng đâu, An Na cũng tới, em không sợ bị cười trêu sao?

Nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Tử Ngư liền “A” một tiếng, lập tức nhìn về đằng sau, nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của An Na, Nhiếp Tử Ngư rất là mất hứng, than thở bĩu môi, nói:

- Hừ, Dương An Na, mi dám cười ta, còn muốn làm chị dâu của ta nữa hay không?

Tiếp theo, nhìn thấy Đổng Uyển đứng bên cạnh, ánh mắt của Nhiếp Tử Ngư đều cười thành trăng khuyết, híp mắt nói:

- Em chào chị Uyển Nhi.

- Cái đứa nhỏ này, tới đây tế bái mẹ của con, như thế nào không nói một câu với chúng ta, dì cùng với cha con cũng đi cùng để thăm viếng một chuyến.

Nhiếp Chấn Bang đi tới, Diệp Thục Nhàn cũng oán trách lên.

Khác với tình huống của đời này, đời trước, vào lúc này, các cụ của hai nhà đều lần lượt qua đời, gia cảnh cũng sa sút. Nhiếp Quốc Uy vẫn chỉ dậm chân ở cái chức vị Phó Giám đốc Sở mà không có bất cứ động tĩnh gì cả. Đối với đứa con tàn phế này, Diệp Thục Nhàn cũng có không ít oán khí.

Mà hiện tại, Nhiếp lão còn ở, chồng mình lại đã trở thành cán bộ cấp Bộ trưởng, Nhiếp Chấn Bang càng là người nối nghiệp kế tiếp được gia tộc quyết định, hết thảy đều hài lòng, Diệp Thục Nhàn lại càng đối đãi với Nhiếp Chấn Bang giống như là con ruột của mình.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Mẹ, đây không phải là ý định đột nhiên nảy ra giữa chừng sao? Nói sau, từ Đường thành đến chỗ này cũng không coi là rất gần, vì vậy con cũng không có thông báo trước.

Đối với việc Nhiếp Chấn Bang dẫn theo ba cô gái, Diệp Thục Nhàn và Nhiếp Quốc Uy nhưng thật ra cũng không nói gì thêm. Cách làm việc của Nhiếp Chấn Bang, vẫn là khiến cho người khác cảm thấy rất yên tâm, căn bản cũng không cần lo lắng.

Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Chấn Bang cũng đã rời giường từ sớm. Sau khi đánh một lần Hình Ý Quyền, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút cảm giác tinh thần sảng khoái. Từ sau khi nhậm chức ở huyện Lê, mấy năm này, luyện công buổi sáng coi như là hoàn toàn hoang phế.

Lúc này, Nhiếp Tử Ngư cũng rất là sôi nổi đi từ trong phòng ra. Thấy Nhiếp Chấn Bang, cô bé lập tức liền chạy tới, rất là tự nhiên khoác lên cánh tay của Nhiếp Chấn Bang, làm nũng nói:

- Anh, hôm nay đi dạo phố cùng chúng em được không?

Bên cạnh, Dương An Na cũng mang theo vẻ mặt chờ mong, còn Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết thì đỡ hơn một chút, dù sao thì so với Dương An Na và Nhiếp Tử Ngư, hai người đều chín chắn hơn rất nhiều. Song, trong ánh mắt hai người, cũng đều toát ra sự mong đợi. Nghĩ tới vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng cảm thấy hơi ngại ngùng. Nhiều năm như vậy, hình như, quả thật không có đi cùng với mấy cô gái này đi dạo phố mua sắm. Này tựa hồ, coi như là không có làm tròn bổn phận thì phải.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười gật đầu nói:

- Được. Vừa đúng lúc, chúng ta cũng có thể nhìn thăm tình hình của Trang thị.

Một đoàn người, trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi khu nhà cán bộ của chính quyền tỉnh ủy. Trên đoạn đường buôn bán sầm uất của Trang thị, một tòa trung tâm thương mại sáu tầng có vẻ rất bắt mắt.

Biển hiệu màu lam cực lớn, quảng trường mua sắm của Ốc Gia càng làm cho đám người Nhiếp Chấn bang có cảm giác quen thuộc. Lúc này, tập đoàn Ốc Gia đã trải qua gần 8 năm phát triển. Các lĩnh vực ban đầu cũng đã ngày càng thành thạo. Đi vào quảng trường mua sắm Ốc Gia, cũng là cho Nhiếp Chấn Bang một cảm giác giống như là trở lại thời đại sau này vậy. Trong một khu vực đại sảnh rộng lớn, nhân khí rất cao, không ít thương hiệu nổi tiếng thế giới gia nhập thuê mặt bằng, đồng thời cũng thể hiện hoàn toàn sự không tầm thường của Ốc gia.

Một hàng năm người, một nam bốn nữ, đều là dáng người cao gầy. Mấy cô gái, hoặc là gợi cảm quyến rũ, hoặc là dịu dàng điềm tĩnh, hoặc là ngây thơ đáng yêu. Còn nam là anh tuấn, tiêu sái, phóng khoáng, trầm ổn, hào phóng. Những người này vừa xuất hiện, ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt trong trung tâm mua sắm này.

Trước cửa của gian hàng độc quyền hãng Chanel, mấy cô gái đều dừng lại, nhìn Nhiếp Tử Ngư, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Nhóc con, chắc không còn quần áo rồi. Yên tâm mà thử, hôm nay, anh trai trả tiền hết.

Nhiếp Tử Ngư nhìn trúng, chính là một bộ váy rất nữ tính, mốt mới nhất của bộ sưu tập mùa xuân năm nay của Chanel, màu hồng nhạt, lại càng thêm dành được sự yêu thích của những cô gái như Nhiếp Tử Ngư vậy.

Đợi đến khi Nhiếp Tử Ngư thay quần áo đi ra, đứng ở bên cạnh, Lý Lệ Tuyết cũng không tiếc lời ca ngợi của chính mình, mỉm cười nói:

- Tử Ngư, bộ này rất là xứng với phong cách của em đó. Trước hết cứ chọn bộ này đi.

Nói xong, Lý Lệ Tuyết lại quay sang nói với nhân viên phục vụ đứng ở cạnh:

- Cô này, làm phiền cô gói lại.

Ngay cả giá cả cũng không hỏi, trực tiếp liền lấy xuống, sự hào sảng của Lý Lệ Tuyết, nhân viên phục vụ vẫn là chưa bao giờ gặp qua cả. Tuy nhiên, với năng lực tài chính của Lý Lệ Tuyết, thật đúng là không phải bắn tên chơi. Đây chính là người giàu nhất trong mấy người vợ của Nhiếp Chấn Bang rồi. Đừng nói là một bộ quần áo, cho dù là mua lại cả một cửa hàng, chỉ sợ cũng không có vấn đề.

Lời nói mới vừa nói ra xong, phía sau Lý Lệ Tuyết, một giọng nói nũng nịu liền vang lên:

- Anh Khang! Anh xem kìa, em đã nói mà, bộ váy đẹp đẽ như vậy, chắc chắn là sẽ có người cướp đi mà. Anh cũng không phải là không biết, quần áo của Chanel, cho tới bây giờ là không bán trùng lặp. Anh Khang, người ta muốn thôi!

Lời nói của người phụ nữ, cũng đã khiến cho anh Khang này sinh ra sự mơ màng vô hạn, ở nơi này, ngay trước mặt mọi người, anh Khang kia liền cười ha hả:

- Tiểu yêu tinh, làm cho em sướng cả một đêm rồi, nhanh như vậy đã muốn tiếp. Đây không phải là muốn tra tấn người khác sao? Tối hôm nay, anh thế nào cũng không để cho em cái tiểu yêu tinh này, chống không nổi thắt lưng dậy mới được.

Lời nói này của người đàn ông, cũng đã khiến cho mấy người Nhiếp Chấn Bang nhíu mày một cái. Người này, thật sự là không biết để ý tới ảnh hưởng xung quanh, không ngờ lại dám nói ra mấy cái lời hạ cấp như vậy trước mặt cả một đám đông như thế này.

Nhưng, không đợi Nhiếp Chấn Bang nói gì, người đàn ông kia cũng là vô cùng phách lối nói:

- Này, con bé kia, mau cởi bộ quần áo ra cho anh đây. Một tên nghèo kiết xác, tới cái nơi như thế này, đây là nơi mà bọn mi mua được nổi cái gì sao? Đi mau đi mau.

Nghe được cái lời nói như vậy, giờ phút này, sắc mặt của Nhiếp Tử Ngư cũng đã trầm xuống. Tiểu công chúa của Nhiếp gia, đã bao giờ bị người nói như vậy. Ngay lập tức, sắc mặt Nhiếp Tử Ngư thay đổi một cái, cũng học cái điệu bộ của người phụ nữ trẻ tuổi kia, quấn quýt lấy cánh tay của Nhiếp Chấn Bang, nũng na nụng nịu nói:

- Anh, em muốn bộ váy này nha. Những thứ khác, em cũng không muốn nữa rồi, chỉ cần cái này thôi.

Tiếng nói vừa thốt rra, người đàn bà trẻ tuổi kia cũng là biến sắc, cao giọng nói:

- Nhóc con, mày học ai đó?

Bên cạnh, vào lúc này, anh Khang kia cũng nhìn thấy khuôn mặt của bốn người Nhiếp Tử Ngư. Nói thật, người đàn bà đứng cạnh cái anh Khang này, bộ dạng cũng coi như không tệ. Nhưng, nếu so sánh với mấy người Nhiếp Tử Ngư, vẫn là kém hơn một tí.

Nhìn Nhiếp Tử Ngư như vậy, anh Khang này cũng biết, Nhiếp Tử Ngư đây là đang châm chọc cô nàng bên cạnh mình. Nhưng, cái gọi là đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, đây chẳng phải là đang châm chọc chính mình sao? Lập tức, anh Khang này cười chê, nói:

- Tiểu thư, cái anh chàng mà em đi theo đây, không được lớn rồi. Đi theo tôi, chỉ cần tối hôm nay, cô bé bồi anh một chút, giúp cho anh thoải mái, đừng nói là cái bộ váy này, ngay cả cửa hàng, anh đều mang về cho em.

Vừa nghe được lời nói của anh Khang này, Nhiếp Tử Ngư ngay lập tức liền vọt đi lên, nhấc chân chính là một đạp. Một chiêu này, ngay lập tức khiến cho anh Khang này đều phải co rúm lại cả thân thể. Nhiếp Tử Ngư lần này, thật sự là quá độc ác. Tuy rằng không đến mức phế luôn cái anh chàng Khang này, nhưng, đau nửa ngày là vẫn có thể được.

Giờ phút này, Nhiếp Tử Ngư lại khinh bỉ nói tiếp:

- Hừ, cũng dám nói chuyện như vậy với tôi. Một cước này, coi như là nhẹ, còn không lớn không nhỏ như vậy, tiếp theo, cũng không phải là nhẹ như thế đâu.

Bên cạnh, anh Khang này cũng là thẹn quá thành giận rồi, không ngờ lại bị một ả gái điếm đùa giỡn. Trong sự phẫn nộ, Khang ca cũng tức giận điên rồi, căn bản cũng không có lo lắng cùng với nhận biết rõ cái gì nữa, lập tức nói:

- Mày dám đánh tao, biết cha tao là ai sao? Cha tao là Chủ tịch thành phố đấy. Hôm nay, tao mà không làm gì mày, tao Diêu Khang liền không còn mặt mũi mà lăn lộn ở cái đất Trang thị này nữa
Bình Luận (0)
Comment