Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 262

Từ sau đầu xuân, sau khi khu tự trị Tây Bắc vượt qua mùa đông giá lạnh, muôn loài hồi sinh, toàn bộ công tác kiến thiết của Tân Lê cũng được khôi phục đến giai đoạn của năm trước. Toàn bộ khu kinh tế mới, coi như trở thành công trường bận rộn nhất. Cùng lúc đó, khu kinh tế mới bên này, toàn bộ bộ máy của khu kinh tế mới cũng dồn nén đủ một bụng nhiệt tình. Phương tiện quy hoạch cùng với công tác chuẩn bị cho cơ sở mới đều đâu vào đấy tiến hành. Đường quốc lộ của thành phố Lê, còn có ý định kéo dài thêm về phía trước 15km. Nếu làm như vậy, sẽ giúp cho hai xã mới sát nhập là Hồng Kỳ và Xa Đài đều khai thông liên lạc với nhau. Về sau, nơi này chính là cửa ngõ ra vào của khu kinh tế mới.

- Bí thư, anh cón bận gì không?

Lúc này, thư ký Dịch Quân gõ cửa, đi từ bên ngoài vào. Từ sau khi đến khu nhà thành ủy bên này, quan hệ tổ chức của Dịch Quân tất nhiên cũng di dời từ Ủy ban nhân dân thành phố tới bên Thành ủy. Hiện giờ, Dịch Quân cũng theo đà nước lên thì thuyền lên, đảm nhiệm Trưởng ban thư ký của văn phòng thành ủy, chính thức là cán bộ cấp Cục. Giờ đây, tới cửa nhận người thân cũng đã là thành một hàng dài rồng rắn rồi.

Ở trong lòng của Dịch Quân, lòng cảm kích dành cho Nhiếp Chấn Bang, cũng là càng sâu hơn. Nếu như nói, ở thành phố Tân Lê này, ai trung thành với Nhiếp Chấn Bang nhất, chỉ sợ, Dịch Quân mới là đứng thứ nhất, kế tiếp mới là Trần Nhạc cùng với Lâm Vĩ Dân.

Nhìn bộ dạng của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng hơi sửng sốt. Một năm nay, hai người ở chung cũng có rất nhiều thời gian, tính cách của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng rất là hiểu biết, lập tức, hắn cười hỏi:

- Tiểu Dịch, làm sao vậy? Sao mà lại là cái vẻ mặt như thế này, cậu đây là có tâm sự gì sao? Như thế nào? Trong tình cảm gặp phải phiền toái sao?
Dịch Quân này không ngờ cũng bị Nhiếp Chấn Bang nói được không có ý tứ. Ở nhà giới thiệu, hiện giờ Dịch Quân cũng kết giao với một đối tượng. Đó là một nhân viên công tác ở cục Tài chính, có Lâm Vĩ Dân giúp đỡ Dịch Quân làm nội ứng. Trước mắt mà nói, cũng kết được không sai.

Nhưng, hôm nay, Dịch Quân muốn nói cũng không phải là chuyện này. Đi vào văn phòng, đặt tờ danh sách hành trình ngày hôm sau lên trên bàn của Nhiếp Chấn Bang, đồng thời, cậu nói:

- Bí thư, đây là tờ lịch trình của cả ngày mai. Buổi sáng chín giờ, lễ khai trương chính thức của công ty TNHH thuộc da Đại Phú Hào. Chu Lạp Phong, Chu tổng bên kia đưa thiệp mời tới, anh đã đáp ứng là sẽ tham dự khai trương với Chu tổng, bởi vậy tôi liền tự chủ trương mà thay anh quyết định rồi. Buổi chiều anh phải đi thị trấn Vân Sơn để điều tra nghiên cứu.
Nói tới đây, Dịch Quân dừng một chút, có hơi do dự. Giữa thư ký và lãnh đạo, mặc dù là quan hệ vinh cùng vinh, tổn cùng tổn. Thư ký là tâm phúc thân cận ở bên người lãnh đạo. Nhưng, có đôi khi, làm thư ký cũng phải giữ nghiêm điểm giới hạn. Có một số việc, tuyệt đối không thể vượt qua được.

Do dự một chút, Dịch Quân vẫn là quyết định nói một lần, liền đó, cậu thấp giọng nói:

- Bí thư, gần nhất, trong khoảng thời gian này, Chủ tịch Chu có vẻ rất là bận rộn.

Lời nói của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng không cảm thấy ngoài ý muốn bao nhiêu. Từ vẻ mặt của tên nhóc Dịch Quân này, Nhiếp Chấn Bang liền biết, tên này là đang nói ra suy nghĩ của mình. Bây giờ vừa nghe, quả nhiên là vậy.

Này đây, Dịch Quân đã nói ra rồi, rõ ràng cũng buông ra. Nhìn vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang cũng không có gì có vẻ là khó chịu, cậu liền tiếp tục nói:

- Bí thư, sau khi chủ tịch Chu nhậm chức mấy ngày nay, đầu tiên là đi Hội cán bộ lão thành thành phố Tân Lê bên kia để hỏi thăm các lãnh đạo cùng các đồng chí lão thành. Tiếp theo, lại đi bên hội nghị thường vụ hội đồng nhân dân thành phố bên kia để giao lưu. Sau đó, mấy ngày nay đều ở dưới các xã, thị trấn, hơn nữa, mỗi lần đi tất nhiên là phải tới hội đồng nhân dân của các xã, thị trấn ngồi một hồi. Bí thư, xem ra, Chủ tịch Chu đây là đang làm chuẩn bị cho giai đoạn hậu tuyển cử.

Nghe lời nói của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ mỉm cười. Có cao nhân chỉ điểm, biểu hiện của Chu Thần đúng là không tầm thường thật. Hiểu được phải biết giấu tài cùng với hợp tung liên hoành (hai kế sách thời chiến quốc, hợp tung là các nước yếu hợp lực diệt nước mạnh, liên hoành là một nước mạnh hợp với mấy nước yếu để diệt những nước yếu khác). Sau khi nhậm chức, biểu hiện ra cũng rất khiêm tốn. Tuy nhiên, Chu Thần dường như là có chút cẩn thận hơi quá. Đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, thật sự là còn không có ý định thông qua tuyển cử Hội đồng nhân dân mà đuổi Chu Thần đi.

Trong quan trường, chuyện như vậy, chính là tối kỵ. Người do lãnh đạo cấp trên đề cử ra, rớt cử, trừ phi là thật sự đã làm tới nỗi người người oán trách. Nếu không, lửa giận của cấp trên, nhưng không phải là người bình thường có thể chịu đựng được đâu.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Tiểu Dịch à, Chủ tịch Chu bận rộn, cứ để cho hắn bận rộn đi. Chúng ta bên này, cứ làm việc của chúng ta. Chỉ cần không quấy rầy tới sự phát triển bình thường của Tân Lê, hắn cũng có quyền làm theo ý mình. Chuyện lần này, cứ điểm đến là dừng đi. Tùy hắn đi là được rồi.
Dịch Quân cũng gật gật đầu, liền nói:

- Vâng, bí thư phê bình rất đúng. Đúng là tôi có hơi nhạy cảm. Vậy không có chuyện gì nữa, tôi xin phép đi ra ngoài làm trước.

Sáng ngày thứ hai, tám giờ, khu kinh tế mới bên này, ngoài cổng khu công xưởng của công ty TNHH thuộc da Đại Phú Hào, sớm đã là một mảnh náo nhiệt, trên các bức tường được chạm rỗng, cờ đủ các màu đã được cắm đầy.

Ở cửa trụ sở làm việc của công xưởng cũng đã dựng sẵn sân khấu. Dựa theo một vài truyền thống cùng hình thức của Việt Đông, lúc này đây, nghi lễ khai trương của Chu Lạp Phong tổ chức có vẻ hơi lớn.

Tám giờ, ở khu nhà xưởng thứ năm
Dưới sự dẫn dắt của Nhiếp Chấn Bang, Phó bí thư thành ủy Tạ Dật, Bí thư công đoàn khu kinh tế mới Dương Chính Bình, Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Nghiêm Phượng Kiều, Ban quản lý khu kinh tế mới Lãnh Quốc Hoa cũng đi theo đến.

Chu Lạp Phong với khuôn mặt tràn đầy tươi cười chạy ra chào đón. Mấy vị lãnh đạo quan trọng của thành phố Tân Lê đều có mặt hết ở đây để tham dự lễ khai trương của chính mình, đây đối với Chu Lạp Phong mà nói, đúng là một chuyện vô tận vinh quang.

- Bí thư Nhiếp, các vị lãnh đạo, chào mừng các vị đại giá quang lâm. A Công, mau mời tới bục chủ tịch ngồi.

Chu Lạp Phong hôm nay cũng mặc một bộ vest nghiêm chỉnh, đeo thêm cà vạt, cả người, thoạt nhìn đều có vẻ tràn đầy tinh thần.
Sau màn nói chuyện mào đầu, ngay tiếp theo, chính là nghi thức cắt băng khánh thành khu nhà xưởng. Nhiếp Chấn Bang và các vị lãnh đạo khác đều bước tới trước, dưới sự hướng dẫn của nhân viên lễ nghi, tất cả cùng tiến hành màn cắt băng mở đầu của công ty TNHH thuộc da Đại Phú Hào.

Chu Lạp Phong cũng tự mình đi cùng, dẫn đám người Nhiếp Chấn Bang đi tới chỗ khu nhà xưởng mới. Chỉ ngắn ngủi nửa năm thời gian, nhà máy chế da của Chu Lạp Phong liền thăng cấp trở thành công ty TNHH thuộc da, có thể thấy được, sự phát triển của Chu Lạp Phong nhanh chóng như thế nào.

Nhìn từng dãy nhà xưởng mới tinh, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Chu tổng, nhớ lúc trước khi Bí thư Tưởng của Đảng ủy khu tự trị tới thị sát, nhà máy của ông mới chỉ có mấy chục mẫu. Nhưng bây giờ, ông lại trưng thu thêm 300 mẫu đất, xây dựng thêm nhiều nhà xưởng như vậy. Lượng sản phẩm này, xem ra là cung không đủ cầu rồi.

Chu Lạp Phong lúc này cũng có hơi ngại ngùng một chút. Nguyên bản, Chu Lạp Phong cũng là ôm mong muốn xây một cái nhà máy như vậy để được đầu tư cho quê hương, báo đáp quê nhà. Nhưng, thật không ngờ, hiện giờ nhà máy chế da đó lại là nguồn cung tiền lời chủ yếu nhất của mình. Nghe Nhiếp Chấn Bang hỏi, Chu Lạp Phong cũng cười đáp:

- Bí thư Nhiếp, hoàn toàn không có vấn đề. Sáu tháng cuối năm nay, tôi còn chuẩn bị tiếp tục thu mua 200 mẫu đất nữa. Thuộc da của Tân Lê chúng ta rất tốt, đều là da thật. Sản phẩm tiêu thụ ra bên ngoài, trên cơ bản đều không có hàng tồn. Đại bộ phận đều là xuất khẩu ra nước ngoài. Hiện giờ, tôi đang có tin tưởng bừng bừng. Tuy vậy, có một chuyện, Bí thư Nhiếp, tôi không biết có nên nói hay không?
Lời nói của Chu Lạp Phong khiến cho liên can lãnh đạo Tân Lê đều hơi sửng sốt, Nhiếp Chấn Bang cũng cười ha hả lên:

- Chu tổng, còn cái gì mà khách khí nữa, cứ việc nói. Đối với các nhà đầu tư kinh doanh vào thành phố Tân Lê, chúng tôi đều rất hoan nghênh. Có ý kiến gì cứ việc đề nghị. Thực hiện tốt công tác phục vụ cho các nhà đầu tư là chức trách mà chúng tôi cần phải làm hết sức mình.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, không chỉ có riêng là lời nói mà là việc mà Tân Lê đang thi hành thật sự. Khu kinh tế mới bên này, đưa ra con đường đầu tư treo biển xanh, cùng với chế độ phụ trách các vấn đề thắc mắc, những thứ này đều là vì giúp cho nhà đầu tư được thuận lợi hơn mà nghĩ ra được các hoạt động. Đánh giá một môi trường đầu tư, đầu tiên, không phải là xem tài nguyên hay giao thông của địa phương đó, mà đầu tiên xem, chính là mức độ mạnh yếu về sự ủng hộ của chính quyền địa phương.
Chu Lạp Phong lập tức cũng cười nói:

- Không, không. Bí thư Nhiếp, có thể là anh hiểu nhầm rồi. Đối với chính quyền thành phố, đối với lãnh đạo khu kinh tế mới, nhà đầu tư chúng tôi đều hết sức hài lòng. Ở trong này, tôi cũng quen biết không ít các ông chủ cùng nghề, tất cả mọi người đều có một nhận thức chung là, đầu tư vào thành phố Tân Lê chúng ta, chỉ cần không vi phạm pháp luật, trong lòng mọi người đều có cái để, đều có tin tưởng. Ý kiến của tôi là, giao thông của thành phố Tân Lê, vẫn là không có thuận tiện lắm.

Vấn đề này, cũng là nhắc tới trúng điểm yếu của Tân Lê. Hơn nữa, ở toàn bộ Tây Bắc, không riêng gì Tân Lê có vấn đề này, thành phố Bá Châu đồng dạng cũng gặp phải vấn đề như vậy.

Không cần nghĩ cũng có thể biết, người làm ăn từ bên ngoài cũng được, bên trung gian cũng được, muốn tới Bá Châu, đầu tiên phải ngồi máy bay tới Ô thị, trên cơ bản, nhất định phải dừng lại ở Ô thị một buổi tối, sáng sớm hôm sau, ngồi 7 tiếng trên xe mới tới được nội thành Bá Châu, lại tới huyện Lê thì lại mất mấy chục phút.

Lúc bình thường thì còn tốt. Nếu thật là có tình huống gì đó khẩn cấp, với tình trạng giao thông thế này, cũng là có hơi không được thuận tiện. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng rơi vào trong trầm tư. Vấn đề giao thông này, quả thật là theo sự phát triển của Tân Lê, đã đến giới hạn không thể còn chần chờ được nữa.

Hiện giờ, sự phát triển của Tân Lê, cũng sắp sửa bước vào giai đoạn nút thắt. Không giải quyết khó khăn trong vấn đề giao thông thì sẽ tạo ra một ảnh hưởng nhất định đối với Tân Lê.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Chu tổng, cảm ơn đề nghị của ông. Vấn đề này, chính quyền thành phố chúng tôi quả thật là còn chưa có nghĩ tới. Tuy nhiên, lần này có ông đề xuất ra, chúng tôi cũng nhất định sẽ coi trọng cao độ, và cũng nghiên cứu nghiêm túc. Vẫn là câu nói kia, vì các doanh nghiệp ở Tân Lê mà phục vụ, đó là một lời hứa không bao giờ thay đổi của chính quyền thành phố chúng tôi.

Loại thái độ thản nhiên này của Nhiếp Chấn Bang, cũng khiến cho Chu Lạp Phong có chút khâm phục. Có chính là có, không có, chính là không có. Không giống như là một số cán bộ địa phương, dường như chuyện gì đều nghĩ đến hoàn hảo nhất vậy. Nhưng, khi gặp được chuyện như vậy, sẽ nói một vài lời nói có lệ. Ví dụ như, à, ý kiến này của anh tốt lắm, kỳ thật, chúng tôi cũng đang suy nghĩ và trong quá trình quy hoạch rồi.

Tác phong cùng với thái độ quyết không che lấp kiểu này của Nhiếp Chấn Bang, khiến cho không ít các ông chủ xí nghiệp đi bên cạnh theo xem nghi lễ đều nhìn ở trong mắt. Có lãnh đạo như vậy, cụ thể như thế, đầu tư ở Tân Lê, trong lòng mọi người đều kiên định.

Bên này, vừa về tới trụ sở làm việc của thành ủy, Nhiếp Chấn Bang lập tức liền dặn dò Khúc Phong:

- Trưởng ban thư ký Khúc, anh bên này mau chóng thông báo một chút. Trước mắt, tất cả các thành viên trong bộ máy ủy viên thường vụ đang có mặt ở địa phương lập tức triệu tập một hội nghị thường ủy lâm thời. Thời gian liền đặt ở hai giờ chiều đi. Ừ, đúng rồi, mặt khác gọi một cú điện thoại cho bên thị trấn Vân Sơn giúp tôi, cứ nói là xế chiều hôm nay, buổi thị sát lâm thời hủy bỏ. Ừ, tôi thấy, cứ sắp xếp vào ngày mai đi.

Khúc Phong hơi sửng sốt, lập tức cũng gật đầu. Bí thư Nhiếp đột nhiên mời dự họp hội nghị thường vụ, có vẻ tám chín phần mười là có liên quan tới đề nghị của Chu tổng Chu Lạp Phong ngày hôm nay.

Hai giờ chiều, trong cả căn phòng hội nghị, tất cả ủy viên thường vụ cũng đã ngồi đầy đủ. Nhiếp Chấn Bang gần như là sát nút với thời điểm liền bước vào căn phòng. Nhìn mọi người ở trong phòng một lượt. Ngoại trừ Chu Thần ra, đều đã có mặt cả rồi. Nhiếp Chấn Bang cũng không thèm để ý, lập tức liền ngồi ở vị trí chủ tọa của chính mình, trầm giọng nói:

- Anh Chu chủ tịch nếu như đã xuống nông thôn thị sát rồi, vậy chúng ta cũng không đợi nữa, họp đi. Lần này, một chủ tịch xí nghiệp của khu kinh tế mới đã đưa ra một ý kiến cho tôi, đó là vấn đề giao thông của thành phố Tân Lê. Hiện giờ, nó đúng là đã đạt tới mức độ gây ra khó khăn cho thành phố Tân Lê chúng ta rồi. Lần này triệu tập tất cả tới đây, chủ yếu chính là muốn thảo luận một chút về việc phát triển giao thông cho Tân Lê. Tôi thấy, lấy trình độ cũng như triển vọng phát triển của thành phố Tân Lê chúng ta, hoàn toàn có tất yếu phải xây dựng một sân bay riêng.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang mới vừa thoát ra xong, cửa chính phòng họp, cũng đồng thời bị người đẩy từ bên ngoài ra. Chu Thần, vẻ mặt cười xin lỗi đi vào, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, rồi nói:

- Ha hả, đã bắt đầu rồi sao, thật là xin lỗi. Tôi tới hơi chậm.

]
Bình Luận (0)
Comment