Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 86


Không còn người khác, Lâu Triển mới bảo đội viên lên gặp cha mình.
“Đây là cha tôi, Lâu Đường!” Sau đó anh quay sang nói với cha: “Ba, những người này đều là đồng đội của Lâu Điện.” Giới thiệu tên mọi người một lượt.
Trước khi vào căn cứ, Nghiêm Cách đã xoá nạn mù chữ qua cho bọn họ nên họ biết thân phận của Lâu Đường ở căn cứ.

Được ông tự mình tiếp kiến, mặc dù là dính nhờ Lâu Triển với Lâu Điện, bọn họ thụ sủng nhược kinh, ào ào bước lên chào hỏi.
Lâu Đường nghe là đồng đội của Lâu Điện, khuôn mặt lạnh lùng tương tự Lâu Triển cũng lộ ra vài phần nhu hòa, nói: “Mọi người vất vả, tôi đã sai người sắp xếp chỗ ở cho các bạn.

Đợi mấy ngày nữa có thời gian rảnh, tôi sẽ bảo bà vợ già ở nhà làm tiệc đón gió tẩy trần, hi vọng các vị không ghét bỏ.”
Lại nói chuyện thêm một lúc, Lâu Đường để nhân viên đưa nhóm ông Mạc đến chỗ ở đã chuẩn bị sẵn.


Nghiêm Cách rất cẩn thận cử Hoa Chử qua hỗ trợ, dù sao mấy ngày nay, Hoa Chử quen thuộc với đám Lâm Bảo Bảo, có anh đi cùng, tất nhiên càng thêm chu đáo.

Hơn nữa với thực lực của bọn họ đều không tầm thường, về sau có lẽ sẽ là sức mạnh trung kiên của căn cứ, dĩ nhiên phải ưu đãi thật tốt.
Tuy rằng Lâm Bảo Bảo luyến tiếc cô bạn thân, song gia đình người ta đoàn tụ, cô đâu thể mặt dày chen vô.

Có điều, nhìn Đàm Mặc bên cạnh vẫn tỉnh tỉnh mê mê như cũ, tâm tình lại vui lên.
Mọi người giải tán, Lâu Đường vươn tay vỗ vai Lâu Điện, mắt hơi ươn ướt, bảo: “Từ khi tận thế bùng nổ, bác vẫn lo cho hai đứa, các cháu không sao là tốt rồi, bác cũng có mặt mũi gặp A Nhiên.”
Lâu Điện ôn hòa cười nói: “Bác Cả đừng nói như vậy, mặc dù bọn cháu gặp chuyện không may cũng không liên quan đến bác Cả.

Cho nên bác đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình, cẩn thận tóc bạc trắng hết.”
Rốt cuộc Lâu Đường không duy trì nổi gương mặt nghiêm khắc, cười nói: “Coi cái miệng cháu này, từ trước kia đến hiện tại không có gì thay đổi.” Sau đó ông nhìn về phía Lâu Linh, thay đổi biểu cảm ôn hòa, “Đây là Tiểu Linh hả? Lớn nhường này rồi, đã là thiếu nữ, nên lập gia đình! Bác Cả vẫn nhớ lời ba cháu nói, mặc dù là tận thế, nhưng bác sẽ cẩn thận chọn cho cháu một cậu thanh niên tuấn kiệt, để cháu nở mày nở mặt kết hôn.

Yên tâm đi, chỗ A Triển rất nhiều thuộc hạ, tùy tiện chọn một người cũng không tệ, để cháu tùy ý chọn đó! Bác sẽ làm chỗ dựa cho cháu, không ai được bắt nạt con gái nhà họ Lâu chúng ta!”
Lâu Linh: = 口 =! Cái gì, cái gì thế hả? Ba ba Lâu Nhiên nói gì?
Lâu Điện: =_,=! Ba ba đáng ghét! Lại nói linh tinh với bác Cả gì hả? Chẳng lẽ ba không biết nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài sao?
Nghiêm Cách nghe vậy, trong bụng buồn cười muốn chết mà phải đau khổ chống đỡ, miễn cho Lâu Điện thẹn quá thành giận lại đá mông anh.

Bác Cả có lẽ không biết ‘con thỏ’ Lâu Điện đã ăn sạch cỏ gần hang rồi.
Lâu Triển thở dài, Lâu Điện không đến mức tức giận với trưởng bối, nhưng nếu ba mình cứ tiếp tục làm xấu mặt như thế sẽ ảnh hưởng đến uy tín của anh, lập tức nói: “Ba, Lâu Điện và Tiểu Linh hôm nay vừa đến căn cứ, bụng còn đói mà, về nhà trước đã.”

Lâu Đường vui vẻ vì gặp hai đứa cháu, nhất thời quên mất, nghe vậy gật đầu, quay đầu nói với Nghiêm Cách: “Nhóc Nghiêm, cháu cũng đến nhà bác đi! Nhà cháu nửa năm không đun nấu, đừng về làm mình chịu tội.”
Nghiêm Cách nghe xong, cũng không từ chối, cười híp mắt nói: “Vậy hôm nay lại quấy rầy bác trai.

Mọi người cứ đi trước, cháu đến kho hàng xem qua bản ghi chép rồi mới qua.”
“Vất vả rồi, cháu đi đi.”
Chờ Nghiêm Cách đi, Lâu Đường dẫn mọi người đến nhà họ Lâu.
Dọc theo đường đi, hễ ai đi qua nhìn thấy họ đều xoay người chào hỏi Lâu Đường, ông cũng khoát tay đáp lại.

Đến khi bọn họ bước vào nội thành thì người đi đường ít hơn hẳn, hơn nữa cảnh giới cũng tăng mạnh.
Lâu Đường dẫn bọn họ đến trước cửa một khu nhà, quẹt thẻ đi vào, một cô gái tầm mười bảy mười tám tuổi, xinh đẹp theo đúng phong cách nhà họ Lâu từ trong phòng nhảy ra, la to: “Ba ơi, đại ca về thật ạ?” Đợi thấy rõ Lâu Điện và Lâu Linh đằng sau thì cô gái kia mở to mắt, kêu lên: “Anh trai đẹp trai này là ai? Em nhớ ra rồi, là anh nhỏ!”
Lâu Triển thấy thiếu nữ thì ánh mắt trở nên ôn hòa, khi cô loi choi chạy đến ôm tay mình thì sờ đầu cô, giới thiệu: “Lâu Điện, Tiểu Linh, đây là Tiểu Nghiên.

Tiểu Nghiên, Lâu Điện em từng gặp, đây là con gái nhà chú Hai, Lâu Linh.”

“Chị!” Lâu Nghiên miệng ngọt như mía lùi gọi.
Lâu Linh vội nở nụ cười, thân thiết gọi “Tiểu Nghiên”.
Lâu Nghiên là người hoạt bát, sau khi chào hỏi thì mở volume, đừng nhìn dung mạo của cô giống thiếu nữ xinh đẹp, âm lượng không hề nhỏ: “Mẹ, chị dâu, đại ca và anh hai đã về rồi, đêm nay phải làm thêm thức ăn rồi!” Người lao về phòng, tràn trề thanh xuân hoạt bát.
Lâu Triển nghiêm mặt, nói: “Tiểu Nghiên, thục nữ một chút! Giọng quá lớn, động tác quá nhanh! Ảnh hưởng đến hàng xóm!”
Lâu Nghiên nghe thấy thế, vội điều chỉnh động tác, dùng tốc độ đi bình thường vào trong phòng, nhỏ nhẹ nói với mọi người: “Hoan nghênh ba ba, anh cả, anh họ, chị họ trở về!”
Lâu Linh trông vậy buồn cười, liên đới Lâu Đường cũng không nghiêm mặt nổi, ngược lại có chút trách cứ con cả, đừng quá nghiêm khắc với em gái.
Cửa mở ra, có hai người phụ nữ ra đón, một người tầm sáu mươi tuổi, tóc hơi hoa râm, nhưng được bảo dưỡng vô cùng tốt, giống như quý phu nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Một người khác nắm tay cậu bé khoảng ba tuổi, thoạt nhìn trên ba mươi, vô cùng xinh đẹp, cô mặc bộ đồ rộng, tóc hơi lộn xộn buộc sau gáy, mặc dù chỉ mặc đồ ở nhà, song không che lấp được khí chất khôn khéo, giỏi giang.

Bình Luận (0)
Comment