Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí

Chương 27


Lúc nhận được điện thoại của Vương Thạch, Dạ Cô Tinh mới đi ra từ phòng thí nghiệm vật lý hạt nhân.
Các thành viên cũ của phòng thí nghiệm đều có thái độ khá là trông chờ với người được mời mà trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Đại học B này.
Hầu hết những người có thể chính thức nhận được thư mời, tham gia phòng thí nghiệm đều có bằng tiến sĩ.

Và chỉ có một số thạc sĩ đạt giải vàng trong các cuộc thi nghiên cứu khoa học toàn cầu.

Vì thế sự tham gia của Dạ Cô Tinh cực kỳ đặc biệt.
Không chỉ là vì cô đang còn là sinh viên chưa tốt nghiệp, mà còn vì sự bao dung đặc biệt của Diêm Đông Bình với cô.
Thời gian thoải mái, được phép vắng mặt vào các cuộc họp thảo luận học thuật, tất cả những việc này đều là đãi ngộ bọn họ muốn nghĩ cũng không dám mơ ước.
Giáo sư Diêm của đại học B, nhân vật được người người ngưỡng mộ ở khoa vật lý hạt nhân, nổi tiếng với sự nghiêm khắc, yêu cầu đối với sinh viên của mình cũng cực kỳ nghiêm khắc.
Sau khi được mời tham gia phòng thí nghiệm, thời gian làm việc cơ bản là 8 giờ mỗi ngày.

Hầu hết mọi người đến phòng thí nghiệm vào sáng sớm, ở lại cả ngày lúc trở về đã là gần mười giờ tối.

Thậm chí có người còn ở qua đêm.

Nếu như không thể chịu nổi thì nằm trên ghế chợp mắt khoảng một hoặc hai tiếng, sau đó tỉnh lại lại phấn chấn hừng hực khí thế.
Sự tùy tiện và thoải mái của Dạ Cô Tinh đã hoàn toàn kích thích đến trái tim mỏng manh yếu đuối của đám người điên cuồng với khoa học này.
Ai mà không muốn tự do sắp xếp giờ giấc của mình? Có ai tình nguyện cả ngày ngồi ở phòng thí nghiệm, không gái gú, không rượu chè, đâu cũng là số liệu, trong đầu toàn là quá trình thí nghiệm.
“Giáo sư, thầy phân biệt đối xử quá!”
“Em không phục!”
“Em cũng không phục!”
“Giáo sư, đúng là không có quy củ mà….”
“Thật sự không chịu được phòng thí nghiệm này nữa rồi….


bất công thế này…”
Những lời phàn nàn oán trách này Diêm Đông bình đã nghe nhiều lắm rồi, nhưng ông vẫn cứ bỏ ngoài tai.

Lúc đầu còn có cả thư nặc danh khiếu nại, đến cả thầy hiệu trưởng cũng phải ra mặt mà còn không có tác dụng gì, ông nào sợ mấy đứa sinh viên này náo loạn chứ!
Chỉ cần một câu: “Thích ở thì ở, không thích thì đi, ra cửa rẽ phải, cảm ơn!” đã khiến cho tất cả những người còn lại không dám ho he thêm một tiếng nào.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cứ thế nhìn nhau mà không nói nên lời.
Nói đùa gì thế! Phòng thí nghiệm của trường đại học B là hạng mục nghiên cứu khoa học xây dựng cấp quốc gia, những người có thể vào được đều là nhân tài trong nhân tài của giới vật lý hạt nhân.

Ở đây không chỉ những trang thiết bị được chuẩn bị chu đáo đầy đủ, họ còn được tiếp xúc với công nghệ và các tài liệu mới nhất trên các phương diện nghiên cứu của ngành vật lý hạt nhân trên thế giới.
Một nơi tốt như thế, chỉ có người ngốc mới vì tức giận nhất thời mà bỏ đi những thứ đãi ngộ tốt khác.
Sau đấy mọi người đều đồng loại im lặng và hoàn toàn phớt lờ Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh hoàn toàn biết được sự đãi ngộ đặc biệt của bản thân cô, sẽ dẫn đến những tranh cãi nên trước khi vào phòng thí nghiệm cô đã chuẩn bị trước tâm lý rồi.
Một mặt cô không muốn lãng phí tài năng của Dạ Cô Tinh bản gốc về phương diện vật lý hạt nhân.

Mặt khác, cô không muốn làm một Diêm Đông Bình tuy nghiêm khắc nhưng lại có chút đáng yêu này thất vọng.
Cô có thể nhìn ra Diêm Đông Bình thật sự muốn nhận một học trò.
Lúc ban đầu, trong trường có rất nhiều tin đồn khó nghe, nào là “lấy sắc đẹp để dụ dỗ”, nào là “lấy việc công làm việc tư”.

Người như Diêm Đông Bình mà nghe được những lời này đáng lẽ phải sởn cả da gà.

Nhưng ai mà ngờ được ông lại phản ứng rất gay gắt, thậm chí còn đòi sẽ nhờ pháp luật can thiệp để xử lý những người đưa tin đồn thất thiệt.

Việc được ông che chở vô điều kiện như thế khiến Dạ Cô Tinh cảm thấy rất ấm lòng.
Phải biết là lúc đấy Dạ Cô Tinh còn chưa nhận ông làm sư, ông hoàn toàn không cần thiết phải bảo vệ cô như thế.
Ngày hôm nay khi cô vừa bước vào phòng thí nghiệm đã cảm thấy sự ghen tị hoặc không phục, hay khinh thường từ mọi người xung quanh.


Thế nhưng cô vẫn chỉ cười cười rồi phớt lờ bọn họ đi, chăm chú nghe Diêm Đông Bình giảng giải tổng quát về quá trình thí nghiệm sắp tới rồi đi lấy tài liệu để chuẩn bị.
“Thầy cứ yên tâm, em nhất định sẽ nhanh chóng phân tích xong số liệu.”
Diêm Đông Bình mỉm cười gật gật đầu ra chiều mãn nguyện.
“Nhanh chóng là trong bao lâu?” Một cô gái vóc dáng khá cao đưa ra câu hỏi nghi ngờ, ánh mắt không thèm che giấu sự khinh thường của mình.
Cô ta không tin rằng chỉ một sinh viên nhỏ nhoi có thể phân tích xong ngần đấy số liệu, chưa kể mô hình phân tích dữ liệu không phải là nội dung học ở chương trình bậc đại học mà hầu hết đều chỉ xuất hiện trong các giáo trình của nghiên cứu sinh.
Một sinh viên không biết trời cao đất dày đến cả tài liệu thực nghiệm cơ bản còn xem không hiểu mà còn dám nói là “hoàn thành phân tích số liệu”?
Dạ Cô Tinh khẽ nhíu mày.

Tuy rằng cô không thích giọng điệu của người này nhưng không thể mới ngày đầu tiên đã làm mất lòng người ta được, nên đáp lại với ngữ khí không kiêu ngạo nhưng cũng không hề nhún nhường: “Chắc là cần cỡ một tuần.”
Câu nói vừa thốt ra, mọi người liền nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn thấy quái vật, đến cả Diêm Bông Bình đang uống nước cũng bị sặc, ông nhìn cô ấy với ánh mắt đầy phức tạp.
“Có phải là chậm quá không, thế thì… năm ngày cũng được…”
Xem ra phải thức đêm rồi.
Sắc mặt mọi người lại càng quái lạ hơn.

Diêm Đông Bình ho nhẹ hai tiếng, đúng lúc ông chuẩn bị mở miệng thì đã bị cô gái cao ráo kia cướp mất lời.
Cô ta nhìn Dạ Cô Tinh với ánh mắt xem thường và chế nhạo không thèm che giấu, cười đầy chế giễu: “Cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình nhỉ? Cô nói xem, một mình cô, trong vòng năm ngày, có thể hoàn thành phân tích tất cả những số liệu này?”
“Có vấn đề gì sao?” Dạ Cô Tinh hỏi lại rất tự nhiên.
“Cô có biết là, cứ cho là tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều tham gia, cũng không thể đảm bảo trong một khoảng thời gian năm ngày ngắn ngủi, là có thể thống kê xong lượng dữ liệu lớn như thế không? Cô nghĩ rằng chỉ dựa vào một mình cô có thể hoàn thành một khối lượng công việc mà tất cả mọi người ở đây đều không thể hoàn thành à? Em gái à, em cũng ngây thơ quá nhỉ?”
Dạ Cô Tinh nhướng mày.

Có câu “Ta kính người một thước, người kính ta một trượng”.


Nhưng có những người, khi bạn khách sáo với người ta, thì người ta lại càng được đằng chân lân đằng đầu với bạn.
Cô không có cái sở thích tự làm khổ mình như thế.
Thế nên, cô không thèm khách sáo nữa, chỉ lạnh lùng nhếch khóe môi: “Chuyện mấy người không làm được không có nghĩa người khác cũng không thể hoàn thành được.

Chị à, chị cũng tự tin quá rồi đấy!”
“Cô!” Cô gái cao kều kia tức đến tái mặt.
“Khụ khụ… Mọi người học hỏi lẫn nhau là chuyện tốt, nhưng phải có chừng mực, đừng để ảnh hưởng đến hòa khí.

Còn về việc phân tích số liệu kia, Cô Tinh, thầy thấy em cứ…”
Diêm Đông Bình vốn định nói cô để một tháng nữa nộp, lại không ngờ rằng ông còn chưa nói hết Dạ Cô Tinh cứ ương bướng đâm đầu vào chỗ chết.
“Không cần đâu thầy, năm ngày với em là đủ rồi.

Tuy nhiên nếu như thầy cho một tuần em lại càng vui.

Dù sao thì thức khuya cũng nhanh già lắm, em còn đang trẻ trung phơi phới như thế này.”
“Không biết lễ độ.” Cô nàng cao ráo kia nhìn cô hằm hằm thấp giọng mắng một câu.
“Cô Tinh à, thật sự em không cần…”
Diêm Đông Bình cũng hơi luống cuống, chuyện phân tích những số liệu này, nào có thể hoàn thành trong vòng một tuần được.

Dạ Cô Tinh có thông minh đến mức nào cũng không phải là siêu máy tính, đứa trẻ này thật là….
“Giáo sư, cốc nước của thầy sắp tràn ra rồi.” Cô ả kia lên tiếng nhắc nhở ông.
Cô thật sự không chịu nổi sự che chở của giáo sư với con nhóc này, một cái vẻ ngoài đẹp mã cũng đáng để thành bảo bối ư? Cô ta cực kỳ nghi ngờ Diêm Đông Bình già quá nên lú lẫn rồi.
Xinh đẹp một chút thì chắc gì não đã tốt.

Lúc nghe những tin đồn trong giới sinh viên cô còn không tin, nhưng lúc nhìn thấy ngoại hình của Dạ Cô Tinh thì cô ta đã tin đến ba phần.
Rõ ràng là hồ ly tinh trời sinh, đôi mắt kia rõ ràng quyến rũ người biết bao.
“Thầy không cần phải nghĩ nhiều, xin hãy tin tưởng em một lần ạ!” Dạ Cô Tinh nhìn Diêm Đông Bình rất nghiêm túc.
Diêm Đông Bình thở dài, thôi vậy, để cô chịu khổ một chút cũng tốt.


Ông nhớ đến lúc đầu mình cũng không sợ trời không sợ đất như thế, cứ luôn tiến về phía trước, cuối cùng vẫn đụng phải tường…
“Có điều, như thế này thì không vui lắm.

Hay là chúng ta cá cược một chút đi?” Dạ Cô Tinh chống cằm ra vẻ xem trò vui.
“Cược thế nào?” Cô nàng cao kều kia nhanh chóng tiếp lời.
Triệu Gia Nam cô từ nhỏ đến lớn không hề sợ cái gì, một đứa sinh viên không biết tự lượng sức mình lại muốn đi đấu với cô ta ư?
“Hừm~…” Dạ Cô Tinh trầm mặc một chút sau đó cười nói: “Nếu như trong bảy ngày tôi có thể đưa ra phân tích số liệu chính xác, thì vị trí phụ trách hạng mục của chị đổi cho tôi.”
Hai mắt Triệu Gia Nam trợn lên, tức muốn nổ phổi, chỉ hận không thể xông qua xé nát mặt Dạ Cô Tinh luôn.

Sao trên đời lại có người không biết phải trái như cô chứ?
“Được! Nhưng nếu như cô không làm được thì phải lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm, và vĩnh viễn không được học tập phát triển trong ngành vật lý hạt nhân nữa.”
Vĩnh viễn không phát triển trong ngành vật lý hạt nhân nữa? Cô ả này thật độc ác!
“Được! Có điều tôi muốn thêm một điều kiện, nếu như tôi thắng, ngoài việc nhường vị trí, từ sau này chị cũng không được đặt chân vào ngành vật lý hạt nhân.

Thế này mới công bằng đúng không?”
“…Được, tôi đồng ý.”
Triệu Gia Nam tự tin, đây rõ ràng là một canh bạc không hề kích thích.

Cô ta không tin trên đời này có người nào có thể hoàn thành một dự án có dữ liệu khổng lồ trong thời gian ngắn như vậy, ngay cả Diêm Đông Bình cũng không làm được.
Cho nên Dạ Cô Tinh thua chắc rồi.
Cô đã không đợi nổi để nhìn cảnh Dạ Cô Tinh thua thê thảm, khóc không ra nước mắt.
Không được, lỡ như cô ta hối hận thì sao? Vẫn phải nghĩ cách khác…
Triệu Gia Nam động não một chút, ánh mắt nhìn quanh quét một vòng qua mọi người xung quanh cuối cùng dùng lại trên người Diêm Đông Bình đang còn ngơ ngác ra: “Hôm nay mời giáo sư Diêm và các bạn học làm chứng, cho dù là ai thua cũng phải thực hiện lời hứa.”
Lúc Diêm Đông Bình hoàn hồn lại đã không còn kịp nữa rồi, thật sự là làm cho ông buồn chết mất thôi.

Ông rất thương Dạ Cô Tinh nhưng mà sự việc đã đến bước này chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Cùng lắm thì ông lại đưa cái mặt già này ra, dù sao ông cũng đã quyết định sẽ bảo vệ Dạ Cô Tinh.
Chà! Một đứa hai đứa, không có ai để ông bớt lo đi cả…

Bình Luận (0)
Comment