Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 120

Thích Miên không biết làm sao, cô liều mạng rót máu cho hắn, nhưng đến cuối cùng máu lại trào ra, chất nhầy đen không giảm xuống, ngược lại lại chảy ra khỏi miệng Tần Chiếu.

Cô đột nhiên hiểu ra, hắn đã không cứu được nữa.

1

"Tần tiểu dương......" Giọng Thích Miên run rẩy đến chính cô cũng không phát hiện ra.

"Em...... xem." Hắn nâng lên cánh tay nhiễm đen, trong lòng bàn tay có một bút ghi âm nho nhỏ nhét vào tay Thích Miên, "Tiểu dương... cho em đáp án. Lâm Ân... cẩn thận... hắn là dị chủng."

1

Con ngươi Thích Miên chấn động.

Nhớ tới lúc ở làng du lịch, hắn phát hiện cái hộp nhựa kia, kiêu ngạo lại giảo hoạt nói cho cô, hắn đã biết là ai.

Hiện giờ hắn đã chứng minh được đáp án, lại dùng chính mệnh của mình.

Hắn tựa hồ còn muốn nói gì, môi mấp máy nửa ngày, chất đen trào ra càng nhiều hơn, máu của Thích Miên cũng bị đẩy ra ngoài.

Hắn thở một hơi thật dài, thanh âm cực nhẹ, hơi thở mong manh.

Tần Chiếu nghiêng đầu, nhẹ nhàng, chậm rãi cọ cọ trong lòng ngực Thích Miên: "Tiểu dương...... Có bảo vệ cậu ta nha."

Ngữ khí hắn thậm chí mang theo điểm kiêu ngạo.

Trong thế giới đen nhánh của hắn chậm rãi triển khai một vầng sáng lớn, mơ hồ bên kia vầng sáng, là Thích Miên.

Hắn không ai yêu, không được yêu.

Hắn sinh ra đã là lợi thế, không có chờ mong, không có tình yêu.

Cho đến ngày hôm đó, dưới mặt đất, cô ấy xuất hiện, dã tính lại mạnh mẽ, trên người cô ấy tràn ngập sinh cơ, hắn lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh của sự sinh tồn.

Hắn chưa từng gặp qua thái dương, nhưng từ đây hắn đã có ánh sáng chân chính của riêng mình.

Tần Chiếu nhìn "Thích Miên" ở đầu kia nguồn sáng, nở nụ cười ngây thơ lại sạch sẽ, chậm rãi cũng bước vào giữa vầng sáng kia.

Hơi thở hắn chậm rãi đình chỉ.

1

Thích Miên ôm chặt lấy Tần Chiếu, bông tuyết vẫn rơi xuống, vừa chạm đất bị nhuộm thành màu đen.

Ánh sáng thuộc về dị năng nhật nguyệt, trong một mảnh thế giới tối tăm này, từ trên người Tần Chiếu chậm rãi khuếch tán, tràn đầy thiên địa.

Thích Miên cởi áo khoác ra, bao chặt lấy xác Tần Chiếu, như muốn cho hắn một chút ấm áp.

Tay cô ấn xuống mặt đất màu đen, đất vỡ ra, thi thể hắn chìm xuống, được bùn đất vùi lấp.

Thích Miên khụ mạnh một tiếng, cố nén nước mắt, dùng sức cắn mạch máu mình, sau khi máu ngừng chảy, cô chống đao đứng lên.

Theo vết máu từ bụi gai, cô nhanh chóng chạy vội, vừa mới đến cửa thành bỗng nhiên bị một đám dân chúng vây quanh.

"Thần nữ đại nhân! Cứu chúng tôi!"

"Hãy lưu lại bảo vệ chúng tôi, đây không phải là trách nhiệm của dị năng giả các người hay sao? Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, chúng tôi cung phụng các người!"

"Gai đen, gai đen muốn tiến lại đây."

Mọi người mồm năm miệng mười, không ít người thét chói tai.

"Tần Chiếu điên rồi, hắn lại muốn bảo vệ tên dị chủng kia! Thần nữ đại nhân, chúng tôi chỉ có ngài!"

"Hắn xứng đáng bị chết! Tôi đã sớm biết hắn là người điên! Nếu không phải chúng tôi phát hiện, tên dị chủng kia thật sự đã ở lại trong thành phố chúng ta."

"Họ Tần chết thật tốt quá!"

"Rõ ràng chỉ cần bảo vệ tốt chúng ta là được, vì sao hắn phải bảo vệ dị chủng kia, hắn thế nhưng còn chỉ dị năng về phía chúng ta."

"Không có chúng ta, Tần Chiếu có thể lợi hại như vậy sao?"

"May mắn Lâm Ân đại nhân tới! Ngài ấy tới, chúng ta mới có thể bóp ch/ết bọn chúng từ trong nôi."

"Vậy cũng ít nhiều nhờ chúng ta bám trụ Tần Chiếu, bằng không bọn chúng đã chạy mất."

"Đúng vậy đúng vậy, ít nhiều nhờ vào chúng ta."

"Thần nữ đại nhân, ngài cũng không thể giống hắn nha! Tuy rằng đó là người yêu của ngài, nhưng ngài phải suy xét sinh mệnh của nhiều người hơn!"

"Đúng rồi!"

"Ngài đừng đi! Ngài không thể vứt bỏ thần dân của ngài, ngài không thể không phụ trách!"

"Người đàn ông kia đã không phải là người, không phải người!"

Lỗ tai Thích Miên ong ong, tràn ngập lời chất vấn cầu xin, mắng mỏ tức giận.

Cô nghe xong, sau một lúc mới nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Là các người công kích nhà nhỏ?"

"Các người bám trụ Chu ca và Tần Chiếu, mới làm cho bọn họ bị Lâm Ân chặn giết?"

"Tần Chiếu cứu các người, tôi cứu các ngươi......"

Mọi người mồm năm miệng mười mà trả lời, cũng có người nhận thấy giọng Thích Miên hoảng hốt, lớn tiếng đánh trả.

"Thần nữ, chúng tôi là vì tốt cho ngài!"

"Ngài là thần nữ, hy sinh là tất yếu."

"Ngài không thể bị dị chủng che mắt! Chúng tôi đều từng bị mất thân nhân do đám dị chủng, chúng tôi đều nhịn qua được, ngài cũng có thể."

Thích Miên cao giọng: "Anh ấy còn chưa biến thành dị chủng!"

"Sớm hay muộn sẽ biến!"

"Ngài phải bảo vệ chúng tôi, không thể ích kỷ như vậy."

"Đúng đúng đúng!"

"......"

Có lẽ là thanh âm quá mức ồn ào, lại có lẽ nội tâm quá mức bi thương, giọng họ vừa rất gần, lại vừa rất xa.

Thích Miên đột nhiên cười thật bi thương.

Cô nhớ tới, Tần Chiếu đã từng nói.

"Bọn họ hiện tại có bao nhiêu sùng kính, khi phản bội sẽ có bao nhiêu ác độc."

"...... Người bình thường toàn ác."

Thích Miên cười khẽ lên, ánh mắt điên cuồng: "Người bình thường...... Toàn ác."

Cô thê lương nói: "Người bình thường, toàn ác!"

Cô nhấc đao lên, dị năng bàng bạc rót vào, trúc đao nằm ngang, vung ra, địa chấn kinh thiên động địa truyền ra, mặt đất cả tòa thành vỡ vụn.

Phía chân trời tối tăm, thành trì lún xuống.

"Đã xảy ra cái gì?"

"Động đất! Động đất chạy mau!"

Nhưng bọn họ rất mau nhận ra được đây không phải là động đất.

Đao khí lan ra tới đâu, mặt đất vỡ mạnh ra tới đó, từng khe rãnh nứt toát, trọng lực thật lớn từ trên trời giáng xuống, nghiền áp bọn họ vào trong đám bùn đất.

Không người trốn được.

Không ai có thể chống cự, có dị năng giả nỗ lực chống đỡ, thét lên chói tai.

"Thần nữ đại nhân, là thần nữ đại nhân phẫn nộ!"

"Đại nhân muốn giết chúng ta!"

"Đại nhân không thể!"

"Ngài không phải tới bảo hộ chúng ta sao?"

Thích Miên từ trên cao nhìn xuống đám người dần dần chìm xuống: "Sinh tử của các người, có quan hệ gì tới tôi?"

"Đừng, tôi không muốn chết!"

"Cứu mạng, thánh mẫu đại nhân, Tần Chiếu, Tần Chiếu đại nhân! Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết ô ô......"

Tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng khóc thút thít vang vọng toàn bộ thành phố, Thích Miên lạnh lẽo nhìn họ rơi vào trong khe rãnh, máu thịt cùng tử vong tuyệt vong bảo phủ cả thành.

Căn cứ Thành Đông khổng lồ lừng lẫy trong chớp mắt đã bị hủy diệt trong tay cô.

Thích Miên quay đầu, cầm đao đi ra ngoài.

Vừa mới đến cửa thành bỗng nhiên thấy được trong ánh sáng mờ tối, một người đàn ông thon gầy đang đợi.

Gương mặt kia cô rất quen thuộc, nhưng cô đã biết, đó không phải anh ấy.

"Người câm nhỏ" hoảng sợ nhìn Thích Miên trong nháy mắt giết cả thành phố, thanh âm run rẩy nhưng vẫn cường chống: "Là họ không tốt, nhưng anh không phản bội em."

Hắn cầu xin: "Miên Miên, dẫn anh đi, anh chỉ có em, anh không ngại em yêu người khác, chỉ cần để anh ở cạnh bên em."

Thích Miên nhìn hắn, có lẽ bởi vì đã làm giải phẫu nên đôi mắt hắn thật yếu, chỉ bị kí/ch thích một chút là rơi lệ.

Hắn nhìn cũng không rõ, loạng choạng sờ so/ạng muốn tìm lấy cánh tay Thích Miên.

Giờ phút này hắn rũ đầu, ủy khuất rưng rưng, làm động tác giống như đời trước, nhưng lại cho người cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Đời trước, người câm nhỏ khi yếu thế cũng mang theo kiêu ngạo, mà hắn hiện giờ, chỉ một mặt khẩn cầu cô bảo vệ.

Anh ấy chưa từng có thời điểm hèn mọn như vậy.

Trước kia cô không rõ vì cái gì hắn ta cho cô một loại cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ, hiện giờ cô đã biết.

Thích Miên bình tĩnh nói: "Trí nhớ của anh là giả."

"Người câm nhỏ" cứng lại, thập phần bị thương: "Miên Miên, em không thể như vậy, em không thể dùng lý do như vậy."

Thích Miên giơ đao, che giữa hai người: "Trí nhớ của anh là một lần sau khi tỉnh mộng mà có, đúng không? Đó là giả, là Lâm Ân đọc lấy ký ức của tôi, tìm một người giống Chu ca đời trước, chỉ dẫn cho anh."

"Người câm nhỏ" cả người run rẩy: "Không phải, không phải! Anh chính là người câm nhỏ, chính là người em yêu! Anh cũng yêu em!"

"Anh là người tróc ra từ trí nhớ của tôi." Thích Miên vô tình nói ra chân tướng, "Cho nên tình yêu của anh, cảm tình của anh, đều là căn cứ vào ký ức của tôi. Cho nên trí nhớ của anh chỉ tới lúc anh thoát khỏi thành phố bị hủy diệt kia —— bởi vì, ký ức của tôi chỉ tới nơi đó."

"Anh không phải "người câm nhỏ", Chu ca mới phải. Anh ấy chưa từng phản bội tôi, căn cứ kia trước khi anh ấy rời đi cũng đã bị dị chủng xâm lấn, anh ấy vì bảo hộ những người khác, bị bắt chết giả mà rời khỏi tôi."

Cũng nhờ Chu ca mà cô mơ thấy được chân tướng đời trước mình không biết.

Lúc trước cô rời đi, không bao lâu căn cứ bởi vì bảo vệ sơ sẩy mà bị dị chủng xâm lấn, là Giang Hành Chu vận dụng sức mạnh của mình mới giữ được một nhóm người nhỏ.

Nhưng giống như hiện giờ, anh ấy bởi vì thế mà không thể áp chế quái vật ký sinh trong cơ thể, không thể bảo trì bên ngoài bình thường nên phải giả chết rời đi.

Cô cũng bởi vậy hiểu lầm là vua dị chủng giết người câm nhỏ, một đường đuổi giết Giang Hành Chu đã biến thành vua dị chủng.

Vòng đi vòng lại, trở lại kiếp này, người cô yêu vẫn cứ là người trước kia.

"Người câm nhỏ" thét chói tai: "Anh không nghe, anh không nghe! Em gạt anh!"

Thích Miên trong lòng cực kỳ bi thương: "Anh cũng là một người đáng thương, tội ác chính là người làm ra chuyện này, nhưng mà, giết hắn đi thì hết thảy sẽ kết thúc."

"Miên Miên!" "Người câm nhỏ" gục ngã phía sau, khóc thảm thiết, "Đừng đi."

Thích Miên đi nhanh, chưa từng quay đầu lại.

Cô đuổi theo vết máu đi về phía trước, dần dần đám sợi đen và chất nhầy trên tuyết ngày càng nhiều, chung quanh dường như quanh quẩn khí đen ở đâu đó.

Bút ghi âm mà Tần Chiếu đưa, cô đã nghe xong, cũng không dài.

Thích Miên nghe được Lâm Ân nói đời trước cô giết Tần Chiếu như thế nào, lại liên tưởng đến thân phận dị năng giả hệ tinh thần của hắn, hơn nữa một đường đi xảy ra nhiều chuyện như vậy, cùng với giấc mộng cũng không thoát khỏi quan hệ tới hệ tinh thần, cô mới phỏng đoán ra được thân phận người câm nhỏ.

Mỗi khi dị năng giả nâng cấp, ký ức và tinh thần đều sẽ nối tiếp nhau.

Lâm Ân thức tỉnh trước cô trước khi mạt thế, cũng đã theo dõi cô, cũng bắt đầu lợi dụng ký ức của cô.

Tay Thích Miên tự nhiên nắm chặt lại.

Nhưng mà cô còn có chỗ không rõ.

Đời trước, thân phận Chu ca không thay đổi, nói cách khác, Giang Thừa là tồn tại, bao gồm viện nghiên cứu ngầm đời trước, bào tử ngầm, tất cả đều tồn tại.

Giang Thừa như cũ là vì cứu thế giới mà rời đi thế giới này, đi tìm "cái lồng" để nhốt bào tử lại, ngăn cản tiếp tục tiến hành nghiên cứu.

Nhưng đời trước lại không có người tên Lâm Ân này.

Nếu có, thế giới trước không thể nào chịu đựng được đến năm thứ năm sau mạt thế, mà Chu ca cũng không thể an ổn dừng lại một năm kia bên cạnh cô.

Lâm Ân rõ ràng đến là vì Giang Thừa, nói cách khác, hắn chọn đời này xuất hiện trên thế giới này.

Lâm Ân từ đâu mà đến?

Hắn làm sao đến được thế giới này, hơn nữa vì sao lại là sau khi cô trọng sinh mà không phải là đời trước?

Còn có Giang Thừa, Nút nói Giang Thừa đã trở lại, ông ấy đi nơi nào?

Bước chân Thích Miên đột nhiên dừng lại.

Cô nhìn về trúc đao không biết khi nào đã quấn lên một đám sợi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment