Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 966

Đại đạo chi chủ yêu tộc hắn tránh cũng không kịp, không có khả năng sinh ra suy nghĩ gì đối với sự kiện này.

"Thật không vậy? Nơi này có cửa vào bí cảnh sao?"

Tốn một đoạn thời gian Diệp Tinh đi tới một nơi, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ kỳ dị.

"Bí cảnh Huyền Hỏa."

Trên bình nguyên khổng lồ lại tồn tại một bí cảnh thật lớn, hơn nữa trước cửa bí cảnh còn có một ít tin tức.

Bí cảnh Huyền Hỏa, bên trong giống như là không gian bên trong gia tộc Nguyên Lam, có đôi khi đột nhiên xuất hiện bảo vật, hơn nữa cấp độ bảo vật xem như rất cao, đối với cường giả bất tử cảnh bình thường cũng đều có một ít tác dụng.

Cho nên ngược lại có rất nhiều bất tử cảnh bình thường tới nơi này.

Về phần thực lực mạnh hơn thì rất ít khi đến,đơn giản bởi vì chướng mắt nơi này.

"Điều này ngược lại rất thích hợp cho mình mài giũa một chút." Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.

Xẹt qua bí cảnh Huyền Hỏa, Diệp Tinh lại đi về phía trước hơn nửa giờ nữa.

"Diệp Tinh, ta cảm giác được rồi."

Bên trong nhẫn không gian, Tiểu Hắc bỗng nhiên hưng phấn nói: "Cách phía trước không xa!"


"Ồ thật sao?" Trên mặt Diệp Tinh cũng lộ ra một nụ cười, nhanh chóng đi tới một chỗ.

Nhưng nơi này lại giống khu vực bình nguyên, chẳng qua đất đai khô héo, nham thạch mục nát, không biết rốt cuộc tồn tại bao lâu.

Xoẹt!

Trên không trung bỗng nhiên có dao động hiện lên, sau đó Tiểu Hắc xuất hiện, nó nhìn khu vực trước mắt, trên người lại có từng dao động màu đen phát ra.

Xoẹt...

Theo dao động màu đen sinh ra, hư không trước mắt cũng sinh ra từng đạo dao động, sau đó một cánh cửa màu đen chậm rãi hình thành.

Trên cánh cửa này tản ra dao động kỳ dị, có chút giống với dao động trên người Tiểu Hắc.

"Diệp Tinh, ta muốn tiến vào tổ địa, ngươi có thể đi dạo một chút, cũng có thể tìm một chỗ tu luyện." Trong mắt Tiểu Hắc mang theo vẻ hưng phấn, lập tức lại nhìn Diệp Tinh nói.

"Ta có thể đi vào được không?"

Diệp Tinh suy nghĩ một chút tò mò hỏi.

"Nơi này là tổ tiên của tộc ta, chỉ có sinh mệnh huyết mạch tộc ta mới có thể mở ra, mới có thể tiến vào trong đó, ngươi muốn đi vào trên cơ bản không có khả năng." Tiểu Hắc lắc đầu nói.

"Được rồi, ta đi vào đây."

Nói xong nó cứ như vậy trực tiếp bay về phía cánh cửa, thân thể dung nhập vào, dễ dàng xuyên qua cánh cửa.

Ánh mắt Diệp Tinh chuyển động một chút, cũng đi tới trước cánh cửa, lấy tay tiếp xúc với cánh cửa đó.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt có một cỗ lực bài xích thật lớn đánh úp lại, ngay cả thực lực cấp độ bất tử cảnh của hắn bây giờ cũng không chịu nổi, thân ảnh lập tức bay ngược ra ngoài.

"Ha ha, Diệp Tinh, có phải không cam lòng tổ địa ta là một nơi cơ duyên khổng lồ này hay không? Kỳ thật ta cũng muốn ngươi tiến vào, chỉ là tổ địa không cho phép a.” Đầu kia của cánh cửa, truyền đến tiếng cười hi hi xấu xa của Tiểu Hắc.

"Không vào được thật sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tinh lại rất bình tĩnh.

Xoẹt...

Trên người hắn chớp động hào quang, lập tức thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại, cũng biến thành một...con sâu róm.


Sau khi con sâu róm xuất hiện liền bay thẳng về phía cánh cửa, lúc này cánh cửa màu đen cũng không xuất hiện bất kỳ phản ứng gì nữa, Diệp Tinh dễ dàng xuyên thấu vào trong.

Tiếng cười của Tiểu Hắc đột nhiên dừng lại, nó trợn mắt há hốc mồm nhìn sâu róm Diệp Tinh trước mắt, một lúc lâu sau không nhịn được chửi bậy.

- Mẹ kiếp!

Diệp Tinh có phân thân Huyễn tộc, cái này nó biết, nhưng về tiến vào tổ địa phải dựa theo bản năng, trong lòng vẫn cho rằng chỉ có cùng một tộc mới có thể tiến vào, không nghĩ tới Diệp Tinh hoàn toàn có thể biến thành sinh mệnh của tộc nó.

- Tiểu Hắc, đây là tổ địa của ngươi sao?

Trong mắt Diệp Tinh tràn đầy vẻ vui sướng, hắn vừa rồi thử một chút, không nghĩ tới thật sự có thể tiến vào.

Ánh mắt của hắn tò mò nhìn bốn phía. Trước mắt là một mảnh không gian tản ra khí tức vô cùng cổ xưa, trong không gian có từng đạo bí văn kỳ dị thỉnh thoảng chớp động, mà ở chỗ này, đồ đạc cũng không nhiều, ba tấm bia đá thật lớn, ngoài ra còn có một cái ao màu đen, ngoài ra không có thứ gì khác.

Tiểu Hắc nhìn Diệp Tinh tò mò, gật gật đầu nói: "Ừm, chuẩn xác mà nói hẳn là một trong tổ địa."

Nó nhìn hồ nước màu đen còn có ba tấm bia đá thật lớn, trong mắt hiếm thấy lộ ra một tia phức tạp.

Bây giờ tộc quần của nó có lẽ cũng chỉ còn lại một mình nó.

"Tiểu Hắc." Đang nhìn, bên cạnh giọng Diệp Tinh vang lên, nói: "Ngươi không sao chứ?"

Hiện tại Tiểu Hắc rõ ràng có chút không thích hợp.

Tiểu Hắc lắc đầu, nói: "Không có việc gì." .

Vẻ phức tạp tiêu tan, trên mặt nó lại lộ ra một tia hưng phấn.


"Diệp Tinh, cái ao màu đen kia ẩn chứa năng lượng nồng đậm, ta muốn đi vào hấp thu, có lẽ phải hấp thu một đoạn thời gian."

"Nhưng mà năng lượng kia cũng không có tác dụng gì đối với ngươi."

Diệp Tinh gật đầu, trước kia hắn cũng gặp được một vài năng lượng tinh thạch có tác dụng với Tiểu Hắc, mà hắn lại không thể hấp thu.

Sau khi nói xong, Tiểu Hắc lại chỉ chỉ ba tấm bia đá kia, nói: "Bên trong tấm bia đá kia là bí tịch, bí thuật loại công kích của tộc ta, có thể từ trong đó đạt được chỗ tốt hay không thì tùy thuộc vào ngươi."

Sau khi nói xong Tiểu Hắc cũng không nói thêm gì nữa,nó hóa thành một tia sáng, trực tiếp tiến vào trong cái ao màu đen.

"Ba tấm bia đá?" Diệp Tinh nhìn ao nước màu đen khôi phục bình tĩnh, hắn lại nhìn về phía ba tấm bia đá, trong mắt chớp động hào quang.

- Đi xem một chút!

Trong lòng vừa động, ý thức Diệp Tinh trực tiếp chìm vào trong tấm bia đá thứ nhất.

Trong một tấm bia đá lơ lửng từng quang cầu.

“Hậu thế, trong tấm bia đá này ẩn chứa bí tịch công pháp của tộc ta từ đạo tắc cảnh cho đến bất tử cảnh.

Một đạo âm thanh bỗng nhiên vang lên ở trong đầu Diệp Tinh.

- Đạo tắc cảnh đến bất tử cảnh sao? Diệp Tinh kiểm tra một chút, quả nhiên đều là một phần bí tịch công pháp bình thường.

Bình Luận (0)
Comment