Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 774

“Chẳng lẽ bởi vì phương pháp tiến vào?” Diệp Tinh băn khoăn.

Những người khác muốn tiến vào thì cần có may mắn hoặc những phương pháp khác. Còn hắn thì chỉ cần dựa vào những chữ viết kia, giống như chiếc chìa khóa mà hắn có.

Diệp Tinh cũng không nghĩ khi kết hợp những ký tự kia sẽ có biến hóa lớn như vậy.

“Vậy bức tranh mang ý nghĩa gì? Chẳng lẽ chỉ là biến hóa ra khi kết hợp những ký tự kia?” Diệp Tinh tràn đầy nghi ngờ.

Mặc dù đã tiến vào trụ Đan Văn nhưng hắn chỉ là đánh bậy đánh bạ tiến vào, căn bản không biết nguyên nhân.

“Nếu là thật thì có thể sản xuất hàng loạt không nhỉ?” Diệp Tinh nghĩ đến đây thì không nhịn được hít một hơi lạnh.

Nhưng hắn sẽ không nói ra đâu, nếu không thì chắc có không ít người có hứng thú với hắn.

Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Vũ Hoằng, không ai biết người thực sự gây ra biến hóa của trụ Đan Văn chính là Diệp Tinh. Vũ Hoành chỉ ăn may, nhờ Diệp Tinh nên mới nhìn thấy bức tranh kỳ lạ.

Kuiba ngồi cạnh Diệp Tinh, thở dài: “Lần này phủ Ba Quân phát đạt rồi, lại xuất hiện thêm một thiên tài có thể khiến cho ba cây trụ Đan Văn biến đổi lớn như thế.”

“Sư huynh, chỉ cần khiến trụ Đan Văn biến hóa là nhất định có thiên phú luyện đan sao?” Diệp Tinh tò mò hỏi.


“Tất nhiên.” Kuiba gật đầu một cái: “Bao nhiêu năm qua đều không xảy ra chuyện gì, khiến trụ Đan Văn dao động càng lớn thì thiên phú luyện đan càng mạnh! Đây là sự thật.”

Diệp Tinh im lặng.

“Thiên phú luyện đan chắc chắn có liên quan đến bức tranh kia. Nếu giờ mình thử nghiệm luyện đan không biết có dễ không.” Trong lòng Diệp Tinh khẽ động.

Nhưng hắn chỉ nghĩ chứ không có ý định luyện đan.

Mà cho dù có ý định luyện đan thì cũng sẽ không phí thời gian vào lúc này.

Diệp Tinh đến thời gian tu luyện còn không có, lấy đâu ra thời gian luyện đan.

Thời gian trôi qua thật nhanh, những dao động trên ba cây trụ Đan Văn hoàn toàn biến mất, bên trên trụ lại được những tia sáng bao phủ lấy.

“Ha ha, cảm ơn mọi người đã tới tham gia sự kiện luyện đan này của gia tộc chúng ta. Ta tuyên bố, sự kiện luyện đan kết thúc!” Tam trưởng lão Hắc Mặc bay ra, cười tuyên bố.

Ông ta cười miệng rộng đến tận mang tai, trông vô cùng vui vẻ.

Gia tộc bọn họ lại xuất hiện thêm một thiên tài luyện đan cao cấp, chuyện này ai mà không vui cơ chứ.

“Sự kiện kết thúc!”

“Gia tộc Ba Quân sau này lại có những bước tiến vượt bậc cho mà xem.”

“Nhiều thêm một thiên tài luyện đan cũng tốt. Nói không chừng sau này gia tộc họ sẽ nghiên cứu ra được những loại đan dược hữu dụng cho chúng ta.”

Mọi người vừa đi vừa bàn tán vô cùng sôi nổi.

“Thất sư huynh, chúng ta đi hỏi một chút, xem có thể mua cái tiểu đỉnh kia về không?” Diệp Tinh cười nói.

Kuiba nghe thế thì nhất thời lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Sư đệ, ngươi thực sự muốn cái tiểu đỉnh kia à?”

Trong mắt anh ta thì cái tiểu đỉnh kia cũng chẳng có gì đặc biệt cả.

“Cảm thấy hứng thú với nó.” Diệp Tinh cười.


Nói xong, hắn trực tiếp bay lên trước, đi tới trong sân nhà.

“Kuiba, Diệp Tinh.” Tam trưởng lão Hắc Mặc thấy hai người họ thì chủ động bước tới.

Ông ta cảm thấy hơi khó hiểu, bây giờ sự kiện đã kết thúc, mọi người đều đã rời đi, nhưng Kuiba và Diệp Tinh vẫn còn nán lại.

“Tam trưởng lão, tôi muốn hỏi một chút, những chiếc tiểu đỉnh xung quanh ba cây trụ Đan Văn này các ông có bán không?” Diệp Tinh cười hỏi.

“Đỉnh?” Hắc Mặc nghe Diệp Tinh hỏi thế thì ngớ người, ánh mắt nhất thời lộ ra vẻ nghi hoặc.

Đây là lần đầu tiên ông ta nghe được yêu cầu như vậy.

Ánh mắt khẽ chuyển động một chút, Hắc Mặc cười nói: “Diệp Tinh, ngươi có hứng thú với những tiểu đỉnh này sao?”

“Tôi có sở thích sưu tầm những thứ cổ xưa.” Diệp Tinh cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh, nét mặt bình thường, không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.

Hắc Mặc nhìn Diệp Tinh, suy nghĩ một lát rồi nói: “Để ta đi hỏi ý kiến đại trưởng lão đã.”

Nói xong, ông ta nhanh chóng đi về một nơi. Đại trưởng lão nhanh chóng đi tới, bên cạnh ông ta còn một người nữa, là Vũ Hoành.

“Diệp Tinh đại nhân!” Vũ Hoành nhìn thấy Diệp Tinh thì vui vẻ gọi.

Đại trưởng lão nghe được Vũ Hoành gọi hắn thì cũng nhanh chóng nhìn Diệp Tinh, mỉm cười ôn hòa: “Diệp Tinh, nhờ có ngươi đưa Vũ Hoành trở về nhà, gia tộc Ba Quân chúng ta vô cùng cảm kích.


Nếu không phải nhờ có Diệp Tinh thì Vũ Hoành có thể đã chết trên đường về rồi, gia tộc bọn họ cũng không thể phát hiện ra thiên tài luyện đan này.

Diệp Tinh cũng cười đáp lại: “Tôi cũng không nghĩ tới Vũ Hoành lại có thiên phú luyện đan mạnh mẽ đến như vậy.”

“Cho dù thế này đi nữa thì gia tộc chúng ta cũng không quên ơn của ngươi.” Đại trưởng lão trịnh trọng nói.

Chủ đạo Ba Quân nhà bọn họ không ở trong gia tộc, nếu như ở đây thì chắc chắn sẽ đích thân dạy dỗ Vũ Hoành.

Sau khi nói xong, đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Tinh, tiếp tục nói: “Vừa rồi ta nghe Hắc Mặc nói ngươi muốn những cái đỉnh kia?”

Diệp Tinh gật đầu, cười nói: “Tôi có hứng thú với những đồ vật có khí chất cổ xưa.”

Trong sân này, bất cứ tiểu đỉnh nào cũng tỏa ra hơi thở cổ xưa.

Hắn nhìn đại trưởng lão, chờ đợi câu trả lời của ông ta.

Diệp Tinh trong lòng vô cùng thấp thỏm, nếu như ông ta không đồng ý thì hắn cũng không thể ăn trộm được.

Gia tộc Ba Quân đứng đầu thế giới, nếu như muốn động thủ thì chắc thầy của hắn cũng không cứu nổi hắn.

Bình Luận (0)
Comment