Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 642

Từng đạo kiếm quang điên cuồng va chạm, sau đó không ngừng biến mất, khí lưu trong không gian cuồn cuộn lên không ngừng, tản ra dao động ngút trời.

“Có vẻ như thực lực gần ngang nhau!”

“Diệp Tinh muốn vượt qua tầng thứ chín có chút khó khăn.”

Các tồn tại cường đại nhìn cuộc chiến của Diệp Tinh, tùy ý bình luận.

“Chắc Hỗn Vũ có thể thông qua.”

“Thực lực của cậu ta mạnh hơn Diệp Tinh một chút.”

“Mặc dù như vậy, nhưng tốc độ tiến bộ của Hỗn Vũ lại không lớn như Diệp Tinh.”

“Phải, quả thực là không thể tin được. Hỗn Vũ gần như dẫn trước Diệp Tinh Diệp Tinh một tầng Tháp Đăng Thiên, mặc dù Diệp Tinh leo lên được bậc thang thứ bốn trăm năm mươi, lấy được bí thuật mạnh hơn. Nhưng không nói tới bí thuật giúp thực lực tăng mạnh, chỉ nói tới phương diện đạo tắc thôi, tốc độ tiến bộ của Diệp Tinh căn bản không kém hơn Hỗn Vũ, thậm chí còn vượt qua!”

Ánh mắt của những tồn tại cường đại này thế nào cơ chứ, chỉ thông qua một trận chiến đấu có thể nhìn ta tình hình hơn hai năm trong bí cảnh Tinh Nguyên và lúc mới vào thành Thời Không của Hỗn Vũ và Diệp Tinh.

Thực tế, Diệp Tinh tiến bộ nhanh là rất bình thường, đạo mạch không gian trên cánh tay trái hắn thậm chí có hiệu quả bằng một phần ba tháp đại đạo Tam Thiên, lại có phân thân đạo tắc không ngừng lĩnh ngộ, cộng thêm với bản thể.

Hơn nữa thiên phú Đạo Tắc Không Gian của hắn mặc dù không bằng Đạo Tắc Hủy Diệt của Hỗn Vũ, nhưng cũng là đẳng cấp đỉnh cấp của thành Thời Không.

Tổng hợp lại, tốc độ tiến bộ Đạo Tắc Không Gian của hắn chắc chắn vượt qua Hỗn Vũ, cộng thêm bí thuật mạnh hơn, hắn có thể đuổi kịp Hỗn Vũ là điều rất bình thường.

“Ấy? Diệp Tinh vẫn chưa phát huy thực lực ra!”


“Là.....Không Gian Thuật, tên nhóc này vẫn đang che giấu thực lực.”

Các tồn tại cường đại nhìn hình ảnh trước mắt, trong mắt bỗng nhiên xuất hiện một tia ngạc nhiên.

...

Trong không gian, công kích của Diệp Tinh và nhân hình sinh mệnh không ngừng va chạm rồi biến mất.

“Tiếp tục chiến đấu đã không còn ý nghĩa gì nữa, ngươi có thể ngang hàng với ta, nhưng ngươi không thể giết chết ta.” Sau một lần va chạm chữa, nhân hình sinh mệnh lại bình tĩnh nói.

Hiện giờ Diệp Tinh và ông ta lộ ra thế thực lực ngang nhau.

“Tôi cảm thấy có thể.” Khóe miệng Diệp Tinh lộ ra một nụ cười.

Vút! Vút! Vút!

Vận chuyển kiếm trận Thiên Huyền, từng thanh trường kiếm không ngừng bay lượn, vậy mà dao động bên trên lại tăng mạnh hơn.

Kiếm quang của nhân hình sinh mệnh đánh tới.

“Răng rắc!”

Lần này kiếm quang của ông ta lập tức bị đánh tan.

“Cái gì?” Sắc mặt của nhân hình sinh mệnh thay đổi: “Thực lực của ngươi....”

“Cuộc chiến này tôi thắng rồi!”

Trên mặt Diệp Tinh tràn ngập sự vui vẻ.

Không Gian Thuật, Đạo Tắc Không Gian của hắn khi ở trên bậc thang Tinh Nguyên tiến bộ nhiều như vậy, Không Gian Thuật cũng tăng mạnh thêm lần nữa!

Dựa vào sự tăng cấp của Không Gian Thuật, thực lực của hắn đủ để giết chết sinh mệnh bên trong không gian tầng thứ chín Tháp Đăng Thiên.

“Hừ!” nhân hình sinh mệnh tức giận hừ một tiếng, tiếp tục thi triển công kích.

“Kết thúc thôi!” Diệp Tinh nhẹ giọng nói.

Rất nhiều trường kiếm đang bay lượn, mang theo cái uy của sấm sét, bao phủ lên toàn bộ nhân hình sinh mệnh đó.

Mười mấy giây sau trường kiếm kiếm bay về, mà nhân hình sinh mệnh đó cũng biến mất.


...

“Thành công rồi! Diệp Tinh vượt qua tầng thứ chín Tháp Đăng Thiên rồi!”

“Hỗn Vũ cũng vượt qua rồi!”

“Không thể tin được! Thành Thời Không của chúng ta đã bao lâu rồi chưa xuất hiện thiên tài ở Đạo Tắc Cảnh mà vượt qua tầng thứ chín Tháp Đăng Thiên! Lần xuất hiện trước là hàng trăm triệu năm trước, giờ đây nháy mắt đã có hai người.”

“Lăng Hằng, chúc mừng.”

“Giờ đây bọn ta rất tò mò xem thực lực của Diệp Tinh và Hỗn Vũ ai sẽ mạnh hơn.”

“Tôi cũng hơi tò mò, dường như thực lực của hai người họ ngang nhau.”

Các tồn tại cường đại cười, bàn tán không ngừng.

...

“Đều vượt qua tầng thứ chín rồi.”

“Sao...sao có thể?”

“Tháp Đăng Thiên càng lên cao càng khó, tầng sau thậm chí còn bằng với mấy tầng trước, bọn họ đã dẫn trước rất xa chúng ta, giờ đây lại còn xông được nhiều tầng Tháp Đăng Thiên nhất!”

Trên quảng trường, trong mắt rất nhiều thiên tài ngập vẻ chấn động nhìn bảng xếp hạng.

Tầng thứ sáu Tháp Đăng Thiên đã đủ khiến cho bọn họ tuyệt vọng rồi, chứ đừng nói là tầng thứ chín Tháp Đăng Thiên.

...


Soạt!

Sau khi giết chết nhân hình sinh mệnh của tầng thứ chín, Diệp Tinh xuất hiện trong không gian tầng thứ mười.

“Yêu thú?” Diệp Tinh nhìn chiếc bóng cách đó không xa.

“Có thể tới không gian này khi vẫn còn đang ở Đạo Tắc Cảnh, đã trăm triệu năm ta chưa gặp giòi.” Trong không gian, một con yêu thú toàn thân có một ngọn lửa đang bốc cháy, trông giống như một con kỳ lân nhìn Diệp Tinh.

“Mà có thể thông của cửa này khi còn là Đạo Tắc Cảnh, trong lịch sử của toàn nhân tộc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hi vọng ngươi có thể xông qua!”

“Vậy thì chiến thôi!” Diệp Tinh trầm giọng nói.

Vút! Vút! Vút!

Từng thanh trường kiếm không ngừng bay lượn, nhanh chóng đánh về phía yêu thú.

Oành!

Bỗng nhiên, một luồng khí tức nóng bỏng tản ra, sau đó cả không gian biến thành một thế giới của lửa!

Một vài ngọn lửa đánh lên người Diệp Tinh, khí tức sinh mệnh trên người Diệp Tinh nhanh chóng biến mất.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, sức sống của Diệp Tinh chỉ còn lại một tia cuối cùng.

Bình Luận (0)
Comment