Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 236

Sau khi sắp xếp xong cho ba mẹ, Diệp Tinh lại trở về Tô Châu, lại nói lại chuyện đó cho Diệp Tinh một lần nữa, đồng thời cũng thể hiện năng lực của bản thân.

Cả quá trình Lâm Tiểu Ngư đều khiếp sợ không thôi.

Vậy mà Diệp Tinh có thể khống chế lửa giống như người siêu năng lực trên TV.

Bỗng nhiên, Lâm Tiểu Ngư nhớ lại một việc, vội vàng nói: “Diệp Tinh, giấc mơ mà anh nói đó chính là nguy hiểm mà hai năm sau sẽ gặp phải.”

“Ừm, mối nguy hiểm này luôn là điều mà anh lo lắng.” Diệp Tinh gật đầu.

Mặt Lâm Tiểu Ngư đầy vẻ cẩn trọng, nói: “Em sẽ bảo ba mẹ và một số thân thích khác tới tiểu khu Thư Hương.”

...

Sau khi người nhà mình và người nhà Lâm Tiểu Ngư đều tới Tây An, trong lòng Diệp Tinh cũng thở phào một hơi.

Kiếp trước chỉ có một số ít thành phố vì các loại nguyên nhân gì đó mới không chịu sự tấn công của dị thú trong thời kỳ tận thế đen tối, còn giữ được nguyên vẹn trật tự, Tây An là một trong những nơi ổn định nhất.


Cả thành phố Tây An cơ bản không có ai bị thương, cho dù có cũng cực kì ít, vậy nên rất nhiều người lựa chọn trốn chạy tới Tây An.

Chính vì như vậy, Diệp Tinh mới yên tâm để người nhà ở đây, càng không cần nói còn có rất nhiều bảo vệ.

Sau khi sắp xếp xong những việc này, Diệp Tinh nhớ tới Khương Lâm ở Bắc Kinh.

Trước đó Diệp Tinh tới cục cảnh sát tự mình thẩm vấn kẻ đã ra tay với mẹ hắn, kết quả người đó nói ra hết sự thật dưới linh lực của Diệp Tinh, có người đã phân phó bà ta làm như vậy.

Người này là Khương Lâm không còn gì phải nghi ngờ.

Chuyện này Diệp Tinh tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.

“Khương Lâm là người của tập đoàn Khương thị, xác suất xuất hiện ở nơi này rất lớn, mình ở đây đợi anh ta năm ngày. Nếu năm ngày sau anh ta không xuất hiện, mình sẽ trực tiếp rời đi.”

Diệp Tinh đợi ở một nơi, trong lòng thầm nghĩ.

Muốn tìm một người không biết thực sự rất khó, hắn cũng không biết rốt cuộc Khương Lâm ở đâu.

Thời kỳ tận thế đen tối đã tới gần, Diệp Tinh chỉ cho mình thời gian năm ngày, năm ngày sau, hắn lập tức rời khỏi Bắc Kinh, bắt đầu chuẩn bị những thứ cuối cùng.

Một ngày, hai ngày, ba ngày...

“Vẫn chưa phát hiện tung tích?” Diệp Tinh nhíu mày, đợi trong một phòng khách sạn, nhìn tòa nhà tập đoàn Khương thị phía xa.

Hiện tại, chỉ còn một tháng nữa là tới ngày tận thế đen tối, tới lúc đó tất cả sẽ xảy ra biến hóa, tập đoàn Khương thị và các xí nghiệp chục tỷ khác cũng sẽ sụp đổ.

“Diệp Tinh, cậu đợi ở đây mấy ngày rồi đúng không? Thế nào, còn muốn đợi mấy tháng, mấy năm?” Đúng lúc Diệp Tinh đang suy nghĩ, bỗng nhiên một tiếng nói vang lên.

“Khương Lâm!” nghe thấy tiếng nói này, mặt Diệp Tinh biến sắc, nhìn về một phía.


Nơi đó, có một chàng trai đi tới, bên cạnh chàng trai còn có mấy người bảo vệ.

Sắc mặt Diệp Tinh có chút khó coi, hắn đợi Khương Lâm xuất hiện, không ngờ Khương Lâm đã phát hiện ra hắn.

“Diệp Tinh, sau khi tạm biệt tại hội đấu giá lần trước, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Khương Lâm nhìn Diệp Tinh, nhàn nhạt nói.

Diệp Tinh không ra tay, ai biết được rốt cuộc xung quanh có gì, hắn nhìn lại Khương Lâm, trầm giọng nói: “Khương Lâm, vậy mà cậu lại xuất hiện ở đây?”

“Haha, Diệp Tinh, từ khi cậu ngồi máy bay tới Bắc Kinh, tôi đã phát hiện ra rồi, nhất cử nhất động đều trong sự giám sát của tôi, nơi này là địa bàn của tôi, cậu cho rằng cậu có thể nhấc lên con sóng lớn thế nào ở nơi này?” Trên mặt Khương Lâm mang theo vẻ tự tin.

“Vậy cậu cho rằng những người kia có thể làm gì được tôi?” sắc mặt Diệp Tinh lạnh như băng, nhìn mấy người bên cạnh Khương Lâm.

Khương Lâm nhận thức được rất sâu sắc, gật đầu nói: “Diệp Tinh, cậu đánh nhau rất tốt, sau khi nuốt ba quả Hồng Quả đoán chừng thực lực của cậu đã đạt tới mức kinh người, những người này của tôi tất nhiên không ngăn được cậu. Nhưng, khu vực xung quanh đâu đâu cũng có camera, nếu như tôi chịu một chút thương tổn, cậu biết thứ gì chờ đợi cậu không!”

Nghe vậy, Diệp Tinh nhíu mày.

Đối phó Khương Lâm rất dễ dàng, nhưng nếu thật sự muốn ra tay, dựa vào năng lực của Khương gia, thứ mà họ có là cách đối phó với hắn, phương pháp đơn giản nhất là bắt hắn ném vào đông cảnh sát.

Hiện giờ cách ngày tận thế càng lúc càng gần, Diệp Tinh tuyệt đối không để mình phạm phải sai lầm này.

Diệp Tinh biết, chuyến này mình tới đây là tốn công vô ích.


Hắn bình tĩnh, nhìn Khương Lâm nói: “Khương Lâm, hi vọng cậu có thể luôn không sợ hãi điều gì như vậy.”

“Tất nhiên tôi không có gì phải sợ hãi. Diệp Tinh, cậu vĩnh viễn không tưởng tượng được năng lực của Khương gia chúng tôi, muốn đối phó tôi, hi vọng đừng kéo người nhà cậu vào.” Khương Lâm cười nhẹ nói.

Trong lời nói của anh ta mang theo một tia uy hiếp.

Hắn cũng không phí lời nữa, quay người trực tiếp rời đi.

Ba phút sau khi Diệp Tinh rời đi, một bóng người từ trong căn phòng phía sau Khương Lâm bước ra.

“Anh” Khương Lâm nhìn thấy bóng người đó vội vàng gọi: “Anh nói không sai, vậy mà Diệp Tinh lại tới Bắc Kinh thật, còn muốn đối phó em.”

Trong lòng anh ta có chút sợ hãi.

Trước khi Diệp Tinh dùng Hồng Quả thực lực đã vượt qua Hoàng Viêm, Tần Nhược Hi, giờ lại dùng ba viên Hồng Quả, vậy thì một ngọn núi nhỏ cũng sẽ bị Diệp Tinh một quyền đánh vỡ, thật sự ra tay với anh ta, đoán chừng chỉ một chiêu đã có thế đánh vỡ hết lục phủ ngũ tạng của anh ta.

Thật ra anh ta không để ý tới Diệp Tinh, người phát hiện ra tung tích Diệp Tinh là anh trai anh ta.

Bình Luận (0)
Comment