Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1103

Hai người hiểu rõ ràng ranh giới, cho nên cường giả Bất Tử Cảnh rất khinh thường Chân Linh Cảnh, căn bản sẽ không để ý.

Những thị vệ ngoài cửa cũng ngăn cản những cường giả dưới Bất Tử Cảnh tiến vào.

Nơi này có bảo vật xuất thế, trên thực tế bất kỳ kẻ nào cũng có thể tiến vào trong đó, nhưng mà bọn họ sẽ không cho phép đám người Chân Linh Cảnh yếu ớt đến tranh đoạt bảo vật với bọn họ, đây là sự khiêu khích đối với địa vị của bọn họ.

Người đàn ông cao gầy mỉm cười nói: "Diệp Tinh chính là đệ tử của Thánh tôn Thời Không, thiên phú tuyệt thế, sao có thể nói là không có tư cách chứ?"

"Cho dù hắn là đệ tử của Thánh tôn Thời Không, nhưng mà Thánh tôn Thời Không là Thánh tôn Thời Không, chúng ta vô cùng kính sợ, nhưng Diệp Tinh chính là Diệp Tinh, cường giả Bất Tử Cảnh chúng ta tới nơi này tranh đoạt bảo vật, hắn là một vị Chân Linh Cảnh có thể làm cái gì?"

Vân Hàng trầm giọng nói.

Chân Linh Cảnh chính là Chân Linh Cảnh, dù địa vị Diệp Tinh có cao đi nữa thì thế nào chứ, không đạt tới Bất Tử Cảnh, sẽ không thể đứng chung một chỗ cùng bọn họ.

Thật ra đây cũng là chuyện rất bình thường, vũ trụ này là nhìn vào thực lực, không có thực lực, cho dù thiên phú của ngươi có tốt đi nữa, cũng sẽ có người cho rằng ngươi không đủ tư cách.

Dù sao trên con đường trưởng thành nói không chừng sẽ có lúc ngã xuống, nếu không thể trưởng thành được, thì tất cả đều là hư không.

"Ha ha, ta không dám đi nói Diệp Tinh đâu." Người đàn ông cao gầy Bá Nguyên Lan mỉm cười nói.


"Hừ! Ta đi nói." Giọng Vân Hàng ầm ầm nói.

Sau đó ông ta bước qua.

"Thật đúng là tên ngốc to xác." Bá Nguyên Lan đứng ở bên cạnh, trong lòng cười nhạo một tiếng, nhưng ông ta vẫn yên lặng đứng ở một bên, chờ đợi sự tình phát triển.

"Diệp Tinh." Lúc này Diệp Tinh đang trò chuyện với người khác, bỗng nhiên một người đàn ông vô cùng cường tráng đi tới.

"Ngươi là?" Diệp Tinh nhìn người tới mỉm cười nói.

"Diệp Tinh, đây là Vân Hàng, một vị cường giả Bất Tử Cảnh cao cấp của gia tộc Vân Hồn." Ở bên cạnh, người đàn ông một sừng màu đen Khám Mặc Tư truyền âm nói.

"Gia tộc Vân Hồn?" Trong lòng Diệp Tinh hơi động.

Vân Hồn, tồn tại vĩ đại cấp bậc Thánh hoàng của tháp Hư Thủy, một trong tam đại Thánh Địa Nhân tộc.

"Ta là Vân Hàng." Giọng nói ầm ầm của người đàn ông cường tráng vang lên: "Diệp Tinh, ngươi đến đây làm gì?"

Ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm Diệp Tinh.

"Làm gì?"

Diệp Tinh lãnh đạm nói: "Đương nhiên tới tìm Tử Lưu Kim."

"Tìm kiếm bảo vật?" Vân Hàng nhìn Diệp Tinh, giọng nói ầm ầm: "Cho dù ngươi tìm được chìa khóa, thì Tử Lưu Kim ở nơi này cần tự mình lấy ra, ngươi có thực lực lấy ra sao?"

Muốn lấy bảo vật ra, phải giết chết sinh mệnh huyễn hóa kia.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh nói: "Cái này không phiền ngươi lo lắng."

Mọi người xung quanh đều nhìn tình huống nơi này.

"Thật ra Vân Hàng nói đúng, cho dù có được chìa khóa, nhưng Tử Lưu Kim này cũng cần có thực lực Bất Tử Cảnh mới có thể lấy ra."

"Diệp Tinh đúng là tuyệt thế thiên tài, nhưng mà muốn dùng thực lực chân chính để lấy ra, căn bản là không có khả năng."


"Đúng, cảnh giới nào thì nên tranh đoạt bảo vật ở cảnh giới đó."

Mấy vị cường giả đều nghị luận.

Trên thực tế, quả thật có cường giả không ưa Diệp Tinh, thực lực ở ngay đó, đối với bọn họ mà nói chỉ nhìn vào thực lực, cũng không để ý đến thiên phú của ngươi.

Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng mà hiển nhiên bọn họ không dám nói ra.

"Hừ!" Vân Hàng hừ lạnh một tiếng.

Diệp Tinh cũng không để ý tới ông ta nữa, mà xoay người rời đi.

"Vân Hàng, ngươi không có việc gì trêu chọc Diệp Tinh làm gì?" Có mấy người giao hảo với Vân Hàng, thấy Diệp Tinh rời đi, nhất thời nhịn không được nói.

"Chỉ là ta không ưa." Vân Hàng hừ lạnh một tiếng: "Nghe đồn Diệp Tinh đột phá đến Chân Linh Cảnh hơn một trăm năm vẫn luôn ở trên Địa Cầu, không dám đi ra ngoài mạo hiểm, sợ nguy hiểm, hiện tại thấy nơi này có bảo vật quý giá, lại nhanh chóng đến."

Trong lòng ông ta rất khinh thường đối với loại thiên tài không dám mạo hiểm như Diệp Tinh, trong lòng rất xem thường.

"Không ưa thì ngươi có thể làm gì? Diệp Tinh chính là đệ tử của Thánh tôn Thời Không, luận địa vị cao hơn chúng ta rất nhiều." Cường giả ở bên cạnh lắc đầu nói.

Thật ra bọn họ cũng không có hảo cảm gì đối với Diệp Tinh, chẳng qua cũng không dám đắc tội.

"Hừ, cho dù địa vị Diệp Tinh cao tới đâu, nhưng mà luận về thực lực thì ta có thể dễ dàng đánh chết hắn, nhìn không ưa thì ta nói không ưa, hắn có năng lực làm khó dễ được ta?" Vân Hàng hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý chút nào.


Tính cách của ông ta chính là như vậy,

Muốn nói cái gì thì nói cái đó.

"Vân Hàng, ngươi cũng thật khí phách." Người đàn ông cao gầy Bá Nguyên Lan đi tới, mỉm cười nói.

Nhìn Diệp Tinh bị Vân Hàng nói đến một câu cũng không nói được, trong lòng ông ta vô cùng vui sướng.

Mà Diệp Tinh cũng không thèm để ý đến bọn họ, lúc này Diệp Tinh tản linh hồn ra bắt đầu tìm kiếm bảo vật.

"Diệp Tinh, Vân Hàng này là sinh mệnh thuộc tộc Nham Nhân*, đầu óc có hơi thẳng." Khám Mặc Tư đứng ở bên cạnh Diệp Tinh, nghĩ một chút vẫn nhịn không được nói.

_*Tộc Nham Nhân: tộc người đá_

_*Tộc Nham Nhân: tộc người đá_

Ông ta có quan hệ tốt với Vân Hàng.

"Yên tâm, ta cũng không đến mức tức giận vì chuyện này." Diệp Tinh bình tĩnh nói.

Bình Luận (0)
Comment