Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 912

“Thế nào?” Liên Mạn Nhi bảo Liên Diệp Nhi ngồi xuống nói.

“Lão thái thái muốn giữ Nha Nhi.” Liên Diệp Nhi lên kháng ngồi ở bên cạnh Liên Mạn Nhi, nhận nước trà mà tiểu nha đầu đưa lên uống một hớp, rồi mới lên tiếng.

“Ngày hôm nay còn chưa qua, ta vốn còn nghĩ, chắc ngày mai, hoặc là khuya hôm nay bà mới có thể lên tiếng giữ người lại.” Liên Mạn Nhi nghe, không nhịn được cười nói.

“Lão thái thái lại muốn giữ Nha Nhi sao?” Trương thị cũng ngẩng đầu lên, hỏi Liên Diệp Nhi, “Vậy nhà lão Nhị đáp ứng không?”

“Hắn không đáp ứng, giờ này đang kỉ lạc kia.” Liên Diệp Nhi liền nói.

Kỉ lạc, là thổ ngữ ở Tam Thập Lý Doanh Tử , ý là chỉ hai người ý kiến bất đồng thông qua nói chuyện với nhau muốn đạt thành một loại kết quả. Dùng kỉ lạc, mà không phải thương lượng hoặc là hiệp thương, là bởi vì kỉ lạc chỉ thái độ đôi bên đều không tốt, không phải là hữu hảo nói chuyện với nhau, dĩ nhiên còn chưa tới trình độ cãi nhau .

Liên Diệp Nhi vừa nói chuyện, vừa uống một ngụm trà nhuận cổ họng, sau đó kể lại tỉ mỉ chuyện tình Chu thị như thế nào muốn giữ Nha Nhi cho Trương thị, . . .

Bên trong viện nhà cũ, Liên Thủ Nghĩa cùng các hương thân đến giúp đang dỡ phòng ốc ra. Liên Thủ Lễ, Lục Lang, Liên Kế Tổ mấy người đã ở hỗ trợ, chẳng qua là Liên Thủ Lễ và Lục Lang đều lên nóc phòng, Liên Kế Tổ chỉ ở dưới đất giúp đỡ làm chút ít việc.

Liên Thủ Nghĩa cũng lên nóc phòng, động tĩnh dỡ phòng ốc vốn không nhỏ, Liên Thủ Nghĩa còn cố ý cười nói lớn tiếng, một mặt lại đem nguyên vật liệu dùng sức ném xuống đất, động tĩnh càng lớn.

Chu thị an vị ở trong phòng, đầu tiên bà ngồi xếp bằng ở trên giường gạch, mặt hướng cửa sổ nhìn mọi người dỡ phòng ốc. Chờ phát hiện Liên Thủ Nghĩa cố ý làm ra động tĩnh lớn, Chu thị đã đi xuống kháng, đi tới cửa trước, dựa vào khung cửa. Nhìn mọi người làm việc.

Chu thị không nói chuyện, chẳng qua là ánh mắt chứa đầy tàn khốc, cứ nhìn như vậy.

Nông dân phần lớn chất phác, tâm địa lương thiện, thấy Chu thị đi ra ngoài hơn nữa sắc mặt thật không tốt, bởi vì nguyên nhân bà có tuổi, có người cùng bà chào hỏi. Có chút ít nông dân lớn tuổi cùng mọi người lên tiếng.

“. . . . . . Lớn tuổi, ngại động tĩnh lớn sao, ta nhẹ một chút đi.”

Mọi người vì vậy đều để nhẹ động tác. Tới hỗ trợ dỡ phòng ốc đều là nam nhân tráng niên. Đối mặt nữ nhân ở tuổi này như Chu thị rồi, bọn họ đều tự nguyện thối lui một bước.

Mọi người làm như vậy, ở một trình độ nhất định cũng bởi vì phát hiện Liên Thủ Nghĩa khác thường. Chu thị và Liên Thủ Nghĩa là hai mẹ con không hợp, ở Tam Thập Lý Doanh Tử này đã không phải là cái tin tức mới gì. Mọi người là hảo ý tới làm giúp, ai cũng không muốn lúc này phải nhìn Chu thị cùng Liên Thủ Nghĩa ầm ĩ.

Liên Thủ Nghĩa nhìn người làm giúp như vậy. Trong lòng không muốn, nhưng lại không thể không thu liễm một chút, không dám làm những chuyện đang nghĩ, hắn ở trước mặt Chu thị như thế nào vô lại và lớn lối. Cho dù là mọi người cũng biết Chu thị không tốt, đều cảm thấy hắn có lý, hắn ủy khuất, nhưng là hiếu lý xâm nhập lòng người như thế, hơn nữa hắn trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng và Chu thị lớn tuổi, thì lòng đồng tình của mọi người tất cả đều nghiêng về bên Chu thị.

Lại nói, Liên Thủ Nghĩa mặc dù khốn kiếp, nhưng hắn không ngốc, hắn biết trong nhà không giống bên ngoài. Hắn không dám đụng chạm làm nhiều người tức giận.

Chu thị đứng ở đó, bà thấy không cần phải lên tiếng quát tháo, động tĩnh dỡ phòng ốc liền nhỏ, hơn nữa mọi người đối với bà rất tôn trọng. Cơn giận trong lòng nàng liền bình ổn một chút. Vừa lúc đó, Hà thị mang theo Liên Nha Nhi trở lại.

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đã không có gia sản gì. Nhưng bàn ghế, bát nồi môi chậu, xiêm y đệm chăn vẫn còn một ít. Những đồ này, trước lúc dỡ phòng ốc cũng đã thu dọn đến một chỗ.

Hiện tại bên này Liên Thủ Nghĩa mang người dỡ phòng ốc, Hà thị liền mang theo Liên Nha Nhi đem những đồ này đưa đến La gia thôn.

Ở La gia thôn, phòng ốc bọn họ còn chưa có bóng dáng, những đồ này đương nhiên là đưa đến nhà La Tiểu Yến để tạm. Vì vậy, La Tiểu Yến, cùng cha mẹ nàng cũng tới giúp khuân đồ, chỉ chừa mỗi La Tiểu Tước một người trông nhà.

Bởi vì chuyện dỡ phòng ốc tiến hành quá mau, mặc dù đã sai người đi đưa tin cho Nhị Lang, nhưng Nhị Lang ở huyện thành, vẫn còn chưa trở về.

Liên Nha Nhi là chân nhỏ, chưa đi qua đường xa, cũng không trải qua việc nặng nhọc, đi theo phía sau Hà thị chân to, cũng có chút đi cố hết sức. Chu thị nhìn thấy Liên Nha Nhi, Liên Nha Nhi cũng nhìn thấy Chu thị.

Liên Nha Nhi nước mắt lưng tròng, nhưng lại không dám nói lời nào, chẳng qua là nhỏ giọng gọi “Bà nội” , bộ dáng nhìn qua vô cùng đáng thương. Ngược lại bộ dạng của Liên Nha Nhi, bộ dạng của Hà thị có thể nói là hết sức phấn khởi.

Rời nhà cũ, Hà thị tuyệt đối không thương tâm, cũng không vì bị đuổi đi mà tức giận hoặc là không cam lòng. Có thể rời đi nhà cũ, rời xa Chu thị, đến La gia thôn cùng Nhị Lang và La Tiểu Yến ở gần, Hà thị đúng là ước gì . Dù sao đến đó, bà ta cũng sẽ không thiếu ăn thiếu uống. Từ đó, Chu thị cũng mắng không đến bà ta, không quản được bà ta. Bà ta có thể trôi qua càng thêm tự tại, còn có thể sai sử Nhị Lang cùng La Tiểu Yến, dùng chính lời của bà ta mà nói, chính là”Hưởng thụ phúc con dâu” , Hà thị quả thực đem hôm nay làm một ngày lễ.

Hơn nữa, Liên Nha Nhi ở bên người giúp bà ta làm việc, bà ta cũng rất vui lòng.

Chu thị thấy Liên Nha Nhi gọi bà, liền nghiêm mặt không có đáp, cúi hạ mí mắt, xoay người đi vào trong nhà.

Ở Chu thị nhìn thấy, Liên Nha Nhi là rất dịu ngoan nghe lời của bà, nhưng là loại tính cách này, có lúc biểu hiện ra sẽ mềm yếu. Dù sao không phải từ ruột bà chui ra, không có sự kiên cường của bà, ngược lại lây dính tật xấu của Hà thị và lão Hà gia thật không có tiền đồ.

Một khi từ trên người con cháu nhà mình phát hiện cái gì không tốt hay phẩm chất xem không thuận mắt, Chu thị liền cho là phẩm chất kia tuyệt đối sẽ không tới từ bà, là bị con cháu nhà người ta liên luỵ.

Chu thị rất không vui, bởi vì Liên Nha Nhi muốn cùng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đi. Nhưng mà bà không có tự trách mình lúc ấy không lên tiếng giữ lại Nha Nhi, bà chẳng qua cho là Liên Nha Nhi không có tiền đồ, không có bị chọc tức. Liên Nha Nhi ở lúc ấy, nên cùng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị trở mặt, minh xác tỏ vẻ muốn ở lại cùng bà sống với nhau!

Chu thị thậm chí còn có chút tư vị phức tạp. Cảm thấy bà nuôi Liên Nha Nhi hai năm, nhưng Liên Nha Nhi nói cho cùng thấy Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đi liền đi. Dù sao, đó là cha mẹ ruột thịt của Nha Nhi .

” Nuôi thế nào cũng nuôi không thân thiết!” Chu thị ngồi trở lại trên giường gạch, cũng không nhìn phía ngoài dỡ phòng ốc, cúi đầu xuống tự nhủ.

Tưởng thị mang theo Đại Nữu Nữu đi tới nói chuyện cùng Chu thị, Chu thị cúi đầu căn bản là không nghe thấy. Chu thị lâm vào quấn quýt vô cùng, một mặt, bà không thể rời bỏ Liên Nha Nhi, còn mặt bên kia bà lại cố gắng thuyết phục mình, không nên giữ lại Liên Nha Nhi, Liên Nha Nhi không đáng giá.

“. . . . . . Hai năm qua, hai người họ thân thiết nhiều, nhưng Liên Nha Nhi nói với bà mà bà không lên tiếng, nhìn cũng không nhìn Liên Nha Nhi.” Liên Diệp Nhi nói cho Liên Mạn Nhi nghe.

“Sau đó thì sao bà lại giữ Nha Nhi rồi?” Liên Mạn Nhi cũng có chút không giải thích được.

Tưởng thị tìm Chu thị nói chuyện, Chu thị không để ý tới. Tưởng thị là một người thông minh, đại khái đoán được Chu thị hiện tại tâm không yên, liền mang theo Đại Nữu Nữu xoay người đi ra ngoài, ra ngoài phòng ngồi, bắt đầu thu nhặt rau xanh chuẩn bị thức ăn buổi tối.

Tưởng thị giỏi giang, động tác nhanh nhẹn, nàng lại đau lòng Đại Nữu Nữu, nên không để cho Đại Nữu Nữu động thủ, chỉ dặn dò nàng ngồi ở bên cạnh, rồi xoay người đi ra ngoài.

“Dỡ phòng ốc đất đất bụi bụi, bẩn thỉu, ngộ nhỡ đụng phải sẽ làm hỏng đồ.” Tưởng thị dặn dò Đại Nữu Nữu.

Đại Nữu Nữu đáp ứng tốt, nhưng ngồi một hồi, thừa dịp Tưởng thị không chú ý đến liền đi vào trong viện.

Tiểu cô nương chưa nhìn thấy phá dỡ phòng ốc, thích xem náo nhiệt, hơn nữa, nàng còn nhìn thấy Liên Nha Nhi ở bên ngoài không xa. Hai năm qua, Đại Nữu Nữu cùng Liên Nha Nhi chung sống hòa hợp.

Hà thị và Liên Thủ Nghĩa đang nói chuyện, Liên Nha Nhi đứng ở cách đó không xa, Đại Nữu Nữu liền đi tới trước mặt Liên Nha Nhi. Hai cô cháu vừa nhìn dỡ phòng ốc, vừa tán gẫu.

“Muội chưa đi đến đã nhìn thấy hai nàng nói một hồi rồi Nha Nhi cùng Đại Nữu Nữu lên trên phòng. . . . . .” Liên Diệp Nhi nói.

Liên Nha Nhi đi vào phòng chính trong nhà, khi đó Chu thị vẫn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Liên Nha Nhi dừng lại ở đó, không dám tới gần Chu thị quá, chỉ là gọi một tiếng”Bà nội”.

Chu thị nghe thấy được, ngẩng đầu nhìn thấy là Nha Nhi, cũng có chút giật mình. Đại Nữu Nữu không có theo vào , trong nhà chỉ hai người các nàng. Chu thị cũng không giống như mới vừa ở bên ngoài mà không để ý Liên Nha Nhi.

“Ngươi tới làm gì?Thế nào còn chưa đi với mẹ ngươi?” Chu thị nghiêm mặt hỏi.

Tựa hồ là chuyện Chu thị rốt cục mở miệng nói với nàng đã cho Liên Nha Nhi dũng khí. Liên Nha Nhi liền đi hai bước về phía trước, ùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Chu thị.

“Bà nội, bà để cho con ở với bà đi. . . . . .” Liên Nha Nhi quỳ xuống, khóc thút tha thút thít nói không nên lời với Chu thị.

Chu thị nghe một hồi, mới nghe rõ, Liên Nha Nhi muốn sống cùng bà, không muốn đi cùng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.

Sau đó, Chu thị cũng khóc.

Chu thị vừa khóc, vốn Liên Nha Nhi chỉ khóc thút thít liền khóc càng lợi hại. Tổ tôn hai tiếng khóc, kinh động đến Tưởng thị. Tưởng thị vào nhà, tới hỏi tại sao, Chu thị liền lên tiếng, bà muốn giữ lại Liên Nha Nhi.

Sau đó, chính là gọi Liên Thủ Nghĩa và Hà thị vào , tiến hành thương lượng.

Thương lượng đương nhiên vô cùng khó khăn , song phương đều buồn bực, hơn nữa bản thân cũng không phải là người tỉnh táo và có thiện ý thương lượng. Trong đó, Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Tưởng thị, Liên Thủ Lễ, thậm chí La Tiểu Yến cùng mấy hương thân cũng bị động tham dự vào trong.

“Khi muội tới, bên cha Nha Nhi có chút nhả ra rồi, chính là muốn lão thái thái đưa tiền.” Cuối cùng, Liên Diệp Nhi nói cho Liên Mạn Nhi, “Nhìn ý tứ lão thái thái, là đáp ứng đưa tiền, vấn đề chính là bao nhiêu tiền.”

Liên Mạn Nhi cũng không đi chú ý vấn đề Liên Thủ Nghĩa hướng Chu thị muốn bao nhiêu tiền.Theo ý kiến cá nhân thì nàng không ưa chuyện này, nhưng chuyện như vậy ở niên đại này, mọi người đều rất khoan dung, bất kể như thế nào, thì thịt cũng chín ở trong nồi (chuyện xấu không thể truyền ra ngoài). Liên Mạn Nhi không cách nào hiểu được, lại không thể thay đổi ý nghĩ thâm căn cố đế của mọi người, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

Liên Mạn Nhi chú ý chính là. . . . . .

“Nha Nhi không có chủ kiến nhất, giờ có thể tìm lão thái thái nói muốn lưu lại, thật đúng là hiếm thấy.” Liên Mạn Nhi nói.

Nếu Liên Nha Nhi đưa ra lựa chọn của riêng mình, Liên Mạn Nhi nguyện ý giúp nàng một tay.
Bình Luận (0)
Comment