Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 889

Liên lão gia tử mất rồi, có vẻ như sau này Chu thị muốn làm gì thì làm nhưng trên thực tế, không phải như vậy, nhất là những lúc liên quan đến chuyện bên ngoài.

Mà cho dù là trong nhà thì Chu thị cũng không được tự tại như trước kia. Hai khuê nữ của bà, bởi vì nguyên nhân không giống nhau,không chỉ là địa vị không còn được như trước kia mà sau này gần như không thể lui tới nữa. Trong mấy đứa con trai, cũng chỉ còn lại cả nhà Liên Thủ Nhân, bởi vì miếng ăn mà lệ thuộc bà, để tùy bà định đoạt.

Chỉ là đám người Liên Thủ Nhân cũng không thật thà như Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ.

Đám người Liên Thủ Nghĩa trực tiếp trở mặt với bà, sống ở trong viện ngày ngày chọc tức bà, chỉ có đám người đó không hề quan tâm đến mấy trò mắng chửi ầm ĩ của bà.

Những ngày tháng sau này của Chu thị nhất định là không bớt lo, nhưng cái không bớt lo của bà không giống với cái không bớt lo của Liên lão gia tử. lúc trước Liên lão gia tử nhìn thoáng một chút sẽ vượt qua được , bình thản mà sống qua ngày nhưng Chu thị lại không lựa chọn như vậy.

“Nếu bà sống biết điều một chút cộng thêm tuổi tác lớn rồi sẽ làm cho người ta mềm lòng. Nhưng bà ….. chúng ta cũng chỉ có thể chu cấp ăn mặc đầy đủ cho bà thôi.” Trương thị nói, “Với lại bà cũng không phải loại người hay chịu thiệt, bà lợi hại hơn chúng ta nhiều.”

“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi, Trương Thải Vân gật đầu.

Đang nói chuyện thì có người hầu vào bẩm báo nhà Liên Thủ Lễ đến. Triệu thị và Diệp Nhi đi vào, Liên Thủ Lễ thì ở tiền viện.

“Tứ thúc cùng Ngũ lang hai người còn chưa về, nhà chúng ta rất lo lắng, cha cháu nói muốn đi đón.” Liên Diệp Nhi nói với Trương thị và Liên Mạn Nhi.

Bởi vì Liên Thủ Lễ đi đi theo mọi người ra ngoài tìm người, nên mẹ con Liên Diệp Nhi không có đi ngủ. lúc nãy Liên Thủ Lễ từ nhà cũ trở về, biết mấy người Liên Thủ Tín còn chưa về, nên nói với hai mẹ con Diệp Nhi muốn đi đón, có thể giúp gì được thì giúp.

Liên Thủ Lễ chủ động yêu cầu, Triệu thị và Liên Diệp Nhi đương nhiên rất vui mừng. Do đó, mẹ con hai người mới cùng Liên Thủ Lễ đến đây.

Nhìn bọn họ như vậy Trương thị cũng rất vui, chỉ cần Liên Thủ Lễ bọn họ có một phần tâm ý này, người có đi hay không không quan trọng.

“…. Tam bá hắn vừa về mệt mỏi, bây giờ trời tối như vậy gió lại to vẫn là không nên đi. Phái người đi là được rồi, các người hãy sớm về nhà nghỉ ngơi thôi. Ta biết Tam bá hắn còn có nhiều việc chưa làm xong.”

Triệu thị và Liên Diệp Nhi đương nhiên không chịu, Trương thị thấy vậy để Liên Thủ Lễ ở lại cùng với quản sự Hàn Trung, làm người tiếp ứng.

“Tứ thẩm, cứ để cha cháu đi đón đi, trời tối, trời lạnh gì đó thì mặc nhiều áo một chút, hơn nữa cũng không phải là đứng bất động, để ông ấy ở nhà chờ, ông ấy sẽ không yên lòng.” Liên Diệp Nhi nói.

Trương thị liếc Liên Mạn Nhi một cái, Liên Mạn Nhi khẽ gật đầu, nếu Liên Thủ Lễ có tấm lòng này mà ba người nhà họ lại cương quyết như vậy thì nhà các nàng đương nhiên phải nhận ân tình này rồi.

Trương thị liền gật đầu, phái hai tên sai vặt đi theo Liên Thủ Lễ.

Triệu thị và Liên Diệp Nhi không về mà ở lại thêu thùa giúp mấy người Trương thị.

“ …. Thật là giống như không muốn sống tốt vậy, chỉ tội cho Lục lang và Nha Nhi …” mọi người nhàn rỗi nói chuyện nhà của Liên Thủ Nghĩa lên nhà trên ăn cơm, Triệu thị than thở.

“Mạn Nhi tỷ những lời đó đều do muội bắt chước cha muội nói đó.” Liên Diệp Nhi lén nói với Liên Mạn Nhi, “Muội thấy lần này lòng cha muội đã nguội lạnh, có lẽ ông ấy đã hiểu rõ rồi. Tỷ xem lần này, ông ấy ở bên kia ăn cơm xong liền đi về, nếu là lúc trước khẳng định sẽ ngồi lại, khi về sẽ cùng chúng ta nói lão thái thái nói thế này thế kia, lần này ông về không hề nhắc lời nào về lão thái thái cả.”

“Cha muội đã biết nên thân thiết với ai rồi …” Liên Diệp Nhi vô cùng vui vẻ.

Không cần Triệu thị và Liên Diệp Nhi nhắc mà Liên Thủ Lễ chủ động đi đón Liên Thủ Tín và Ngũ lang, đó là một tiến bộ rất lớn.

“Đây là chuyện tốt.” Liên Mạn Nhi nói, nàng cũng vì Diệp Nhi mà cao hứng.

Trên giường ấm mọi người vừa nói chuyện vừa thêu thùa may vá, ăn chút điểm tâm uống trà đậm, đến khuya thì người được phái đi thăm dò tin tức đã trở lại.

Liên Thủ Tín và Ngũ lang đã về đến trấn Thanh Dương rồi.

Tin tức này làm mấy người Liên Mạn Nhi tinh thần phấn chấn, không muốn thêu thùa nữa, lập tức mặc áo chuẩn bị cơm canh nóng, thu thập phòng ốc ấm áp. Lát sau, đã nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng bước chân và tiếng có người nói chuyện thật nhỏ.

Là Liên Thủ Tín và Ngũ lang về, bởi vì đã nửa đêm, bọn họ chú ý cẩn thận, không làm ồn đến hàng xóm, đương nhiên cũng vì không muốn mọi người biết, do đó tuy đông người nhưng chỉnh tề không có người nói lớn tiếng.

Mọi người vào nhà, Trương thị nhìn toàn thân Liên THủ Tín và Ngũ lang trước, hai người tuy trên mặt có chút sương gió, nhưng quần áo chỉnh tề, cho thấy không có nguy hiểm gì mới an tâm.

“…. Bên ngoài lạnh không? Không có chuyện gì chứ?”

“Cũng tạm, mặc nhiều nên không sao.” Liên Thủ Tín và Ngũ lang đều trả lời.

“Tìm được người không?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Được.” Ngũ lang chỉ tay về hướng đông, có một chiếc xe la đang chạy vào.

Nói vậy đó là xe chở Liên Đóa Nhi, sống thấy người chết phải thấy xác, nếu đã tìm thấy rồi, Liên Mạn Nhi cũng không hỏi kỹ nữa, để chuyện đó qua một bên, an bài cho mọi người rửa mặt ăn cơm.

Đêm khuya lạnh lẽo phải ra ngoài tìm người, chạy đông chạy tây, vô cùng vất vả. Do đó, cơm canh cũng chuẩn bị rất thịnh soạn, Liên Mạn Nhi còn để cho nhà bếp làm một nồi lẩu dê, còn có rượu, ăn đỡ mệt mà ấm người.

Tiểu Thất đã bị Trương thị dỗ đi ngủ, lúc này nghe tiếng ồn ào của mọi người, cùng tiểu Long, tiểu Hổ thức dậy mặc áo.

Tiểu Thất tuy nhỏ nhưng hắn cũng biết lo lắng cho phụ thân và ca ca, thấy hai người trở về hắn rất vui mừng. Trương thị bảo hắn đi ngủ tiếp hắn không chịu lại cùng bọn tiểu Long tụ lại một chỗ với Liên Thủ Tín, mỗi người một bát cùng ăn.

“Cũng tốt, ăn xong vừa đúng giờ học bài.” Ngũ lang nói.

“Đúng đúng.” Tiểu Thất gật đầu, giờ này sớm hơn giờ hắn thường thức dậy học bài một chút.

Đợi mọi người ăn xong tản ra, chỉ còn người một nhà, Liên Mạn Nhi mới hỏi kỹ quá trình tìm người. Thì ra Liên Thủ Tín đi theo hướng tây rất lâu mà không thấy người, hỏi người ta cũng không có dấu vết gì. Mấy người Liên Thủ Tín thương lượng với nhau dứt khoát quay lại, đi hướng bắc tìm.

Liên Đóa Nhi là do Ngũ lang dắt người đi tìm về.

Liên Đóa Nhi đi hướng huyện thành Cẩm Dương nhưng không dám vào trong thành mà men theo dọc thành mà đi, Ngũ lang ở một thôn nhỏ ngoại ô tìm được Đóa Nhi. Quá trình như thế nào Ngũ lang không kể tỉ mỉ nhưng sự khổ cực trong đó cũng có thể đoán ra.

Căn cứ vào vị trí tìm được Đóa Nhi mà nói, Ngũ lang đoán nàng muốn rời khỏi tỉnh Liêu Đông, đi theo hướng của phủ Hà Giang. Mà phủ Hà Giang chưa chắc đã là đích đến của Đóa Nhi.

“Đi xa như vậy.” Liên Mạn Nhi có hơi giật mình, Liên Đóa Nhi chân nhỏ, không quen đi lại, từ thôn Tam Thập Lý mà đi đến chỗ Ngũ lang tìm được cũng khoảng năm sáu mươi dặm đường, Liên Đóa Nhi làm sao đi tới được chỗ đó?

Liên Mạn Nhi nhìn Ngũ lang.

“Có người cùng đi với nàng ta, bọn họ có xe.” Ngũ lang nói.

“Là ai?”

“Không phải là Tứ lang đấy chứ?’ Trương thị nói.

“Không phải là Tứ lang,” Ngũ lang dừng lại một chút nói, “Là người bán hàng rong.”

Trương thị và liên Mạn Nhi hồi lâu không nói gì.

“Bọn họ giả làm huynh muội, xin tá túc ở nhà dân.” Ngũ lang nói.

Trương thị nghe xong, dường như thở phào nhẹ nhõm.

“Ca, ca bắt hai người về luôn à?” Liên Mạn Nhi đã đoán được đáp án nhưng vẫn hỏi.

“Ừ.” Ngũ lang gật đầu, đương nhiên phải bắt cả hai về, nếu không sau này sẽ có rắc rối.

“Vậy ca hỏi chưa, người bán hàng rong đó, bọn họ sao lại …’

“Vẫn chưa, người đã nhốt trong nhà củi.” Ngũ lang nhìn ra cửa sổ trời đã sáng rồi, “bây giờ đi hỏi vậy.”

“Đem người đến đây, vừa lúc ta cũng muốn xem xem.” Trương thị nói.

“Nương, người đừng xem, con và cha đi là hỏi là được rồi.” Ngũ lang nói, sau đó quay đầu nói với Liên Mạn Nhi, “Mạn Nhi, muội cũng đừng đi.”

Ngũ lang không để nàng nhìn Liên Đóa Nhi đương nhiên là có lý do của hắn, mà Liên Mạn Nhi cũng không phải không nhìn thấy Liên Đóa Nhi thì không được. Ngũ lang có tự tin sẽ đem mọi chuyện xử lý tốt.

Có một người anh có thể tin tưởng và dựa vào được cũng là một loại hạnh phúc, hắn sẽ che mưa chắn gió cho nàng, gặp chuyện xấu xa, bẩn thỉu gì hắn sẽ chủ động chắn trước mặt nàng, làm cho mười ngón tay nàng không dính “nước mùa xuân.”

“Dạ, muội không đi, ca hỏi xong rồi nói cho chúng ta biết.”

Liên Thủ Tín và Ngũ lang đi hỏi, lúc hai người trở về sắc mặt không tốt.

“Đều hỏi rõ rồi?” Trương thị hỏi.

“Chuyện này có chút liên quan đến Tứ lang, cái đứa hư hỏng kia!” Liên Thủ Tín tức giận nói.

“Là chuyện gì?” Liên Mạn Nhi hỏi Ngũ lang.
Bình Luận (0)
Comment