Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 876

Kể từ sau phong ba làm mai cho Liên Thủ Nhân, nhà cũ và Huynh đệ Vũ gia hoàn toàn không còn qua lại với nhau nữa. Thỉnh thoảng nhắc tới hai người kia, Chu thị không thể không mắng một hồi, Liên lão gia tử dù không mắng theo nhưng luôn cúi đầu thở dài, không nói ra bất kì đánh giá nào với cách làm việc của Huynh đệ Võ gia .

Liên lão gia tử luôn đối nhân xử thế theo đúng một phong cách, ông luôn tin tưởng việc quân tử không nói lời ác. Loại tư tưởng này cũng được Liên lão gia tử biểu hiện với mấy nhi tử, bao gồm cả Liên Thủ Tín.

Hôm nay Liên lão gia tử đã không còn, huynh đệ Võ gia tới viếng, nghĩ tới những chuyện trong quá khứ, Liên Kế Tổ nhìn thấy, không cho bọn họ vào cửa cũng là hợp tình hợp lý.

“Mấy chuyện ngày trước còn kinh động đến cả lý chính, bọn họ cũng sợ hãi mà không dám tới cửa. Lúc này lão gia tử đã mất, bọn họ lại quỳ trước cửa lớn mà khóc, đây là do lương tâm hay lại có ý đồ gì?” Trương thị cau mày nói.

“Lão gia tử đối xử với bọn họ ra sao, người có mắt đều biết rõ. Nhưng bọn họ lại làm những việc không ra gì. Nếu thật sự có lương tâm thì cũng không cần chờ tới bây giờ. Để cho bọn họ vào khóc, dập đầu trước linh tiền của lão gia tử, sợ là lão gia tử cũng không muốn nhận, mà nhận cũng không nổi. Hơn nữa, với nhân phẩm của bọn họ, cho họ vào cửa là coi trọng họ rồi. Bọn họ không xứng!” Liên Thủ Tín nói.

Ngô Gia Hưng nghe xong lời này liền xoay người ra ngoài. Chốc lát sau hắn trở về.

“Hai người họ không chịu đi, vừa rồi con bảo người lôi họ đi, nhưng vừa mới thả ra, hai người họ lại lăn về, quỳ trước cửa khóc thét, nói là tốt xấu gì cũng có quan hệ thân thích với lão gia tử, lão gia tử đối tốt với họ, trong lòng họ đều hiểu, nhưng mà do nghèo mới làm sai, hiện tại trong lòng đã biết hối hận.” Ngô Gia Hưng nói với mọi người, “Nói muốn dập đầu, tạ lỗi với lão gia tử. Còn muốn đưa lão gia tử lên núi. Hai người còn nói, nếu không cho vào cửa thì nhất định sẽ quỳ ngoài đó.”

“Bởi vì hai người họ mà ngoài cửa giờ có không ít người tập trung.” Ngô Gia Hưng suy nghĩ một chút lại nói.

Ngô Ngọc Xương và Ngô Ngọc Quý cũng đi từ bên ngoài vào, bàn bạc với Liên Thủ Tín về chuyện của huynh đệ Võgia.

“Nếu bọn họ thật lòng ăn năn, để cho bọn họ đi vào dập đầu cũng được. Nhưng bọn họ là hạng người thế nào? Lúc lão gia tử còn sống cũng bị bọn họ tính kế nhiều lần. Hiện tại người đã mất, còn để họ tới trước mặt lừa gạt lão gia tử sao? Tuyệt đối không thể.” Liên Thủ Tín nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Lời này nói không sai, hai tiểu tử này quả thật không phải là loại người tốt đẹp gì.” Ngô Ngọc Quý gật đầu nói, “Trải qua chuyện hồi trước. Thanh danh của bọn họ đã hoàn toàn hỏng, trong thôn đã sớm không còn ai tới nhà họ nữa. Bọn họ ra khỏi nhà, người đi đường nhìn thấy đều tránh đi, cuộc sống trôi qua hôm sau không bằng hôm trước.”

“Ta chắc lúc này họ nghe nói lão gia tử mất nên mới làm như vậy để các ngươi đều nhìn thấy họ cũng có lương tâm, biết hối cải, muốn vãn hồi chút hình tượng, để các ngươi có thể đối xử với họ tốt hơn một chút. Sau này cuộc sống của họ cũng có thể dễ chịu hơn.”

“Cũng có chút cơ trí nhưng lại toàn dùng để làm việc xấu.” Ngô Ngọc Xương nói. Tất nhiên hắn cũng đồng ý với cái nhìn của Ngô Ngọc Quý, “Rất nhiều người đã nhìn ra, nhưng cũng có người nghĩ khác…”

Nghĩ khác như thế nào? Ngô Ngọc Xương không rõ nhưng mọi người đều hỏi.

“Ý khác gì. Ta cũng có thể đoán ra.” Liên Thủ Tín liền nói, “Chính là nhìn hai người họ rất thành kính, rất đáng thương, chỉ muốn vào dập đầu với lão gia tử nhưng chúng ta lại không cho, nhất định là chúng ta lòng dạ cứng rắn, không buông tha cho họ chứ gì.”

Lòng người là thứ phức tạp nhất, những lời nói tào lao cũng là thứ khó cấm nhất.

“Nếu không, cứ để hai người họ vào, dập đầu trước lão gia tử. Với tính tình của lão gia tử, chắc sẽ vui vẻ làm như vậy.” Cũng có người nói.

“Chuyện này, có để cho họ vào không, chúng ta không thể nói.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút rồi nói, “Phải đi hỏi bà nội của con.”

Mọi người đều nhìn Liên Mạn Nhi, nếu đi hỏi Chu thị, tất cả mọi người đều có thể đoán được kết quả sẽ ra sao.

“Chuyện này quả thật là lão thái thái có tư cách quyết định nhất.” Ngô Ngọc Xương và Ngô Ngọc Quý đều nói.

Huynh đệ Võ gia muốn tới viếng, nếu Liên Thủ Tín quyết định, có lẽ mọi người sẽ có chút ý kiến. Nhưng nếu để Chu thị lên tiếng, Liên Mạn Nhi đảm bảo, những người đó sẽ lập tức im lặng.

Chu thị có tính tình ra sao, hiện nay mười dặm tám thôn hầu như không người nào không biết.

Chuyện trên đời này có lúc lại buồn cười như vậy. Ví dụ như cùng một chuyện, nếu một kẻ ác làm ra, mọi người sẽ không nói gì, nhưng nếu để một người luôn làm việc thiện làm ra, chắc chắn sẽ có rất nhiều người soi mói.

Bởi vì Liên Thủ Tín có thân phận, lại muốn mặt mũi cho nên bất kể hắn làm việc gì cũng sẽ có người đi ra chỉ trích, nói hắn làm không đúng, làm chưa được.v.v… Nhưng nếu là Chu thị, dù làm những chuyện quá đáng hơn thì cũng không có ai nói gì.

Lòng người phức tạp, Liên Mạn Nhi cũng không có cách giải thích đầy đủ, nhưng nàng cho rằng, miễn có thể tránh khỏi những kẻ khi thiện theo ác, tác oai tác quái là được.

Cụ thể như chuyện của Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩm, Chu thị là góa phụ, hiện tại cầm gậy ra ngoài đánh huynh đệ Vũ gia một trận cũng không ai có thể nói gì.

Tất nhiên chuyện như vậy cũng chỉ có Chu thị có thể làm.

Chuyện tang lễ hiếu hỉ đều có một số thứ phải kiêng kỵ, mà thứ cần tránh nhất chính là chuyện bất công. Huynh đệ Võ gia dám ở lại sau khi bị bắt đi, lại còn quỳ gối không chịu đi, mấy nhi tử của Liên gia không thể đánh bọn họ.

Liên Mạn nhi cũng không tính toán xem sẽ đối xử với hai người kia thế nào, nguyên nhân rất đơn giản: không đáng.

Ngô Ngọc Xương liền đứng dậy lên thượng phòng hỏi ý kiến Chu thị, bên này Liên Mạn Nhi sai một quản sự ra ngoài, đến cửa lớn nói chuyện với Huynh đệ Võ gia .

“… Hai người các ngươi cũng đừng khóc nữa, nếu thật có lương tâm, thật lòng hối cải thì trước kia đã làm rồi. Hiện tại chờ tới lúc Lão thái gia của chúng ta không còn, các ngươi mới tới, đúng là sét đánh mà không có mưa, các ngươi tới khóc tang hay là muốn làm cho Lão thái gia của chúng ta tức tới sống lại hả?” Quản sự đi ra ngoài quát huynh đệ Võ gia, không cho họ khóc nữa rồi lớn tiếng nói.

Những lời này, một nửa là để cho huynh đệ Võ gia nghe, một nửa là để những người vây xem nghe.

“Hai kẻ vô lại này chắc lại tính toán chuyện gì rồi, cái gì cũng không mang theo, chỉ tới dập đầu hai cái còn có thể hưởng chuyện tốt, có thể ăn không mấy bữa cơm.” Trong số những người vây xem có một người nhanh miệng lớn tiếng nói.

Lời này vừa hết thì trong đám người đã có người cười khẩy. Việc tang lễ còn khác việc hôn lễ một chút, đó là trong việc tang lễ chỉ cần tới giúp, không cần mang vàng mã mà vẫn có thể ngồi vào bàn ăn cơm. Một trong những lý do cho phong tục này là vì việc tang lễ cần náo nhiệt, càng nhiều người tới càng tốt hơn việc hôn lễ.

“Các ngươi muốn vào dập đầu với Lão thái gia nhà chúng ta, dù các ngươi thật tâm hay không, chúng ta vẫn cho là các ngươi có lòng tốt. Nhưng chuyện này chúng ta cũng không quyết định được, cần có Lão thái thái của chúng ta gật đầu. Người tiếp khách đã đi hỏi Lão thái thái rồi, các ngươi chờ một lát, xem lão thái thái nói sao, nếu lão thái thái nói là tin tưởng các ngươi hối cải, cho phép các ngươi vào dập đầu thì ta sẽ cho các ngươi vào. Nếu lão thái thái không cho các ngươi vào thì các ngươi cũng không cần nói gì nữa, từ đâu đến thì hãy quay lại đấy đi.”

“Các ngươi từng làm những chuyện thất đức gì, còn cần người khác nhắc nhở sao. Lão gia tử bởi vì hai người các ngươi mà bị ốm vào trận, bằng không nhất định có thể sống hơn trăm tuổi. Hiện tại lão gia tử đã mất, lão gia nhà chúng ta không muốn ra tay, nếu ra tay còn phải tìm các ngươi nói một trận nữa kia. Hiện tại không để các ngươi vào, các ngươi liền ở đây gào khóc làm lão thái thái nhà ta tức giận sao? Nhỡ lão thái thái có làm sao, đừng nói là hai người các ngươi, dù là cả nhà ngươi thì cũng không đảm bảo đền bù được.”

Lời này của quản sự thật lợi hại, hai huynh đệ Võ gia bị dọa tới mức chỉ dám quỳ gối ở đó chứ không dám lên tiếng kêu khóc nữa.

“Nên như vậy.” Liên Mạn Nhi nghe Tiểu Hạch Đào bẩm báo tình hình của huynh đệ Võ gia, liền nói, “Bằng không loại chó mèo này cũng dám dựa vào chút thông minh liền dám tới cửa tìm món hời, quá lợi cho họ rồi.”

Lúc này Ngô Ngọc Xương cũng ra khỏi thượng phòng. Sau đó, tiếng của Chu thị liền truyền từ trong thượng phòng ra.

“Để cho hai tên rùa rụt cổ kia cút ngay, cút xa vào. Khóc cái gì chứ, mèo khóc chuột, thấy bọn họ ta liền hoảng sợ~… Lấy gậy đánh đuổi đi, sau này nếu còn dám tới cửa nhà ta, cứ đánh gãy chân hắn luôn đi!”

Giọng nói của của Chu thị vẫn khỏe như thế. Liên lão gia tử qua đời cũng không làm chậm trễ chuyện ăn uống của Chu thị. Nghe Liên Diệp Nhi nói, buổi trưa Chu thị ăn hai bát cơm to, còn ăn rất nhiều thức ăn, hoàn toàn không ít hơn một người lao động cường tráng.

“Có nghe thấy không, lão thái thái của chúng ta đã lên tiếng, đi nhanh đi, nếu không các ngươi sẽ không đi được nữa đâu.” Quản sự kia nói với huynh đệ Võ gia.

Lúc này huynh đệ Võ gia cũng không còn chút hi vọng nào nữa, những toan tính lúc đầu cũng bị quăng lên chín tầng mây, hai người nơm nớp lo sợ đứng dậy, cúi đầu luồn lách qua đám người rồi chuồn mất. Nhìn bộ dáng cứ như hai con chuột chạy qua đường.

“Nếu thật có tâm thì cũng không cần phải cố gắng tiến vào đây, đứng xa một chút, đường hoàng dập đầu hai cái, thắp nén hương thì tâm ý này cũng có thể đến.” Lý thị hạ giọng thở dài.

“Nếu có thể thật lòng hối cải thì dù không làm những việc này, cũng tốt hơn nhiều.” Trương thị cũng nói.

Buổi tối trong phòng bếp chuẩn bị bàn tiệc, mọi người đều ăn. Trong ngoài nhà cũ đều thắp đèn, buổi tối sẽ không có người tới viếng nhưng con cháu đều phải thức trắng đêm túc trực bên linh cữu, hơn nữa còn phải cách một thời gian ngắn thì khóc lớn một lần.

“Ta ở lại cùng lão ca ca, các ngươi cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi.” Trương Thanh Sơn nói với đám người Lý thị, sau đó tới ngồi trước linh đường, nói liên miên không ngừng, giống như lúc Liên lão gia tử còn sống, hai người ngồi cạnh nhau tán gẫu vậy.

Thương Hoài Đức thấy thế cũng lấy ghế dài ra, ngồi xuống cạnh Trương Thanh Sơn.

“Ta cũng ở cùng tỷ phu của ta.”

Lão nhân qua đời, trừ con cháu túc trực bên linh cữu còn phải có hai ba người bạn tri kỷ ở bên cạnh mới không tính là cô đơn. Người khác nói đây cũng là một chuyện hay.

Trương Thanh Sơn ngồi trước linh đường của Liên lão gia tử tới nửa đêm thì phòng bếp chuẩn bị bàn tiệc. Buổi tối ít người hơn ban ngày nhiều nhưng vẫn có khoảng hai bàn.
Bình Luận (0)
Comment