Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 86

Trầm Lục giả và lão Hạ đang nằm rạp trên mặt đất, giống như hai bãi bùn nhão, hoàn toàn không còn uy phong như lúc bắt nạt mấy người Liên Mạn Nhi.

“À? Bọn chúng là ai?” Trầm Lục nói, “Để cho bọn chúng tự nói.”

“Đại nhân hỏi, còn không mau trả lời. Dám nói dối một câu, các ngươi sẽ biết hậu quả.” Cậu thanh niên đi qua, nhấc chân đá vào Trầm Lục giả.

Lúc này tên Trầm Lục giả kia mới run lẩy bẩy ngẩng đầu lên, không dám nhìn Trầm Lục, đưa mắt nhìn sang một bên, nhìn thấy quản sự đứng sau lưng Trầm Khiêm.

“Lưu quản sự, là ta, Thân Cường đây, Lưu đại thúc, cứu mạng.” Giọng nói khàn khàn của Trầm Lục giả vang lên.

Cậu thanh niên kia thấy Trầm Lục giả không trả lời câu hỏi của Trầm Lục, ngược lại quay về phía Lưu quản sự cầu cứu như vậy, lập tức dùng cổ tay chém vào bên hông Trầm Lục giả. Trầm Lục giả đau đến nỗi thân thể co lại.

“Lưu quản sự, ngươi quen biết hắn?” Trầm Khiêm khó hiểu mà quay đầu lại hỏi Lưu quản sự.

Lưu quản sự có vẻ xấu hổ.

“Tiểu nhân… nhất thời không nhận ra được.” Lưu quản sự khom người đáp, Trầm Lục giả bị đánh cho mặt mũi bầm dập, nếu như không phải người rất quen thuộc, không nhận ra cũng không khó hiểu.

“… Hắn tên là Thân Cường, là con trai của nhũ mẫu Liễu Đại. Cha hắn mất sớm, trong phủ, hắn làm việc ở bên ngoài. Tiểu nhân cũng không biết sao hắn cũng tới đây.” Lưu quản sự nói như vậy.

“Là như vậy.” Trầm Lục nghe xong, khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, hỏi Thân Cường, “Vậy là ai, ban thưởng cho ngươi họ Trầm lúc nào? Ai cho ngươi lá gan, ở bên ngoài đóng giả ta, bôi xấu thanh danh của ta và Trầm gia?”

Thân Cường vừa bị người đánh, đau đến suýt ngất. Chẳng hiểu sao lại không thể phát ra một tí âm thanh nào. Đúng lúc này, đau đớn hơi giảm bớt một chút, hắn phát hiện mình có thể nói chuyện rồi.

“Tiểu nhân không dám, tuyệt đối không có chuyện đó, tiểu nhân bị oan.” Lần này Thân Cường không dám nói năng tùy tiện, chỉ là liên tục kêu oan. Chờ đến khi hắn nhìn thấy mấy người Liên Mạn Nhi ngồi ở đó, lập tức ngậm miệng lại. Cũng mệt cho hắn, cái khó ló cái khôn, liền chỉ vào lão Hạ bên cạnh, “Lục gia, là lão Hạ. Gọi lung tung, muốn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Lục gia, tiểu nhân không dám mạo nhận tên của ngài, tiểu nhân không dám làm chuyện xấu.”

Trầm Lục không nói gì, chỉ là ngồi ở đó chậm rãi phẩm trà. Một lúc sau, lại có một người ăn mặc như người hầu đi vào, bẩm báo với Trầm Lục chuyện đã hỏi thăm được ở chợ, Thân Cường và lão Hạ mạo nhận tên của Lục gia. Ở trên chợ hoành hành ngang ngược, bọn chúng bắt nạt không chỉ có chị em nhà Liên gia.

Trầm Lục hơi gật đầu, tiếp tục uống trà.

“Ngươi còn có gì để nói?” Người hầu vóc người nhỏ bé hỏi Thân Cường.

“… Là lão Hạ, lão muốn đậu phộng của bọn họ. Không chịu trả tiền. Cũng là lão động thủ đánh trẻ con. Tiểu nhân cái gì cũng không có làm, còn bị bọn họ đánh cho một trận.” Thân Cường chỉ chỉ vết thương trên mặt và trên cánh tay của hắn nói.

Trầm Lục nhìn sang Thân Cường. Lại nhìn nhìn mấy người Liên Mạn Nhi, ánh mắt hơi hơi lóe lóe.

Lão Hạ nghe thấy Thân Cường đổ tất cả tội trạng lên trên người mình, cũng nhanh chóng dập đầu, bắt đầu giải thích.

“Tiểu nhân ở trong thôn trang, đại gia ở trong phủ, tiểu nhân nào dám không hầu hạ cho tốt. Là hắn bảo tiểu nhân gọi hắn là Trầm Lục gia, là hắn chiếm tiện nghi, còn đến chợ lấy một đôi vòng ngọc của sạp hàng nhà người ta.”

Thân Cường và lão Hạ tranh nhau đổ tội, đều muốn đẩy trách nhiệm lên người đối phương.

“Đều không cần nói.” Hiển nhiên Trầm Lục không kiên nhẫn nghe hai người kia nói tiếp.

Chuyện rất đơn giản, Thân Cường ỷ là con của một nhũ mẫu nào đó trong Trầm phủ, đến nông thôn thì hoành hành ngang ngược. Mà lão Hạ thì nhìn trúng bối cảnh của Thân Cường, cực lực nịnh bợ Thân Cường, muốn dựa vào đại thụ để kiếm chỗ tốt. Kết quả là gây ra chuyện như vậy.

Liên Mạn Nhi vốn tưởng rằng dù thế nào thì Thân Cường cũng là con cháu Trầm gia. Không ngờ chẳng qua chỉ là con trai của một nhũ mẫu. Xem cách ăn mặc của hắn, là có thể đoán được Trầm gia giàu có thế nào. Chỉ là tên Trầm Lục giả này, hết ăn lại uống, mua chút đậu phộng cũng không trả tiền, thế này cũng quá không có nhân phẩm đi.

Bị người giả mạo làm ra chuyện như vậy, Trầm Lục hẳn là vô cùng tức giận đi. Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, liền lén lút liếc qua Trầm Lục. Trầm Lục khí vẫn thản nhiên như không, trên mặt nhìn không thấy tí vẻ tức giận nào, nhưng mà người hầu trong phòng, trên mặt đều nghiêm túc hơn lúc đầu rất nhiều.

“… Trong phủ lại loạn thành như vậy, có người coi trời bằng vung như vậy. Kéo bọn chúng ra chợ, mỗi người chịu sáu mươi trượng.” Giọng nói trầm thấp của Trầm Lục vang lên.

Liên Mạn Nhi lại càng hoảng sợ, chịu sáu mươi trượng, vậy sẽ đánh chết người đấy. Hình phạt này có phải là quá nặng rồi không, Liên Mạn Nhi muốn mở miệng nói chuyện, nhưng sau khi thấy Thẩm Lục nhìn mình, lập tức ngậm miệng lại.

Trầm Lục xử trí như vậy, cũng không là vì hai người bọn chúng bắt nạt các nàng, mà là bởi vì hai người này dám giả mạo hắn, đối với hắn, đối với Trầm Phủ, là đại bất kính. Thậm chí còn có thể có nguyên nhân sâu hơn, không phải nàng có thể tìm tòi nghiên cứu được.

Liên Mạn Nhi như thế, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất càng có chút cảm xúc bất an. Bọn họ đều là trẻ con có tâm địa thiện lương, có khả năng nghĩ là sự trừng phạt đối với hai người kia chỉ là bị đánh mấy gậy, về sau không được bắt nạt bọn họ nữa là được.

“Lục gia, chuyện hắn bắt nạt chúng ta, chúng ta không so đo nữa.” Ngũ Lang đứng lên, nói với Trầm Lục.

Ngũ Lang là thiếu niên thuần phác ở nông thôn. Nó cũng biết thân phận của Trầm Lục trước mặt là bất phàm, một câu nói đã có thể lấy mạng người khác. Nhưng nó không muốn có người bởi vì bọn chúng mà chết. Ngũ Lang cũng không nghĩ sâu như Liên Mạn Nhi, nó cho rằng Trầm Lục muốn đánh hai người này, chủ yếu là bởi vì chuyện của bọn họ.

Mắt phượng của Trầm Lục hơi nhướng, ánh mắt chuyển tới trên người Ngũ Lang, đánh giá cao thấp một phen.

Dưới ánh mắt của Trầm Lục, toàn thân Ngũ Lang giống như bị một vạn cây kim đâm vào, nhưng hắn vẫn nhìn thẳng Trầm Lục, không có lùi bước.

“Ngươi tên là gì, có muốn đi theo ta không?” Trầm Lục đột nhiên nói.

“Hả?” Liên Mạn Nhi cả kinh, Trầm Lục muốn làm gì, hắn nhìn trúng Ngũ Lang? Cái này đối với Ngũ Lang có lẽ là một cơ hội tốt, những tùy tùng kia gọi Trầm Lục là đại nhân, cho thấy trên người hắn có quan hàm, Ngũ Lang đi theo hắn, sẽ rất có tiền đồ. Nhưng Trầm Lục quá mức thần bí, ngẫm lại lần trước hắn gặp phải nguy hiểm, Liên Mạn Nhi lại có chút lo lắng, nếu như Ngũ Lang đi theo Trầm Lục, cũng sẽ có nguy hiểm. Nếu như vậy, còn không bằng ở nhà trồng trọt, bình an cả đời.

“Ta tên Liên Kế Hồng, nhũ danh Ngũ Lang.” Ngũ Lang thành thành thật thật trả lời, “Trong nhà ngoại trừ cha ta, thì ta là lao động chính, ta phải ở nhà chiếu cố người nhà.”

Liên Mạn Nhi còn chưa hiểu rõ, đã nghe thấy Ngũ Lang trả lời Trầm Lục như vậy. Cũng tốt, Ngũ Lang mới mười hai tuổi, vẫn còn nhỏ. Liên Mạn Nhi thở dài một hơi. Trên mặt người thanh niên vóc dáng nhỏ lộ ra vẻ mặt tiếc hận.

Đã có người kéo Thân Cường và lão Hạ đi ra ngoài. Có lẽ vẻ mặt của Trầm Lục quá mức thản nhiên, hai người bị kéo ra ngoài mới kịp phản ứng, sáu mươi trượng chẳng khác gì là muốn mạng của bọn hắn, hai người muốn kêu. Một gã người hầu ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, ở trên thân hai người ấn xuống một cái, tiếng kêu của hai người đều bị nuốt lại vào trong cổ họng.

“Đại nhân, còn mấy tên du côn ở dưới lầu xử trí như thế nào.” Người thanh niên vóc người nhỏ hỏi.

“Cũng mang đi, mỗi người đánh hai mươi trượng.” Trầm Lục phân phó nói, mắt phượng hơi nghiêng, nhẹ nhàng xẹt qua mặt Liên Mạn Nhi, “… Sau đó áp giải bọn chúng đến huyện nha, cầm thiếp mời của ta, nói với Huyện lệnh, nói lại lời của ta, nếu về sau mấy người này lại dám làm xằng làm bậy, ta sẽ hỏi tội hắn.”

“Dạ.” Người thanh niên đáp một tiếng, lui ra ngoài.

“Hai người này là nô tài của Trầm Phủ, bọn họ đả thương các ngươi, theo lý Trầm Phủ nên bồi thường.” Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi chậm rãi nói ra.

Trầm Lục muốn bồi thường tiền thuốc men cho bọn họ?

Liên Mạn Nhi chớp chớp mắt, cơ hội phát tài đã đến rồi à, nàng có thể chặt đẹp không?

Bình Luận (0)
Comment