Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 409

Edit: Nguyệt Mọi người vậy quanh Trương thị cười cười nói nói, vô tình hay cố ý mà bỏ qua Liên Lan Nhi. Trong lòng Liên Lan Nhi có chút không được tự nhiên, nhưng trên mặt lại không thể biểu lộ ra. Mắt thấy thời gian qua đi, Lý thị, Trương Vương thị và Ngô Vương thị vẫn ngồi vững vàng trên giường gạch, ai cũng không có ý định thu xếp muốn đi.

Liên Lan Nhi nghĩ bụng, ba người này, một người là mẹ Trương thị, một người là em dâu, một người là thân gia, so với Trương thị gần hơn, nhưng lại xa so với nàng.

Vốn đã nàngn bạc tốt, Liên Hoa Nhi sẽ giúp nàng thuyết phục, hiện tại đã về trước. Mà đổi lại Tưởng thị có thể trợ giúp nàng, khi ăn cơm xong, cũng không biết đã đi đâu.

Hiện tại chỉ có một mình nàng, Ngân Tỏa thì không giúp được gì, mà chuyện kia làm sao có thể nhắc đến đây?

Liên Lan Nhi khẽ nghiêng người, nhìn một chút tiền viện. Ý định của nàng vốn định trực tiếp nói chuyện kia với Liên Thủ Tín, lấy lực ảnh hưởng của nàng hẳn là có thể thành công. Nhưng hôm nay khách mời đến nhiều, chỉ có lúc nàng vừa đến thì Liên Thủ Tín bắt chuyện cùng nàng một lúc, sau đó lại bận rộn đi chiêu đãi nam khách. Ăn cơm xong nàng nghĩ là có cơ hội nói chuyện, nhưng Liên Thủ Tín vẫn còn phải chiêu đãi khách, chỉ có thể đem nàng cho Trương thị tiếp đãi.

Nàng vừa rồi mới có ý bảo La Bảo Tài, tìm cơ hội đem chuyện kia nhắc đến cùng Liên Thủ Tín.

Hiện tại, La Bảo Tài hẳn là đã đem chuyện nói cho Liên Thủ Tín rồi, không biết Liên Thủ Tín sẽ trả lời thế nào?

Nghĩ tới đây, Liên Lan Nhi không khỏi khẽ nhíu mày. La Bảo Tài là người có khả năng làm việc, cùng Liên Thủ Tín thì cũng đều là người thật thà, chịu khó, có thể nói là giống nhau. Nhưng để cho La Bảo Tài nói chuyện đại sự như vậy với Liên Thủ Tín, sợ là vẫn còn chưa đủ trình độ.

Chuyện này vẫn phải để nàng tự đích thân nói mới có thể thành.

Nhưng mà, Liên Lan Nhi quay đầu nhìn lại, ánh mắt đảo qua đảo lại mấy người đang nói chuyện cao hứng. Tại sao nàng cảm thấy giống như Trương Vương thị và Ngô Vương thị cố ý không muốn cho nàng mở miệng nói chuyện với Trương thị thế? Chẳng lẽ hai người nhìn thấu ý đồ của nàng khi tới đây? Hai người này cũng có chủ ý giống nàng sao?

Nhất thời trong lòng Liên Lan Nhi cảm thấy hồi hộp một chút.

Ngô Vương thị đã định là Liên Chi Nhi, mà Ngô Gia khuê nữ nghe nói cũng đã hứa hôn rồi. Ngô Vương thị không vì con gái mình, nhưng cũng có thể vì thân thích nhà mình. Hài tử Trương gia cũng không nhỏ, bây giờ nhà Liên Thủ Tín giàu rồi, cũng chưa chắc là không có ý định kết thân.

Liên Lan Nhi không khỏi âm thầm hối hận, nàng đã tính chậm một bước, nếu có thể sớm đem chuyện này nói ra chắc chắn, hiện tại cũng không phải lo gì nữa.

Nhưng mà Ngũ lang cùng Mạn Nhi còn chưa có đính hôn, nàng hẳn là còn cơ hội, nhất định phải nắm chắc.

Chỉ là mấy người này còn ở đây, sợ là khi nàng nói chuyện sẽ có trở ngại, nếu như mấy người này có thể lập tức đi thì tốt quá.

“Dì à, vất vả mới tới. Cũng phải ở lại đây chơi mấy ngày chứ?” Liên Lan nhi cười kéo Lý thị ở gần lại dò hỏi.

“Ở từ chiều ngày hôm qua, trong nhà vẫn còn có việc chờ chúng ta làm. Đại tỷ ngươi có định ở vài ngày?” Lý thị khách khí trả lời.

“Mẹ, trong nhà không phải đã thu hoạch xong rồi sao. Người ở lại cùng con vài ngày nữa rồi hãy về. Chi Nhi, Mạn Nhi cũng nói với con muốn giữ Thái Vân ở lại chơi vài ngày .” Không đợi Liên Lan Nhi nói tiếp, Trương thị đã chen vào.

Có phòng mới rộng rãi. Trương thị thực lòng muốn giữ Mẹ nàng ở lại vài ngày.

“Mẹ, tỷ muốn mẹ ở lại vài ngày, mẹ cứ ở lại chứ sao, trong nhà cũng chỉ có vài việc lặt vặt. Trước khi đến đây chúng con làm cũng coi như là xong công việc rồi, chuyện gì cũng không cần lão nhân gia người lo lắng, người chỉ cần quan tâm cùng tỷ tán gẫu, vui vui vẻ vẻ là được.” Trương Vương thị cũng khuyên.

“Còn không phải sao, đi xa như vậy, ở vài ngày cũng không phải không thể. Dì cả, người ở thêm hai ngày, hai ngày sau ta còn muốn mời người đến nhà ta chơi hai ngày kìa.” Ngô Vương thị cũng cười nói.

Mọi người đều bỏ qua câu khách khí Lý thị hỏi Liên Lan Nhi có muốn ở lại chơi hai ngày không.

Lý thị nghe hai nàng nói cũng có chút động tâm.

“Mẹ, người liền ở lại đây hai ngày đi. Năm nay, con muốn làm cho mấy đứa nhỏ và cha chúng áo bông mới, cửa hàng với xưởng cả hai bên đều bận việc. Mẹ ở lại vài ngày còn có thể giúp con.” Trương thị năn nỉ.

Nghe con gái nói có việc cần bà hỗ trợ, Lý thị cũng không còn do dự nữa.

“Vậy cũng được. Ta ở lại hai ngày, để Thái Vân theo ta ở lại, các con về trước đi.” Lý Thị gật đầu quyết định.

“Thái Vân càng lớn càng xinh đẹp, đã định hôn sự chưa?” Liên Lan Nhi cười, chen vào hỏi.

“Nha đầu trong núi thôi, tay thô chân to, gì mà xinh đẹp với không xinh đẹp, may còn biết làm việc. Cũng có làm mai cho, nhưng còn chưa tìm thấy nơi thích hợp, nên vẫn chưa định ra.” Trương Vương thị trả lời.

“Làm mai cho Thái Vân là những nơi nào?” Ngô Vương thị liền hỏi.

Trương Vương thị nói hai nơi, đều là cách Thiêu Oan Truân không xa, tất cả đều ở sơn thôn.

“Được rồi, các ngươi có chịu để cho Thái Vân qua bên này không?” Ngô Vương thị lại hỏi tiếp.

“Ở bên này?”

“Tuy là cách các ngươi hơi xa một chút, nhưng bên này không phải còn có đại cô của nàng à, cùng với gần các ngươi cũng không chênh lệch gì nhiều.” Ngô Vương thị nói.

Trương Vương thị nhìn Lý thị một chút, lại nhìn Trương thị lập tức cười.

“Nếu có thể tìm được bên này, vậy thì còn gì hơn nữa. Ở gần đại cô thế này, so với gần bên chúng ta, ta còn thấy yên tâm hơn.” Trương Vương thị nói.

Liên Lan Nhi gợi ra mấy câu, vốn là muốn tiến tới đề tài nàng định nói. Nhưng mọi người tuy nói chuyện vui vẻ, nhưng lại cách ý định cửa nàng càng lúc càng xa.

“Nói đến đính hôn, ta xem Mạn Nhi và Ngũ Lang tuổi cũng không nhỏ nữa, nên định ra rồi.” Liên Lan Nhi liền chen vào.

“Hai đứa nhỏ này, cũng không gấp.” Trương thị trả lời. “Ngũ lang và Mạn Nhi tuổi còn nhỏ, trong nhà lúc này mới tốt lên một chút, Chi Nhi thì hôn sự đã định rồi, ta còn muốn lưu lại hai năm mới gả, Mạn Nhi nhỏ hơn sẽ giữ lại mấy năm. Ngũ Lang đứa nhỏ này, thích sách, ta muốn để hắn đọc sách, chuyện hộn sự sẽ nói sau.”

“Hôn sự của Mạn Nhi thì dễ nói, có Ngô Tam thẩm cùng mợ nàng, tiện tay là có thể chọn người tốt. Nhưng Ngũ Lang nhà chúng ta, cưới vợ là chuyện lớn. Tốt nhất phải biết rõ, nhìn sớm một chút, đinh ra rồi mới có thể ổn định.” Mắt Liên Lan Nhi chớp động, cười nói.

Ngô Vương thị cùng Trương Vương thị trao đổi với nhau một ánh mắt liền cùng cười.

“Vợ Ngũ Lang đúng là nên để ý kỹ. Không nói, Ngũ Lang là đại ca, vợ của hắn sau này sẽ làm chủ nhà, cả một nhà này giao cho nàng, phải khiến ta có thể yên tâm. Ta cũng tính, phải tìm nhà nào có anh chị em, chuyện trong nhà hay bên ngoài nàng cũng phải nắm chắc, chăm sóc đệ muội cũng phải làm mọi người thỏa mãn.” Trương thị khẽ rũ mắt xuống, nghiêm túc nói.

“Đúng là như thế.” Ngô Vương thị cười cười vui vẻ nói.” Ngươi nhìn đại tỷ, chẳng phải là có sẵn ví dụ. Ở nhà chăm sóc đệ đệ, muội muội, nổi danh là người linh hoạt có khả năng. Cưới chồng xong cũng có thể đứng đầu, mở cửa hàng làm bà chủ.”

Liên Lan Nhi chỉ đành cũng phải cười theo.

Lại ngồi một lúc lâu, gặp ai cũng không có ý định đứng dậy. Liên Lan Nhi có chút đứng ngồi không yên, chậm thêm một chút nữa, không phải là đến đêm rồi sao. Cửa hàng của nàng có thể bỏ qua tạm thời không nói đến, nhưng bên này, Trương thị vẫn chưa mở miệng giữ nàng lại đâu.

Cố gắng nói tới cũng không phải là không được. Nhưng những lời Trương thị nói hôm nay, đúng là chặn luôn miệng nàng rồi. Nếu muốn nói, vậy thì phải nói với Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín mới có thể ứng đối được với nhà Trương thị. Nhưng mà có Lý thị ở đây cũng là một vấn đề.

Liên Lan Nhi bắt đầu xuống giường.

“Đại tỷ là định về?” Ngô Vương thị liền hỏi.

“Mau gọi người đem xe của đại tỷ đến.” Trương Vương thị lập tức nói theo.

Mấy đứa nhỏ Liên Mạn Nhi đang ở trong Tây phòng, nghe thấy Liên Lan Nhi muốn về cũng theo mọi người đi ra ngoài tiễn. Ở phía trước, phu xe được gọi nhanh chóng đánh xe ngựa tới, Liên Thủ Tín đứng cùng La Bảo Tài và Kim Tỏa chờ ở cửa.

Liên Lan Nhi nhanh chóng trao đổi ánh mắt với La Bảo Tài.

Xe ngựa tới, dừng ở bên cạnh mọi người.

“Đại tỷ, không dể dàng tới, sao không ở hai ngày rồi hãy về.” Trương thị nhìn sang phía Liên Thủ Tín, liền cười nói với Liên Lan Nhi.

“Ta cũng muốn để đại tỷ cùng tỷ phu nghỉ một hai đêm rồi mới đi. Nhưng tỷ phu nói cửa hàng không bỏ được, nói thế nào cũng muốn trở về.” Liên Thủ Tín cười tiếp lời.

“Không thể được, chờ khi nào rảnh rỗi vậy.” Liên Lan Nhi cười vô cùng thoải mái, lại ngoắc gọi Liên Thủ Tín. “Lão Tứ, đệ tới đây, ta nói với đệ mấy câu.”

Liên Lan Nhi đi phía trước, Liên Thủ Tín theo sau, cách mọi người xa một chút, đoán chừng hiện giờ nói chuyện không ai nghe thấy được, Liên Lan Nhi mới dừng bước.

“Đại tỷ, có chuyện gì?” Liên Thủ Tín hỏi.

Ở Liên gia, Liên Thủ Nhân là huynh trưởng, lại là tú tài, địa vị không cần phải nói. Mà Liên Lan Nhi tuy là con gái, hơn nữa đã xuất giá, nhưng địa vị của nàng ở Liên gia lại cũng không kém Liên Thủ Nhân.

Đây là quy củ mà Chu Thi lập ra.

Chu thị ở nhà thường đem Liên Lan Nhi hộ ở trong lòng, giắt ở khóe miệng, nói chuyện hay làm việc đều đem Liên Lan Nhi đặt ra phía trước. Chu Thị nghiêm khắc bảo hộ lợi ích của Liên Lan Nhi, cũng xếp đặt vị trí của Liên Lan Nhi là cao cao tại thượng.

Thí dụ như nông sản hàng năm, Chu thị cũng chọn đồ tốt nhất, để mấy nhi tử đem cho Liên Lan Nhi. Trong nhà nếu có đồ gì tốt, cũng phải để ra một phần là của Liên Lan Nhi.

Liên Lan Nhi mặc dù đã xuất giá, nhưng vẫn có thể quản chuyện Liên gia, vì dù sao đi nữa, nàng cũng có thể chi phối Chu thị. Liên Lan Nhi, Liên Thủ Nhân và Cổ Thị một nhà chung sống với nhau vô cùng tốt. Liên Hoa Nhi có thể kết thân được với Tống Hải Long cũng một phần nhờ Liên Lan Nhi.

Hàng năm, mấy người Liên Thủ Tín vào thành biếu thổ sản, Liên Lan Nhi cũng sẽ thu xếp một bàn ăn thịnh soạn, giữ bọn họ lại ăn cơm.

Thói quen được định sẵn, ở trước mặt mấy anh em, Liên Lan Nhi cũng có uy tín, nói chuyện rất có tác dụng.

“Lão Tứ à.” Liên Lan Nhi dừng lại một chút, ánh mắt nhìn lướt qua phía mấy người đang đợi. Trương thị mang theo mấy đứa nhỏ, đứng ở cửa, tựa hồ cũng đang nhỏ giọng nói chuyện, ai cũng không nhìn về phía bọn họ bên này. La Bảo Tài cùng Kim Tỏa, Ngân Tỏa đứng đợi cạnh xe, đều đang nhìn về phía nàng.

“Lão Tứ, vừa rồi tỷ phu có nói với đệ chuyện gì không?” Liên Lan Nhi thu hồi ánh mắt, nhìn Liên Thủ Tín hỏi.

“Nói chuyện gì?”

“Tỷ phu đệ không nói với đệ sao, chính là hôn sự của Mạn Nhi.” Liên Lan Nhi nói.

“Ah, chuyện này à.” Liên Thủ Tín không khỏi nghiêng đầu sang bên cạnh, nhìn thoáng qua phía xe ngựa. Trương thị cùng mấy đứa nhỏ đứng chung một chỗ, La Bảo Tài đứng cùng một chỗ với Kim Tỏa, Ngân Tỏa.

Hai nhóm đứng phân biệt rõ ràng. Hiển nhiên nhìn ra được bọn họ không thân thiết.
Bình Luận (0)
Comment