Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 32

Editor: KhueLoan

Beta: Tiểu Tuyền Mặc dù lần đầu tiên, cầm tiền chính là Liên Mạn Nhi, nhưng lần này Trương thị đi theo tới.

Vương chưởng quỹ nghĩ Liên Mạn Nhi dù sao cũng chỉ là hài tử, tiền hẳn nên là để người lớn cầm.

“Đem tiền đưa cho cháu là được”. Liên Mạn Nhi không khách khí nói.

“Tiền này là bọn nhỏ tự mình kiếm tiền tiêu vặt”. Trương thị cũng cười nói.

Vương chưởng quỹ đưa tiền cho Liên Mạn Nhi, Y theo lệ lần trước, bốn trăm xâu tiền đổi thành bốn lượng bạc, còn lại ba xâu tiền là hai trăm năm mươi văn tiền. Liên Mạn Nhi đem tiền nhận lấy cẩn thận cất đi, ngẩng đầu lên, Vương Ấu Hằng đang nhìn nàng cười.

Mới lúc nãy nàng muốn tiền lộ ra rõ quá sao? Sẽ không, nàng đem tâm tình của mình khống chế vô cùng tốt mà. Ừ, dù bất kể thế nào, nhiều tiền như vậy đều do một tiểu cô nương cầm, người bên ngoài nhìn thấy cũng cho là kỳ quái. Liên Mạn Nhi bây giờ không quản được nhiều như vậy, tiền này dù chưa dùng vẫn ở chỗ nàng, cho tới bây giờ cũng không tính giao cho người khác.

Lần này là bốn lượng bạc cộng thêm lần trước hai lượng là sáu lượng, đã có thể mua được một mẫu đất tốt, nếu kém một chút thì có thể mua được hai mẫu. Liên Mạn Nhi kiếp trước đã đọc qua Hồng Lâu Mộng, ở trong đó, Lưu mama phải dựa vào hai mẫu đất mà sống. Rất nhiều người cả đời cũng không có mảnh đất của riêng mình, chỉ có thể dựa vào chỗ của người khác mà sống. Tích tiểu thành đại, nàng nhất định phải được trải qua cuộc sống giàu có của tiểu địa chủ.

“Ấu Hằng ca, huynh có rảnh rỗi không?” Liên Mạn Nhi hỏi Vương Ấu Hằng.

“Mạn Nhi có chuyện gì?”

“Ấu Hằng ca, chúng ta muốn mời huynh ăn cơm”. Liên Mạn Nhi liền nói. Nàng có thể kiếm được chỗ bạc này, đều là nhờ có Vương Ấu Hằng. Sáu lượng bạc này nàng không muốn động đến, nhưng hai trăm năm mươi văn tiền lần này, cộng thêm lần trước còn dư lại tới hai trăm văn tiền (chín mươi ba văn tiền khác kia, ngày đó các nàng đi bán tầm bóp đã tiêu hết tám mươi hai văn tiền trên trấn, còn dư lại mười một văn tiền đều vụn vặt tiêu hết trong những ngày qua rồi, vì vậy chỉ còn lại hai trăm văn tiền), chính là bốn trăm năm mươi văn tiền. Nàng định dùng số tiền này, mời Vương Ấu Hằng ăn cơm.

“Mạn Nhi tính mời ta ăn cái gì?” Vương Ấu Hằng không nghĩ tới Liên Mạn Nhi mời hắn ăn cơm, liền hỏi một câu.

“Ừ, ta tính toán mời Ấu Hằng ca ca đi đến hai tửu điếm bình thường ăn. Ta biết Ấu Hằng ca bình thường ăn khẳng định là ngon hơn như vậy, nhưng mà đây là chút tâm ý của chúng ta. Nếu là người khác thì ta không dám, cũng sẽ không mời. Bởi vì là Ấu Hằng ca, nên ta mới mời”. Liên Mạn Nhi nói.

Theo lần trước lên trấn, nhớ lại các nàng dùng ba mươi bảy văn tiền ở một quán bán bánh bao ăn no chắc bụng. Bốn trăm năm mươi văn tiền mặc dù không vào được đại tửu lâu, bất quá cũng có thể vào tiểu điếm cấp hai, đủ thể diện để ăn một bữa.

Dĩ nhiên, quy cách này đối với Vương Ấu Hằng thì hơi thấp một chút. Nhưng Vương Ấu Hằng đối với các nàng không ra vẻ tự cao tự đại, thân thiết giống như đại ca, cho nên Liên Mạn Nhi mới có đề nghị như vậy.

Vương Ấu Hằng cười, hai con mắt nhỏ dài lóe sáng.

Mấy hài tử cũng có chút khẩn trương nhìn Vương Ấu Hằng, rất sợ hắn không đáp ứng.

“Tốt lắm, ta đi”. Vương Ấu Hằng nói.

Liên Mạn Nhi thở phào nhẹ nhõm.

“Vương thái y là thân phận gì, các nàng là tiểu hài tử trong nhà không biết nặng nhẹ, ngài ngàn vạn lần đừng trách móc”. Trương thị vội vàng đứng lên nói.

“Tứ thẩm, người nói như vậy là khách khí rồi. Người khác mời ta ăn sơn hào hải vị, cũng không quý bằng Mạn Nhi mời ta ăn một bát mì, cái này trân trọng là ở tình nghĩa”. Vương Ấu Hằng nói.

Trương thị có chút cảm động, cũng không nói nữa, mấy hài tử thì càng cao hứng không phải nói.

Mọi người đứng dậy đi ra ngoài, vừa nói muốn đi tìm quán ăn, chỉ thấy một tiểu hỏa kế vội vã bước đi vào.

“Thiếu gia, đại gia thôn thượng Hoài tới”. Tiểu hỏa kế hướng Vương Ấu Hằng nói.

Đang nói, Vương chưởng quỹ đã phụng bồi một người thiếu niên đi đến. Thiếu niên kia vóc người cao gầy, mặt mũi trắng nõn, sống mũi cao thẳng, cùng tướng mạo Vương Ấu Hằng có đôi chút tương tự, chỉ đôi môi hình dạng hơi nở nang chút ít, ánh mắt nhìn người luôn có chút tiếu tựa phi tiếu.

“Ấu Hằng” thiếu niên hướng Vương Ấu Hằng chào hỏi, xoay chuyển ánh mắt nhìn thấy mẫu tử mấy người Trương thị cùng Liên Mạn Nhi cùng đứng chung một chỗ, “Đây là. . . . . .”

“Đại thiếu gia!” Trương thị gấp gáp hướng thiếu niên này hành lễ.

Người này Liên Mạn Nhi biết, là thị tam thập lý doanh tử đại thiếu gia nhà Vương cử nhân, tên là Vương Ấu Hoài, cùng Vương Ấu Hằng là đường huynh đệ, cũng là anh em bà con. Bởi vì mẫu thân Vương Ấu Hằng và mẫu thân Vương Ấu Hoài là hai tỷ muội ruột thịt gả cho hai đường huynh đệ Vương gia. Vương Ấu Hoài so với Vương Ấu Hằng lớn hơn hai tuổi, năm nay mười bảy tuổi, cũng thi tú tài có công danh trên người.

“Ta tìm ngươi có việc thương lượng”. Vương Ấu Hoài đối với Trương thị gật đầu, tay phải lôi Vương Ấu Hằng hướng vào trong nhà.

“Lục ca, có chuyện gì. Ta đây đang có khách” Vương Ấu Hằng vẫn không nhúc nhích, Trong hàn thứ các huynh đệ Vương gia cùng vai vế, Vương Ấu Hoài đứng hàng thứ sáu, Vương Ấu Hằng thì đứng hàng thứ bảy.

Vương Ấu Hằng kỳ quái nhìn Vương Ấu Hằng, vừa xoay đầu lại một lần nữa đánh giá lại Liên Mạn Nhi một phen.

“Nha. . . . . .” Vương Ấu Hoài kéo dài thanh âm ồ một tiếng, cười cười, liền hạ giọng ở bên tai Vương Ấu Hằng nói cái gì đó.

Vương Ấu Hằng khẽ nhíu chân mày.

“Thỉnh lục ca vào ngồi trong phòng ta sẽ tới sau”. Vương Ấu Hằng để cho Vương chưởng quỹ dẫn Vương Ấu Hoài tiến vào trong phòng.

Vương Ấu Hằng vừa xoay người lại, hướng Liên Mạn Nhi xin lỗi, nói: “Trong nhà có chút ít chuyện, chỉ sợ không thể đi cùng các người”.

Liên Mạn Nhi mới vừa rồi thấy sắc mặt Vương Ấu Hằng biến hóa, trong lòng đoán được có thể có đại sự gì đó. Huống chi Vương Ấu Hoài đến tìm hắn, hắn cũng không nên để Vương Ấu Hoài ngồi đó mà đi ăn với các nàng.

“Ấu Hằng ca, huynh cứ đi lo chuyện của mình đi. Bữa cơm này ghi nhớ trước, lần sau chúng ta lại mời”. Liên Mạn Nhi nói.

“Tốt, ta còn sợ sau hôm nay thôn này sẽ không còn tửu điếm nữa rồi, ta nhất định sẽ nhớ”. Vương Ấu Hằng cười nói.

Mọi người đều nở nụ cười.

. . . . . . . . . . . . . .

Từ tế sinh đường Vương gia đi ra ngoài, mấy mẫu tử nàng thương lượng, Liên Thủ Tín mang theo nhiều nông cụ cần phải tu sửa như vậy ít nhất cũng phải mất nhiều thời gian, các nàng cũng không vội đi qua đó. Đã có thời gian, các nàng ở trên trấn đi dạo một lúc.

Liên Mạn Nhi vẫn như cũ đi qua mỗi cửa tiệm đều nhìn sang, cơ hồ giá tiền mỗi loại đồ đều bị nàng hỏi qua.

“Nương, ta muốn mua thêm ít đồ được không?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị, lại hỏi mấy người Liên Chi Nhi, “Tỷ, ca, tiểu thất, các người muốn cái gì?”

“Nhị tỷ, đệ còn muốn ăn bánh bao nhân thịt”. Tiểu thất nhanh nhẹn đáp.

“Bánh bao nhất định sẽ ăn, xem đệ còn muốn gì khác nữa không?” Liên Mạn Nhi cười nói.

Tiểu thất trả lời không ra. Hắn vẫn sống trong hoàn cảnh bần cùng, còn không có thói quen tiêu xài, trừ được ăn no, căn bản là không nghĩ đến cái gì khác.

“Từ từ nghĩ xem, nghĩ đến cái gì thì nói với ta”. Liên Mạn Nhi nói. Nàng mặc dù nói vậy, lại biết, tiểu thất rất hiểu chuyện, tuyệt sẽ không muốn đồ đắt tiền.

Mẹ con bọn họ từ từ đi tới thì nhìn thấy một cửa hàng phía trước có khá nhiều người vây quanh. Tiến lên nhìn, nguyên lai là một cửa hàng bán vải, đem vải vóc bình thường vụn vặt còn thừa bán với giá thấp, mặc dù là vải lẻ, song nếu bố trí tốt, làm khăn, làm giày vân vân đều được.

“Đang muốn mua vải làm giày cho nội con”. Trương thị đi qua lựa.

“Chúng ta không phải là nên làm thêm hai đôi tất sao?” Liên Mạn Nhi đột nhiên nhớ tới, rồi cùng Liên Chi Nhi thương lượng, “Tỷ, chúng ta nên mua chút ít vải mịn, làm hai kiện tiểu y”.

“Mạn Nhi, vải thật có chút đắt”. Liên Chi Nhi nói.

Cả huyện Cẩm Dương cực kỳ ít trồng cây bông, làm canh cửi, càng không có người nuôi tằm, tất cả các vải vóc đều là mua vào từ phía nam, vì vậy giá tiền so với những vật khác sẽ phải đắt một chút.

“Đắt cũng phải mua, bằng không chúng ta mặc cái gì”. Liên Mạn Nhi nói rồi cùng Liên Chi Nhi chen vào trong đám người lựa hàng.

Liên Mạn Nhi vừa chọn vừa ở trong lòng tính toán. Đầu tiên là vải trắng mịn, cái này phải mua nhiều một chút, cho mỗi người trong nhà thêm một bộ tiểu y, thêm hai đôi tất nữa. Trương thị cùng Liên Chi Nhi cũng biết cắt, vừa biết may vá cũng biết thêu, mua vải vóc trở về, nhà mình may là được. Tính toán trước hết mua mười hai thước.

Ai u, những thứ này làm khăn tay, sa tanh, bằng lụa nhìn thật là tốt. Liên Mạn Nhi nhặt thêm hai khối sa tanh nhìn một chút, lớn vừa đủ để làm cái khăn.

“Tỷ, ta chọn mấy khúc tốt làm khăn”. Liên Mạn Nhi nói với Liên Chi Nhi.

Liên Mạn Nhi liền chọn một khúc khăn tay sợi nhỏ màu xanh lá cây cùng một khúc màu vàng nhạt, lại chọn lấy một khúc sa tanh ngân hồng, Liên Chi Nhi chọn lấy một khúc khăn tay nhỏ màu đỏ thẫm, một khúc sa tanh màu xanh ngọc. Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút lấy một khúc lụa nguyệt sắc, một khúc lụa màu chàm, hai khúc lụa màu xanh nhạt.

“Hơi nhiều rồi Mạn Nhi”. Liên Chi Nhi liền cười, nàng cũng tiết kiệm thành quen, nhưng nhìn thấy những thứ sặc sỡ nhịn không được thấy rất thích, “Nhưng làm khăn khẳng định nhìn rất đẹp, ở bên mép ta có thể thêu hoa.

“Một lát nữa ta lại đi mua một ít chỉ màu nữa”. Liên Mạn Nhi nói. Trước mắt ở gian đoạn này của nàng, những thứ này không phải là nhu yếu phẩm, nhưng là không có biện pháp, nàng cũng là nữ nhân, không có cách nào kháng cự trước những thứ hấp dẫn này. Không có lấy cả những thứ dưới kia là nàng đã rất nhẫn nại rồi, những thứ kia thật là hấp dẫn.

Lúc này Trương thị cũng chọn được mấy tấm vải tốt, nàng chọn chính là hai khúc sa tanh màu thạch thanh, cùng hai khúc sa tanh màu ngân hồng.

“Mẹ, người chọn những thứ này để làm gì?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Hai khúc thạch thanh này thì làm cho nội con hai đôi giày, hai khúc ngân hồng, nhỏ thì làm cho cô cô con một đôi giày, lớn một chút thì làm cái yếm, cô cô con thích những thứ màu sắc rực rỡ”. Trương thị nói “Mạn Nhi, con cũng chọn nhiều vải lẻ như thế này?”

Liên Mạn Nhi đảo mắt, đem mấy khúc Trương thị vừa mới chọn đưa cho chưởng quỹ, hỏi chưởng quỹ mất bao nhiêu tiền.

“Ngài thật là tinh mắt, thạch thanh này là hai khúc lụa hoa, còn có hoa văn chìm, là chất vải tốt nhất trong điếm chúng ta, vải lẻ này có nhiều chỗ tốt, hai khúc này chỉ cần sáu mươi văn tiền, hai khúc ngân hồng chính là bốn mươi văn tiền, tổng cộng là một trăm văn tiền”. Chưởng quỹ nói.

“Mẹ có bao nhiêu tiền?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.

Trương thị lấy từ trong lồng ngực ra một cái túi vải, mở ra bên trong có một thỏi bạc nho nhỏ.

“Chỗ này chừng một lượng bạc, lần trước bán cây trâm, cho con và nội con mua thuốc uống, chỉ còn lại chỗ này”. Trương thị nói.

“Mẹ, cây trâm kia của người đáng bao nhiêu tiền, thuốc của con hết bao nhiêu tiền, Vương thái y chẩn bệnh cũng không lấy tiền”. Liên Mạn Nhi nói.

“Cây trâm bán được hai lạng bạc, con xài thuốc, nội con muốn dưỡng vinh hoàn (thuốc dưỡng nhan), bên trong nói là có nhân sâm, nên mắc chút”. Trương thị nói.

Ban đầu nghe Trương thị nói bán cây trâm mua thuốc cho nàng cùng Chu thị, Liên Mạn Nhi không quá để ý tới, hôm nay là lần đầu tiên nghe thấy tiền kia là như thế nào mà tiêu hết, nhất thời cười lạnh.

“Dưỡng vinh hoàn a, người nhà nông chúng ta cả đời chưa từng có nghe qua”. Liên Mạn Nhi tức giận nói.

“Gia con trước kia ở trong huyện thành là chưởng quỹ kiêu ngạo, nội con cũng đi theo hưởng phúc quá mấy năm, cái gì còn chưa thấy qua chứ”. Trương thị nói.

Trương thị căn bản là nghĩ sai trọng điểm. Liên Mạn Nhi cảm thấy có chút đau đầu. Chu thị lần đó căn bản là không có bệnh, nhưng mà lại nói sạo. Nàng không chịu xuất tiền cho Liên Mạn Nhi mua thuốc, nhưng nghe Trương thị nói bán cây trâm, đã muốn ăn thịt nhân sâm uống dưỡng vinh hoàn, đây chính là khi dễ Trương thị cùng Liên Thủ Tín thật lòng hiếu thuận a.

Liên Mạn Nhi một tay đem mẩu bạc nhỏ từ trong tay Trương thị đoạt lấy, nắm lại thật chặt trong tay mình. Trương thị quá mềm yếu, ngu hiếu, số tiền này, nàng phải tịch thu.

“Mạn Nhi, con làm gì?” Trương thị lấy làm kinh hãi.
Bình Luận (0)
Comment