Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 1012

“Đã về rồi?” Trương thị thấy Ngũ Lang tới, cười hỏi: “Cha con và tiểu Thất đâu?”

“… Vừa rồi Lục Lang và Tiểu Đàn Tử tới, cha con dẫn Tiểu Thất tới miếu rồi. Cha nói trong nhà không có người, bảo con quay về.” Ngũ Lang cười đáp.

Liên Mạn Nhi cười nhìn Ngũ Lang, lại cười nhìn Tần Nhược Quyên. Nói gì mà trong nhà không có người, cố ý sai Ngũ Lang quay về chứ, đây là Liên Thủ Tín muốn Ngũ Lang và Tần Nhược Quyên có thêm nhiều thời gian ở bên nhau mà thôi. Cũng có thể không phải Liên Thủ Tín bảo Ngũ Lang quay về mà là do chính hắn muốn về.

Nếu không, dù có trở lại thì ở thư phòng trong tiền viện cũng được mà, sao lại vội vã tới đây chứ?!

“Hì hì.” Liên Mạn Nhi không nhịn được mà cười ra tiếng, một mặt lén nháy mắt với Trương thị, sau đó bảo Ngũ Lang: “Ca, nếu huynh không có việc gì thì giúp bọn muội làm sủi cảo đi.”

“Chị dâu, chị không biết đâu. Sủi cảo của ca muội gói còn đẹp hơn cả bánh của muội và mẹ.” Nói xong, Liên Mạn Nhi cười với Tần Nhược Quyên: “Ca muội khéo léo, học cái gì cũng giỏi.”

“Phải… Phải không.” Mặt Tần Nhược Quyên hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói.

“Ngũ Lang à, nếu con không bận gì khác thì cứ tới đây gói mấy cái cho vợ con xem một chút.” Trương thị cũng cười nói.

Ngũ Lang cười hiền, lại thật sự rửa tay trong chậu nước do nha đầu bưng tới, sau đó tới ngồi xuống, vươn tay lên tấm bảng. Tần Nhược Quyên hơi cúi đầu, không nhìn Ngũ Lang nhưng Ngũ Lang vươn tay ra, nàng liền chọn lấy một miếng vỏ bột cực kì tròn trịa nhẵn nhụi đưa sang.

Ngũ Lang liền nhận lấy, múc nhân bánh, vô cùng nhanh nhẹn gói sủi cảo.

“Xem đi xem đi.” Trương thị bảo mọi người nhìn. Ngũ Lang cầm trong tay cái sủi cảo vừa gói, hình đĩnh vàng đầy đặn giống y như thật.

Sủi cảo ăn vào tối ba mươi, vì tượng trưng cho sự may mắn nên sẽ nặn thành hình đĩnh vàng, mà sủi cảo bình thường sẽ không tốn công nặn như vậy.

“Chị dâu, chị nhìn xem, huynh của muội nặn rất đẹp phải không?” Liên Mạn Nhi còn cố ý cười hỏi Tần Nhược Quyên.

“Cũng… rất đẹp… nhưng không đẹp bằng của mẹ.” Tần Nhược Quyên vẫn nửa cúi đầu như cũ, nói.

Liên Mạn Nhi cười, Tần Nhược Quyên rõ ràng là khẩu thị tâm phi. Vừa rồi bộ dáng nàng liếc trộm Ngũ Lang rõ ràng là rất vui vẻ nhưng ngoài miệng vẫn nịnh nọt mẹ chồng.

Trương thị và Ngũ Lang cũng cười. Nhưng hai người đều không cười ra tiếng. Trương thị ra hiệu với Liên Mạn Nhi, bảo nàng đừng cười, tránh cho Tần Nhược Quyên càng thêm ngượng ngùng.

Ngũ Lang gói xong một cái sủi cảo rồi không gói tiếp nữa mà nhận lấy chày cán bột trong tay Tần Nhược Quyên, cán mỏng bột làm vỏ bánh, để Tần Nhược Quyên, Trương thị và Liên Mạn Nhi cùng nhau gói bánh.

Dù sao thì việc cán bột này cũng cần nhiều sức lực, tốn sức hơn gói bánh nhiều. Trước kia nhà Liên Mạn Nhi làm sủi cảo, việc tốn sức này đều do Liên Thủ Tín làm.

Đây là Ngũ Lang thương vợ!

Trương thị rất mừng! Mặt Tần Nhược Quyên đỏ bừng, khóe môi nhếch lên cười. Liên Mạn Nhi ngồi cạnh gần như có thể cảm thấy mùi vị ngọt ngào trong không khí.

Cả nhà sáu miệng ăn, chỉ gói hai lồng sủi cảo, mọi người liền dừng lại. Không dùng hết bột mì đã nhào và nhân đã nêm nếm cũng có một lý do. Ví dụ như trong bữa cơm đoàn viên nhất định phải có cá, ngụ ý là hàng năm đều dư thừa. Giờ làm sủi cảo cũng cố ý để thừa một ít cũng có ý như trên.

Sau khi dọn xong đồ, mọi người rửa tay ngồi xuống uống trà nói chuyện.

“… Con có hỏi Lục Lang Tết năm nay như thế nào không?” Trương thị hỏi Ngũ Lang.

Tết năm nay Lục Lang không đón cùng nhà Liên Mạn Nhi nữa. Từ năm ngoái, Nhị Lang và La Tiểu Yến đã tới, nói muốn Lục Lang đón tết cùng họ, nơi đó còn có Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, coi như là gia đình đoàn tụ. Liên Thủ Tín nghe xong liền gật đầu, hơn nữa còn vô cùng vui mừng.

“Nói là cũng không tệ lắm.” Ngũ Lang liền nói: “Thức ăn rất thịnh soạn, gà vịt thịt cá, những gì cần có đều có đủ. Hai nhà đón tết cùng nhau cũng rất hòa thuận. Còn nói là lát nữa về nhà ăn sủi cảo.”

Phía Nhị Lang và La Tiểu Yến, hàng năm có tiền công của Nhị Lang và La Tiểu Ưng trợ cấp, lại có nhà Liên Mạn Nhi thỉnh thoảng lại giúp đỡ nên hai năm qua ngày một khấm khá. Lần này Nhị Lang và La Tiểu Yến tới phủ thành uống rượu mừng của Ngũ Lang cũng tặng quà khá long trọng. Lúc về, Liên Mạn Nhi cũng không để họ về tay không, gói cho họ không ít túi lớn túi nhỏ, trong đó có rất nhiều đồ cần dùng vào năm mới.

Không chỉ có Nhị Lang mà cứ là người thân tới phủ thành, Liên Mạn Nhi đều đáp lễ rất phong phú. Kể cả Tam Lang và Vương Thất, bởi vì bọn họ ở xa, qua lại không thuận tiện nên quà còn nhiều hơn một phần.

“Vậy thì tốt. Bọn họ sống cũng ngày càng khấm khá.” Trương thị gật đầu nói. Hơn nữa Liên Thủ Nghĩa và Hà thị cũng yên tĩnh hơn trước nhiều. Chẳng qua nửa câu sau, Trương thị không nói ra, dù sao cũng đang trước mặt con dâu mới.

Rất nhanh sau đó, Liên Thủ Tín dẫn theo Tiểu Thất quay về. Đêm ba mươi, cả nhà ngồi bên nhau đón giao thừa. Cất đi bài lá và cờ nhảy, cả nhà bàn bạc, lấy trò ném thẻ vào bình rượu ra chơi.

Ném thẻ vào bình rượu là trò chơi hết sức tao nhã, bên cạnh còn có tiểu nha đầu giúp tính tỉ số. Liên Mạn Nhi cho người mang tới vài miếng ngọc bội, phong bao, quạt cùng vài món đồ chơi nhỏ làm quà tặng. Sau khi toàn bộ những món đồ đều có chủ, cả nhà mới cười mà ngừng lại. Kế tiếp chính là ăn sủi cảo đêm giao thừa.

Sủi cảo nóng hổi được bê lên, mọi người ngồi vây quanh. Liên Mạn Nhi là người đầu tiên ăn được cái sủi cảo có bạc vụn bên trong, mọi người sôi nổi chúc mừng nàng. Sau đó Tiểu Thất, Ngũ Lang, Tần Nhược Quyên, Trương thị và Liên Thủ Tín đều cắn phải bạc vụn trong bánh.

Vì lấy may nên toàn bộ bạc vụn đều do Trương thị tự tay gói vào trong bánh, hơn nữa còn kí hiệu trên sủi cảo, bảo đảm mọi người trong nhà đều ăn được bánh mang vận may. Mọi người đều hiểu rõ trong lòng nhưng lúc cắn phải bạc vẫn vô cùng sung sướng.

Ăn sủi cảo xong, cả nhà vội mặc thêm áo khoác, ra sân. Ngoài sân đã bày pháo hoa, nghe thấy tiếng chuông báo năm mới vang lên từ trong miếu, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất cùng Tần Nhược Quyên cười hì hì cầm hương sợi, đốt từng cây pháo hoa một.

Ở tiền viện còn có bọn sai vặt đốt pháo dây.

Nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, nghe tiếng pháo dây nổ như tiếng trống nổi, cả nhà đứng cạnh nhau đón năm mới.

Mùng một tết, Liên Mạn Nhi dậy sớm hơn mọi khi, sau khi chỉnh trang thì tới phòng Trương thị. Ngũ Lang dẫn theo Tần Nhược Quyên, còn cả Tiểu Thất cũng tới. Liên Thủ Tín và Trương thị mặc quần áo mới, ngồi trên giường gạch. Mấy hài tử đứng ngay ngắn trên mặt đất, chúc tết hai người.

Liên Thủ Tín và Trương thị cười nhận lạy, lấy phong bao lì xì nặng tiền phát cho hài tử. Liên Thủ Tín và Trương thị lì xì mọi người rất nhiều, mỗi người đều có bốn thỏi vàng như ý nguyên chất. Sau đó, Liên Thủ Tín và Trương thị lại nói hai câu động viên. Cả nhà liền thắp hương, đầu tiên là quỳ lạy thánh chỉ trong nhà, sau đó ra cửa quỳ lạy trước cổng chào ngự ban.

Đến lúc này là xong những nghi thức quan trọng nhất của năm mới. Vừa ăn xong điểm tâm đã có người lục tục tới chúc tết. Bởi vì năm nay khác với năm ngoái, người tới chúc tết đông hơn. Nhất là nữ quyến, náo nhiệt tới chiều muộn, nhóm khách nhân cuối cùng mới ra về.

Cả nhà ăn bữa tối đơn giản. Trương thị bảo mọi người nên nghỉ ngơi sớm.

“… Hôm nay vợ Ngũ Lang bận rộn nhất, nên đi nghỉ đi.” Trương thị còn cố ý khích lệ cùng dặn dò Tần Nhược Quyên. Hôm nay khách đến nhà, Tần Nhược Quyên là con dâu trưởng, phải tiếp khách, còn phải chịu trách nhiệm sắp đặt trà bánh cơm canh nên khó có được giây phút nhàn rỗi.

“… Cũng là việc con nên làm, không mệt chút nào.” Tần Nhược Quyên vội vàng cười nói.

“Sao có thể không mệt chứ. Mẹ cũng trải qua những lúc thế này rồi mà.” Trương thị cười nói: “Đi đi, đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai không cần dậy sớm như hôm nay, ngày mai yên tĩnh, chỉ có tỷ con, chúng ta vui vẻ một ngày.”

Mùng hai tết, là ngày con gái đã lấy chồng về nhà mẹ đẻ.

Sáng sớm ngày mùng hai, cả nhà ăn cơm cùng nhau, Tần Nhược Quyên vẫn hầu hạ cạnh bàn như trước. Điểm tâm hôm nay trừ mấy loại cháo và mì còn có một khay bánh bột ngô đặc sản của phủ Liêu Đông.

Những chiếc bánh màu vàng nhạt, dáng vẻ đáng yêu chen chúc trong khay. Tần Nhược Quyên cẩn thận bóc vỏ bánh, để vào trong bát của mọi người.

Những chiếc bánh bột ngô này là sáng sớm Trương thị sai phòng bếp chuẩn bị. Bởi vì sáng sớm bà đột nhiên thèm ăn bánh bột ngô.

Bây giờ gia cảnh giàu có, đã sớm không còn là thời coi bánh bột ngô là món chính nhưng hàng năm cứ đến tháng chạp là trong nhà lại làm rất nhiều bánh bột ngô. Trừ cho hạ nhân ăn, tặng người khác, bố thí ra, cả nhà cũng ăn. Sự yêu thích bánh bột ngô của họ cũng không thấp hơn những món điểm tâm từ bột mì trắng.

Mà trên thực tế, chỉ cần xay bột đủ mịn, pha trộn cân đối, luộc nhừ nhân đậu thì bánh bột mì cũng được coi là một loại thức ăn ngon.

Tần Nhược Quyên hầu hạ một lúc, Trương thị cũng bảo nàng ngồi xuống ăn cùng.

“Bánh bột ngô này con ăn có quen không?” Trương thị còn cố ý hỏi Tần Nhược Quyên.

“Ăn quen ạ.” Tần Nhược Quyên gật đầu, nàng là người ở phía nam phủ Hà Gian, nơi đó cũng có phong tục ăn bánh bột ngô. “Mẹ, lúc con chưa tới phủ Liêu Đông cũng từng ăn bánh bột ngô. Lúc cha con làm quan ở kinh thành, có người tặng một ít. Chúng con ăn xong đều cảm thấy rất ngon… Ở kinh thành cũng có bán nhưng không dễ mua, cũng không ăn ngon như bánh ở đây.”

Cũng có người của phủ Liêu Đông làm quan hoặc buôn bán ở kinh thành, truyền bá bánh bột ngô. Nhưng bánh bột ngô rời khỏi bản xứ, khó tránh khỏi bị “biến dạng” đôi chút, dù ăn cũng ngon nhưng không bằng làm ở bản địa. Hơn nữa bánh bột ngô cũng giống như tương thịt, mỗi nhà làm ra mỗi vị khác nhau.

“Mẹ con năm nay cũng sai nhà bếp gói bánh bột ngô nhưng không được ngon bằng bánh này.” Tần Nhược Quyên lại nói.

“Năm nay chúng ta gói nhiều, nếu nhà thông gia thích ăn thì ngày khác bảo Ngũ Lang tặng bánh sang bên đó.” Trương thị cười nói: “Chờ tới mùa đông năm nay, mẹ dẫn người gói bánh, con cũng sẽ biết gói thôi.”

“Vâng.” Tần Nhược Quyên nhu thuận trả lời.

Bình Luận (0)
Comment