Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 1004

Đối với Liên Thủ Tín và Trương thị, tòa nhà ở ngõ Tùng Thụ trong phủ thành chẳng qua chỉ là biệt viện để người một nhà ở tạm khi đến phủ thành, còn nhà của bọn họ chính là “nhà cũ” có cổng chào ngự tứ ở Tam Thập Lý Doanh Tử.

Mọi người ở niên đại này, không chỉ những người xuất thân nông dân, phần lớn đều quyến luyến cố hương. Lá rụng về cội, thành ngữ này chính là nói về tâm tư của bọn họ. Mấy hài tử cũng hiểu tâm tình này của cha mẹ. Hơn nữa, đối với bọn họ, nhà cũ cũng có ý nghĩa cực kỳ trọng đại. Đó là nơi mà người một nhà bọn họ chân chính độc lập, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc.

Hơn nữa, cho dù không có suy nghĩ vấn vương cố hương, tầm quan trọng của nhà cũ cũng không gì sánh nổi. Đó là nơi mà người một nhà bọn họ bắt đầu phát tài, tòa cổng chào ngự tứ cũng là vinh quang chói lọi cho gia tộc bọn họ. Mà vinh quang này còn có thể duy trì nhiều đời, trừ phi thay đổi triều đại, nếu không cũng không thể chấm dứt.

Cho nên, không chỉ đối với riêng Liên Thủ Tín hay Trương thị, mà đối với Liên Mạn Nhi, Ngũ lang và Tiểu Thất, nhà cũ vẫn luôn là “nhà”, cũng là nguồn cội. Đó là tổ trạch của gia tộc bọn họ, là cội nguồn của gia tộc.

Hôm nay trưởng tử Ngũ lang cưới vợ, người một nhà về nhà mừng năm mới, chính là chuyện hợp tình hợp lý.

An bài tốt mọi chuyện trong nhà, sau lại từ biệt Trầm gia, Tần gia và các thân bằng khác. Ngày 25 tháng 12, người một nhà rời phủ thành, trở về Tam Thập Lý Doanh Tử ở huyện Cẩm Dương.

Đối với đám người Liên Mạn Nhi, đoạn đường này đã sớm quen thuộc. Nhưng với Tần Nhược Quyên, đây lại là lần đầu tiên. Trương thị cố ý dặn dò Ngũ lang không nên cưỡi ngựa, mà cùng Tần Nhược Quyên ngồi chung một xe.

“… Trên đường vợ chồng son các con được dịp trò chuyện. Vợ con trước nay chưa từng tới nhà cũ của chúng ta, con nên kể đôi điều cho con bé biết…” Trương thị dặn dò Ngũ lang như thế.

Lúc ấy Liên Mạn Nhi ngồi bên cạnh, mím môi cười không ngừng. Trước khi Tần Nhược Quyên gả vào cửa, Trương thị đã nói với Tần phu nhân sẽ xem Tần Nhược Quyên như khuê nữ mà yêu thương. Trương thị cũng không phải người giả dối trống rỗng, bà thật sự nghĩ như vậy, mới có thể nói thế. Mà sự thật sau khi Tần Nhược Quyên vào cửa, Trương thị cũng làm như vậy, luôn nhắc nhở, đốc thúc Ngũ lang, bảo hắn ở cạnh Tần Nhược Quyên nhiều một chút, gặp chuyện thì nhường nhịn Tần Nhược Quyên.

Cứ như vậy, Ngũ lang và Tần Nhược Quyên ngồi một chiếc xe. Liên Thủ Tín và Tiểu Thất ngồi một chiếc xe. Liên Mạn Nhi và Trương thị riêng một chiếc.

Ngày hôm nay khá lạnh, bên ngoài một mảnh trắng toát, ngàn dặm phủ băng. Cửa sổ xe bằng gỗ phong, rèm xe dày dặn mới vừa đủ để chống đỡ. Liên Mạn Nhi ngồi trong xe, cùng Trương thị tán gẫu đôi câu.

“Mẹ, chị dâugả vào nhà chúng ta, không nói gì khác, gặp được mẹ chồng như mẹ thật là có phúc.” Liên Mạn Nhi cười nói với Trương thị.

Cũng không phải Liên Mạn Nhi khoe khoang. Nhìn chung quan lại cả phủ thành nhà người ta, không ra oai phủ đầu con dâu, không bắt con dâu lập quy củ trước mặt mẹ chồng, cũng chỉ có một mình Trương thị. Dĩ nhiên, Tần Nhược Quyên cũng không vì thế mà lười biếng hay kiêu căng. Đây cũng là chỗ tốt của Tần Nhược Quyên.

“Gì mà có phúc với không có phúc, khuê nữ nhà người ta nuông chiều từ bé, gả vào nhà chúng ta, cũng không phải để chịu giày vò… Lúc trước lão thái thái giày vò ta, ta liền suy nghĩ, sau này ta có con dâu rồi, nhất định sẽ không giày vò. Ta phải đối xử với nàng thật tốt. Ta mới không phải người hẹp hòi như vậy.” Trương thị nói: “Hơn nữa, hiện tại các con cũng nhìn thấy. Lão thái thái ngày trước bá đạo thế nào, khiến chúng ta chật vật thế nào. Nhưng rốt cục thì sao?”

“Con người có ai mà tim không phải là máu thịt, người một nhà đều sinh oán hận trong lòng, đến lúc đó ngày ngày sống còn có ý nghĩa gì!”

“Mẹ, mẹ nói không sai.” Liên Mạn Nhi gật đầu.

Chu thị với Trương thị là hai người có tính cách hoàn toàn đối lập. Hai người làm mẹ chồng, cũng là hai cách làm hoàn toàn trái ngược nhau. Chu thị là quản thúc chặt chẽ, Trương thị lại hoà hợp êm thấm, lấy chân thành mà đối đãi.

Lại nói, niên đại này nam chủ ngoại nữ chủ nội, nhà giàu người ta nữ quyến thường đại môn không ra, nội môn không bước. Trong hậu viện một đại gia đình, mẹ chồng và con dâu chung đụng nhiều nhất, cũng tiếp xúc nhiều nhất. Các nàng chung đụng như thế nào, trực tiếp ảnh hưởng đến sự hòa thuận của toàn gia.

Liên Mạn Nhi cũng hi vọng Trương thị và Tần Nhược Quyên có thể thật hòa hợp, bồi đắp tình cảm. Như vậy người một nhà mới có thể đoàn kết hòa thuận, cuộc sống Trương thị trôi qua cũng viên mãn.

Trong mắt thế nhân, Trương thị có thể đối đãi như vậy với Tần Nhược Quyên, quả thật là không dễ dàng.

Thời điểm Trương thị làm dâu, bị Chu thị chèn ép ức hiếp, nếu là người khác, sợ rằng sẽ tích tụ nỗi giận này trong lòng, sau đó lại học theo mà phát tác với con dâu. Trương thị chưa từng có suy nghĩ như vậy, không thể không nói, bà có tâm địa rộng rãi, độ lượng.

Mẹ chồng hiền từ, khoan hậu, cùng con dâu có tri thức hiểu lễ nghĩa, có khả năng. Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, nở nụ cười. Đây chính là nền tảng của một nhà thịnh vượng phát đạt đấy.

Một đường vô sự, giữa trưa đã vào đến bên trong huyện Cẩm Dương. Liên Mạn Nhi ngồi trong xe, cảm thấy tốc độ xe chậm lại. Nàng đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra, đã có người đi tới bẩm báo.

“… Tri huyện đại nhân huyện Cẩm Dương dẫn theo chúng quan lại trong huyện… Nghênh đón huyện chủ đại giá… Xin nghe huyện chủ phân phó…”

Liên Mạn Nhi không khỏi chớp mắt. Một đường cùng Trương thị nói chuyện, cơ hồ đã quên mất một màn này. Đây là lần đầu tiên trở lại huyện Cẩm Dương sau khi nàng được phong hào huyện chủ. Tri huyện huyện Cẩm Dương dẫn người tới đón tiếp, cũng không phải chuyện gì ngoài dự liệu.

Thật ra thì, Liên Mạn Nhi cũng không thích phô trương. Lần này đi ra ngoài, cũng không treochp s* của nàng. Lần này đội xe của Liên gia cũng chỉ treo cờ thất phẩm của Liên Thủ Tín, hơn nữa cờ thất phẩm này cũng không mở toàn bộ.

chp s*:còn gi nghi trượng- vt trang trínhưc, qut, binh khí…hay dùng khi vua, quan liđiđường.

Điểm bất đồng chính là xe ngựa Liên Mạn Nhi ngồi, mặc dù theo quy chế dành cho huyện chủ, nhưng bề ngoài cũng chỉ trang hoàng hết sức mộc mạc.

Lần này trở về, người một nhà đã nghĩ đến đi ngang qua các huyện sẽ có chuyện như vậy, vì vậy đã sớm cho người báo trước cho các phủ huyện. Chẳng qua huyện Cẩm Dương này là quê quán của Mạn Nhi, Tri huyện cố ý dẫn mọi người tới nghênh đón, hơn nữa cũng vừa vặn gặp mặt, mới có cảnh như vậy.

Dù sao cũng là bổn huyện, Tri huyện làm như thế cũng là lệ cũ nơi quan trường.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, dừng lại trước mặt đám người Tri huyện. Liên Mạn Nhi cách rèm, cho Tri huyện bọn họ bình thân, nói hai câu khuyến khích. Đoàn xe cứ tiếp tục đi về phía trước. Đám người Tri huyện bọn họ hoặc cưỡi ngựa, hoặc ngồi xe, có người ở phía trước hướng dẫn, còn lại đều đi theo phía sau.

Vào đến huyện thành Cẩm Dương, một nhà Liên Mạn Nhi xuống xe vào tòa nhà ở ngõ Liễu Thụ Tỉnh. Liên Mạn Nhi trước tiên tới phòng trong, rửa mặt đổi xiêm y, mới đi ra ngoài ngồi ở chánh đường, nhận lễ bái lạy của Tri huyện và chúng quan.

“Hậu ý của mọi người ta xin nhận, chẳng qua là sau này không thể… hưng sư động chúng như thế.”

Tri huyện vội khom người đáp ứng, còn nói đến chuyện muốn xây miếu và từ đường.

“Chuyện này ta đã biết, không nên làm thế.” Liên Mạn Nhi nghiêm mặt nói. Mấy ngày qua, Liên Mạn Nhi đã thương lượng với Liên Thủ Tín, Ngũ lang, Tiểu Thất và Trương thị. Không chỉ không thể đáp ứng để Tri huyện dùng tiền huyện nha xây miếu thờ, từ đường gì đó cho nàng, mà nàng còn muốn xuất ra chút tiền của bản thân làm vài chuyện có ích cho huyện Cẩm Dương.

Đó chính là xây học đường, sửa đường.

Liên Mạn Nhi nói ra ý của mình với Tri huyện.

“… Trong nhà đã xây một học đường Khai Minh, nhưng chủ yếu chỉ dạy vỡ lòng. Ta tính xây thêm một học đường khác ở huyện thành. Hết thảy tổn thất đều tính cho ta, không được dùng đến một đồng của dân chúng và huyện nha, dựa theo học đường Khai Minh…”

Liên Mạn Nhi tính mở học đường ở huyện Cẩm Dương, dùng chế độ giống như ở học đường Khai Minh. Chỉ là học sinh cũng không giống như học đường Khai Minh còn chưa vỡ lòng, mà là học sinh đã học qua vỡ lòng, có một chút căn bản.

Học đường Khai Minh thu nhận học sinh không có yêu cầu gì, mà học đường mới này sẽ thu nhận học sinh đã thi qua đồng sinh thành học trò nhỏ. Nếu như chưa thi học trò nhỏ, thì phải tham gia cuộc thi ở học đường, nếu hợp cách mới có thể nhập học.

Nói đơn giản, nếu xem học đường Khai Minh là tiểu học, vậy thì học đường mà Liên Mạn Nhi định xây này chính là trung học. Mà cái trung học này, còn tính phân thành hai cấp bậc, tương đương với trung học cấp 2 và trung học cấp 3.

Trung học cấp 2 nhận học viên mới, học viên tốt nghiệp sẽ là viện sĩ. Khi lấy được tư cách tú tài thì sẽ thăng vào trung học cấp 3, tiếp tục học tập. Cuộc thi tốt nghiệp trung học cấp 3, dĩ nhiên là thi hương, lấy được danh hiệu cử nhân.

Về phần những học viên này, không phải mỗi người đều có thể thi đậu tú tài, có thể thi đậu cử nhân sẽ tốt hơn. Liên Mạn Nhi cũng đã cân nhắc. Chỉ cần thi đậu tú tài, có thể nộp đơn làm tiên sinh dạy ở học đường. Đồng thời cũng không ảnh hưởng đến quá trình học tập lên cao. Dĩ nhiên, nếu như bọn họ nguyện ý, cũng có thể xin vào đảm nhiệm chức vụ trong sản nghiệp Liên thị, nơi đó trước giờ vẫn rất hoan nghênh bọn họ.

Số ít có thể thi đậu cử nhân kia, nếu hi vọng kế tiếp tham gia thi hội, đi lên con đường làm quan, học đường vẫn sẽ khẳng khái giúp đỡ.

Khi Lên Mạn Nhi nói lên kế hoạch này có đầy đủ lòng tin. Trong tay nàng có đầy đủ năng lực, cũng có nhân mạch, hơn nữa có kinh nghiệm thành công của học đường Khai Minh, nàng tin tưởng, học đường mới này nhất định có thể làm tốt.

Đám người Tri huyện nghe kế hoạch của Liên Mạn Nhi, luôn miệng trầm trồ khen ngợi.

“… Chuyện xây học đường mới, tiền bạc đều lấy từ ta. Sự tình khác, sợ rằng còn phiền đến các vị đại nhân…” Liên Mạn Nhi mỉm cười nghe một hồi, lại nói.

Dĩ nhiên Tri huyện luôn miệng hưởng ứng.

Lúc này, Ngũ lang đã phái người đặt tiệc rượu ở tửu lâu Liên thị. Liên Mạn Nhi đứng dậy trở về hậu viện. Tất nhiên đã có Liên Thủ Tín, Ngũ lang, Tiểu Thất dẫn người chiêu đãi bọn họ uống rượu.

Trong hậu viện cũng bày một bàn, chỉ chọn mấy món ăn tinh xảo thanh đạm. Liên Mạn Nhi, Trương thị và Tần Nhược Quyên ở chỗ này cùng nhau dùng cơm.

Liên Mạn Nhi cùng Trương thị đều ngồi trên giường gạch. Tần Nhược Quyên thì đứng dưới đất, giúp đỡ bày biện bát đũa, lại dẫn bọn nha đầu hầu hạ mang món ăn lên. Chờ món ăn đưa lên đầy đủ, nàng lại hầu hạ Trương thị và Liên Mạn Nhi ăn cơm. Trương thị và Liên Mạn Nhi nói nàng mấy lần, nàng vẫn chờ Trương thị và Liên Mạn Nhi ăn non nửa bát cơm mới bằng lòng ngồi xuống kháng, cầm bát đũa lên ăn cùng.

Mặc dù Trương thị khoan hậu, nhưng quy củ nàng dâu, Tần Nhược Quyên vẫn luôn tuân thủ. Niên đại này chính là như thế, lúc làm cô nương thì thiên kiều vạn quý, đến khi làm dâu con phải thuận theo thiên địa.

Mỗi khi thấy Tần Nhược Quyên như vậy, Liên Mạn Nhi cũng có chút cảm khái, hơn nữa… càng hết sức quý trọng thời gian hiện tại.

Bình Luận (0)
Comment