Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 110


“Chuyện quá khứ? Sao tôi không biết chuyện đã qua rồi vậy? Dương Lạc, anh biết rõ hoàn cảnh của tôi nhất, chuyện đó mãi mãi sẽ không trở thành quá khứ!” Sắc mặt của Lưu Sở Thanh cũng không tốt gì mấy.
Dương Lạc cười lạnh lùng: “Chính vì nể tình lúc nhỏ của chúng ta nên tôi mới giúp cô, lẽ nào cô cho rằng tôi sẽ có áy náy với chuyện cô chưa cưới đã có con sao? Hoàn cảnh của cô là tự cô tạo nên, nếu ban đầu cô khăng khăng muốn sinh đứa nhỏ này thì nên hiểu rằng cả đời này phải đối mặt với hoàn cảnh gì.

Tính cách của tôi cô cũng rõ, từ trước đến nay Dương Lạc tôi sẽ không gượng ép bản thân làm chuyện mình không thích, càng sẽ không ở cùng với người mình không thích, cô không cần tự cho là đúng muốn đẩy uất ức và trách nhiệm nên gánh vác của cô lên đầu tôi.

Còn nữa nếu tôi đã đồng ý giúp cô thì tôi nói được làm được, tôi sẽ không vì bất kỳ ai khác mà thay đổi, cô không cần bày ra vẻ cau có trước mặt Lý Như!”
“Anh nói thì nghe hay, cô bạn gái kia của anh sẽ đồng ý sao?” Lưu Sở Thanh kìm nén đau lòng ép bản thân tỏ ra bộ dạng không để ý.
 
“Không qua sự đồng ý của bản thân cô, tôi sẽ không tiết lộ chuyện của cô với bất kỳ ai, tôi cũng sẽ mau chóng sắp xếp lối thoát cho cô và con, chuyện khác cô không cần lo lắng, cô về bệnh viện đi.”
Lưu Sở Thanh còn muốn nói gì đó, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt đầy lạnh nhạt của Dương Lạc thì không nói được nữa, cắn môi xoay người bước nhanh đi về phía bệnh viện.
Dương Lạc đợi sau khi tài xế quay lại cũng không về thẳng nhà, mà bảo tài xế lái xe vòng khắp nơi, cho đến khi chạng vạng mới về.
Đợi xuống xe thì nhìn thấy Lý Như đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà mình, bên cạnh còn đặt một cái túi vải, trong lòng cảm thấy khó hiểu thì bước qua hỏi: “Sao cô ngồi đây, không phải tài xế đưa cô về nhà rồi sao?”
Lý Như thấy xe hơi của nhà họ Dương chạy qua thì đứng dậy, đầu tiên là ân cần đi đi lại lại quan sát Dương Lạc mấy lần mới thở phào: “Tôi không yên tâm, ăn cơm tối ở nhà xong rồi qua, tôi thấy trong sân không có xe thì biết anh vẫn chưa về nên ở đây đợi.

Anh về bệnh viện có làm kiểm tra không, có khó chịu không?”
“Sao cô không vào nhà đợi tôi?” Giọng điệu Dương Lạc ngừng một lát, không ngờ mình cũng có lúc cảm động vì mấy câu quan tâm của người khác, Lý Như là thật sự để ý và quan tâm mình!
“Anh cũng không ở nhà tôi vào làm gì chứ, nhà anh đâu đâu cũng là trưng bày đắt tiền ngộ nhỡ có món nào không tìm được thì tôi không chịu hiềm nghi này đâu.”
 
Dương Lạc cười: “Nếu đã đến rồi, lại còn vì tôi mà lo lắng cả buổi, chi bằng vào nhà uống ly trà cũng coi như để tôi bày tỏ tấm lòng.”
Lý Như cũng cười: “Trời nóng nực tôi đã phơi nửa ngày như vậy đúng thật là có khát, đúng lúc mang mấy quyển sách này trả cho anh, tiện thể mượn thêm mấy quyển.”
Sau đó hai người cùng nhau vào nhà đến phòng sách ở lầu hai, Dương Lạc bảo dì Trương mang cho Lý Như ấm trà lạnh, đợi sau khi dì ra ngoài thì nhìn trên chóp mũi của Lý Như có chút hột mồ hôi, đột nhiên anh ấy có thúc đẩy muốn đưa tay lau đi.
Vừa muốn di chuyển tầm nhìn thì lại liếc thấy Lý Như uống một ngụm trà mát, đôi môi đỏ mọng non nớt bị trà thấm ướt hiện ra trước mặt anh ấy, mà lúc này Lý Như lại đưa lưỡi li3m dáng vẻ đầy hài lòng dựa trên sô pha.
Dương Lạc ngồi không yên, hô hấp cũng nặng trĩu, thế là cử động cơ thể một cách mất tự nhiên cố hết sức kiềm chế lòng mình, mấy năm nay phụ nữ quanh mình chủ động bày tỏ tình yêu nhiều biết bao, nhưng không khi nào anh ấy không chống đỡ được, sao lại có cảm giác với cô gái mộc mạc Lý Như này chứ.
“Dương Lạc sao mặt anh đỏ như vậy, có phải cảm nắng rồi không, lồ ng ngực có khó chịu không?” Vốn dĩ Lý Như lo lắng hôm nay Dương Lạc ở ngoài cả ngày cơ thể không chịu được, lần này thấy sắc mặt anh ấy đỏ ửng, hơi thở cũng giống như không đủ thở, trái tim không dễ gì mới buông xuống lại lơ lửng theo, lập tức đứng dậy ngồi bên cạnh Dương Lạc cầm một quyển tạp chí lên quạt cho anh ấy khỏi nóng.

Lần này Dương Lạc hoàn toàn không chống đỡ nổi, nắm lấy tay đang vẫy vẫy của Lý Như rồi trở người đè cô lên sô pha.
Lý Như bị động tác xảy ra bất ngờ của Dương Lạc làm cho giật mình, sau đó lập tức ý thức được tình huống hiện tại của hai người thân mật cỡ nào, mặt cũng đỏ lên, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Dương Lạc, tôi có lòng tốt quan tâm anh, anh làm gì thế, còn không mau ngồi dậy!”
“Lý Như, tôi thích cô.” Hơi thở của Dương Lạc nóng bỏng, sau khi thấp giọng bày tỏ thì kìm lòng không đậu hôn lên đôi môi của Lý Như.
Đầu óc Lý Như lập tức trắng xóa, bên tai cũng vang lên ong ong, trong lúc nhất thời cũng không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ đành mặc cho Dương Lạc xoay chuyển trên môi mình.
Phút chốc Dương Lạc hơi ngẩng đầu lên hài lòng, nhìn Lý Như ngơ ngác thì khẽ cười một tiếng, không nhịn được lại hôn lên.
Làn này Lý Như lại đẩy anh ấy ra, bật lên lập tức đứng dậy, mặt đỏ ửng giống như có thể nhỏ máu, chỉ vào Dương Lạc mắng: “Anh không biết xấu hổ! Anh…, ngụy quân tử, uổng công tôi tin tưởng anh như vậy!” Cô không mắng được câu nào khác, nói xong mấy câu thì xoay người định chạy, nhưng lại bị Dương Lạc kéo lại.
“Lý Như cô nghe tôi nói, tôi biết mình từng đồng ý với cô chỉ làm bạn bè bình thường, tôi cũng biết cô chê tôi có bệnh, tôi vẫn luôn cố gắng làm theo lời cô nói, cố gắng đối đãi với cô như bạn bè.

Chỉ là thứ như tình cảm không phải thứ tôi có thể khống chế, cho dù tôi làm bạn với cô cũng là có ý đồ có thể gặp cô thường xuyên, tôi…”
Vốn dĩ Lý Như nghe Dương Lạc nói ra lời thẳng thừng như vậy thì trái tim đã sắp nhảy ra ngoài, một cô gái trước nay chưa từng hẹn hò như cô ấy nào có gặp phải cảnh này, lập tức muốn vùng khỏi tay Dương Lạc để rời khỏi, chỉ là không ngờ vừa vùng vẫy một lúc thì Dương Lạc buông tay, chạy về phía trước cũng không nghe thấy anh ấy nói chuyện nữa, không nhịn được quay đầu liếc nhìn.
Chỉ là vừa liếc nhìn thì bị dọa hồn vía bay mất, thì ra không biết từ lúc nào Dương Lạc đã ngã trên sô pha, hai mắt nhắm lại sắc mặt trắng bệch, mày cũng đang nhíu lại đau đớn, hiển nhiên là đã phát bệnh.
“Dương Lạc! Dương Lạc, anh sao thế, thuốc của anh ở đâu?” Lý Như lập tức chạy lại, đến bên cạnh Dương Lạc cũng không dám xê dịch anh ấy, chỉ đành lớn tiếng hét.
Đang lúc vừa sợ vừa gấp, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân bên ngoài, sau đó thì có mấy người xông vào, có mấy bảo vệ, giúp việc nhà họ Dương còn có dì Trương kia, bảo vệ lấy chai thuốc từ trong túi ra một cách thuần thục cố đổ thuốc cho Dương Lạc, sau đó qua một lúc mới nhanh chóng nhấc Dương Lạc lên.
“Anh kéo tôi làm gì?” Đợi sau khi Dương Lạc được khiêng ra ngoài, một bảo vệ đỡ cánh tay của Lý Như tỏ ý cô cũng ra ngoài theo, Lý Như ngơ ngác hỏi một câu.
“Đồng chí này, mời cô cùng đến bệnh viện, tiện cho chúng tôi tìm hiểu tình hình.” Bảo vệ rất lịch sự, nhưng bước chân lại không ngừng kéo Lý Như cùng xuống lầu ngồi vào xe hơi.
Đến bệnh viện quân sự, Lý Như thành thực ngồi trên ghế dài ở hành lang, nhìn bác sĩ y tá còn có bảo vệ đi tới đi lui bận bịu, lúc này mới bình tĩnh lại từ trong sợ hãi, bắt đầu lo lắng cho Dương Lạc.
“Lý Như.”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Lý Như nhìn sang bên cạnh, thấy là Lưu Sở Thanh thì lập tức đứng dậy: “Bác sĩ Lưu, Dương Lạc sao rồi?”
Lưu Sở Thanh không trả lời câu hỏi của Lý Như, chỉ lặng lẽ nhìn cô ấy một lát rồi mới hờ hững nói: “Tình hình không ổn lắm, nghe dì Trương nói lúc Dương Lạc phát bệnh chỉ có cô với anh ấy ở phòng sách, có phải cô đã làm chuyện gì hay nói gì k1ch thích đến anh ấy không?”
Lần này đến lượt Lý Như không nói nên lời, chuyện này bảo cô ấy làm sao nói đây, lẽ nào nói mình bị Dương Lạc hôn, mắng anh ấy mấy câu nên anh ấy phát bệnh, nhưng lúc mình mắng anh ấy cũng không sao!
“Cô không nói cũng không sao, đợi bố của Dương Lạc đến, cô tự giải thích với bác ấy đi, lát nữa tôi bảo y tá tìm một phòng bệnh trống cho cô, cô ở lại bệnh viện một đêm trước.” Lưu Sở Thanh cũng không truy hỏi, dặn dò việc xong thì lại trở về phòng bệnh xem Dương Lạc.
Vậy sao mà được! Lý Như vừa nghe muốn để mình ngủ lại bệnh viện thì liền sốt ruột, nếu mình không về nhà bố mẹ mà biết thì nguy mất!
Chỉ là gấp đến xoay vòng vòng cũng không ai để ý đến cô ấy, cuối cùng chỉ đành nhờ dì Trương lúc đi ra lấy nước nóng giúp đỡ, dì Trương cũng khó xử lại không dám để Lý Như đi, suy nghĩ vẫn là để Lý Như gửi thư cho gia đình.
Lý Như hết cách chỉ đành nói địa chỉ với một người bảo vệ, bảo anh ta nhất định phải lặng lẽ nói chuyện này với anh trai Lý Xương, bảo Lý Xương tìm cớ giấu giúp mình, tuyệt đối không được để bố mẹ mình biết chuyện xảy ra, bảo vệ gật đầu đồng ý.
Sau đó Lý Như theo một y tá đến một phòng bệnh trống, nằm trên giường bệnh một đêm không chợp mắt, vừa lo cho bệnh tình của Dương Lạc, lại vừa lo lắng có phải mình gây họa rồi không.

Trời vừa sáng Lý Như đã thức dậy, rửa mặt đơn giản rồi bảo vệ mang bữa sáng qua, lại nói đợi ăn cơm xong thì có thể đi gặp bố của Dương Lạc, Lý Như nghe vậy làm gì còn tâm trạng ăn cơm, cô biết bố Dương Lạc là một lãnh đạo rất lớn, không nghĩ nhanh như vậy đã có thể từ nơi khác chạy qua, liền cảm thấy vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
“Cháu là đồng chí Tiểu Lý nhỉ?”
Lý Như được bảo vệ dẫn vào một văn phòng trong bệnh viện, nhìn thấy một người đàn ông trung niên 47 48 tuổi đang đứng trong đó, người rất uy nghiêm nhưng may mà thái độ khá dễ gần, điều này khiến cô ấy rất dễ chịu.”
“Vâng ạ, cháu là Lý Như.”
Dương Chấn Dân mỉm cười: “Mời ngồi, không cần sợ, bác biết chuyện của Dương Lạc, bác không trách cháu, là đứa con trai này của bác khiến người ta thất vọng.”
Suýt chút Lý Như bật khóc, không ngờ bố của Dương Lạc lại hiểu lý lẽ như vậy, thế mà lại không trách mình.
“Cháu Tiểu Lý, bác biết cháu cũng bị dọa sợ, tối hôm qua lúc Dương Lạc khỏe chút bác đã hỏi chuyện xảy ra, là Dương Lạc không tốt.”
Lý Như lau nước mắt, lắc đầu: “Cháu cũng có lỗi sai.”
Dương Chấn Dân thở dài tiếp tục nói: “Cháu có gì sai, còn không phải là thằng ranh đó không biết tự lượng sức! Bình thường bác với mẹ Dương Lạc đều rất bận, bây giờ mẹ nó vẫn còn đang chấp hành nhiệm vụ cũng không dám nói với bà ấy, nhắc đến bệnh của Dương Lạc hai bác cũng rất bất lực, lại không có thời gian ở cạnh chăm sóc, chỉ có thể cố hết sức cung cấp cho nó cuộc sống vật chất tốt nhất, không ngờ lại dung túng cho tính xấu của nó.

Tiểu Lý này, bác biết hành động của Dương Lạc khiến cháu rất khó xử, chỉ là dù cháu không muốn làm bạn với nó, vậy có thể xin cháu từ chối nó từ từ không, đừng gạt bỏ ngay, cho nó một thời gian hòa hoãn, coi như là người làm bố như bác xin nhờ cháu.”
Nước mắt Lý Như lờ mờ nhìn Dương Chấn Dân, căn bản không hiểu cái gì gọi là từ chối từ từ.
Dương Chấn Dân nhìn ra được thái độ nghi ngờ của Lý Như thì càng điềm đạm: “Ý của bác là khoảng thời gian này sức khỏe của Dương Lạc chưa khôi phục, cháu có thể ở bên cạnh nó thêm, hai đứa nói chuyện đàng hoàng, để nó từ từ thay đổi suy nghĩ.

Còn về phía đơn vị của cháu, bác có thể bảo người khác xin nghỉ giúp cháu mấy ngày, phí làm lỡ việc và phí ăn uống bác cũng sẽ cho người bồi thường cho cháu theo số ngày, cháu thấy được không? Hôm nay bác phải đi liền, ngày mai phải ra nước ngoài trao đổi, Dương Lạc thì làm phiền cháu trước.”
Lãnh đạo lớn như người ta đã nói đến nước này rồi làm sao mình nói không đồng ý được, vả lại Dương Lạc phát bệnh ít nhiều gì mình cũng có trách nhiệm nhất định, cố chút sức cũng là việc nên làm.
“Vậy tối cháu có thể về nhà không, cháu đảm bảo ban ngày đều ở cùng Dương Lạc.” Điều Lý Như lo lắng nhất vẫn là không cho mình về nhà.
“Cái này đương nhiên là được, hôm nay cháu về nhà nghỉ ngơi một ngày trước, ngày mai lại qua, bác bảo người đưa cháu về.” Dương Chấn Dân lại an ủi Lý Như mấy câu, rồi kêu bảo vệ vào đưa Lý Như về nhà.
Lý Như không dám về nhà ngay mà để bảo vệ đưa mình đến xưởng in, cô ấy phải hỏi rõ tối hôm qua Lý Xương nói với bố mẹ thế nào trước.
Lý Xương hơi tức giận, trách Lý Như không biết nông sâu, nói cô ấy sao có thể dây dưa không rõ với người như Dương Lạc, khoan không nói bối cảnh và thế lực nhà họ Dương, lẽ nào trong nhà mình có một mẹ bệnh còn không được, phải thêm một người bệnh nữa mới xong sao!
Nói xong lại thấy Lý Như ỉu xìu, sắc mặt cũng không tốt lắm thì thương em gái: “Em cũng đừng lo lắng, anh nói với bố mẹ là đơn vị bọn em có một đồng nghiệp nữ ở vùng khác bị bệnh, vì không có bạn bè thân thích ở thành phố này nên lãnh đạo đơn vị cho bọn em luân phiên sắp xếp ca làm chăm sóc cô ấy.”
Lý Như cảm thấy lý do này không tệ, cảm ơn anh trai rồi về nhà, đến nhà thì bố mẹ cũng không nói nhiều, chỉ bảo cô ấy về phòng mình nghỉ ngơi đàng hoàng, Lý Như tránh được ải này thì coi như đã yên tâm hoàn toàn, nằm trên giường không bao lâu thì đã ngủ thiếp đi.
Hôm sau dậy sớm vội vàng đến bệnh viện, vào phòng bệnh cao cấp của Dương Lạc nhìn thấy anh ấy đang ngơ ngác nằm trên giường bệnh, trông người rất yếu ớt.
“Dương Lạc, anh đỡ chút nào chưa?” Đi đến cạnh giường bệnh, Lý Như nhỏ giọng hỏi.

Dương Lạc quay đầu sang nhìn Lý Như, hồi lâu mới nói một câu: “Dọa cô rồi.”
Thoáng cái nước mắt Lý Như rơi xuống, kéo tay Dương Lạc nói: “Còn không phải đã sắp dọa chết tôi rồi sao, cũng tại tôi không tốt.”
Dương Lạc mỉm cười lắc đầu: “Có liên quan gì đến cô chứ, chẳng qua là tôi hy vọng hão huyền mà thôi, chịu khổ là đáng đời, chỉ là để cô vất vả theo trong lòng tôi cũng không dễ chịu.

Trước đó bố tôi đi đã nói với tôi, ông ấy muốn để cô ở cạnh tôi một thời gian, cô không cần miễn cưỡng.”
“Là tôi tự nguyện, nếu không thì một mình anh lẻ loi ở bệnh viện tôi cũng không yên tâm, tôi nói chuyện với anh, anh cũng sẽ không cô đơn, buổi trưa anh muốn ăn gì tôi đến căn tin lấy cho anh.”
Dương Lạc cầm ngược lấy tay Lý Như rồi cười nói: “Cô có thể ở bên cạnh tôi thì tôi đã vui lắm rồi, phải là cô cần gì cứ việc nói với tôi, tôi cho người đi mua.”
Cứ như vậy mỗi sáng Lý Như đến bệnh viện trò chuyện giải sầu với Dương Lạc, tối lại về nhà, người nhà họ Lý ngoài Lý Xương ra thì đều cho rằng cô ấy đang làm việc bình thường, sau một tuần trôi qua Lý Như cảm thấy sức khỏe của Dương Lạc đã tốt hơn rất nhiều, vậy mình từ chối theo trình tự cũng nên bắt đầu rồi.
“Dương Lạc, chúng ta có thể nói nghiêm túc về chuyện hôm đó không?” Lý Như cẩn thận hỏi ý kiến của Dương Lạc.
Dương Lạc rất thản nhiên: “Đương nhiên là được.”
Lý Như thấy Dương Lạc đồng ý, lúc này mới nói ra lời đã cân nhắc nhiều ngày trong lòng: “Dương Lạc, tôi biết anh có thiện cảm với tôi, thật ra tôi cũng không ghét anh, chỉ là bối cảnh hai nhà chúng ta khác biệt quá nhiều, với cả sức khỏe của mẹ tôi không tốt, gia đình tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hai chúng ta ở bên nhau, bản thân tôi cũng không muốn hốt hoảng lo sợ vì một người khác bất cứ lúc nào.”
Lý Như nói xong thì nhìn Dương Lạc, thấy anh chỉ ngơ ra nhìn mình, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì mới tốt.
“Lý Như, điều cô nói tôi đều có thể hiểu, tôi chỉ hận bản thân khiến người khác thất vọng, bây giờ cô có thể tìm bác sĩ Lưu qua trước không.” Cuối cùng Dương Lạc cũng lên tiếng, giọng điệu có hơi thở gấp.
“Anh có chỗ nào không thoải mái.”
“Ngực có hơi đau.” Dương Lạc nhấc tay đặt trước ngực mình, dọa Lý Như toát mồ hôi lạnh, lập tức chạy ra bảo y tá tìm Lưu Sở Thanh đến.
Lưu Sở Thanh đến rất nhanh, sau khi kiểm tra cho Dương Lạc thì tỏ ý Lý Như theo cô ta ra ngoài.
“Cô có thể đừng kích động anh ấy nữa được không, cô cứ phải nhìn anh ấy có chuyện không may mới được phải không?” Sau khi ra khỏi phòng bệnh cách một khoảng xa, Lưu Sở Thanh bắt đầu trách Lý Như.
Lý Như rất oan uổng: “Tôi cũng không nói gì với anh ấy cả, tôi chỉ bày tỏ suy nghĩ làm bạn bè bình thường với Dương Lạc thôi.”
“Vậy là do cách thể hiện của cô có vấn đề, tốt nhất cô nên cải thiện.” Thái độ của Lưu Sở Thanh vẫn lạnh nhạt.
Lý Như cũng có chút tức giận: “Sau khi được Dương Lạc đồng ý tôi mới hỏi, vả lại nói chuyện cũng rất uyển chuyển, lẽ nào nay cả quyền tự lựa chọn chồng tôi cũng không có sao? Nếu tôi không nói mà cứ kéo dài như vậy thì cũng không có lợi cho ai, nếu không bác sĩ Lưu cô xem xem tôi nên nói sao mới được, tôi nghe cô!”
Lưu Sở Thanh cười lạnh nhạt: “Tôi có quyền gì mà can thiệp vào tình cảm cá nhân của cô, nếu cô đã không thích anh ấy, vậy từ đầu nên vạch rõ giới hạn, hà cớ gì phải ở chung với anh ấy thời gian dài như vậy cho anh ấy hy vọng, nói cho cùng còn không phải cô ham mê lợi ích thiết thực Dương Lạc có thể mang đến cho cô sao, không những anh ấy có thể giúp cô lấy được thuốc nhập khẩu hạn ngạch, còn có thể cung cấp điều kiện thuận lợi về công việc và học tập cho cô, cô có thể phủ nhận sao!”
“Tôi không muốn phủ nhận, có điều ngoài việc có thể giúp mẹ tôi lấy thuốc, tôi chưa từng trông mong ở Dương Lạc điều gì khác, nhưng thật sự anh ấy học rộng dạy tôi rất nhiều thứ.

Nhưng tôi sớm đã nói rõ với anh ấy rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, không thể phát triển thành mối quan hệ nam nữ.”
“Tình cảm của con người là thứ bản thân có thể khống chế được sao? Nếu có thể khống chế được thì Dương Lạc cũng không muốn cứ phát bệnh mãi, chính vì anh ấy không khống chế được bệnh tình của mình, cho nên cô là một người trưởng thành khỏe mạnh về thể xác lẫn tinh thần thì càng nên đưa ra tác dụng đề phòng cẩn thận, nếu cô không có chút lòng riêng nào vậy Dương Lạc cũng sẽ không đến nông nỗi ngày hôm nay, cô tự xem mà làm đi!” Lưu Sở Thanh nói xong thì cũng không để ý đến Lý Như nữa, trực tiếp về văn phòng.
Lý Như ủ rũ cúi đầu đứng tại chỗ, trong lòng đầy tự trách, nhưng cô ấy cũng hiểu được dù lặp lại lần nữa cô ấy cũng sẽ lựa chọn làm bạn với Dương Lạc để giúp mẹ mình lấy thuốc.
Mấy ngày sau trong lúc tâm trạng của Dương Lạc tốt mấy lần Lý Như đề cập đến mối quan hệ của hai người nên phát triển thế nào, chỉ là mỗi lần vừa mở đầu thì Dương Lạc đều không chịu được có dấu hiệu phát bệnh, điều này khiến Lý Như không thể không nghi ngờ Dương Lạc căn bản không muốn nói chuyện với mình, mà muốn mượn bệnh tình để quấn lấy mình, thế là sau khi quan sát một thời gian thì cuối cùng sự kiên nhẫn của Lý Như cũng bị mài mòn.
“Dương Lạc, tôi cũng không muốn dây dưa ở bệnh viện như vậy, chúng ta cứ tiếp tục như vậy cũng phải là cách, hay là anh xuất viện trước, tôi về đơn vị đi làm, bình thường dành thời gian đến nhà anh thăm anh, được không?” Lý Như quyết định khuyên Dương Lạc xuất viện trước, một khi Dương Lạc xuất viện về nhà thì không có lý do bảo mình cả ngày đến nhà họ chăm sóc anh ấy nữa, đến lúc đó mình từ từ cắt đứt qua lại với anh ấy, chuyện này rồi cũng trôi qua.
Đương nhiên Dương Lạc cũng biết kế của mình chỉ có thể giữ Lý Như nhất thời, cho nên nghe ý kiến của Lý Như xong thì liền kéo tay cô, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt có chút gầy gò của Lý Như, nhỏ giọng nói: “Lý Như, cô biết từ nhỏ tôi đã không có bố mẹ bên cạnh, vì gia thế tốt một chút nên người vây quanh tôi không có h@m muốn thì có ý đồ, trước nay tôi cũng chưa từng thích ai, chỉ là lúc gặp được cô tôi mới hiểu cô chân thành với tôi thế nào, không hề có chút giả dối, cho dù vì bệnh của mẹ cô nên cô mới bằng lòng làm bạn với tôi, cô cũng đã nói rõ trước đó.


Suy cho cùng là tôi không khống chế được tình cảm dành cho cô, tôi hiểu để cô và người nhà chấp nhận một người có sức khỏe không tốt như tôi là quá miễn cưỡng, có điều mong cô tin tôi một lần, tôi sẽ cố gắng giành được sự đồng ý của người nhà cô, tôi có thể giúp anh trai và chị dâu cô điều đến đơn vị tốt hơn, có thể cung cấp cho mẹ cô điều kiện chữa trị tốt nhất, cô cũng không cần thiết phải đi làm vất vả kiếm chút tiền lương kia, tuy tôi bệnh nhưng năng lực kiếm tiền nuôi gia đình vẫn có, tôi có thể cho cô tiền…”
“Dương Lạc, anh im miệng cho tôi!” Vốn dĩ Dương Lạc nghe nửa câu trước của Dương Lạc thì vẫn rất cảm động, kết quả sau đó càng nghe càng không đúng, càng nghe càng giận, người này ỷ mình có tiền có thế nên muốn thu mua mình sao!
“Tôi nói cho anh biết, nhà các anh có tiền đi nữa thì bố mẹ tôi cũng sẽ không bán con gái, tôi lại càng không bán đứng chính mình.

Rốt cuộc anh có hiểu kiểu giày vò ràng buộc lo lắng vì người thân không, đó không phải thứ anh dùng công việc tốt hay dùng tiền có thể an ủi, lúc anh phát bệnh nếu không phải bố mẹ lo lắng cho anh, thì bác ấy sẽ suốt đêm từ nơi khác chạy về sao? Lẽ nào bố mẹ anh không muốn bên cạnh anh sao? Anh cũng không nghĩ xem nếu không có nỗ lực phấn đấu như thế của họ, anh có thể có được nhiều đặc quyền thế ư? Anh có thể sống cuộc sống cậu chủ không lo cơm áo ư? Không những anh không hiểu được nỗi khổ của người làm bố mẹ như họ, mà không bị bệnh còn ở đây giận dỗi, bên ngoài có bao nhiêu người muốn chữa bệnh cũng không có điều kiện, anh cũng không biết trân trọng quá rồi đấy!” Lý Như một hơi hét lên một câu dài như vậy, cô ấy cảm thấy tim mình đã sắp có bệnh rồi.
Dương Lạc híp mắt vẻ mặt u ám: “Tôi không thể chọn bố mẹ và xuất thân, tôi cũng không muốn nhìn thấy bất lực và thất vọng trong mắt họ dành cho tôi, bất lực thì sao, thất vọng thì sao, lẽ nào bản thân tôi muốn bị bệnh này à? Họ có để tâm tìm hiểu cảm nhận của tôi không? Họ chỉ biết tình hình sức khỏe của tôi không xứng với kỳ vọng của họ dành cho tôi, tôi không thể thành tài như những đứa trẻ khác, càng không thể hoàn thành cuộc hôn nhân bền chặt để làm lớn mạnh thế lực nhà họ Dương theo ý muốn của họ, cống hiến cho nhà họ Dương! Lý Như, tôi không thể hiểu được tình thân vui vẻ hòa thuận trong nhà cô, bởi vì không có sự chăm sóc của bố mẹ từ nhỏ tôi đã bị bạn bè thân thích vây quanh như con sói, mỗi một người đều muốn lợi dụng tôi để giở trò, không ai đối xử với tôi như một đứa trẻ, không ai cho tôi tuổi thơ!”
Lý Như nhắm mắt không kìm được nước mắt, một loạt lời nói của Dương Lạc khiến cô hiểu được khúc mắc giữa bố con, mẹ con nhà họ Dương quá sâu đậm, một người lớn lên trong mưu tính của người khác như Dương Lạc quả thật cũng khiến người khác xót xa, cũng khiến cô ấy đau lòng, chỉ là nghĩ đến sức khỏe của mẹ và phản ứng của người nhà, cô ấy chỉ đành kìm nén sợ hãi và ngưỡng mộ trong lòng hạ quyết tâm từ chối đến cùng.

Nếu nói cô không có chút tình cảm với Dương Lạc đó là chuyện không thể nào, nếu không có tình cảm thì mình sẽ không lo lắng cho anh ấy như vậy, mỗi chủ nhật cũng sẽ không vội vã chạy qua nhà họ Dương ở cạnh anh ấy, càng sẽ không từ bỏ cơ hội đồng nghiệp giới thiệu đối tượng cho mình, chẳng qua là cô cũng muốn dùng cái cớ bạn bè bình thường này để lừa gạt bản thân mà thôi.
Nhưng tình hình của Dương Lạc bây giờ khiến cô không thể lừa gạt người khác thêm nữa, đã đến lúc nên kết thúc hoàn toàn rồi, mà mình thật sự không thể giúp anh ấy!
Mệt mỏi cúi đầu, Lý Như buồn bã nói: “Dương Lạc, xin lỗi, tôi không phải người có thể cùng anh bước ra khỏi cô đơn và đau đớn ấy.

Tôi có người nhà phải chăm sóc, bản thân tôi cũng không thể chịu đựng được sự đau khổ mất đi người yêu thương bất cứ lúc nào, sau này chúng ta đừng gặp mặt nữa, anh chăm sóc bản thân cho tốt nhé.

Đừng vì người khác, chỉ vì bản thân anh.”
Thấy Lý Như xoay người định rời khỏi, Dương Lạc lạnh lùng hỏi: “Sao thế, cô không sợ tôi phát bệnh à?”
Lý Như không quay đầu, vừa đi vừa nói: “Nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì vì tôi, tôi đền cái mạng này cho anh là được.” Lúc dứt lời thì người đã biến mất ở cửa phòng bệnh.
Dương Lạc ném thẳng ly trên bàn, bảo vệ ngoài cửa lập tức chạy vào, hỏi anh làm sao.
“Không sao, cậu đi nói với Lưu Sở Thanh là tôi muốn xuất viện.”
“Tình hình sức khỏe của anh được phép xuất viện sao?” Bảo vệ rất do dự.
Dương Lạc nhíu mày: “Sao không được phép, sức khỏe của tôi bản thân tôi rõ nhất, cậu đi là được, Lưu Sở Thanh nhất định sẽ đồng ý.
Bảo vệ không dám nói nhiều, chỉ đành đi tìm Lưu Sở Thanh theo ý Dương Lạc.
Sau khi bảo vệ ra ngoài, Dương Lạc vén chăn trên người mình ra, xuống giường đứng trước gương bắt đầu thay quần áo.
Anh ấy không ngờ cô gái như Lý Như lại ngoan cố khó giải quyết như vậy, mọi thứ mình tốn công sắp xếp cộng thêm bày tỏ thật thật giả giả mà vẫn không thể khiến cô ấy theo mình, thách thức như vậy khiến người ta rất k1ch thích!
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment