Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 37


Ném đá xuống giếng: người gặp nguy nan, lại tiếp tục đẩy người ta vào nguy hiểm, khiến người bị nguy khốn lại càng thảm hại hơn một chút.

Cho dù là ai đi chăng nữa, khi không có bàn tay xuất hiện trên vai mình cũng sẽ giật mình, huống chi Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc luôn tránh né người khác, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, Tô Tuệ Dung còn tưởng rằng mình bị đám người kia phát hiện.

Tô Tuệ Dung phản ứng cũng không chậm, cô lập tức nghiêng người, kheo léo lấy con đao Thụy Sĩ, trực tiếp chém về phía sau.

"Là tôi!" Thanh âm có chút quen thuộc vang lên, Tô Tuệ Dung trong khoảng thời gian ngắn không thể nhớ ra ai, ngược lại theo bản năng giảm tốc, bị chủ nhân của cái tay kia ngăn cản được, sau đó cũng biết vì sao bản thân cảm thấy quen thuộc.

Lam Linh Úc cũng bị hành động của Tô Tuệ Dung dọa hết hồn, lập tức quay đầu nhìn tình huống của đám người kia.

Chẳng qua không biết là bọn họ vô cùng tin tưởng bản thân mình, hay là do biến dị thực vật của Tô Tuệ Dung quá mạnh mẽ, mặc dù động tác của Tô Tuệ Dung cũng coi như không phải là nhỏ, nhưng cũng không bị đám người kia phát hiện.

Bất quá Lam Linh Úc vẫn vào tư thế chuẩn bị, dù sao, biến dị thực vật chỉ có cấp hai mà Tô Tuệ Dung cũng chỉ là dị năng giả cấp một.

"Là anh, sao anh lại ở chỗ này?" Tô Tuệ Dung cau mày, chủ nhân của cái tay kia chính là người đàn ông vừa mới tạm biệt được nửa ngày.

"Nơi này không tiện nói chuyện." Người đàn ông nhìn đám người không xa, thấp giọng nói.

Tô Tuệ Dung cau mày, cuối cùng đem biến dị thực vật thu lại, cùng Lam Linh Úc đi theo sau người đàn ông.

"Anh rốt cuộc là ai? Muốn gì?" Tô Tuệ Dung nhíu mày, mất hứng nói, cô đã nhận ra, người đàn ông này theo dõi bọn cô.

Người đàn ông trầm mặc một hồi, "Tôi thấy hai người lại vào Tẫn Sơn.

Tôi cảm thấy hai cô không thích tôi đi theo cho lắm, nên tôi đành theo sau mà không nói cho hai cô biết."
Tô Tuệ Dung cùng Linh Úc nhìn liếc nhau một cái.

Hai người lên núi cũng phải ba đến bốn giờ, nhưng vẫn không có phát hiện người đàn ông này đi theo họ.

Nhất là Lam Linh Úc, cô là dị năng giả hệ tinh thần, cư nhiên không phát hiện ra người đàn ông kia.


Huống chi....!
Ánh mắt Tô Tuệ Dung trầm xuống, cô đem đồ cất vào không gian, hắn hẳn thấy toàn bộ?
Lam Linh Úc hiển nhiên cũng nghĩ tới, cô trầm mặc, nhẹ giọng hỏi, "Anh có thấy việc gì kì quái không?" Cô nên cảm thấy may mắn sao? May mắn vì họ chưa có tiến vào không gian, nếu không bí mật của Tô Tuệ Dung cũng không giữ được, và cái kết như thế nào thì đương nhiên cô biết được.

Người đàn ông nhìn Tô Tuệ Dung, trịnh trọng nói, "Tôi biết hai người không tin tôi, tôi sẽ không nói chuyện cô là dị năng giả hệ không gian cho người khác."
Lam Linh Úc không dấu vết thở phào nhẹ nhõm, coi như không gian của Tuệ Dung bị hiểu nhầm thành dị năng hệ không gian cũng không sao.

Tô Tuệ Dung như vứt xuống được gánh nặng, cô đã quên, còn có dị năng hệ không gian tồn tại.

"Tại sao cô lại giả bộ là người bình thường? Căn cứ hiện giờ rất cần có dị năng giả." Người đàn ông nói.

Tô Tuệ Dung liếc hắn, "Mắc mớ gì tới anh."
Người đàn ông cũng không lên tiếng nữa.

Lam Linh Úc nhẹ nhàng xoa đầu cô, khẽ lắc đầu một cái.

Tô Tuệ Dung nghiệm mặt, "Chúng ta không phải đã nói rồi sao? Anh sẽ rời đi khi đưa chúng tôi xuống núi, mà giờ còn theo chúng tôi làm gì?"
"Tôi phải bảo vệ hai người" Người đàn ông nghiêm túc nói, "Tôi là Thinh Kiến Vũ, là dị năng giả cấp ba hệ phong, là người Thanh Bắc."
Tô Tuệ Dung bất mãn, "Chúng tôi không cần người bảo vệ, anh đi đi."
Nói xong, kéo Lam Linh Úc rời đi.

Thinh Kiến Vũ cũng không nói gì, cho tới khi Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đi xa, mới nhấc chân đi theo.

Lam Linh Úc quay lại nhìn, cười khẽ, "Tuệ Dung, cậu thật sự thích anh ta sao!"
"Người duy nhất mình thích là cậu."Tô Tuệ Dung nghiêm túc nói.

Lam Linh Úc bật cười, "Cậu biết mình nói gì mà."
"Mình không có thích anh ta." Tô Tuệ Dung thầm thì.

"Cậu không thích anh ta thì đã không nói nhiều như vậy." Lam Linh Úc đương nhiên rất hiểu Tô Tuệ Dung, đối với người không thích, Tuệ Dung chỉ nói một câu cũng cảm thấy mệt mỏi, mà từ biểu hiện lúc nãy có thể thấy được, Tuệ Dung khá thích Thinh Kiến Vũ.

Tô Tuệ Dung đới với việc Lam Linh Úc đùa giỡn mình hết sức bất mãn, bèn nhào qua cắn cô một cái.


"Thẹn quá hóa giận đúng không?" Lam Linh Úc xoa xoa gương mặt mới bị cắn, cười mắng.

Tô Tuệ Dung hừ một tiếng.

Nói thật, cô cũng có hảo cảm với Thinh Kiến Vũ, bởi vì anh ta là một người tốt, ít nhất, là một người quang minh chính đại.

Một nam nhân hiếm có trong xã hội này kể cả trước hay trong mạt thế.

Người như vậy, rất dễ lấy hảo cảm của người khác.

Hai người cũng không trở về chỗ cũ, mà tìm một chỗ không xa không gần đám người kia, trước tiên đem đồ trong không gian lấy ra, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Về phần Thinh Kiến Vũ phía sau, hai người cũng không để ý lắm, dù sao đã thấy thì cũng không cần phải tốn công tốn sức giấu diếm.

Chẳng qua chuyện này cũng là một bài học cho hai người, thế giới to lớn, có rất nhiều ngươi lợi hại, lần này hai người họ may mắn, vừa vặn không có tiến vào không gian, để cho Thinh Kiến Vũ nghĩ Tuệ Dung là dị năng giả hệ không gian, nhưng sau này thì sao?
Họ cũng không có nhiều vận khí tốt như vậy.

Hai người sóng vai nằm cạnh nhau, nhìn bầu trời.

"Lần này là do mình khinh suất." Lam Linh Úc mím môi, mất mác nói, "Mình có dị năng hệ tinh thần nhưng cư nhiên lại không phát hiện có người theo dõi, nếu như bí mật đó bị tiết lộ, mình chắc.."
Tô Tuệ Dung tiến tới, chặn lời nói của Lam Linh Úc bằng một nụ hôn.

Lần nữa tách ra, song phương hô hấp có chút dồn dập.

Tô Tuệ Dung khẽ đụng trán Lam Linh Úc, nhẹ giọng nói, "Sai một lần, vấp ngã một lần, bò dậy là chuyện phải làm.

Mình không phải là không chú ý tới có người theo dõi sao? Cùng cậu có liên quan nhi? Lần này coi như là một bài học tốt.

Ít nhất, chúng ta sẽ không có tái phạm lần nữa."

Lam Linh Úc gật đầu, đôi mắt kiên nghị tràn đầy sức sống, "Tuệ Dung, chuyện như vậy sẽ không phát sinh nữa.

Mình nhất định sẽ bảo vệ cậu."
Tô Tuệ Dung cười khẽ, không nói gì, cô có thể bảo vệ chính mình, chỉ cần tìm được biến dị thực vật thích hợp, lực công kích của cô sẽ không yếu tới mức bị mất mạng.

Dán chặt vào ngực Lam Linh Úc, hai người ôm lấy nhau, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Chẳng qua lần này, học được một bài học, Lam Linh Úc đem tinh thần lực bao quanh xung quanh, tạo thành một giới tuyến, chỉ có người đến gần là cô có thể cảm nhận được.

Tô Tuệ Dung ngủ rất ngon, cô không có lo lắng mấy người kia sẽ rời đi, cô để biến dị thảo ở đố chính vì mục đích giám sát, huống chi cô còn mê hoặc mấy người kia ngày mai mới rời đi.

Ban đêm trong núi tương đối mát mẻ, so với căn cứ thì lạnh hơn, hai người nằm trên tấm thảm, đang đắp tấm chăn mổng, mơ mơ hồ hồ ngủ thì cảm thấy trời đã sáng.

Ăn chút đồ ăn nhẹ, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc hoàn toàn không thấy Thinh Kiến Vũ, người kia ẩn dấu đến nỗi như không tồn tại.

Thinh Kiến Vũ không chút để ý, ở tít đằng xa, chậm rãi đi theo một cách thích thú.

Đám người kia đang dọn dẹp hành lý, chuẩn bị rời đi.

Chờ bọn hắn đi xa, Lam Linh Úc thả tinh thần lực, không dấu vết bám sau lưng mấy người này, do vậy cho dù cách khá xa, họ cũng không bị mất dấu.

"Đội ngũ kia, có phải là đội ngũ anh Lý gì đó muốn hạ thủ?"
"Mình không biết." Lam Linh Úc nói, "Bất kể ra sao.

Chúng ta cứ đi theo đi, dù sao mục tiêu của chúng ta không phải gây phiền toái cho Ngụy Nam Vũ sao?"
Tô Tuệ Dung suy nghĩ một chút, cũng phả, chả cần quản hắn âm mưu gì, chỉ cần làm cho chuyện này vỡ lở, hai người đã tương đối hài lòng rồi.

Đi chừng mười phút, dị năng giả cấp ba kia mất hứng nói, "Lý Minh, đến tột cùng còn phải đi bao lâu, sao mãi chưa tới?"
Lý Minh chính là người được gọi là anh Lý, hiện tại hắn đang ở bên cạnh dị năng giả cấp ba kia, cúi đầu, nịnh hót cười, cùng khí chất của hắn một chút cân xứng cũng không có, càng nói lời khác thường ngày, "Anh Triệu, cũng nhanh thôi, ở ngay phía trước."
Anh Triệu tên là Triệu Phi, là dị năng giả cấp ba hệ lôi, mặc dù thích người ta nịnh hót nhưng vẫn có phần hoài nghi, Thanh Bắc cùng Nam Thiên luôn đối địch với nhau song vì ngại quy củ không được chém giết lẫn nhau, ở Tẫn Sơn gặp mặt đều không chào hỏi, có lúc nhìn thấy đối phương gặp rủi ro hận không thể ném đá xuống giếng.

Chẳng qua lần này, lời Lý Minh nói qua mức hấp dẫn, nguyên tinh cấp ba không phải chỉ một nguyên tinh cấp hai mà đủ, mười viên nguyên tinh cấp hai đặt chung một chỗ cũng không bằng một viên cấp ba.

"Lý Minh, mày có phải định chiếm tiện nghi của Anh Triệu?" Triệu Phi nheo mắt, bọn họ vốn đang nghỉ ngơi, Lý Minh tự dưng tiến tới, nói cho hắn biết có nơi có biến dị động vật cấp ba, hắn có thể cung cấp địa chỉ, thù lao là một ít thức ăn.

Đây là một cuộc giao dịch rất tốt, thức ăn nào có quan trọng bằng nguyên tinh.


Triệu Phi cuối cùng cũng đáp ứng.

Lý Minh nhẹ giọng cười, "Anh Triệu, em nào dám làm chuyện như thế? Lời em nói đương nhiên là thật đó, có một con báo cấp ba ở phía trước đó."
Triệu Phi ngạo mạn hừ lạnh một tiếng, "Nếu mày dám gạt anh, thì đừng trách anh không khách khí, đang ở Tẫn Sơn, chết cũng không có ai biết đâu."
Lý Minh cúi đầu, không ái nhìn thấy tia ngoan lệ trong ánh mắt hắn, chỉ có thể nghe thấy thanh âm bình tĩnh mang theo chút nịnh hót, "Đâu dám, em đâu dám lừa gạt anh đâu?"
Triệu Phi hừ một tiếng.

Lại đi thêm tầm mười phút nữa, đoàn người xuyên qua một bụi rậm, không gian bỗng dưng bừng sáng.

Âm thanh ầm ầm đinh tai nhức óc của thác nước truyền tới.

Nơi này, giống như tiên cảnh nhân gian.

Hoa xanh cỏ biếc, chim ca bướm lượn.

"Anh Triệu, chính ở chỗ này, con báo biến dị kia ở chỗ này." Lý Minh nhỏ giọng nói.

Triệu Phi lập tức tập trung, phân phó đám tiểu đệ đề phòng bốn phía.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc cũng theo vào, chẳng qua từ đường khác mà vào.

Đúng lúc đi vào, ánh mắt Tô Tuệ Dung bất chợt sáng lên.

Cô nắm lấy tay Lam Linh Úc, thấp giọng nói, "Linh Úc, là giả."
"Giả?" Lam Linh Úc lập lại một lần, đột nhiên cả kinh, "Cậu nói là chúng ta thấy đều là giả, thác nước kia cũng là gì?"
Tô Tuệ Dung hưng phấn nói, "Đúng đó, Linh Úc, chúng ta thấy mọi vật ở đây đều là giả."
Lam Linh Úc đem tinh thần lực dò xét, cẩn thận nhìn xung quanh, "Mình thấy bình thường mà? Tuệ Dung, cậu sao lại biết?"
"Cậu quên mình còn một dị năng khác sao." Tô Tuệ Dung cười hì hì nháy mắt.

"Dị năng đấy của cậu cư nhiên có thể phá ảo cảnh?" Lam Linh Úc kinh hãi kêu.

Tô Tuệ Dung kéo tay áo người bên cạnh, "Linh Úc, mình nghi chỗ này không chỉ có mỗi con báo cấp ba thôi đâu, hẳn còn có biến dị thực vật nữa." Loài này tương tự với ảo giác, động vật biến dị làm không được.

Má tác giả: Hai ngày này thật sự khổ sở, tối qua mười một giờ mới về, hôm nay lại cắt điện, máy hôm qua không có sạc đành chạy ra quán net đợi mấy giờ, ah ah ah
Cầu xin an ủi..

Bình Luận (0)
Comment