Trọng Sinh Cùng Trúc Mã Vương Gia

Chương 4

Nhìn thấy rõ người tới, nàng lại càng kinh hãi —— Thất Hoàng tử Đại Ngụy, đường đường là Đoan Vương lại trèo tường vào viện của nữ nhi chưa lấy chồng vào ban đêm!
 
Có lẽ là do đầu óc choáng váng, Ninh Hàn chống tường đứng đó một lúc lâu, sau đó lảo đảo đi tới chỗ Tiêu Ngữ: 
 
“Đừng gọi ta là Thất Hoàng…… Tử.”
 
“Tiểu Hoa…… Gọi ta là Tiểu Hoa.” 
 
Cả người hắn nồng nặng mùi rượu.
 
“Tiểu Hoa,” Tiêu Ngữ lui về sau một bước, nghe lời nói, “Sao ngươi lại tới đây?”
 
Nhắc tới đây, cái biệt danh này là do Tiêu Ngữ đặt.
 
Có một năm mùa đông cực kỳ lạnh, lúc Ninh Hàn tới tìm nàng chơi cầm một đóa hoa băng nhỏ tới. Tiêu Ngữ nhìn tay Ninh Hàn đỏ bừng nhưng lại cười rất vui vẻ, không biết sao lại nghĩ tới một đóa hoa trắng nhỏ vào mùa đông, với cả tên Ninh Hàn cũng có một chữ “Hàn”, nên liền gọi hắn là “Tiểu Hoa”. Mỗi khi Tiêu Ngữ muốn trêu Ninh Hàn thì sẽ gọi cái tên này, gọi không biết mệt.
 
Bên này Tiêu Ngữ còn đang thất thần, bên kia Ninh Hàn đã chậm rãi đi tới lương đình, khi nàng kịp phản ứng lại đã bị hung hăng đẩy vào cột, bả vai hơi đau.
 
Mắt hắn lim dim, mông lung, ánh mắt si ngốc miêu tả khuôn mặt, mũi, cánh môi…… của nàng Cuối cùng dừng trên vạt áo hơi hở của Tiêu Ngữ.
 
Hắn nhăn mày, dùng sức kéo hai vạt áo vào với nhau, sau đó nâng cánh tay đang buông thõng nàng của lên.
 
Tiêu Ngữ sửng sốt, chỉ cảm thấy ngón tay bị người nọ nắm chặt, mùi rượu xộc vào, Ninh Hàn thấp giọng nói: 
 
“Có phải hắn…… Sờ tay nàng …… không?”
 
Hả?
 
Bả vai thật sự rất đau, Tiêu Ngữ vẫn chưa nghe rõ lời Ninh Hàn nói, chỉ nghĩ hắn uống say, nói qua loa: 
 
“Đúng đúng đúng, mau thả ta ra đi Tiểu Hoa!”
 
Nhưng không ngờ, nàng vừa dứt lời thì cằm đã bị bóp chặt, nàng ngây dưới đôi mắt phượng hung ác của hắn: 
 
“Nàng thà bị hắn khinh bạc cũng không muốn nhìn ta lâu hơn một chút sao!”
 
“Ta…… Ở trong lòng nàng, thua kém hắn nhiều như vậy sao?”
 
Tiêu Ngữ giật mình.
 
Vừa định giải thích, bỗng nhiên mặt hắn lại sáp tới gần, một nụ hôn bất ngờ thậm chí còn hơi thô bạo ập tới, ngăn tất cả lời nàng muốn nói.
 
Môi Tiêu Ngữ như bị dã thú cắn xé, cường thế đoạt lấy hô hấp của nàng.
 
“Ưm……” 
 

Tiêu Ngữ bị đau nheo mắt lại, đầu óc rối bồi.
 
Đây là…… Tình huống gì vậy?
 
Một cơn đau nhói truyền đến từ đầu lưỡi, có lẽ là do bị cắn đầu lưỡi, nàng nức nở ra tiếng, muốn đẩy đối phương ra nhưng lại không đẩy được, miệng đầy mùi máu tươi khiến nàng cảm thấy tủi thân, không kìm được nước mắt.
 
Sao cả hai đều gây khó dễ cho ta?
 
Những giọt nước mắt ấm áp rơi xuống như hạt ngọc bị đứt, đọng lại trên chóp mũi Ninh Hàn. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, bất tri bất giác phát hiện mí mắt người trong lòng phiếm hồng, nước mắt rơi xuống như hạt đậu. Hắn lập tức luống cuống, không để ý tới cả người đầy mùi rượu, đưa tay áo lên lau mặt cho nàng.
 
“Đừng, đừng khóc, ta sai rồi…… Không hôn nữa, đừng khóc……”
 
“Ta không…… Muốn nhìn nàng khóc, ta sẽ thấy đau lòng.”
 
Tiêu Ngữ nghiêng đầu né tránh,khẽ  nức nở hỏi:
 
“Tại sao ngươi lại muốn làm như vậy? Ngươi làm ta rất khó xử.”
 
Ánh mắt Ninh Hàn vẫn hỗn loạn, hắn nghiêm túc nhìn Tiêu Ngữ: 
 
“Dựa vào đâu mà…… Sao Ninh Ký có thể, còn ta thì không…… được.”
 
Như nghĩ tới gì đó, ánh mắt hắn lại trở nên hung ác: 
 
“Ta tuyệt đối sẽ không cho nàng gả cho hắn!”
 
Hóa ra còn chưa tỉnh rượu.
 
Tiêu Ngữ nghe thấy phiền, cũng không khóc nữa, chỉ tay ra ngoài cửa: 
 
“Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
 
Ninh Hàn đứng thẳng người một lúc như nghe không hiểu, sau đó đanh mặt xoay người, đi dọc theo bức tường trong sân tới chỗ leo qua. Lúc vẻ mặt Tiêu Ngữ còn đang mờ mịt, hai tay dùng sức chống tường, nhảy lên lật người trèo qua.
 
Tiêu Ngữ: “……”
 
*
 
Hôm sau, Tiêu phủ.
 
Ánh nắng ban mai dịu dàng, ấm áp xuyên qua cửa sổ.
 
Tiêu Ngữ ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm cái khăn đã thêu được một nửa, cặp mày lá liễu hơi nhíu lại, đôi mắt đen nhánh, môi đỏ khẽ mím.
 
Đang thất thần.
 
“Tiểu thư, cái khăn này sợ là không vò như vậy được.” 

 
Ấu Thanh bưng một chén trà ấm tới, đặt trên bàn nói.
 
“Nếu mệt thì nghỉ một lát đi,” nàng vươn tay vẫy vẫy trước mặt Tiêu Ngữ, “Tiểu thư?”
 
“Hả?” 

 
Tiêu Ngữ ngây ra ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt quan tâm thị nữ nhà mình, lúc này mới lên tiếng, “Ta thêu thêm lát nữa là xong.”
 
Ấu Thanh không nói gì, thở dài, lui ra ngoài.
 
Tiêu Ngữ xoa bả vai cứng đờ, cúi đầu tiếp tục thêu khăn tay, nhưng lại không thể bình tĩnh được nữa, đặt kim chỉ sang một bên.
 
Cả đêm qua ngủ không ngon, lăn qua lộn lại cứ nghĩ mãi về một vấn đề —— rốt cuộc Ninh Hàn trở nên như vậy từ khi nào.
 
Rõ ràng kiếp trước vẫn là dáng vẻ mới biết yêu, nói hai ba câu với nàng đã đỏ mặtnhưng sao tối qua lại khác như vậy, lệ khí khắp người khiến nàng không dám nhận.
 
Đừng nói là giống một công tử Giang Nam, mà rõ ràng ánh mắt ấy là của một con sói đang mài nhọn răng, nhìn chằm chằm con mồi!
 
Nghĩ đến đây, Tiêu Ngữ bất giác run lên.
 
Đáng mừng hơn là, tuy là sói, nhưng rốt cuộc vẫn giữ được chút lý trí, khi hoàn hồn vẫn còn biết xấu hổ, hai má đỏ bừng trèo tường ra ngoài theo lối cũ. Căn cứ vào tình hình tối qua, chắc là không bị phát hiện.
 
Có hơi…… buồn cười.
 
“Tiểu thư,” Giọng của Ấu Thanh từ bên ngoài truyền vào, “Lão gia muốn ngài qua đó một chuyến.”
 
“Ta biết rồi.”
 
Tiêu Ngữ hoàn hồn, đứng lên, nhấp một ngụm trà ấm, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn phải đối mặt với ngày này.
 
Sửa sang lại váy áo, nàng đẩy cửa ra, không chút do dự đi tới thư phòng.
 
Tới trước cửa, Tiêu Ngữ dè dặt gõ cửa: 
 
“Cha…… Nữ nhi đã tới.”
 
Rất lâu sau, trong phòng mới truyền ra một tiếng: 
 
“Vào đi.”
 
Tiêu Ngữ đẩy cửa vào, phát hiện trong phòng không chỉ có Tiêu Bỉnh, mà Đậu thị cũng ở đó, vẻ mặt hai người đều rất nghiêm túc.
 
Bầu không khí trong phòng lạnh lẽo đến đáng sợ, Tiêu Ngữ hiểu ý cúi đầu, chờ xử lý.

 
Cũng không biết qua bao lâu, Tiêu Bỉnh rõ ràng đã nhẫn nại mới tức giận chất vấn: 
 
“Con và Hiển Vương…… Rốt cuộc là có quan hệ ra sao?”
 
Tiêu Ngữ mím môi, không hổ là nhất phẩm Đại Tướng quân khí thế mạnh mẽ*, vừa lên tiếng đã nói thẳng vào chủ đề.
 
*雷霆萬鈞 (Lôi đình mặc quân): Sấm vang chớp giật (ví với khí thế mạnh mẽ)
 
Thật sự khiến nàng không thể che giấu!
 
Không kịp nghĩ nhiều, Tiêu Ngữ xốc váy quỳ xuống, đầu gối đập xuống sàn nhà tạo ra một tiếng động vang dội.
 
“Nữ nhi ngu dốt, nhất thời bị mê hoặc, nhưng bây giờ đã biết sai, mong phụ thân tha thứ.”
 
Đậu thị lấy tay che mặt kinh hô: 
 
“Yên Yên, con, con thật sự……”
 
“Choang!”
 
Một tiếng giòn tan, thấy lại một cái chén sứ trắng xanh bị đạp vỡ ngay trước mặt, Tiêu Ngữ thực sự đau lòng.
 
“Ta đã nói cái gì? Ta đã nói cái gì!” 
 
Tiêu Bỉnh tức đến tím mặt, chỉ tay vào người đang quỳ dưới đất, “Một người thường ngày ham chơi như con lại có thể nói ra những lời như vậy. Đã thế hôm qua Hiển Vương còn tìm ta mật đàm, thời cơ thật trùng hợp, con dám nói con cùng Hiển Vương, cùng Hiển Vương……”
 
Hai chữ còn lại nghẹn lại trong miệng ông, rốt cuộc cũng không nói ra, chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
 
“Lão gia, xin bớt giận,” Đậu thị rũ mi mắt an ủi, “Dù sao Yên Yên còn chưa hồ đồ đến mức ấy, lời con chẳng phải có ý nhắc chàng sao? Nữ nhi Tiêu gia chúng ta sao lại giúp một người ngoài chứ?”
 
Nói xong liền đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Ngữ đang quỳ dưới đất.
 
“Hừ!” 
 
Sắc mặt Tiêu Bỉnh vẫn không vui, nhưng không nói gì nữa.
 
Tiêu Ngữ vội vàng đứng lên, vừa định mở miệng, gã sai vặt bên ngoài lại tới bẩm báo Tô quản gia tới.
 
Tiêu Bỉnh cao giọng cho người tiến vào.
 
Tô quản gia là lão nhân của Tiêu phủ, lúc này đang cầm một xấp thư, cung kính trình trước mặt Tiêu Bỉnh.
 
Thấy Tiêu Bỉnh đang ngồi trên chủ vị chọn bức thư trên cùng mở ra, trong lòng Tiêu Ngữ thầm hô một tiếng không ổn.
 
Quả nhiên, Tô quản gia lui sang một bên, khom người nói: 
 
“Lão gia, trong phòng tiểu thư không còn gì khác, chỉ có như vậy.”
 
Cùng với những lời này, sắc mặt Tiêu Bỉnh dần trở nên xanh mét, đôi tay cầm thư vì tức giận mà phát run.
 
“Tốt, tốt, tốt, đúng là tình chàng ý thiếp!”
 
“Nếu không phải ta kịp phát hiện sớm, sợ là toàn bộ Tiêu phủ đã phải bị con hủy mất! Con gánh nổi không?”
 

“Hồ đồ …… Yên Yên con thật hồ đồ ……” 
 
Thấy thế, Đậu thị cũng kinh ngạc, cầm khăn lau nước mắt.
 
Tiêu Ngữ cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, tuy nhị lão Tiêu gia hoàn toàn không để ý tới sự thật là nàng đã sớm hoàn lương, nhưng lời này không sai, kiếp trước, Tiêu gia đã bị huỷ diệt như vậy.
 
“Nguyên Minh, đưa nữ nhi bất hiếu này về, phái thêm nhiều người trông chừng.”
 
Tiêu Ngữ chưa kịp giải thích, Tiêu Bỉnh đã lên tiếng trước, giọng điệu vô cùng cương quyết, có vẻ là thật sự nổi giận.
 
“Vâng.” 
 
Tô quản gia khom người đồng ý.
 
*
 
“Tiểu thư, tất cả đều là lỗi của ta,” Ấu Thanh thấy có mấy chục gã sai vặt canh giữ bên ngoài viện, vẻ mặt đưa đám, “Nô tỳ không giấu kỹ thư, đã để Tô quản gia tìm được.”
 
“Được rồi, đừng khóc.” 
 
Tiêu Ngữ nằm nghiêng người trên giường, cầm một quyển thoại bản giọng điệu thờ ơ như đang nói về người khác, “Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, huống hồ ta sớm đã thu tâm tư với Hiển Vương, ngươi là người thông minh, chắc chắn đã nhìn ra được.”
 
Nghe nàng nói nhẹ nhàng như vậy ra tới, trong lòng Ấu Thanh cả kinh, không ngờ lại là thật, vội vàng lau nước mắt, im lặng.
 
Nhưng dù sao nàng còn nhỏ nên không thể nhịn được, vẫn hỏi: 
 
“Vì sao tiểu thư …… Không thích Hiển Vương nữa? Rõ ràng lúc trước còn……”
 
“Còn tình nồng ý mật với hắn đúng không.”
 
Tiêu Ngữ khép sách lại, ngồi thẳng lên, im lặng một lát rồi mới nói: 
 
“Ta hỏi ngươi, nếu có một ngày, người ngươi đã từng yêu nhất lại phản bội ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
 
“Hả?” 
 
Ấu Thanh nghẹn lời vì vấn đề không đầu không đuôi này, sau đó nói, “Đương nhiên là rời khỏi hắn, đi rất xa, không nhìn thấy hắn nữa.”
 
“Rất tốt.”
 
 Tiêu Ngữ mỉm cười, lại mở thoại bản ra.
 
“Ngươi chỉ cần nhớ cho kỹ, nguyện vọng lớn nhất của ta kiếp này, đó là không bao giờ gặp lại Hiển Vương.”
 
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, không chút do dự, không ướt át bẩn thỉu mà nói ra, dọa Ấu Thanh sợ.
 
“Tiểu thư……” 
 
Nàng ngơ ngác mở to mắt, cẩn thận nói, “Là…… Hiển Vương điện hạ làm gì có lỗi với ngài sao? Sao tự dưng ngài ……”
 
Nhìn nàng rụt vai lại, trông run sợ, Tiêu Ngữ nhẹ giọng cười nói: 
 
“Đại khái là trời cao rũ lòng thương đi, lòng người…… Luôn bị nhìn thấu.”

 


Bình Luận (0)
Comment