Trọng Sinh Cưng Chiều Em Trai Ngốc

Chương 18


Rất nhanh hắn liền biết dự cảm không lành đó là gì.

Bé con khi biết không được cùng hắn ở một chỗ liền rưng rưng chực khóc, ánh mắt nhìn hắn như có chút ủy khuất: " Hàn Hàn...!lừa Bảo Bảo...!sao...!"
Quân Thiên Hàn không biết nói gì hơn, hắn đâu nghĩ rằng bé con lại hiểu lầm mình chứ.

Tâm tình rối loạn một hồi, hắn bước đến xoa xoa hai má bé, cất lên chất giọng có chút hối lỗi: " Em vẫn cùng anh đến trường, cùng về nhà mà phải không? Anh lớn hơn đương nhiên không học chung lớp với em được.

Nhưng chắc chắn khi Bảo Bảo tan học anh liền đứng ở cửa đợi em, anh hứa đấy.

"
Hắn giơ ba ngón tay lên thề, cẩn trọng nhìn vẻ mặt của bé con mà khẽ nuốt khan một tiếng.

Trường hắn tan sớm hơn 15 phút, dư thời gian để hắn đón bảo bối nhà mình.
" ...!Dạ " - Bảo Bảo nhíu chặt mi tâm nhưng vẫn ngoan ngoãn mà đồng ý với hắn.


Anh trai nhỏ nói gì bé cũng sẽ nghe lời, bé không muốn làm đứa trẻ hư.
Quân Thiên Hàn bất đắc dĩ cười cười: " Xin lỗi bảo bối, sau này bất luận em nói gì anh cũng sẽ làm theo, coi như bù đắp vậy.

Giờ thì anh dẫn em vào lớp, ân? "
" Vâng " - Bé con ngoan ngoãn nắm tay hắn đến lớp, được hắn dẫn về chỗ ngồi, sau đó lưu luyến nhìn hắn rời đi.

Được rồi, bé không buồn nữa! Học xong liền được gặp anh trai rồi.
Bảo Bảo hào hứng nhìn xung quanh lớp, ở đây có rất nhiều bạn.

Trước đến nay chưa bao giờ bé được chơi với nhiều người như vậy, tự dưng lại có chút hồi hộp.

Bé con chẳng ngại ngùng gì, lập tức kéo kéo cậu nhóc ngồi bên cạnh tươi cười hớn hở chào hỏi: " Chào cậu! "
" ...!Ưm...!chào "- Nhóc con có vẻ hơi rụt rè, cũng chỉ mím môi cứng nhắc chào hỏi lại cậu.

Bảo Bảo cũng không có vẻ gì là buồn, bắt đầu giới thiệu tên mình: " Tớ...!tên Phong Miên, cậu có thể...!gọi là Bảo Bảo! "
Đứa bé tay chân hơi run, mấp máy môi khẽ nói: " Tớ...!là A Văn...!cậu gọi như vậy được rồi ".

Nói xong cũng không có vẻ gì là muốn tiếp xúc với bé nữa, cúi đầu im lặng.
Phong Miên thấy hơi hụt hẫng, có lẽ bạn nhỏ này không thích chơi với bé rồi.

Nhưng bé không buồn, sẽ còn nhiều bạn nữa.

Đúng rồi, anh trai nhỏ sẽ đến đón bé sớm thôi.
...
Quân Thiên Hàn học xong mau mải đến lớp bé con, thấy bảo bối chăm chú nghe giảng gương mặt toát lên ý cười.


Hắn tưởng nhóc con sẽ không thích ứng được, ai dè lại hiếu động thế.
Chuông tan học vang lên, Bảo Bảo lập tức ngó nghiêng ngoài cửa, thấy anh trai nhỏ đứng đấy lập tức chạy nhanh ra, ôm chầm lấy hắn.

Quân Thiên Hàn như thường lệ hôn lên trán bé một cái, sau đó mới khẽ nói : " Cục cưng thấy đi học vui không nào? Anh có lừa em không hửm? "
Phong Miên cọ cọ cánh tay hắn, cái đầu nhỏ gật gà gật gù, đang hớn hở tính kể cho anh trai nhỏ nghe mình quen được rất nhiều bạn mới thì bỗng nhiên xụ mặt, như nhớ đến cái gì đó mà trông ủy khuất cực kì: " Nhưng...!bạn...!không chơi với em "
" Hả? Bảo bối của anh dễ thương như vậy ai lại không thích chơi với em ? " - Nhìn vẻ mặt không kiềm lòng của Bảo Bảo, hắn liền nổi hứng thú trêu đùa: " Hay bé con hết sức hút rồi, không còn đáng yêu nữa "
Bé con nghe được lời này lập tức tròn mắt, bắt lấy cánh tay hắn cắn lên: " Không! Mấy bạn...!kia vẫn chơi ! Anh ...!không được chê ! "
" Ai...!đau anh ...!" - Quân Thiên Hàn xoa xoa hai má bé, buồn cười gật đầu: " Cục cưng của anh dễ thương nhất, ai không thích em người đó bị mù rồi "
Hắn đưa tay bế bé con lên, lại vô lớp xách cặp cho bé.

Lúc đi qua hắn hơi khựng lại, liếc mắt nhìn đứa nhóc đang run rẩy trước mặt, sao hắn có cảm giác quen thuộc thế ?
Bé con lắc lắc tay hắn, Quân Thiên Hàn không để ý nữa, quay người bước ra khỏi lớp.

Đi trên hành lang vài bước liền có một người hùng hùng hổ hổ đi qua đụng phải hắn, một tiếng xin lỗi không có.

Đôi mày ngài của hắn hơi nhíu lại, dư quang nơi khoé mắt khẽ liếc bóng dáng người kia xông vào lớp học, sau đó hắn nghe thấy tiếng đập vỡ, liền không quan tâm bế bé con đi xuống cầu thang.
Trước khi đi khuất, hắn còn nghe rõ âm thanh chửi bới kia
" Không biết tự đi tìm bố mày à ? Lần sau tao đánh mày chết đấy thằng chó! Nhanh cái chân lên cho tao, thằng chết dẫm nà...!"

Che hai tai bé con lại, hắn trấn an hôn hôn môi bé, liền thở dài một tiếng.

Quái lạ, rõ là có cảm giác rất quen thuộc, nhưng nghĩ mãi hắn vẫn không nghĩ ra, chỉ loáng thoáng cảm giác đời trước dường như hắn đã thấy điều tương tự như vậy xảy ra một lần.

Rốt cuộc là ở đâu thì hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì...
"....."
Quân Thiên Hàn nhớ ra rồi, hắn hơi mở to mắt, tâm trạng phức tạp liếc lên phía lớp học còn đang sáng đèn kia.
Đúng vậy, đời trước hắn đã từng đánh một người đến chết đi sống lại, chính là cái tên hùng hổ vừa đụng hắn kia ...
❛ Hắn không nhớ mình đã nện bao nhiêu cú đấm xuống gương mặt điển trai của tên khốn này, bởi nếu hắn không dừng lại thì tên điên này sẽ không biết chừng mực mất.

Vừa hạ thủ, hắn vừa cắn răng mà rít lên: " Con mẹ mày, A Văn nó là em trai mày! Em trai mày đấy! Mày làm gì nó đây hả? Thằng cầm thú này! "
Tên điên trước mặt mặc hắn đánh, cười rộ lên, không phản kháng chút nào: " Quân Thiên Hàn a~, thằng tạp chủng này mà cũng xứng làm em tao sao? Tao phải làm chết nó! Để cho nó biết nó không xứng bước chân vào cái nhà này! ".

❜.

Bình Luận (0)
Comment