Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 544

Tuy chỉ mới đạt đến 32 cấp, chênh lệch đến những 4 đẳng cấp so với một con Chó Lông Đen yếu nhất trong đàn chó mà mình đang đối phó, thế nhưng Nguyễn Trung lại chiến đấu không hề yếu thế chút nào.

Mặc dù có hơi chật vật, Nguyễn Trung vẫn luôn có thể tìm ra cơ hội để gây sát thương lên đối thủ của mình.

Đối với một người có khởi điểm thấp, lại gia nhập vào trò chơi muộn như Nguyễn Trung, biểu hiện bấy nhiêu đó đã đủ thấy rõ, tiềm lực của hắn không hề thua kém, hay thậm chí là có khả năng cao hơn rất nhiều so với sáu người Ameerah.

‘Grào…’

Tại Đình Tấn mãi chăm chăm quan sát Nguyễn Trung chiến đấu, một tiếng gào thét từ phía bên kia chiến trường đã lôi kéo sự chú ý của hắn trở về.

Phía bên nhóm người Ameerah gần như đã giải quyết xong xuôi hết bầy Chó, tất cả những con bình thường và tinh anh đều đã được quét sạch.

Duy chỉ còn lại độc nhất một con Chó Lông Đen mà Nguyễn Trung đang đối phó và con Chó Lông Xanh Boss đang điên cuồng vật lộn, với ống HP đã bị đánh hụt mất một nửa của nó.

Làm tanker chính trong đội, Long một mực duy trì cảnh giác với con Boss, chuẩn xác sử dụng kỹ năng [Ngự Thuẫn Thuật] cùng tấm khiên trên tay để đón đỡ những đòn công kích từ nó.

Dưới khả năng chiến đấu và phối hợp nhuần nhuyễn từ ba người Ameerah, Louis và Terrell, HP của con Boss nhanh chóng bị đánh xuống còn chưa đến 10.000 điểm sau cùng.

- “Cẩn thận! Nó sắp cuồng nộ!”

Long phát giác con Boss xuất hiện dị động, lập tức hét lớn một tiếng cảnh báo.

[Địa Chấn]

‘Ầm ầm ầm…’

Thanh âm hắn còn chưa dứt, con Boss Chó Lông Xanh gầm thét ra một tiếng đầy phẫn nộ. Cả thân thể khổng lồ của nó dựng thẳng đứng dậy, rồi nện mạnh hai chân trước xuống mặt đất, làm chấn động cả phiến rừng rậm.

‘Xoạt xoạt’

Một trận cuồng phong càn quét chu vi xung quanh con Boss, tạo nên vô số lưỡi đao gió sắc bén vô hình, lướt ngang đốn ngã không ít cây cối gần đó.

-3331

-649 (Đón Đỡ)



Terrell và Long đứng đầu đoàn người đối mặt với nó, lập tức phải hứng chịu lấy một lượng sát thương không hề nhỏ. Bất quá, với lượng HP đã vượt quá 20.000 điểm của bọn họ, lượng tổn thương này cũng không đáng lo ngại.

‘Rống!’

Rơi vào bên trong giai đoạn cuồng nộ, con Boss Chó Lông Xanh bỗng dưng trừng trừng cặp mắt đỏ ngầu của nó về phía Ameerah đang thất thế, đã bị đánh bay ngược về phía sau.

Thân thể nó tức thì hạ thấp trọng tâm xuống, cơ bắp căng cứng lên, rõ ràng muốn dồn lực vồ chụp tới nàng.

Đang ở vào trong trạng thái Cuồng Bạo, nếu Ameerah bị trúng phải công kích từ con Boss Chó Lông Xanh này thì với lượng HP chỉ có 12.000 điểm của mình, nàng sẽ phải nhận lấy tổn thương không hề nhỏ. Thậm chí còn khó lòng tránh khỏi kết cục bị miểu sát, một khi xui xẻo bị đánh trúng điểm yếu.

[Tê Liệt]

-2566 (Điểm Yếu)

Bất thình lình, ngay tại thời điểm nguy cấp nhất, thân ảnh David không biết từ nơi nào, đột nhiên vặn vẹo hiển lộ như bước ra từ trong hư không, tiếp cận sát bên cạnh con Boss.

Đồng thời dao găm trong tay hắn chuẩn xác cho một đòn khống chế [Tê Liệt] vào giữa cổ họng của nó.

Ở thời điểm dao găm sắp sửa tiếp xúc với da lông của con Boss, Đình Tấn đứng bên ngoài có thể phát giác ra, một quang mang đỏ rực màu máu, kéo dài từ mũi dao găm ra như biến nó thành một lưỡi kiếm, rồi dễ dàng xuyên thấu vào trong da thịt cứng rắn như sắt thép của con Boss.

Một giây khựng lại giữa không trung, thế tiến công của con Boss Chó Lông Xanh nháy mắt đã bị David đánh gãy.

- “Dồn sát thương!”

David rống lớn một tiếng kêu gọi, dao găm lấp lóe quang mang đỏ rực trong tay hắn như tia chớp không ngừng cắm vào trên đầu con Boss.

Giống như đã đoán biết trước David sẽ xuất hiện vào thời khắc cần thiết nhất và ngăn chặn lại con Boss, bốn người khác dù thấy con Boss chuẩn bị tiến công nhưng không có ai lùi bước.

Thậm chí cả Ameerah dù cảm thấy rất nguy hiểm nhưng cũng không ngần ngại tiếp tục tiến công mà không cần uống thuốc chờ khôi phục lại HP.

Mất đi thời cơ, con Boss phải đón tiếp lấy ngay sau đó chính là vô số đòn công kích liên hoàn.

‘Rú… Rầm!’

Exp +84.000

Thanh HP của nó nhanh chóng tuột xuống với tốc độ khó tin, còn chưa đến ba cái hô hấp trôi qua thì đã rú thảm một tiếng, ngã xuống đất tử vong cống hiến điểm kinh nghiệm cho cả đội như bầy đàn của nó.



- “Làm tốt lắm.”

Đình Tấn lúc này mang theo nụ cười hài lòng đi tới, không nhanh không chậm lên tiếng.

- “Hội Trưởng, có nên giúp hắn không?”

Liếc mắt nhìn sang Nguyễn Trung vẫn còn chưa giải quyết xong con Chó Lông Đen, Louis mới lên tiếng hỏi dò ý kiến của Đình Tấn.

- “…không cần.”

Đình Tấn đưa mắt trông tới phương hướng bên cạnh, im lặng một hồi rồi lắc lắc đầu đáp lời.

Tình huống Nguyễn Trung bây giờ có thể nói là thê thảm cực hạn. Lượng HP của hắn đã chỉ còn lại chưa đến một phần năm, một khi bị đánh trúng thì đối mặt hắn chính là tử vong.

Trong khi đó, con Chó Lông Đen đối thủ của hắn thì đồng dạng cũng sắp sửa cạn kiệt hết HP, chỉ cần đánh trúng vài đòn công kích nữa thôi thì lập tức sẽ ngã xuống tử vong.

Bất quá, cũng khó có thể nói trước được điều gì, bởi lẽ không có gì chắc chắn được, Nguyễn Trung sẽ tránh né hết công kích và phản đòn ngược trở lại đủ lượng sát thương kết liễu đối thủ của mình.

Từ bên ngoài nhìn vào, Nguyễn Trung tựa hồ chỉ là bị mất đi thật nhiều HP, nhưng không ai biết rõ, áp lực bây giờ mà hắn phải gánh chịu là nhiều đến nhường nào.

‘Rầm… gào!’

Miss

Một cú đập chân hụt mục tiêu, con Chó Lông Đen hướng về Nguyễn Trung gầm thét như muốn cảnh cáo, dằn mặt.

Trái tim trong lồng ngực Nguyễn Trung gần như muốn nhảy ra bên ngoài, một cú nhào lộn tránh né vừa rồi phảng phất làm cho hắn cảm nhận được mùi vị của cái chết thực sự đã tiếp cận mình.

[Róc Xương]

-744 (Chí Mạng)



Tuy nhiên, lý trí ép buộc hắn phải tỉnh lại, thời khắc quan trọng liền tung ra một đòn phản kích vào ngay một bên mắt của con chó.

May mắn kích hoạt lên được tổn thương gấp ba lần, ống HP còn lại 1.400/10.300 điểm của con Chó Lông Đen tức khắc bị kéo hụt xuống một nửa.

‘Rú!’

Dường như đau đớn đã kích phát thú tính trong người con chó, khiến nó rú lên một tiếng cực kì chói tai. Móng vuốt trước vung lên tạt mạnh về phía đầu của Nguyễn Trung đang đứng trước mặt nó.

Chỉ trong giây lát, Nguyễn Trung cảm nhận thân thể mình như rơi vào bên trong hầm băng. Ánh mắt hắn chăm chú không rời từng cử động của con chó.

Nhưng mà hành động liền khác xa so với tưởng tượng, một đòn công kích vừa rồi hắn vẫn còn chưa kịp thu thế lại, coi như có phát hiện được con chó phát ra công kích thì muốn né tránh kịp thời có thể là một vấn đề lớn.

Thời gian như ngưng đọng lại tại giờ phút này, bất tri bất giác Nguyễn Trung cảm thấy không gian xung quanh mình chỉ còn lại một mình hắn và con chó.

- “Không kịp rồi, phải né tránh nếu không ta sẽ chết!”

Một ý nghĩ theo phản xạ tự nhiên mà hình thành bên trong tâm trí hắn. Bất quá giữa chừng, Nguyễn Trung đột nhiên trừng mắt lên.

Nguyễn Trung vô thức sực nhớ bên bên cạnh hắn vẫn còn sáu người khác. Đối phương đáng lẽ có thể ra tay giúp đỡ hắn một hồi, và với bọn họ thì đây chỉ là một chuyện cỏn con.

Tuy vậy, bọn họ không ai có ý định ra tay, điều đó cũng đồng nghĩa với việc đối phương là đang quan sát hắn. Nếu chùn bước rút lui rồi tử vong, hắn có thể sẽ mất đi cơ hội duy nhất để gây ấn tượng với những nhân vật nổi tiếng này.

- “Không được, né không kịp. Liều mạng! Ta phải vượt qua nó.”

Suy nghĩ đó từ trong tiềm thức hiện ra không tới một giây ngắn ngủi, nhưng bấy nhiêu đó hoàn toàn đánh thức Nguyễn Trung, khiến hắn phải thay đổi hành động của mình.

Móng vuốt sắp tiếp cận, Nguyễn Trung không lùi mà tiến, dao găm trên một tay còn đang mắc kẹt trên tròng mắt của con chó không thể rút về, hắn chỉ có thể lựa chọn vung lên một tay khác công kích.

Thanh âm ma sát của không khí với móng vuốt con chó vù vù vang bên tai Nguyễn Trung, hắn có thể nghe rõ rõ ràng ràng trái tim mình đang nhảy lên trong lồng ngực.

Máu huyết trong người hắn giống như gia tốc lưu thông gấp bội phần so với bình thường.

‘Phốc… bộp…’

-726 (Chí Mạng)

Hai tiếng động cùng vang lên một lúc, là dao găm của Nguyễn Trung đâm vào trong mắt con chó, cũng là móng vuốt của con chó vỗ lên trên thân người hắn.

Exp +13.300

‘Phù… bịch…’

Thân thể Nguyễn Trung vô lực ngã xuống đất, cùng lúc đó, thân thể con Chó Lông Đen to không kém gì một con trâu nước cũng lăn qua một bên.

Từng giây từng phút trôi qua, không gian bốn bề đột nhiên trở nên yên ắng đến lạ thường.

- “Phù… hộc hộc… ta… thắng…”

Chỉ có tiếng thở dốc gấp gáp của Nguyễn Trung là còn tồn tại, một hồi lâu phục hồi tinh thần, hắn mới có thể khó khăn nói ra vài chữ.

‘Bộp bộp bộp…’

- “Được đó, người anh em. Ngươi cũng không tệ như ta nghĩ.”

Giọng nói ồm ồm rắn chắc từ Terrell bất chợt truyền đến, kèm theo còn có tiếng vỗ tay của hắn.

Trong mắt Terrell, việc chém giết con Chó Lông Đen này chỉ là một chuyện nhỏ không đáng quan tâm, nhưng vấn đề quan trọng người thực hiện công việc đó lại là Nguyễn Trung thì khác hẳn.

Một người chơi mới có rất ít kinh nghiệm chiến đấu, lại thêm đẳng cấp chênh lệch cùng trang bị thấp kém, muốn vượt cấp chiến đấu đã rất khó, đằng này lại còn đối đầu quái vật ở khu vực [Chiến Trường Thế Giới] có thể sẽ càng khó hơn gấp bội phần.

Đơn thân một mình sức người, Nguyễn Trung đã làm được việc ấy, điều đó đáng giá để Terrell tán thưởng cũng không phải là chuyện gì quá khó hiểu.

Ngoại trừ Đình Tấn, bốn người khác trong nhóm tuy rằng vẫn im lặng, không có lên tiếng, thế nhưng khi nhìn về phía Nguyễn Trung, sâu bên trong ánh mắt của họ đã có sự thay đổi rất lớn.

Đã không còn vẻ thản nhiên như trước mà bấy giờ lại còn có thêm một ít thần thái tôn trọng đối với một người có năng lực ngang bằng với họ.

Đây chính là vì mọi người đã trông thấy được hình ảnh của mình trước đây, những hồi ức về thời điểm khi còn chưa được Đình Tấn đưa về [The Alliance] bồi dưỡng bắt đầu ùa về trong tâm trí họ.

Trong lòng Nguyễn Trung vui mừng không ngớt, muốn chống tay đứng dậy. Thế cơ mà thân thể hắn thì lại không nghe lời của mình, hai chân giống như đã tê liệt không còn cảm giác, chẳng tài nào phát lực nâng dậy cơ thể.

Đúng lúc hắn đang cúi đầu cặm cụi ấy, một bóng người bất chợt xuất hiện trước mặt hắn.

- “Thế nào? Gia nhập [The Alliance] của ta chứ?”

Vừa mới ngẩng đầu nhìn lên, Nguyễn Trung bất ngờ liền nghe được giọng nói trầm ấm, cùng với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Đình Tấn từ trên nhìn xuống.

Thời khắc ấy, Nguyễn Trung cảm giác như cả không gian và thời gian xung quanh mình đều đã ngưng đọng lại.

Mặc kệ cho Đình Tấn vẫn đang giơ tay ra trước mặt, đại não hắn chưa thể theo kịp trước tình huống mà hắn nghĩ rằng chỉ có thể xảy trong mơ, nhưng bây giờ lại thực sự đã xảy ra trước mắt mình.

Suy nghĩ của Nguyễn Trung thoáng chốc trở nên trì trệ, khuôn mặt cứng đờ ra tại đó hồi lâu không đổi.



- “Ey, Hội Trưởng đang hỏi ngươi kìa.”

Bất chợt, tiếng gọi từ Ameerah quen thuộc vô tình kéo thần hồn của hắn trở về với thân xác.

- “Thật… thật sự? Ta có thể... có thể gia nhập [The Alliance] của ngươi?”

Còn chưa thể tin tưởng sự thật hay mộng tưởng, Nguyễn Trung run rẩy, nói lắp hỏi lại Đình Tấn.

- “Nếu ngươi không chê.”

Đình Tấn vui cười gật đầu, thoải mái đáp.

‘Bộp!’

- “Không chê! Ta đồng ý gia nhập.”

Ngẩn ngơ qua đi, Nguyễn Trung lập tức mừng như điên, sức lực phảng phất được khôi phục trở về viên mãn, cánh tay tức tốc giơ lên nắm chặt lấy tay Đình Tấn, mặt đầy phấn khởi hét lên.

Phát lực kéo Nguyễn Trung đứng lên, lo nghĩ trong lòng Đình Tấn cơ hồ bị đánh tan đi hết.

- “Chào mừng ngươi về nhà, người anh em.”

Cảm xúc từ ký ức tận thế chinh chiến bên nhau ùa về, Đình Tấn không kìm được xúc động cho Nguyễn Trung một cái ôm thật chặt, giọng run run nói trong thần sắc đầy ngạc nhiên cùng khó hiểu của Nguyễn Trung.
Bình Luận (0)
Comment