Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 540

Bỏ mặc hết thảy mọi thứ, Đình Tấn không kịp xem xét lại thay đổi thuộc tính của mình, cũng không thèm đi hỏi thăm tình hình của công hội hay đi kiểm tra các công trình kiến trúc có thể nâng cấp,

- “Ey, người anh em!”

Tại trên đường trở về cổng [Thủy Tinh Thể], Đình Tấn bất thình lình bị một tên người chơi chặn lại giữa đường, một người thanh niên già dặn, khả năng là lớn tuổi hơn cả hắn.

Ngoảnh mặt nhìn sang, Đình Tấn quan sát từ trên xuống dưới tên thanh niên trước mặt mình, với trang bị Đấu Sĩ trên thân cũng hết sức phổ thông, duy có hai món vũ khí vắt ngang hông đang lấp lóe ánh sáng màu đỏ, tựa hồ cũng là một tên người chơi cao thủ có đầu tư rất lớn.

Liếc mắt tới gương mặt của đối phương, Đình Tấn chợt cảm thấy có chút gì đó quen thuộc nhưng không thể nói rõ ràng thế nào lại như vậy.

- “Có chuyện gì?”

Lạnh nhạt cất giọng hỏi, Đình Tấn vứt bỏ suy nghĩ lung tung trong đầu, bên cạnh đó còn phát giác đối phương không có phù hiệu của [The Alliance] trên người, nói rõ đây cũng chỉ là người xa lạ, thái độ cũng vì thế mà bớt đi vài phần nhiệt tình.

- “Chưa có thú cưỡi phải không? Ở đây của ta có một quả trứng Reek, ngươi có muốn mua một con không?”

Thấy Đình Tấn nhíu mày có vẻ không kiên nhẫn, tên thanh niên này cũng gấp, vội vàng nói thật nhanh ý đồ của mình.

Có chút ngạc nhiên, Đình Tấn không ngờ đối phương sẽ đến chào hàng với mình, đã vậy lại còn không nhận ra thân phận của hắn. Phải biết ở thời điểm hiện tại, với trang phục trên người không có thay đổi hay ẩn giấu gì, để không nhận ra Hội Trưởng của [The Alliance] cũng rất khó.

Như thế nói rõ, tên thanh niên rất có thể chỉ mới gia nhập vào trò chơi này không lâu hoặc là rất ít tham gia giao lưu trên diễn đàn.

- “Ừm, ngươi nói là bán trứng thú cưỡi? Là cái gì? Chức năng mới ra của trò chơi sao?”

Tuy nhiên, làm Đình Tấn tò mò hơn lại là món hàng mà đối phương đang muốn bán cho mình, trong lòng âm thầm suy đoán viễn vông.

Bị Đình Tấn hỏi lại như vậy, tên thanh niên liền lên dây cót tinh thần, khả năng là mừng thầm vì bắt được gà con, muốn làm thịt một phen.

Hắn cũng không có lập tức trả lời ngay mà ngoảnh mặt nhìn đi ngó lại xung quanh, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó.

- “Kia, thấy chứ? Thú cưỡi đấy, thực ra là thú nuôi nhưng nếu ngươi muốn có thể thả ra rồi cưỡi lên bọn chúng mà thôi. Tiện lợi không phải cuốc bộ, lại rất phong cách, tỉ lệ rớt đồ có chút thấp, cả chục triệu con may ra mới rớt ra một quả trứng nên hàng đang rất hút.

- Mấy chủng loại cao cấp như Reek, Trâu Mộc Độc, Gai Độc Thú… hiếm có thì rất đắt tiền, cung cũng không đủ cầu. Còn lại mấy giống quái vật xung quanh EL thành thì khá phổ biến hơn, giá lại còn rẻ gấp mấy lần. Ở đây ta có một quả Uniwolf, ngươi có muốn mua không? Chỉ cần 1.900 vàng thôi.”

Phát hiện ra thứ cần tìm, tên thanh niên đưa tay chỉ tới một phương hướng, rồi chậm rãi giới thiệu cho Đình Tấn, nói đoạn liền nhìn chăm chăm một cách đầy chờ mong.

Nãy giờ đi đường không quá để tâm, đến bây giờ được người này chỉ điểm, Đình Tấn mới chú ý tới, có một người đang cưỡi lên một con sói lớn đi trong khu vực an toàn của cứ điểm.

Mà tại cứ điểm vẫn là tấp nập đông đảo người chơi qua lại, đôi lúc có thể thấy một vài trường hợp tương tự, mấy con vật nuôi theo sau hay thậm chí còn được chủ nhân của chúng cưỡi trên lưng.

Không nghĩ tới, đã vậy chúng lại còn quý giá đến thế, với tỉ suất 0.25$ cho 1 tiền vàng như bây giờ thì 1.900 tiền vàng xem như đã là gần 500$ ở hiện thực rồi.

- “Mới chỉ có mấy ngày, quả thật là tụt cmn hậu mất rồi…”

Lắc đầu cười khổ, Đình Tấn âm thầm cảm khái không ngớt. Thời gian chênh lệch gấp đôi, hiện thực và thế giới ảo chênh lệch cũng không phải chỉ có gấp đôi một chút ấy.

Nếu chẳng phải hắn nắm giữ vô số lợi thế ban đầu, tìm hiểu được nhiều thông tin được trò chơi ẩn giấu, phỏng chừng đã bị người chơi vượt mặt từ lâu mất rồi.

- “Thế nào? Đắt quá thì ta có thể giảm giá cho ngươi cũng được, 1.800 vàng lập tức giao dịch.”

Trong lúc đang im lặng, tên thanh niên cố gắng mời mọc hạ giá thêm. Ấy vậy mà cái lắc đầu ấy của Đình Tấn làm tên thanh niên tưởng nhầm, sắc mặt thất vọng không ngớt, dù vậy vẫn cố gắng vớt vát, chào hàng thêm một lần nữa.

- “Ấy ấy, không thì 1.700 vàng cũng tốt, đây là giá cuối của ta rồi đấy.”

- “Xin lỗi, ta đã có thú nuôi rồi. Cám ơn ngươi đã giới thiệu.”

Tuy vậy, Đình Tấn vẫn tiếp tục từ chối, nói xong liền lách người rời đi.



- “Ê khoan chờ chút, 1500 vàng… 1.000 thôi, chỉ cần 1.000 cũng được. Nếu ngươi không thích mẫu con Uniwolf thì đổi sang một con Cuồng Nộ Bò Sắt cũng được, bù thêm vài trăm vàng chắc chắn có ngay.”

Tên thanh niên Đấu Sĩ thấy con mồi đang dần rời đi, không cam lòng truy sát theo, vừa đi vừa réo gọi hạ giá, gần như sử dụng hết mọi thủ đoạn để lôi kéo Đình Tấn.

Đáng tiếc Đình Tấn cũng không có ý định mua sắm, thứ nhất là vì hắn không cần, thứ hai là số tiền đó cũng không đáng để bỏ ra. Coi như trên người hắn có nhiều tiền đi nữa thì không thể phí phạm vào những vật vô bổ như thú cưng này.

Hệ thống thú cưng cơ hồ chỉ có thể phát triển trong trò chơi, muốn đưa ra hiện thực thì rất khó, lại nói, quái vật trong hiện thực cũng không phải là dễ dàng thuần phục như vậy.

Không biết hệ thống có thể thể cho phép người chơi mang lên hai con thú nuôi cùng một lúc ra xuất chiến hay không, như dù có đi chăng nữa, đối với Đình Tấn cũng là vô dụng, bởi [Khống Vật Thuật] và Mephisto đã quá đủ cơ động cho hắn rồi.

Một mạch bước đi tới cổng [Thủy Tinh Thể], ngay khi vừa trở về [The Alliance Khách Sạn], Đình Tấn chợt bắt gặp David.

- “A! Hội Trưởng, ngươi vừa trở về?”

Kinh hô lên một tiếng, David mặt đầy bất ngờ không nghĩ tới đã vắng mặt từ lâu, Đình Tấn lại đột nhiên quay trở lại vào lúc này.

Một giây sửng sốt trôi qua, David liền hấp tấp nói.

- “Hội Trưởng, hình như ngươi chưa có nâng cấp vật phẩm lên phải không?”

- “Nâng cấp? Ý ngươi là khảm nạm Đá Nguyên Tố Hạt Nhân?”

Đình Tấn lắc lắc đầu, ngờ vực hỏi lại, thời gian vừa qua bận bịu quá nhiều việc, hắn cũng không có rảnh rỗi để nghĩ đến nhiều thứ khác.

- “Đúng rồi Hội Trưởng, chính là Đá Nguyên Tố Hạt Nhân ấy. Trang bị của ngươi đã nâng cấp chưa? Gần đây mấy thành viên trong đội Lính Đánh Thuê của chúng ta đã có thể khảm nạm lên trang bị được rồi, nếu ngươi chưa kịp nâng cấp thì có thể gọi ta chuẩn bị sẵn.

- Mấy ngày trước mọi người vì chuẩn bị cho trận phòng thủ cứ điểm đã lấy đi không ít, trong kho của công hội bây giờ cũng không còn nhiều Đá Nguyên Tố Hạt Nhân lắm.”

David ứng thanh gật đầu đáp.

- “Ừm, ta biết rồi. Nhưng mà bây giờ cũng không tiện lắm, để ta nghiên cứu lại một chút nên nâng cấp thế nào, xong sẽ gọi cho ngươi sau.”

Trong người đang nôn nóng đi gặp Báo Đen, Đình Tấn không dẫu có muốn đi nâng cấp trang bị của mình cũng khó lòng mà làm được, chỉ đành gật đầu hẹn lại David, rồi nhanh chóng cất bước rời đi.

David nhìn bộ dạng Đình Tấn cũng biết hắn đang mang việc gấp trong người nên không dây dưa nhiều, đáp lại một tiếng xong thì rời đi tiếp tục làm việc của mình.

Rất nhanh sau đó, Đình Tấn cuối cùng cũng đã đến được trụ sở của [Special Squad], mà bất ngờ người tiếp hắn lại không phải Báo Đen mà ngược lại là Rose, người đã lâu ngày không gặp.

- “Thế nào? Bất ngờ không nghĩ tới sẽ gặp ta ở đây sao?”

Thấy Đình Tấn thẫn thờ đứng đơ người tại chỗ hồi lâu không nói tiếng nào, Rose tựa cười mà không phải cười, nhàn nhạt cất giọng như đường mật nói.

- “Ừm, cũng không nghĩ tới thật. Tư liệu của ta đâu?”

Một hồi ngạc nhiên qua đi, mặt Đình Tấn không đổi sắc, tim không đập mạnh chân không run đáp, cứ thản nhiên kéo ghế ngồi xuống.

- “Hừm, ngoài công việc ra thì chẳng lẽ ngươi còn không thể nghĩ đến thứ gì khác à?”

Rose cụt hứng hừ lạnh một tiếng, tuy bất mãn hết sức với tên mặt lạnh trước mặt, nhưng cũng không có quên công việc của mình, chậm chạp mở lên máy tính giả lập, mở lên tập tin hệ thống cho Đình Tấn xem xét.

- “Không phải chúng ta muốn lười biếng, mà thông tin của ngươi sai sót quá nhiều, bấy lâu truy tra cũng chỉ tìm ra được một người trong danh sách, đã vậy tên này lại còn là phạm tội có lưu ảnh chụp làm hồ sơ mới phát hiện. Chứ nếu không thì có lẽ cũng vô phương…”

Trong khi Đình Tấn đang đọc tài liệu, Rose chậm rãi giải thích, nhưng ngữ khí có vẻ không tình nguyện cho lắm.

- “Không sao, tìm được là tốt rồi. Ta cũng thật sự không quá tin tưởng vào năng lực của các ngươi.”

Đối với thái độ khó chịu như tới tháng của Rose, Đình Tấn cũng không thể nhịn được châm chọc vài câu.

- “Nói thì hay, ngươi cũng không nghĩ tới khó khăn trong cả quá trình, chỉ biết ngồi đó mà chỉ trích chúng ta. Nếu làm được chắc ngươi cũng không tới mức phải đi nhờ vã chính phủ, có đúng không?”

Chẳng chịu thua kém, Rose đồng loạt chế giễu Đình Tấn.

Vừa đúng ngay lúc thu lại hết tư liệu vào trong hệ thống máy tính của mình, Đình Tấn ngẩng đầu nhìn lên Rose, mặt không đổi sắc đáp.

- “Ngày trước thì đúng thật không được, nhưng bây giờ với tài lực cùng nhân lực của [The Alliance], tối đa chỉ cần một nốt nhạc là xong. Tuy nhiên, giao kèo đã đặt ra, ta không thể phí phạm giá trị đồ vật đã giao dịch cho các ngươi, cho nên cứ tiếp tục đi làm việc theo như thỏa thuận ban đầu đi. Hahaha…”

Cười lớn khinh thường một cách rõ ràng, Đình Tấn rời đi trong ánh mắt muốn phun ra lửa của Rose.

- “Ngươi… đáng hận, tên khốn kiếp này.”

Âm thầm nghiến răng nghiến lợi nói, mặt ngoài hung dữ nhưng trong nội tâm lại cảm thấy có đôi chút mất mát.

- “Cũng không biết hỏi thăm lấy một tiếng nào.”

Chờ Đình Tấn rời đi khuất bóng, nàng mới thở dài buồn bã, tự lẩm bẩm lấy cho mình nghe.

Riêng Đình Tấn thì không nghĩ nhiều, vừa qua xem xét tư liệu, hắn thực sự kinh ngạc khi phát hiện, người anh em trong đội mà hắn cần tìm lại là người mà hắn đã tình cờ gặp qua chỉ mới cách đó ít phút.

Chính vì nguyên nhân ấy, hắn mới không thể chờ đợi được nữa, hấp tấp rời đi mà không dây dưa với Rose, chỉ mong kịp đuổi trở về trước khi người anh em của mình bỏ đi khỏi chỗ mà bọn họ vừa mới gặp mặt.



Nguyễn Trung chán nản đặt mông ngồi xuống bên thềm một căn nhà gỗ, một ngày đi rêu rao khắp nơi, nhưng không có lấy một đồng thu hoạch, những tưởng một lần nhặt được đồ vật quý hiếm, hắn có thể thu về một số tiền lớn, ai dè đời không như mơ.

- “Bà mẹ con gấu thật, chẳng lẽ cứ phải đem ra bán cho hội đấu giá [The Alliance] chứ.”

Lại nghĩ đến số tiền nợ cho chi phí sinh hoạt đang đuổi sát đến hạn phải trả của mình ở bên ngoài hiện thực, Nguyễn Trung chợt cảm thấy cuộc đời hắn như rơi vào bế tắc, đen kịt một màu không thấy ánh sáng.

Cha mẹ đã lớn tuổi sống nhờ đồng tiền trợ cấp, em gái vẫn còn quá nhỏ, xem như có làm thêm cũng không góp được bao nhiêu.

Nguyễn Trung là lao động chính trong nhà, vì muốn mau có tiền trang trải cho cuộc sống cho gia đình, đồng thời trông thấy Anh Hùng có nhiều tiềm năng, nên mới mạnh dạn đầu tư vào một khoản tiền lớn.

Hôm nay cơ hội đã tới trước mắt, một quả trứng thú cưng lần đầu tiên xuất hiện được bán ra đến được những 4000 đồng tiền vàng khiến hắn không thể không thèm đến nhỏ dãi.

Tuy nhiên, ít lâu sau đó một thời gian, lại một quả trứng thú cưng xuất hiện ở phòng đấu giá, nhưng mà không ngờ người chơi ra giá đặt mua chỉ có không đến 100 đồng tiền vàng, dẫn đến hắn mới lo được lo mất như bây giờ.

Nếu lỡ như đưa vào hội đấu giá lại gặp tình huống như thế thì xem như hắn bị mất toi một khoản lớn. Bởi quá may rủi nên Nguyễn Trung cứ phân vân, không muốn đưa vận mệnh cũng như tiền tài của mình vào tay người khác.

- “Hay lại tạm thời đáp ứng con mụ đó nhỉ…”

Bỗng nhớ đến mụ hàng xóm mập mạp vừa liếc mắt đưa tình với mình vài hôm trước, Nguyễn Trung đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ xấu xa.

‘Ọe…’

- “Thôi, thôi. Để đó tính sau, trước lại đổi ra một ít tiền ứng phó tạm thời vậy.”

Bất quá ngay khi vừa hình dung ra bộ dạng thừa mỡ thiếu thịt của bà ta, Nguyễn Trung cảm thấy trong bụng cuồn cuộn một hồi, nghĩ lại vẫn là không nên bán rẻ thể xác mình, tốt nhất nên để dành cho vợ tương lai.

Mở ra giao diện đổi tiền, hắn lại thở dài sầu lo, không đến 2 đồng tiền vàng sau cùng của buổi đi luyện cấp ngày trước, chẳng biết có thể duy trì được sinh hoạt của cả nhà trong bao lâu.

- “Người anh em, đã bán được hàng chưa?”

Đang lúc Nguyễn Trung dự định thao tác hệ thống gửi tiền vào tài khoản của mình, một giọng nói quen thuộc bất thình lình vang lên từ bên cạnh.
Bình Luận (0)
Comment