Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 537

Đình Tấn theo Lý Uyên đi xuống nhà ăn một bữa cơm buổi sáng. Trông thấy sự xuất hiện của hắn, người trong Lam gia cũng vì thế mà thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Tuy vậy, không có một ai lên tiếng thắc mắc về việc hắn đã làm trong khoảng thời gian vắng mặt ấy, mọi người vẫn là vừa ăn vừa cười nói chuyện bên lề.

Trong khi đó, Lý Uyên nhân cơ hội kể rõ chuyện hợp tác của [The Alliance] với tập đoàn [Lam Sơn] của nhà mình cho Đình Tấn nghe.

Dẫu sao, chủ của [The Alliance] là hắn chứ không phải nàng, giải thích rõ ràng tránh để cho hắn xuất hiện ý nghĩ, nàng đang lợi dụng chức quyền mà ưu tiên cho người nhà của mình.

- “Ừm, nếu vậy cũng được, dù sao trong trò chơi đã liên minh, ở hiện thực có thể đồng thời hợp tác thì càng tốt.”

Tựa hồ không quan trọng lắm vấn đề này, Đình Tấn gật gù, tùy tiện đáp lời. Đối với chuyện kinh doanh của [The Alliance], hắn không rành rọt cho lắm, cứ giao cho người hiểu biết chuyên môn như Lý Uyên có lẽ tốt hơn.

Lại nói, hắn tin tưởng Lý Uyên chắc chắn sẽ không làm việc xấu gây thiệt hại cho ngôi nhà thứ hai này của nàng, một chút ưu tiên khi lựa chọn đối tượng hợp xem như có thể châm chước bỏ qua.

Dì Nguyệt nghe Đình Tấn nói vậy, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng thấy rõ. Trước đó mặc dù được Lý Uyên bảo đảm, nhưng nàng thực lòng không chắc lắm, liệu Đình Tấn sẽ đồng ý hay không. Mặt ngoài tuy vui vẻ, còn tâm tình thì luôn trong trạng thái thấp thỏm không yên.

Bởi lẽ ở tại khu vực Đông Nam Á này, tập đoàn [Lam Sơn] khi mang ra so sánh với những tập đoàn hay công ty nổi tiếng khác trong lĩnh vực kinh doanh bán lẻ thì cũng không tính là có gì đặc biệt nổi trội cho lắm.

Tình huống Đình Tấn muốn chọn một người đại diện khác có thực lực, có quy mô hơn để làm đại lý phân phối sản phẩm không phải là không thể xảy ra.

Hiện tại đã có được lời nói chắc chắn từ phía Đình Tấn, dì Nguyệt mới yên tâm, buông ra suy nghĩ.

Chuyện công việc bàn bạc đến đó xong, dì Nguyệt và Lý Uyên cũng chẳng có nói thêm gì nhiều, tiếp tục vùi đầu vào bữa ăn, thỉnh thoảng lại hỏi một số chuyện ở Việt Nam hoặc nơi mua sắm, ăn uống nổi tiếng trong khu vực tỉnh Thanh Hóa nơi đây.

Lam Phúc chợt nhớ đến việc Lưu Nhất Phong, nên thuận miệng nhắc nhở Đình Tấn. Nói rằng hắn đã sắp xếp cho đối phương tiến vào hội [Anh Em Việt Nam], hiện tại đang điên cuồng thăng cấp.

- “Đình Tấn, bây giờ ta mới hiểu tại sao ngươi lại đề nghị ta thu nhận Lưu Nhất Phong vào hội [Anh Em Việt Nam]. Thực sự cảm ơn ngươi.”

Nghiêm túc hướng về Đình Tấn, Lam Phúc chân thành nói lời cảm tạ.

Sau mấy ngày biểu hiện ra sức mạnh cùng tiềm lực, hội [Anh Em Việt Nam] đã có thêm một tên Pháp Sư hệ [Phong] mạnh mẽ, chỉ mới 20 cấp nhưng công kích lại cơ hồ không thua kém gì so với một tên người chơi 40 cấp.

- “Ồ, chuyện đó không có gì. Mấy hôm ở trong phòng bận chuyện riêng tư nên ta cũng không có đăng nhập vào trò chơi, tình hình trong đó dạo này ra sao rồi? Có thay đổi gì đặc biệt không?”

Nhớ đến việc đã giam mình ở trong phòng suốt một tuần, Đình Tấn liền thuận miệng hỏi thăm Lam Phúc tình huống bên trong trò chơi. Không nghĩ tới, một hồi tập trung đã để hắn quên mất luôn cả thời gian.

- “Không có gì đặc biệt, chỉ là vị trí số một của ngươi trên Bảng Xếp Hạng [Đẳng Cấp] đã bị người khác chiếm mất thôi. Còn có đẳng cấp trung bình đã tăng lên đến hơn 37 cấp, số lượng người chơi thành công chuyển chức nghề nghiệp cấp hai cũng khá nhiều rồi.”

Nhàn nhạt mỉm cười, Lam Phúc nói mà không hề lộ ra vẻ lo lắng nào trên gương mặt. Hiển nhiên, hắn tin tưởng vị trí số một ấy đối với Đình Tấn không phải đặc biệt quá quan trọng.

Nhiều lắm chỉ cần mất thêm một chút thời gian, Đình Tấn lập tức có thể truy đuổi lại ngay, giống hệt như nhiều lần đã từng xảy ra trước đây.

Chợt nghĩ tới sự tình quan trọng, Lam Phúc vội vàng lên tiếng bổ sung thêm, nhắc nhở Đình Tấn.

- “Quên mất, hôm nay đã thứ 7 rồi, tuần sau thứ 4 sẽ là thời điểm thủ thành chiến sẽ diễn ra. Ngươi nhớ tranh thủ trở về chuẩn bị, coi như có Lưu Nhất Phong ở đây thì chúng ta vẫn cần sự giúp đỡ của ngươi đấy.”

- “Ồ, nhanh như thế đã có người chuyển chức? Mà làm sao đẳng cấp trung bình tăng lên nhanh đến vậy?”

Đình Tấn nghe xong cũng hơi ngạc nhiên một chút, bất quá ngẫm nghĩ lại, thời gian ở trong trò chơi gấp đôi hiện thực, muốn tiến triển không nhanh mới là chuyện lạ.

Hắn đó giờ đều không có ý xem thường người trong thiên hạ, phải biết trái đất rộng lớn, hàng tỷ người trong đó có vô số cao thủ ẩn tích. Đình Tấn thực sự chẳng dám xem thường sức mạnh trí tuệ của bọn họ.

Còn riêng chuyện phòng thủ cứ điểm, Đình Tấn hiển nhiên phải nhớ rõ ở trong đầu. Nhẩm tính lại từ thời điểm trước khi hắn giải quyết xong sự cố ở cứ điểm [Rockefeller], có lẽ cũng chỉ còn lại không tới ba tuần tính theo thời gian gia tốc trong trò chơi.

Mà theo Lý Uyên ra hiện thực để đi đến Việt Nam, thấm thoát đã tới ngày thứ mười, đúng thật là không còn bao lâu thời gian nữa, Đình Tấn âm thầm nghĩ ngợi kế hoạch chuẩn bị cho trận thủ thành chiến lần này.

Lam Phúc gật gù, tin tưởng người lãnh đạo một công hội lớn như Đình Tấn, khả năng quên đi sự kiện đặc biệt quan trọng trong hội thì đúng là không thể nào.

- “Thật ra chuyển chức cũng không phải chuyện đơn giản như ngươi nghĩ, rất hiếm có người đơn độc hoàn thành được nhiệm vụ thử thách. Đa phần do có người đã tìm ra được một phương pháp an toàn, chính là bỏ tiền mời người đi theo hỗ trợ, cơ hồ tiêu phí đắt đến hơn 1000 đồng tiền vàng, nhưng vẫn tốt hơn là bỏ ra 100 đồng tiền cho mỗi lượt thất bại, phải đi thử lại.



- Về phần đẳng cấp trung bình, cái này đều là công lao của [NPC Hướng Dẫn]. Các cứ điểm có người chuyển chức thành công sẽ mở ra hệ thống của NPC này. Nhiệm vụ cung cấp tiền, kinh nghiệm, trang bị các loại nên người chơi mới tăng cấp nhanh đến thế.”

Đảo mắt một vòng, Lam Phúc không nhanh không chậm giải thích.

Trên gương mặt suy tư của Đình Tấn lúc bấy giờ mới lộ một vẻ hiểu ra. Từng trải qua hai lần chuyển chức nghề nghiệp, hắn hơn ai hết phải rõ ràng độ khó thử thách ở mức nào.

Nói không tính đến một số trường hợp cá biệt, bao gồm các cao thủ hoặc người chơi có tài lực hùng hậu ủng hộ, lấy thực lực nghiền ép vượt qua quá trình chuyển chức. Còn lại những người chơi bình thường, không trầy da tróc vẩy thì khó lòng mà vượt qua được.

Bên cạnh đó, Đình Tấn thầm suy đoán, có lẽ chuyển chức kiểu hỗ trợ nhau thế này, sức mạnh nghề nghiệp sẽ giảm xuống không ít.

Tuy nhiên, hắn cũng không có nói ra ý nghĩ đó, mà chỉ ậm ừ, ứng thanh đáp cho có lệ một tiếng, không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa. Bấy nhiêu đó thông tin đã đủ để hắn lập ra kế hoạch cho đoạn thời gian phát triển sắp tới.

Bữa cơm gia đình thoáng cái đã xong, Lý Uyên sau khi làm công việc dọn dẹp bàn ăn, biểu hiện ra một mặt người phụ nữ đảm đang của mình xong, tức khắc lôi kéo Đình Tấn rời khỏi nhà đi ra ngoài.

- “Để anh đưa bọn em đi nhé, gần đây mấy khu vui chơi anh cũng biết không ít.”

Lam Phúc nhiệt tình định theo làm hướng dẫn viên, nhưng mà còn chưa kịp nói xong thì…

- “Thôi thôi thôi… em biết chỗ rồi, hệ thống Ba Đậu Đậu cũng không phải để làm cảnh, mấy khu vui chơi này nó cũng biết, anh cứ ở nhà chơi với dì Nguyệt và ông bà đi.”

Lý Uyên gấp giọng lên tiếng, chặn ngang họng Lam Phúc, khiến hắn sững sờ tại chỗ. Nhiệt tình quá nên hắn đã quên mất, hai người trẻ tuổi đi với nhau như thế, chẳng phải hẹn hò thì còn là gì.

- “Thế thôi hai người đi đi… có cần gì cứ gọi anh.”

Nghĩ tới mình đòi đi theo làm bóng đèn, Lam Phúc không kìm được lắc đầu, mặt cười khổ không ngớt.

Vứt bỏ được Lam Phúc, Lý Uyên không kịp đợi nữa, gấp giọng chào mọi người rồi nhanh chân chạy ra đón xe, để cho Ba Đậu Đậu điều khiển hệ thống tự lái, thẳng tiến đến một khu trung tâm mua sắm gần nhất.

Trông thấy bộ dạng hạnh phúc, lúc nào cũng nở nụ cười rạng ngời trên môi như vậy của Lý Uyên, Đình Tấn quả thật không tự chủ được, tâm tình vui vẻ lên theo.

Trong trí nhớ của mình, Lý Uyên ở thời điểm trước khi hắn trùng sinh trở về, thần thái luôn luôn là nghiêm cẩn, lạnh lùng như một tòa núi băng, ngàn dặm cách xa không muốn người tới gần. Âu một phần cũng vì thiếu hụt tình cảm gia đình từ thời tuổi trẻ gây nên.

Đối với một cô gái trẻ không chỗ nương tựa, đôi lúc bị bức ép đến độ phải lấy tiền vốn duy nhất trên người đem ra bán, làm sao sẽ có một cái đầu nhẹ nhõm cho được.

Phỏng chừng nguyên nhân bắt nguồn từ khả năng thấu hiểu những tâm tư này của Lý Uyên, Đình Tấn mới thật sự có thể mở ra cánh cửa bị đóng kín trong tim nàng, trở thành một bóng hình duy nhất chiếm cứ toàn bộ không gian bên trong.

- “Làm sao? Ngươi cười cái gì?”

Liếc ngang vô tình thấy Đình Tấn đang cười mỉm nhìn mình, Lý Uyên không khỏi đỏ mặt, thẹn thùng.

- “Không có gì, tự nhiên chỉ thấy vui vẻ.”

Thu hồi ánh mắt của mình, Đình Tấn bỗng cảm thấy trong lòng xuất hiện một loại cảm giác mãn nguyện, mặt ngoài vẫn bình tĩnh không biểu lộ ra cái gì, chỉ lắc lắc đầu cười đáp.

Hắn phát hiện ra, Lý Uyên đã không còn là vị nữ hoàng cao cao tại thượng trước kia nữa, bây giờ nàng chỉ là một cô gái trẻ thiếu hụt tình cảm, đang dần dần lộ ra bản chất thật sự của mình, khi rơi vào tình yêu cuồng nhiệt mà thôi.

Hành động của hắn vô tình làm cho Lý Uyên mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chính nàng cũng không hề phát giác ra rằng, quỹ tích cuộc sống của nàng đã hoàn toàn bị thay đổi kể từ thời khắc gia nhập vào [The Alliance].

Nàng chẳng những đã tìm được một nửa còn lại của gia đình mình, mà trong tay còn có sự nghiệp, không còn bị ức hiếp vùi dập giữa dòng đời như trước nữa.



- “Rời nhà, bọn họ đã đi rồi, nhanh chuẩn bị.”

Ngay khi xe của Đình Tấn cùng Lý Uyên rời đi khỏi khu biệt thự có bảo an sâm nghiêm, đám người trong khu nhà đối diện, đã canh chừng suốt một tuần qua bắt đầu nháo nhào lên.

Một cú điện thoại được đánh tới người đàn ông trung niên, từng xuất hiện trong phòng làm việc của dì Nguyệt hôm ấy. Đối phương đồng thời vứt bỏ công việc, nhanh chóng lên đường theo phương hướng mà xe của Đình Tấn đang đi tới.



Dưới sự lôi kéo của Lý Uyên, Đình Tấn theo chân nàng đến khu trung tâm mua sắm Lotte Plaza, dạo hết cửa hàng này đến hàng quán khác, từ thức ăn đến quần áo, trang sức, không bỏ sót qua cái nào.

- “Ồ, áo này đẹp quá, ngươi thử mặc xem…”

Trên tay cầm một cái áo sơ mi trắng, hai mắt Lý Uyên tỏa sáng, hướng về Đình Tấn đang treo lủng lẳng vô số túi đồ, giơ lên cái áo mà ướm thử.

- “Mua nhiều như vậy, chưa thấy đủ sao?”

Mặt nhăn nhó nói, Đình Tấn cảm thấy bản thân bây giờ không có vẻ gì là một tên Chiến Sĩ tận thế nữa, thay vào đó càng giống như một cây cột treo quần áo thì đúng hơn.

Bao nhiêu vui vẻ trước đó cũng dần tan theo mây khói, hắn thậm chí còn nghĩ qua, mong Lý Uyên sớm ngày trở lại bộ dạng nghiêm cẩn như trước thì tốt hơn, chứ nếu cứ kéo dài tính cách nhí nhảnh như Ameerah thế này, quả thật hắn khó lòng mà chịu đựng nổi.

Sợ rằng sở thích với mẫu người con gái trưởng thành của hắn, có khả năng vì nàng mà dần dần biến chất theo.

- “Hừ, im lặng, đây xem như bồi thường. Ngươi không nghĩ đến những chuyện còn thiếu nợ ta sao.”

Lý Uyên mất hứng hừ lạnh một tiếng, mắt lấp lóe dị sắc, lên tiếng nhắc nhở Đình Tấn.

Ngẩn ra một hồi, Đình Tấn nghĩ nghĩ sau đó liền ngậm miệng không nói thêm gì nữa. Đụng đến vấn đề tình cảm, đầu óc hắn trong nháy mắt liền hiện màn hình xanh, treo máy không thể hoạt động.

Ấy thế là Đình Tấn lại tiếp tục làm nhiệm vụ robot xách đồ của mình, nhưng trong nội tâm thầm nghĩ, Lý Uyên tựa hồ vẫn là nghiêm túc chỉ thay đổi phương thức biến hiện bên ngoài, để nó càng thêm tinh tế để hắn không cảm thấy bị khó xử thôi.

Buổi lao động khổ sai của hắn cứ như thế tiếp tục, bị Lý Uyên kéo đi hết hàng quán trong tám tầng lầu xong, cả hai người mới ngừng lại trên một quán ăn trưa để nghỉ ngơi, đồ đạc sớm đã bị Đình Tấn chất trở vào hệ thống luân chuyển, đưa ra bãi đỗ xe thẳng đến nơi xe của bọn họ.

- “Xin chào… thứ lỗi ta đường đột, nhưng vị này có phải là Lý Uyên của tập đoàn [The Alliance] không?”

Đang lúc Lý Uyên ngồi ríu rít nói chuyện kể những thứ mà nàng cho là thú vị với Đình Tấn, thì bất thình lình, một người đàn ông trung niên xuất hiện bên cạnh bàn họ, hướng về Lý Uyên cất giọng hỏi dò.

Nghiêng đầu nhìn qua, Lý Uyên có chút ngạc nhiên khi phát hiện, trước mặt mình là người đàn ông đã từng đến tiếp xúc, chèn ép dì Nguyệt của mình cách đây ít lâu.

- “Đúng vậy, ông tìm ta có việc?”

Không mặn mà lắm, Lý Uyên lạnh nhạt đáp lời.

- “Ta có thể ngồi chứ?” – Người đàn ông chỉ vào cái ghế trống bên cạnh nói.

Lý Uyên không trả lời, chỉ giơ tay làm ra thủ thế mời tự nhiên.

- “Xin tự giới thiệu, ta gọi Vương Dật, tổng giám đốc điều hành của tập đoàn [XYZom]. Hân hạnh được gặp tổng giám đốc Lý Uyên.”

Người đàn ông xách ghế ngồi ngay ngắn xong, lại từ tốn giới thiệu bản thân, một tay đồng thời giơ ra trước mặt.

‘Phụt… khụ khụ’

Lý Uyên đang bưng nước uống một ngụm, nghe xong tên đối phương mà không kìm được muốn phun ra, miệng ho sặc sụa.

Ngồi ở đối diện, Đình Tấn bị đột tập bất ngờ, giật mình kinh hoảng vội vàng lách người nghiêng sang một bên, cùng lúc lén thi triển ra [Khống Vật Thuật], tạo một tấm màn chắn vô hình lên mặt mình, chặn hết tia nước.

- “Chào ngài Dật, không biết tìm ta có chuyện gì?”

Bất quá, Lý Uyên vẫn là Lý Uyên, một giây sau đã khôi phục lại thần thái bình tĩnh, tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra.

Biểu hiện của Lý Uyên bỗng làm cho người đàn ông có chút đen sạm mặt lại, cố gắng nén giận gượng cười nói tiếp.

- “Chuyện là thế này, ta có nghe nói, tập đoàn [The Alliance] của ngài Lý Uyên đây đã cùng tập đoàn [Lam Sơn] đạt được hiệp nghị, để trở thành đại lý phân phối sản phẩm cho [The Alliance Y Dược] ở khu vực Đông Nam Á. Mạo muội hỏi thử ngài, có thể cho công ty [XYZom] của chúng ta một cơ hội làm đại lý thứ hai được hay không?”
Bình Luận (0)
Comment