Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 336

Từng cơn đau đớn từ trên da thịt truyền tới làm Ameerah nhanh chóng khôi phục tinh thần lại. Cảm nhận như có vật gì đó ướt át đang chảy trên mặt mình, nàng vô thức đưa tay lên xoa xoa lấy vết chất lỏng có phần đặc sệt đó.

Đến khi nhìn lại thứ đang dính trên tay sau khi vừa xoa mặt mình xong, nàng không thể nào ngờ được rằng đó lại chính là vết máu. Một màu đỏ tươi và dĩ nhiên nó cũng không phải là của nàng.

Cố gắng chống đỡ thân thể của Louis đang đè lên người mình để ngồi dậy, Ameerah thần tình càng thêm hoảng hốt, mắt ngấn nước, bờ môi run rẩy lắp bắp khi nhìn thấy thảm trạng của Louis.

- "Lou... Louis... ngươi không sao chứ? Đừng dọa ta mà..."

Một tay nâng đầu sói của Louis, Ameerah dùng bàn tay nhỏ bé đang run lên bần bật của mình vỗ nhẹ lên mặt hắn.

Nhìn bộ giáp lưng vỡ nát ra từng mảnh nhỏ, đã hoàn toàn bị hủy hoại. Thậm chí còn có một vài miếng kim loại đang cắm vào trong người của Louis, khiến máu tươi đang tuôn ra như suối thấm ướt bộ lông xám trên lưng hắn, Ameerah chợt cảm thấy một cơn đau nhói không tên trong lòng.

Nàng hoàn toàn bỏ qua mọi thứ xung quanh mình, đầu óc trống rỗng quên luôn cả tình cảnh nguy hiểm, đang có một kẻ địch mạnh mẽ ở ngay bên cạnh. Hiện giờ, trong mắt Ameerah bây giờ không còn ai khác ngoài Louis nữa.

- “Không… không sao…”

Trái tim đang đau xót của Ameerah ngay tức khắc xoa dịu bởi một giọng nói thều thào, mệt mỏi của Louis. Vẻ mặt trầm trọng của nàng cũng được thay thế hoàn toàn bởi sự vui mừng.

Ameerah mừng như điên, vội vàng hỏi lại.

- “Ngươi ổn chứ? Cảm thấy thế nào rồi?”

- “M… mau đi giúp mọi người đi.”

Louis cố gắng dùng hết sức lực của mình mà nói thêm một câu nhắc nhở Ameerah. Tấm lưng của hắn đã bị thương, hai lá phổi cũng vì đó mà chịu ảnh hưởng không nhỏ. Khả năng hô hấp của hắn ngay lúc này đã trở nên rất khó khăn chứ đừng nói đến việc mở miệng nói chuyện.

Ameerah dường như cũng đã hiểu được điều này. Sau khi đã bình tĩnh lại tâm tình của mình lại, Ameerah không do dự chút nào đứng bật người dậy, trong tay ôm lấy Louis, cố gắng kéo lê thân thể của hắn về một phía trống trải, an toàn gần đó.

- “Khà khà… trông thật cảm động.”

T.O.A nhìn thấy Ameerah và Louis vẫn dính chặt lấy nhau như vậy thì không kìm được mở miệng châm chọc một câu. Ấy thế nhưng bước chân của hắn thì lại nhấc lên, bước chậm về phía hai người.

Bởi vì thực lực bản thân có hạn, David chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ đợi thời cơ để ra tay đánh lén, thế nhưng hắn lại không thể nào ngờ tới việc, kẻ địch lại mạnh mẽ quá sức tưởng tượng như vậy.

- "Dùng bom sét nhanh lên!"

Đúng lúc thấy T.O.A đang cất bước, chuyển dời hướng đi của mình về phía Ameerah, David mới hoảng hồn, vội vàng hô hào lên, kêu gọi những người còn lại trong đội trợ giúp.

Vừa nói dứt câu thì hai viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’ được ném ra từ trong tay hắn trước đó cũng đã bay tới bên cạnh T.O.A.

‘Ầm ầm’

Hai tiếng nổ tựa sấm rền vang lên cùng một lúc, vô số tia sét nhỏ cuộn trào thoát ra khỏi quả cầu thủy tinh, tàn phá bừa bãi mọi vật thể ở xung quanh nó.

Bất quá, chờ cho hai quả cầu sét này vừa tán đi xong thì bóng dáng mờ ảo còn ẩn hiện bên trong màn khói đen của T.O.A đã biến mất đi lúc nào không hay.

- “Mày nghĩ thứ đồ chơi đó có thể đánh trúng tao lần thứ hai sao?”

Đang trong lúc David trợn mắt to của mình để tìm kiếm bóng dáng của T.O.A thì bất thình lình, giọng nói khàn đặc của đối phương lại vọng tới từ phía sau, khiến trái tim nhỏ bé của hắn giật thót lên một cái như muốn ngừng đập.

Bóng dáng mờ ảo của T.O.A không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh David. Rất có thể hắn đã lợi dụng lúc mọi người đang tập trung mọi sự chú ý vào hai quả ‘Lôi Lê Kết Tinh’ đang nổ tung để vọt tới David, kẻ chỉ đứng cách mình không tới năm mét này.

Bất quá, đầu óc của David phản ứng lại cũng rất nhanh. Hắn nín thở, hai chân co lại để cho cả thân thể nằm rạp xuống sát với mặt đất. Một loạt những hành động nối tiếp nhau chỉ trong chớp mắt đã xong.

‘Vù vù…’

Nghe âm thanh xé gió lướt ngang qua đầu của mình, khiến David không khỏi cảm thấy đổ mồ hôi lạnh khắp lưng. Nhưng vì để giữ cho mình được toàn mạng, hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để kích hoạt máy phản lực, đẩy thân thể lướt đi trên mặt đất bay ra khỏi vùng công kích của T.O.A.

‘Ầm ầm ầm…’

Cũng ngay tại thời điểm đó, liên tục những âm thanh của những vụ nổ khi những viên thủy tinh ‘Lôi Lê Kết Tinh’ được kích hoạt vang lên không ngừng. Nhưng có một điều đáng tiếc ở đây là những viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’ kia đều đã nổ ở vị trí cũ của T.O.A chứ không phải tại nơi hắn đang đứng.

- “Muốn chạy? Đừng có nằm mơ!”

T.O.A rống lớn một tiếng, bước chân đạp trên mặt đất đầy đá cứng vang lên âm thanh ầm ầm, đuổi theo sát phía sau David. Tuy nhiên trong lúc vội vàng đuổi theo con mồi, T.O.A đã không chú ý đến những hành động mờ ám của đối phương.

David đang nằm úp sấp mặt, trong khi đang mượn nhờ máy bay phản lực để lao đi, thì hắn đột ngột vung tay nhẹ một cái. Và kết quả là T.O.A chỉ mới chạy đi được mấy bước thì trước mặt hắn bất chợt xuất hiện một viên thủy tinh nhỏ đang lóe sáng.



‘Ầm…’

Ngay tiếp theo sau đó, tiếng nổ lớn lại vang lên, vô vàng những tia sét được phóng thích ra, tạo thành một quả cầu sét bao trùm cả thân thể của T.O.A vào trong đó.

[Sát Thương Thuộc Tính Lôi] bộc phát từ trong viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’ ra bên ngoài, lan tỏa lên thân thể T.O.A khiến hắn cảm giác đau đớn, tê dại đến tột cùng. Cơ bắp co giật như đang bị một dòng điện cao thế mấy trăm triệu Volt chạy qua.

- “Mau ném bom sét!”

David sau khi hết lực đẩy từ máy bay phản lực trên lưng thì đã cố gắng lật ngửa thân thể của mình lên, gân cổ rống to.

Tiếng hét của hắn lập tức nhắc nhở những người còn lại trong đội, nhanh tay lấy ra những viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’ còn lại trong người, đập nhẹ một cái rồi ném toàn bộ về phía T.O.A.

Đang trong cơn đau đớn, tê dại không thể di chuyển, T.O.A chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy từng viên thủy tinh lóe sáng, mang theo vô vàn những tia sét có chứa [Sát Thương Thuộc Tính Lôi] đang bay tới trước mặt mình rồi nổ tung.

‘Ầm ầm ầm…’

Từng viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’ thay phiên nhau nổ tung, bao phủ toàn bộ cơ thể của T.O.A vào bên trong. Ánh sáng tím của những tia sét lóe lên trong màn đêm tăm tối của khuôn viên khu vực đất trống này, chiếu rõ thân thể trong suốt đang ẩn hình của T.O.A.

‘Gào… aaaa’

Bị những tia sét kia công phá, T.O.A đau đớn thét gào không ngừng. Làn da bên ngoài bị tàn phá bốc lên từng mảng khói đen hòa quyện vào trong đám khói đang lơ lửng trên mặt đất.

Có vẻ như lớp da bên ngoài chính là thứ giúp cho hắn có khả năng ẩn hình. Thế nên sau một lúc bị [Sát Thương Thuộc Tính Lôi] tàn phá, hắn dần dần lộ rõ diện mạo chân thật của mình ra bên ngoài.

Rose đã ném hết ba viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’ mà Đình Tấn đưa cho mình sau hai lần chế tạo. Nàng cũng nhận ra rằng trong những viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’ này có ẩn chứa một loại năng lượng mạnh mẽ với khả năng làm tê liệt kẻ địch.

- “Ai còn bom sét không mau ném đi!”

Thế nên trông thấy những quả cầu sét dường như có dấu hiệu muốn yếu đi bớt, Rose mới vội vàng hét lớn.

Ấy thế mà không có ai trả lời hay làm ra hành động đáp lại lời kêu gọi của nàng. Bởi lẽ bọn họ cũng đã ném hết những viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’ mà Đình Tấn giao cho mình.

- “Gào… bọn thầy tu chúng mày hôm này đều phải chết để tế thần!”

Trải qua một hồi lâu trong cơn đau đớn, vật lộn với từng dòng lôi điện cùng với cảm giác tê dại truyền đến cơ thể, T.O.A cuối cùng cũng đã có thể nói chuyện.

Hắn hùng hổ vung vẫy móng vuốt, mắt màu trắng đã chuyển sang một màu đỏ ngầu.

- “TẬP TRUNG CHỐNG ĐỠ!”

Rose khàn giọng hét lên, tay rút nhanh ra một băng đạn năng lượng, nạp lại vào khẩu súng đang nhắm thẳng về phía T.O.A mà bóp cò.

Kẻ địch quá mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng làm cho cả nàng lẫn những người trong đội không thể nào chống đỡ nổi. Việc yểm hộ Đình Tấn để hắn hoàn thành kỹ năng đã khó lại trở thành khó hơn.

Nhưng có một điều chắc chắn là Đình Tấn chính là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của bọn họ trong tình thế nguy cấp lúc này. Nếu như bỏ chạy cả nhóm nhất định sẽ phải chết hết, cố gắng chống đỡ, chờ đợi Đình Tấn hoàn thành kỹ năng thì may ra sẽ có một con đường sống.

‘Mưa Sao Băng"

Ngay tại thời điểm Rose vừa ra lệnh thì cũng là lúc mà Vansy đã hoàn thành xong việc chuẩn bị để tung ra kỹ năng mạnh nhất của hắn.

Từ trong hư không tập hợp lại những mảng hơi nước trong không khí rồi cô đặt lại tạo thành vô số những cây cột băng tuốt nhọn một đầu, rồi lần lượt rơi thẳng xuống ở ngay vị trí của T.O.A.

‘Lôi Kích’

Đỗ Lễ chụp hai bàn tay của mình lại rồi nhanh chóng vận dụng dị năng của mình. Theo hai bàn tay của hắn chậm chạp tách rời nhau ra, một dòng điện chập chờn, quấn quanh nhau không rời, tạo thành một đoạn dài trông hệt như phần thân của một mũi thương đang dần dần hiện lộ rõ ra bộ dáng của nó, trong khoảng trống giữa hai bàn tay hắn.

‘Ầm ầm ầm…’

‘Gào…’

Từng cây cột băng rơi thẳng xuống, nhưng T.O.A lại quá nhanh nhẹn luồn lách, né tránh hết sạch những mũi băng đó.

Hắn xông thẳng tới ngay vị trí của Đình Tấn, bởi vì không hiểu tại sao trong lòng hắn bỗng nhiên có một dự cảm không tốt mà khởi nguồn của nó chính là đến từ Đình Tấn.

- “Lôi Kích, Đi!”

Đỗ Lễ cũng vừa lúc hoàn thành xong kỹ năng của mình. Hắn như một vận động viên ném lao, cầm trong tay một cây lao dài hơn hai mét có thừa, ném thẳng về phía của T.O.A.

Tốc độ cây lao lướt đi nhanh trong màn đêm, như một tia sáng lóe lên rồi chợp tắt. Chỉ trong nháy mắt sau đó, mũi lao đã cắm lên bờ vai của T.O.A.

- “Ahhh…”

T.O.A không thể nào ngờ rằng, trong hàng ngũ của kẻ địch lại có một người mang theo kỹ năng công kích có tốc độ nhanh hơn cả mình.

Bị trúng đòn, T.O.A cảm giác như có một dòng điện cao thế không hề thua kém với những quả cầu sét lúc nãy chạy dọc vào cơ thể mình. Hắn không thể nào biết được rằng những người trong tổ đội này đều nhận được Buff hỗ trợ "Bộc Lôi Thuật" từ Đình Tấn.

Chính vì điều đó mà hắn đã bị trúng đòn ngay lúc đang trên đà chạy tới. Điện thế cực cao khiến cho cơ bắp của hắn như bị tê liệt lại một giây. Chỉ trong một giây này cũng đã đủ làm T.O.A mất thăng bằng té lộn nhào, lăn nhiều vòng trên mặt đất.

"Hỏa Khí Cầu’

- “Tránh ra!”

Tiêu Phương tới bây giờ mới chịu lên tiếng. Nắm trong tay một quả cầu lửa, nàng vừa hét lên, vừa cao tay, cả thân thể tựa như một cây cung, ném mạnh quả cầu lửa trong tay về phía T.O.A, đón đầu nơi mà hắn đang lăn lộn tới.

- “Khốn nạn…”

T.O.A chỉ sau một giây đã phục hồi lại cơ năng thân thể. Trông thấy có một quả cầu lửa nho nhỏ hướng về phía mình bay tới, hắn lập tức nhớ đến kẻ đã từng ném những quả cầu lửa, cho hắn ăn phải trái đắng trong lần truy đuổi ở quán bar.

Thế nên ngay tức khắc, T.O.A đập mạnh tay xuống đất, khiến thân thể hắn lộn nhào sang một bên.

‘Ầm…’

Quả cầu lửa lướt ngang qua cặp sừng trên đầu hắn, đánh lên một khoảng đất trống ở phía sau. Một tiếng nổ lớn truyền ra, kèm theo đó là một làn sóng khí nóng thổi bạt đi một mảng lớn khói đen trên mặt đất.

- “Gào… chết!”

T.O.A chân vừa chạm đất thì liền dồn lực phóng về phía trước, cánh tay vung lên chụp mạnh ra trước mặt. Mục tiêu của hắn vẫn là Đình Tấn, với khoảng cách đôi bên đã còn không tới bốn mét.

Chỉ còn một giây nữa thôi là Đình Tấn đã hoàn thành thuật triệu hồi. Ngay lúc này, hắn không thể nào phân tâm, nếu không toàn bộ công sức và sự hi sinh của những người đã bị T.O.A hạ gục trước đó đều sẽ đổ sông đổ bể.

Nhưng nếu không làm ra hành động né tránh thì bộ móng vuốt sắc bén, đen ngòm kia của T.O.A chắc chắn sẽ chụp lên người và hắn chỉ có một kết cục là chết.

Bất quá, Đình Tấn vẫn quyết định không làm ra hành động né tránh. Hắn mặc kệ móng vuốt của T.O.A đang lướt đi xé gió, càng lúc càng đến gần mình, để toàn lực tập trung vào việc triệu hồi kỹ năng.

Tất cả cũng chỉ có một nguyên nhân, đó là hắn tin tưởng đồng đội mình nhất định có thể trụ vững, bảo vệ mình hoàn thành thuật triệu hồi. Đình Tấn giao phó sinh mạng của hắn vào trong tay của những người đồng đội này.

‘Vù vù…’

Thời gian lúc này như trôi qua chậm đi rất nhiều, từng phần trăm giây nhích từng chút một đi qua, bộ móng vuốt của T.O.A càng lúc càng nhích đến gần hơn với cái đầu của Đình Tấn.

Tưởng chừng như mình sẽ có thể nhẹ nhàng hạ gục gã vong linh pháp sư này, T.O.A càng lúc càng hớn hở. Nhưng đúng vào lúc hắn đang cao hứng, hưng phấn nhiều nhất thì bất thình lình…

- “THÁNH THUẪN!”

Một bóng người đột nhiên không biết từ đâu lại lao ra, chắn ngang trước mặt Đình Tấn. Trong tay hắn lại đang cầm lấy một cái khiên nhàn nhạt tản mát ra quầng sáng màu vàng thánh khiết.

‘Coong…’

Móng vuốt của T.O.A đánh lên cái khiên, vang lên một âm thanh giòn giã. T.O.A cảm giác như mình vừa đánh lên không phải là một tấm khiên mà là một đoàn dung nham nóng bỏng, khiến tay của hắn cảm giác nóng rát tột cùng.

Ngược lại, T.O.A trông thấy bóng người kia chỉ bị lực lượng mạnh mẽ của mình, đẩy lùi sang một bên vài bước nhỏ. Duy có một điều là, cái khiên trong tay gã đó đã hoàn toàn bị vỡ nát.

Cảm giác nguy hiểm càng lúc càng trở nên lớn mạnh hơn khiến T.O.A không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Hắn vội vàng thu thế lại, rồi tiếp tục tung ra một đòn tới tên vong linh pháp sư kia.

- “Triệu hồi Tang Thi!”

Thế nhưng ngay tại thời điểm T.O.A dự định vung tay tiếp tục tung ra một đòn nữa, thì bất thình lình, Đình Tấn đứng bật dậy, vung tay quá trán hét lớn một tiếng.

Vừa nói dứt câu, hắn phóng người ngã về phía sau, đồng thời kích hoạt máy bay phản lực bay ra, kéo dài khoảng cách với T.O.A, thứ hắn để lại chỉ là một vòng tròn ma pháp đang lóe sáng lên, cùng với những hố đen ngòm kéo dài ra sau đó.

T.O.A trợn mắt ngoác mồm vì kinh ngạc, một dự cảm bất an tột cùng xuất hiện trong lòng hắn, kêu gọi bản thân hắn nhanh chóng rời đi khỏi nơi này. Tránh những cái hố đen kia càng xa càng tốt.
Bình Luận (0)
Comment