Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 320

‘Kẹt kẹt…’

Âm thanh ma sát của hai tảng đá nhám vang lên, lớp sàn đá ở trên mặt đất trong căn nhà thổ đột nhiên di chuyển sang hai bên, để lộ ra một đường hầm đi xuống bên dưới lòng đất.

Thân ảnh của T.O.A nhanh chóng xuất hiện, bước chạy ra khỏi đường hầm này. Trong tay của hắn chính là cô gái trẻ kia, vẻ mặt tuy đã tỉnh táo lại đôi chút nhưng vẻ tái nhợt, làn da trắng bệt vẫn còn đó chưa tán đi. Phỏng chừng ảnh hưởng của thuật điều khiển linh hồn mà cô ta vừa sử dụng kéo dài rất lâu.

T.O.A không hề ngừng lại một giây phút nào, vừa bước ra khỏi đường hầm là lập tức phóng đi ra bên ngoài. Hắn chạy về phía trái ngược với lại phương hướng mà nhóm người Đình Tấn đi tới.

Mục đích thì dĩ nhiên là muốn tránh không để cho bọn người Đình Tấn làm phiền, ngăn trở mình đưa cô gái trẻ này rời đi khỏi khu nghĩa trang. Chính vì vậy mà hắn một đường đi thuận lợi không hề bị ai ngăn trở.

Đi được một đoạn không quá trăm mét, hắn đã tới được một cánh cổng sắt. Đây có thể là cổng sau của khu nghĩa trang này, phía bên ngoài cánh cổng đang có một chiếc xe Limousine đã đợi chờ sẵn từ lúc nào không biết.

T.O.A và cô gái trẻ cứ như vậy mà lên xe, rời đi khu nghĩa trang này không một chút trở ngại. Cả nhóm người của Đình Tấn không hề hay biết rằng, bọn FX3fKEVn họ vừa đã để sổng mất một nhân vật quan trọng của tổ chức Black Angel này.

Bọn họ lúc này vẫn đang tập trung toàn bộ tinh thần vừa đi vừa quan sát, mục tiêu là tiến thẳng tới ngôi nhà thổ mà Rose đã chỉ định sẵn. Bọn họ vẫn không hề hay biết rằng, cách mình không xa, cặp mắt trắng sát đang lóe sáng kia vẫn còn đang lấp lóe, tiến tới càng gần hơn.

- “Khà khà… đông người thật. Lại còn có ba cô gái trẻ như vậy, không biết sẽ có mùi vị thế nào nhỉ.”

Ẩn nấp ở trên một tán lá cây, kẻ mang cặp mắt trắng sáng kia cười thầm, lẩm bẩm trong miệng mình. Nếu nương tựa theo ánh sáng đang lấp lóe từ đôi mắt hắn mà nhìn kỹ thì sẽ thấy, hắn đang liếm bờ môi mình, vẻ mặt rất thèm thuồng nhìn lấy Ameerah, Tiêu Phương và Rose.

‘Vù vù… xào xạt…’

Một cơn gió nhẹ lướt qua những tán lá cây rậm rạp, khiến chúng đung đưa ma sát vào nhau mà phát ra âm thanh. Tên đang ẩn nấp trên cành cây như nương tựa theo cơn gió, nhún người bay từ cành cây này sang cành cây khác một cách nhẹ nhàng.

Chân và tay hắn đáp lên một tán cây lớn mà không hề làm nó phát ra một âm thanh nào, chỉ đung đưa nhẹ một cái tựa như bị gió lung lay mà thôi.

Khoảng cách của hắn càng lúc càng đến gần hơn với nhóm người Đình Tấn, so với nhóm sau cùng là Hieman và Đỗ Lễ thì không quá 30 mét.

Có một điều rất may mắn là, khoảng cách từ vị trí ẩn nấp của hắn tới đội ba người của Đình Tấn dẫn đầu cả nhóm tiến về phía nhà thổ, có đến tận 50 mét hơn.

Tuy rằng Đình Tấn đang liên tục phát ra sóng tinh thần, nhắm mắt tập trung dò xét, thế nhưng rất không may là làn sóng tinh thần của hắn chỉ có thể giới hạn trong một vùng với bán kính 30 mét mà thôi.

Thế nên với khoảng cách này, hắn không thể nào phát hiện ra được có kẻ vẫn đang nhởn nhơ, rình mò ở phía sau lưng mình.

Đình Tấn và Rose rốt cuộc cũng đã tới được căn nhà thổ. Xung quanh bia mộ và cây cối đã ít đi rất nhiều. Có lẽ khu vực này không cho chôn cất người vì nó phải để dành khá nhiều chỗ trống cho việc làm lễ tiễn đưa người chết.

Nhìn ngôi nhà thổ mang kiểu dáng như một ngôi đình này, Đình Tấn cất bước chậm rãi đi tới trước lối vào của nó. Vừa đi hắn vừa rọi đèn soi xuống bên dưới mặt đất xung quanh mình mà dò xét.

Bất chợt, hắn cúi người xuống, quỳ một gối trên mặt đất, bàn tay đưa vào một vết lõm trên mặt đất xốp rồi sờ soạn, như để cảm giác độ sâu của vết lõm đó.

- “Vết chân này vẫn còn hơi ấm và một ít mùi thơm nước hoa, phần mũi chân lại hướng ra bên ngoài, điều đó chứng tỏ nơi này hình như vừa có người đi ra từ bên trong. Dấu vết khá sâu, có lẽ thể trọng của đối phương rất lớn, nằm ở trong vòng 200 kg.”

Bốc lên một nắm đất rồi dùng hai đầu tay xoa xoa nhẹ một cái, Đình Tấn đưa lại gần mũi mình ngửi một cái rồi trầm tĩnh nói. Vẻ mặt của hắn dần trở nên ngưng trọng hơn.

Rose nghe vậy cũng hồi hộp không ít, bởi vì nàng hiểu ý nghĩa trong lời nói của Đình Tấn. Không hề do dự chút nào, nàng đưa tay lên kích hoạt máy liên lạc rồi trầm trọng thông báo.

- “Kẻ địch có thể đã phát hiện chúng ta và ra ngoài ẩn nấp ở xung quanh mai phục. Tất cả mọi người thắt chặt đội hình, cẩn trọng quan sát không được lơ là!”

‘Rõ…’

Nàng vừa thông báo dứt lời thì mấy giọng nói đồng loạt vang lên một lúc chất chồng lên nhau. Thế nhưng…

‘Phịch…’

- “Áh…”

Trong số những tiếng kêu xác nhận đó lại có một tiếng hét thảm rất rõ ràng. Rose lập tức nhận ra giọng nói đó là của Hieman. Vẻ mặt trở nên kinh hoảng, nàng vội vàng lớn tiếng kêu gọi.

- “Chuyện gì vậy?! Hieman mau báo cáo tình hình của ngươi? Vansy, Trần Hạo, mau kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra với…”

- “Báo cáo chỉ huy, chúng ta bị kẻ địch đánh lén. Đề nghị viện trợ. Nhắc lại, xin nhanh chóng viện trợ.”

Chưa nói dứt câu thì Rose đã bị giọng nói của Đỗ Lễ chen ngang vào. Giọng nói của hắn rất gấp rút, thở dốc liên hồi không biết là vì kinh hoảng quá độ hay vì vừa phải vận động vừa nói chuyện.

- “Mau đi xem thế nào!”

Đình Tấn không chần chờ chút nào, cất tiếng kêu gọi Rose, rồi lập tức bật người đứng dậy, phóng đi về phía bên phải của mình nơi đó đang có vài âm thanh va đập vang vọng lại, tốc độ nhanh đến nỗi không hề thua kém mũi tên rời khỏi dây cung.

- “Đi!”

Louis thấy Rose vẫn còn đứng thẫn thờ thì đưa tay vỗ nàng một cái rồi đuổi theo phía sau Đình Tấn.

"Vận Phong Thuật"

Trong lúc chạy, Đình Tấn âm thầm tập trung tinh thần thi triển ra kỹ năng phụ trợ gia tốc. Những sợi dây tinh thần vô hình cấp tốc truyền từ đầu hắn đến những người có mặt trong vùng phủ sóng tinh thần của hắn.

Dần dần phục hồi lại sau cơn kinh ngạc nhờ cái vỗ vai của Louis, Rose không chậm trễ cất bước đuổi theo. Bất ngờ nàng cảm giác được bước chân, thân thể của mình đột nhiên trở nên nhẹ nhõm đi không ít. Nhưng điều đó cũng không làm cho nàng vơi đi bớt nỗi lo lắng trong lòng.

Ngay lúc này, tại vị trí cách Đình Tấn hơn 30 mét là nơi hai người Hieman và Đỗ Lễ đang bị phục kích.

Hai tay mang theo từng dòng lôi điện điên cuồng dao động, Đỗ Lễ đang phải đứng trực diện đối mặt với một bóng người cao lớn.

Đây chính là chủ sở hữu của cặp mắt trắng như hai bóng đèn đã rình mò nhóm người của Đình Tấn từ hồi lâu trước đó.

Thân cao hơn 3 mét, cả người đầy lông lá chỉ mặc đơn độc một chiếc quần ngăn che bộ vị trọng yếu. Móng vuốt trên tay sắc bén và gương mặt hệt như một con tinh tinh. Làm người khác kinh ngạc là hắn lại có thể nói được tiếng người.

- “Khà khà… thật là yếu đuối, thậm chí còn thua thằng thầy tu kia nữa. Các ngươi mới là tập sự à?”

Gương mặt mang theo một vết sẹo dài từ trán đến cằm, con tinh tinh này mở ra cái miệng đầy răng nanh của nó mà nói chuyện. Giọng nói đặc biệt trầm đục như âm thanh kim loại va chạm với nhau.

Trong lúc nói chuyện, hắn lại dùng sức nhấn mạnh chân mình xuống, xoay chuyển mà chà sát. Nơi đó đang có một người nằm bên dưới mặt đất chính là Hieman.

- “Ư…’

Trong lúc đang nhìn ngó quan sát chung quanh, Hieman và Đỗ Lễ đột ngột bị gã này nhảy từ trên cây xuống. Do không chú ý quan sát ở trên không mà còn đặc biệt là kẻ địch đánh tới từ phía sau của mình, Hieman dù có dị năng là gia tăng tốc độ tức thời nhưng cũng không kịp né tránh.

Thế nên hắn bị quất một tát vào eo, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Đến hiện tại mới bị đối phương dẫm đạp lên lồng ngực mà chà sát, sỉ nhục như vậy. Còn riêng Đỗ Lễ cũng suýt bị ăn trúng một tát, do nhờ có Hieman kịp thời đẩy hắn sang một bên nên mới an toàn tránh thoát được kiếp nạn này.

- “Ngươi là ai?!”

Đỗ Lễ vì muốn câu giờ chờ cho những người khác kịp tụ tập tới nơi này nên mới lớn tiếng hỏi.

- “Khà khà… đừng có nghĩ ta ngu ngốc giống thằng T.O.A kia.”

Tên khỉ đột cười gian xảo một tiếng.

Trong lúc Đỗ Lễ không hiểu đối phương có ý gì thì bất thình lình, không hề có dấu hiệu báo trước, tên khỉ đột dùng bàn chân với năm ngón tay dài như loài khỉ, túm lấy cổ của Hieman rồi chuyền lên tay mình như cầm nắm một món đồ vật.

Một tay bóp chặt cổ Hieman, để thân thể hắn lơ lửng ở trước mặt mình, tên khỉ đột lên giọng mà nói.

- “Nhớ kỹ, tao gọi là Bull nhé! Khà khà…”

Thì ra hắn chính là gã Bull mập mạp, đồng bọn của T.O.A.

Khai báo ra cái tên của mình, Bull há cái miệng đỏ như máu đầy răng nanh sắc nhọn của mình ra, hướng về phần đầu của Hieman mà táp tới.

- “KHÔNG!!!!”

Đỗ Lễ kinh ngạc, nhận ra được ý đồ của đối phương thì rống giận đến khàn cả giọng. Bàn chân cắm vào trong mặt đất, dùng toàn lực đẩy thân thể phóng về phía tên Bull. Đôi bàn tay của hắn vung lên, kích hoạt năng lực điều khiển lôi điện của mình.

- “NGỪNG TAY!”

Cùng lúc đó, ở phía bên trái của Bull cùng lúc vang lên hai giọng nói.

‘Địa Thứ’

‘Tường Gai

Một cây gai bằng đá bất ngờ từ bên dưới mặt đất trồi lên, hướng về phía cái miệng rộng đang há ra của Bull mà đâm tới. Nếu như hắn vẫn còn tiếp tục muốn nhai đầu của Hieman thì nhất định sẽ bị cây gai đá này xuyên thẳng vào miệng.

Đồng thời, trước mặt của Hieman cũng xuất hiện một tấm tường băng trồi lên những cây gai nhọn, chặn lại miệng của gã Bull.

Chính là hai người Vansy và Trần Hạo đã kịp thời chạy tới và tung ra kỹ năng để mà ngăn trở Bull.

Nghĩ rằng có thể cản lại hành động của Bull nhưng một màn sau đó làm cho Trần Hạo, Vansy và cả Đỗ Lễ cũng không khỏi trợn mắt lên.

Bull không hề có vẻ gì là sợ hãi cây gai đá kia. Hắn dùng miệng của mình cắn vào mũi nhọn của cây gai đất.

Giống như cắn phải một cây bánh mì, gai đá của Trần Hạo không hề có một chút cứng cáp nào như vẻ bề ngoài vốn có của nó, bị hàm răng nanh sắc nhọn của Bull kẹp nát ra thành từng mảnh nhỏ.

Nhưng mà như vậy cũng đã là quá đủ với ba người Trần Hạo, Vansy và Đỗ Lễ rồi. Bởi vì khoảng cách của họ tới tên Bull cũng không tới chục mét, trì hoãn hắn một nhịp cũng đủ để bọn họ tiếp cận được hắn.

- “Hừ, bọn sâu bọ thầy tu…”

Bị quấy phá bữa ăn của mình, Bull tức giận mắng chửi một tiếng. Hắn nắm lấy Hieman như một món vũ khí, quất về phía Trần Hạo và Vansy đang lao tới bên cạnh mình. Một bàn chân của hắn cũng đạp về phía Đỗ Lễ đang chạy tới ở phía sau.

- “Mau tránh!”

Thấy hành động của Bull, sắc mặt Vansy liền trở nên kinh hoảng, hét lên một tiếng nhắc nhở Trần Hạo, rồi tung người sang một bên, né tránh Hieman đang bị ném tới.

Trần Hạo cũng biết mình không thể trực diện đón đỡ mặc dù đã có "Thạch Hóa" hỗ trợ nên sẽ không bị thương vì đòn đánh này nhưng Hieman thì khác. Nếu như hắn bị đập trúng Trần Hạo với tốc độ như sét đánh đó thì không chết cũng phải mất nửa cái mạng hoặc tệ hơn là bị tàn phế suốt đời.

‘Soạt soạt…’

Bàn chân của Hieman lướt qua gương mặt của hai người, từng cơn gió như những cây roi, quất lên da thịt trên mặt bọn họ. Bấy nhiêu đó cũng đủ biết tốc độ ra đòn và sức mạnh của tên Bull này không phải chỉ là gấp hai, ba lần người bình thường.

- “Chết đi!”

Nhưng ở phía sau, Đỗ Lễ đã tiếp cận được Bull, hắn làm một cú xoay người 360 độ sang một bên, né tránh cái chân thô to như cây cột đang đạp tới ngực mình, rồi nhún người, nhảy chồm về phía trước.

Hắn vung bàn tay đang lóe sáng lên như một bóng đèn neon, đập tới đầu của gã Bull. Nếu nhìn kỹ vào sẽ thấy trong đốm sáng kia đang tràn ngập những sợi tia sét.

Trong khoảnh khắc chớp mắt đó, khóe miệng của Bull đột nhiên kéo ra một vòng mỉm cười. Nụ cười này ngay tức khắc làm cho Đỗ Lễ dâng lên một nỗi bất an, trong đầu cũng thầm hô một tiếng "Không ổn!".

‘Phịch…’

- “A!”

Bất quá, tất cả đã quá muộn. Trước khi Đỗ Lễ kịp đánh tới đầu của Bull thì bỗng nhiên có một vật gì đó giống như một cái roi quất mạnh vào ngực hắn một cái, đập hắn bay ngược ra phía bên ngoài hơn năm mét, ngã nằm trên mặt đất.

- “Đỗ Lễ!”

Trần Hạo gào lên một tiếng thê lương, khi trông thấy Đỗ Lễ bị đánh bay ra ngoài, nằm ngã bất động trên mặt đất, quần áo và lớp da thịt trước ngực của hắn cũng bị đánh rách ra một cái động lớn, máu tươi đang không ngừng phun trào ra bên ngoài.

Bull lúc này mới lộn người về phía sau, hoàn toàn không hề có một dấu hiệu nào trở ngại bởi thân thể thô kệch của mình. Đến bây giờ Vansy và Trần Hạo mới kịp nhìn thấy vật thể đánh trúng người Đỗ Lễ chính là chiếc đuôi ở sau mông của Bull.

- “Khà khà… đúng là lũ không biết tự lượng sức mình, dám quấy phá bữa ăn của ta nữa.”

Cười châm chọc một tiếng, Bull lại đưa lên Hieman vẫn đang cầm trong tay mình lên tới miệng, miệng há rộng như muốn tiếp tục bữa ăn bị dang dở.

Không biết do vết thương quá nặng hay do bị siết cổ không có dưỡng khí để hô hấp, Hieman đã ngất xỉu đi, hoàn toàn không có khả năng chống cự với những gì kinh khủng đang sắp xảy ra với hắn.

- “KHÔNG!!!!”

‘Tường Băng"

Trần Hạo do đã bị hù dọa, bước lùi về sau mất đi thế tới nên không thể làm gì hơn là mở miệng gào thét trong khi đang cố gắng gia tốc đuổi tới ngăn cản Bull.

Riêng Vansy tuy gương mặt tràn ngập vẻ kinh hoảng và lo lắng, nhưng hắn lại vẫn còn một chút tỉnh táo sau cùng, vung tay tạo ra một lớp tường bằng chặn lại ngay trước mặt của Bull.

‘Rắc… rốp rốp…’

Nhưng lớp tường băng kia giống như một tấm giấy mỏng, Bull chỉ hơi ngậm miệng lại một chút thì nó đã bị vỡ nát ra thành từng mảnh.

Trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng của Vansy và Trần Hạo cái miệng rộng của Bull dần dần hướng về phần đầu của Hieman mà bao trùm qua.
Bình Luận (0)
Comment