Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 300

Đình Tấn cũng không hề hay biết được những biến động kỳ lạ ở nghĩa trang sau khi mình rời đi, bởi vì tại thời điểm xảy ra những chuyện đó, hắn đang ngồi trên xe taxi để trở về với căn cứ rồi.

Cũng may là khu vực nghĩa trang cũng không xa trụ sở căn cứ bao nhiêu nên chỉ mất hơn 15 phút, thì rốt cuộc Đình Tấn cũng đã về đến nơi. Dùng "Khống Vật Thuật" điều khiển những đống nguyên liệu mà mình đã thu thập được, Đình Tấn chậm rãi bước vào trong nhà.

Ngay khi hắn và một đống đồ vật đang bay lơ lửng vừa tiến vào bên trong nhà nghỉ thì liền bị hơn 14 cặp mắt tập trung nhìn chằm chằm lấy.

Tất cả mọi người lúc này đều đang tập hợp trong căn phòng khách, đồng thời mỗi người đều đã thay đôi trang phục, đều ăn bận đặc biệt phong cách với những mẫu quần áo thời trang đang rất HOT ở trên thị trường hiện tại.

Nhất là Rose trên người mặc một cái áo khoác lông, bên trong thì chỉ mặc đơn độc một bộ áo lót làm lộ ra một khe rãnh sâu giữa ngực rất có sức cuốn hút tầm mắt người xung quanh. Bên cạnh đó, chiếc quần jean bó sát cặp mông to tròn, được nâng lên cao nhờ đôi giày cao gót làm nàng trông càng có thêm sức quyến rũ.

Tuy nhiên, không đợi cho Đình Tấn kịp mở lời giải thích, Rose chỉ vừa phát hiện hắn bước vào thì lập tức trầm giọng quát lớn một câu.

- “Ngươi đi đâu mua cái gì mà đến giờ này mới về?! Có biết là mọi người chỉ đang chờ một mình ngươi không?”

Hiện tại đồng hồ đã điểm hơn 6 giờ tối rồi, điều đó cũng có nghĩa là thời gian khởi hành đi đến nơi thực hiện nhiệm vụ cũng đã trễ hơn so với dự kiến đến một lúc lâu.

Đối với những người gián điệp và thành viên trong đội đặc nhiệm có tính cách kỷ luật rất khắc khe trong giờ giấc như Rose và Vansy thì đây quả thật là một chuyện rất khó chấp nhận.

Thế nên lúc này đây, cả nhóm của Rose và năm người trong đội của Vansy cũng nhìn Đình Tấn rất bất thiện.

Biết mình đã làm sai, Đình Tấn cũng không cãi lại nhiều. Gương mặt bình tĩnh, hắn bắt đầu đáp lại bằng những lý do mà mình đã chuẩn bị khi ngồi trên xe taxi trên đường trở về đây.

- “Ta đi thu thập những nguyên liệu cần thiết để chế tạo thuốc. Một lát nữa ta sẽ phân phát cho mỗi người một phần, xem như là để xin lỗi vì đã làm trễ nãi thời gian của mọi người.”

Nghe Đình Tấn nhắc đến ‘Thuốc’, đột nhiên đôi mắt của Trần Hạo và Hieman mở trừng ra vì kinh ngạc, sau đó gương mặt bỗng trở nên kích động lạ thường. Cả Đỗ Lễ, Vansy và Tiêu Phương phản ứng cũng không kém bao nhiêu.

Trần Hạo mở đầu, vội vàng hỏi kỹ lại Đình Tấn.

- “Ngươi nói là loại thuốc chữa thương trước đó đã đưa cho bọn ta?”

Nói xong hắn nhìn chăm chú lấy Đình Tấn dường như rất chờ mong câu trả lời của đối phương. Hieman tuy rằng không lên tiếng nhưng ánh mắt hưng phấn cũng không hề che giấu chút nào.

Do trước đó, hai người đã từng sử dụng qua loại thuốc này của Đình Tấn thế nên trong số những người có mặt ở đây, bọn họ chính là người biết rõ nhất tác dụng của nó. Chính vì thế mà khi nghe được phân phát cho một phần, hai người mới hưng phấn như vậy.

Phản ứng của bọn họ cũng làm cho Rose và những người trong đội của nàng hơi ngạc nhiên một chút. Trong lòng bọn họ lúc này cũng đang tò mò, không biết loại thuốc này có tác dụng gì mà có thể làm cho tiểu đội đặc nhiệm 101 này có phản ứng như vậy.

- “Được rồi, các ngươi chờ ta một chút, để ta lên cất đồ rồi chúng ta sẽ khởi hành”

Không giải thích gì cho Rose, Đình Tấn chỉ nói ngắn gọn một câu rồi mang theo đống nguyên vật liệu trở về phòng của mình.

5 phút sau…

Đã cất kỹ những thứ đồ vật thu thập được trong buổi chiều, đồng thời cũng thay cho mình một bộ đồ da bó sát cơ thể được Rose chuẩn bị sẵn, Đình Tấn lại dùng "Khống Vật Thuật" nhanh chóng mang theo một thùng thuốc chữa thương trở về tầng trệt tụ tập với cả nhóm.

- “Đây là thuốc chữa vết thương ngoài da, đồng thời cũng có hiệu quả cầm máu nữa. Các ngươi chỉ cần dùng nó thoa lên da hoặc trực tiếp đổ lên những nơi bị thương thì sẽ có thể gia tăng tốc độ khôi phục của vết thương.”

Một lần nữa giải thích sơ qua tác dụng và cách sử dụng của thuốc chữa thương cho những người trong đội của Rose, Đình Tấn lấy ra một nửa số thuốc trong thùng phân chia cho bọn họ.

Vì trước đó đã phải giao cho Báo Đen một thùng gần 100 bình thuốc nên hiện tại cũng chỉ còn lại 100 bình này mà thôi. Đình Tấn đương nhiên phải ưu tiên cho đồng đội của mình nhiều hơn, thế nên mỗi người trong đội của Rose và Vansy chỉ nhận được năm bình.

Bất quá, đối với những người trong tiểu đội đặc nhiệm 101 của Vansy, có thể nói rằng 5 bình đã là rất quý giá với bọn họ rồi. Phải biết loại thuốc chữa thương này chính là một loại thuốc tiên với bọn họ.

Đặc biệt là hai người Trần Hạo và Hieman cẩn thận cất giữ từng bình thuốc vào một túi đồ, sau đó chỉ lấy một bình bỏ trong túi quần của mình để mang theo phòng thân.

Chắc có lẽ bọn họ luyến tiếc không muốn sử dụng nên mới vừa sử dụng tiết kiệm, vừa lưu trữ lại như vậy.

Thế nhưng cũng có một trường hợp ngoại lệ, chính là cô bé Anhien kia. Khi trông thấy bình thuốc màu đỏ trong tay của Đình Tấn, nàng đã không kìm được hoảng sợ trong lòng, nhanh chân bỏ chạy ngay tức khắc, không thèm quan tâm đến 5 bình thuốc này nữa.

Chắc có lẽ là do trước đó hợp tác với Đình Tấn tìm kiếm nguyên liệu chế luyện nước phép dùng cho kế hoạch đi thu thập ‘Viên đá bị nguyền rủa Bjorketorp’ đã làm cho nàng bị hiểu lầm rằng, Đình Tấn chính là lấy những món đồ vật mà hắn đã thu thập được để chế luyện loại thuốc chữa thương này.

Bị Anhien nấp sau lưng Rose cảnh giác nhìn chằm chằm mình một cách sợ hãi như nhìn thấy một kẻ biến thái, Đình Tấn không khỏi cười khổ không thôi. Hắn không thể làm gì khác hơn là chỉ đành cất lại năm bình thuốc vào trong thùng.

- “Các ngươi cũng mang vài bình theo phòng thân đi.”

Nhìn những người còn lại đang cất giữ từng bình thuốc, Đình Tấn cũng hướng về phía những tên đồng đội của mình nhắc nhở một câu.

Chờ cho mọi người đã thu thập thuốc và làm xong tất cả chuẩn bị, Rose lúc này mới lên tiếng.

- “Tốt rồi, chúng ta khởi hành thôi. Huy Cường xuống hầm lấy xe đi.”

Nàng hướng về người đàn ông to con, tóc đen dài Huy Cường ra lệnh một tiếng.

Gã Huy Cường chỉ gật nhẹ đầu một cái xem như là trả lời, sau đó nhanh chân rời khỏi nhà nghỉ để đi đến căn nhà kho ngay sát bên cạnh.

Cả nhóm 14 người còn lại cũng vội vàng thu thập lại đồ vật và trang bị của mình sau đó lần lượt đi ra ngoài cổng chờ đợi.

Một hồi sau, trong nhà kho đột nhiên xuất hiện một chiếc Limousine dòng Luxury Vans mới nhất màu đen, chạy bằng điện từ trường, bắt đầu lơ lửng, chậm rãi rời khỏi căn nhà kho, đi ra phía bên ngoài cổng.

- “Woa… chúng ta sẽ đi làm nhiệm vụ bằng chiếc xe này hả?”

Ameerah lần đầu tiên trong đời được tận mắt chứng kiến một chiếc xe sang trọng như vậy thì cũng không nhịn được trầm trồ lên một tiếng.

Cả những tên đàn ông trong nhóm có máu yêu thích xe cũng không tài nào dời mắt mình ra khỏi chiếc xe trước mặt mình được nữa.

Rose mỉm cười, hướng về Ameerah từ tốn giải thích.

- “Phải, chúng ta đi làm nhiệm vụ bằng chiếc xe này. Do khu vực quán Bar này yêu cầu khách hàng phải thuộc loại VIP mới được tham gia nên chỉ đành bỏ tiền đi thuê một chiếc thôi.”

Không hề giống như hung thần khi nói chuyện với Đình Tấn lúc nãy, nàng đối với Ameerah có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều. Chắc có lẽ do tuổi tác đôi bên chênh lệch khá lớn nên tính cách của Rose có phần thiên về bản năng của người mẹ nhiều hơn.

Mọi người thay phiên nhau, lần lượt lên xe. Chiếc xe Limousine này nhìn bề ngoài rất dài, nên nội thất bên trong cũng rất rộng rãi, 14 người ngồi vào hai bộ ghế sa-lon sang trọng ở phía sau xe cũng không cảm thấy chật chội gì.

Chiếc xe từ từ gia tốc, chạy đi trên đường. Huy Cường, kẻ vận chuyển, đúng như cái biệt hiệu của hắn. Vì đã trễ thời gian so với kế hoạch dự định cho nên hắn phải gia tăng tốc độ của xe lên.

Phải biết để lái một chiếc xe có kích cỡ lớn như chiếc Limousine này thì không phải là chuyện dễ dàng. Ấy vậy mà Huy Cường giữ lái rất chắc chắn, ngồi trong xe Đình Tấn gần như không hề cảm giác được rằng xe đang chạy với tốc độ hơn 80 km/h.

Nhờ vậy mà không quá 15 phút sau, xe đã dừng lại trước một quán bar sang trọng có tên là ‘Kono-xaem’. Đây là một trong những chi nhánh lớn nhất của chuỗi quán bar ‘Tình Bạn 3511’ thuộc sở hữu của T.O.A.

Huy Cường giảm tốc độ lại rồi chậm rãi lái xe vào một sân bãi đỗ xe, có kích thước gần như bằng với một sân bóng đá của quán bar này.

Trong lúc đang chờ xe vào chỗ dừng, Rose mới bắt đầu lên tiếng nhắc nhở mọi người.

- “Mọi người phân chia ra theo nhóm đã được phân công trước đó. Nhớ, nơi này rất nhiều thành phần trong thế giới ngầm nên nếu như không phải rơi vào tình cảnh bắt buộc thì các ngươi không được sử dụng súng laser để làm lớn chuyện. Đã hiểu rồi chưa?”

14 người đồng loạt gật mạnh đầu một cái, như để trả lời cho nàng biết.

Thấy vậy, nàng nhanh chóng phân công ra cho từng người.

- “Tốt. Vậy thì Vansy, ngươi và nhóm của mình vào trước đi, cứ theo chỉ dẫn của Anhien mà làm. Hung, Cuong, hai người các ngươi chia nhau ra, tìm chỗ ẩn nấp, canh gác và yểm trợ chúng ta nếu có xuất hiện biến cố gì không may. Nhớ bật lên camera trên bông tai.”

Vừa có được mệnh lệnh của Rose, hai anh em Hung và Cuong, mỗi người nắm lấy bộ bao túi xách rất lớn, rồi mặc kệ cho xe vẫn đang di chuyện, bọn họ rất tự nhiên mở cửa nhảy ra ngoài, cất bước chạy đi lẫn vào trong màn đêm.

Còn với nhóm năm người của Vansy, bọn họ không lập tức rời đi liền mà vẫn tiếp tục ngồi chờ. Cho đến khi xe dừng lại thì bọn họ không chần chừ chút nào, từng người một nối tiếp nhau rời khỏi xe đi vào quán bar.

Trong xe bây giờ chỉ còn lại Rose, Huy Cường và cô nàng Anhien cùng với nhóm người của Đình Tấn. Nàng vẫn ngồi im tại chỗ, nhìn ra ngoài quan sát tình hình ở xung quanh.

Một hồi lâu trôi qua, chắc cũng hơn 15 phút thời gian, Rose mới đứng dậy, hướng về phía nhóm của của Đình Tấn nói một tiếng.

- “Các người đi theo ta.”

Sau đó không chờ cho Đình Tấn kịp phản ứng, nàng tự nhiên mở cửa xuống xe, bước chân yểu điệu với cái mông ‘Sài Gòn – Chợ Lớn’ đong đưa đến chóng mặt, đi thẳng về phía cửa vào của quán bar, trông giống hệt như một dân chơi thật sự.

Dường như đã có sắp xếp hoặc quen thuộc với cách hành động, cô nàng kỹ thuật viên Anhien và kẻ vận chuyển Huy Cường vẫn còn ngồi lì trên ghế không có bất cứ dấu hiệu nào là phải rời đi.

- “Đi thôi.”

Thấy vậy, Đình Tấn cũng không chần chờ gì nữa, gọi đồng đội của mình rồi vội vàng chạy nhanh đuổi theo Rose.

Cả nhóm sáu người cứ như vậy nối đuôi nhau đi đến trước lối vào của quán bar, nơi có hai cánh cửa lớn kề sát bên nhau và hai người đang đứng nghiêm bảo vệ bên ngoài.

Khi vừa đến lối vào có một tấm bảng ghi một chữ ‘V.I.P’ ở bên trên cửa, thì liền có hai người đàn ông to con, ăn mặc trên người một bộ comple và toàn những thứ phụ kiện màu đen trông rất ‘ngầu’, tiến đến chặn đường bọn họ. Một người bên trái lên tiếng hỏi.

- “Xin hỏi, hai vị có từng đến nơi đây chưa? Hoặc có thẻ thành viên hay không?”

Ánh mắt Rose đầy yêu mị, nhìn lấy tên bảo vệ này như muốn hút lấy hồn hắn.

- “Anh 1191999”

Đôi môi đỏ mọng của nàng bật thốt ra một dãy số không rõ đầu đuôi, thế nhưng dãy mã số đó rơi vào tai của hai tên bảo vệ thì lập tức làm cho bọn họ kinh ngạc.

- “Chúc quý cô có một buổi tối vui vẻ.”

Bọn họ vội vàng lùi lại, tránh đường cho nàng, giơ tay ra hiệu mời Rose đi vào, đồng thời còn cúi người rất thấp như để chào đón một vị khách quý đến với quán bar.

Không thèm đếm xỉa đến hai tên bảo vệ này, Rose thong thả bước vào trong. Cả nhóm Đình Tấn cũng qLfJPc1 vội vàng chạy đuổi theo sau nàng.

Vào bên trong là một đường hầm tối om, chỉ có vài ánh đèn mờ ở trên trần chiếu rọi xuống để soi sáng đường đi. Không gian đường hầm này cũng không rộng lớn lắm, chỉ đủ cho ba người cùng đi.

‘Uỳnh uỳnh uỳnh…’

Âm thanh tiếng bass và tiếng nhạc vang vọng từ phía trước làm cho màn tai của Đình Tấn cũng bị ù ù lên.

- “Chị Rose, lúc nãy chị nói cái gì mà hai người kia ngoan ngoãn dữ vậy?”

Ameerah tính cách vốn tò mò, trông thấy Rose chỉ nói một câu thì đã thu phục được hai người thì không nhịn được liền tiến lên hỏi dò.

- “Là mật hiệu, chỉ dành cho người của đặc khu ‘V.I.P’. Các ngươi bật camera lên đi, để cho Anhien còn định vị được nữa.”

Rose thản nhiên giải thích, cũng không quên nhắc nhở bọn người Đình Tấn mở camera trên bông tai.

Tiến đến cuối đường hầm, Rose đưa tay đẩy mạnh một cánh cửa cách âm, rất dày và nặng.

‘Uỳnh uỳnh uỳnh…’

Tiếng nhạc đột ngột trở nên dồn dập hơn rất nhiều lần, như muốn đánh nổ tim của Đình Tấn. Hắn gần như không thể nghe thấy được bất cứ âm thanh gì từ tiếng nhạc.

Hiện tại, bọn họ đang ở trên một tầng lầu cao. Phía bên dưới là một sàn nhảy vòng tròn rất rộng lớn, có hàng trăm người đang đong đưa theo điệu nhạc ở trên đó. Xung quanh sàn nhảy chính là ba quầy bar, với những ánh đèn đủ loại màu sắc, sáng trưng ở khắp nơi.

Đình Tấn nhìn xung quanh khu vực lầu cao này thì phát hiện, nơi đây có rất ít người hơn so với phía bên dưới. Bên cạnh đó, bọn họ còn có những cô gái phục vụ viên, ăn mặc rất khiêu gợi tận tình bưng nước đến tận bàn. Phỏng chừng, đây chính là phúc lợi của đặc khu ‘V.I.P’ mới có được.

Hắn tiến lại gần sát bên cạnh Rose, kề vào bên tai nàng rồi hét lên.

- “Bây giờ đi đâu?”

Khóe miệng của Rose kéo lên một vòng mỉm cười.

- “Tìm một bàn ngồi làm vài ly rồi chờ đợi tin tức của Anhien.”

Nàng hét lớn một tiếng, sau đó dẫn đầu bước đi tới một khu bàn còn trống ở gần đó.

Khu vực bàn nước được bao phủ bởi một màn ánh sáng, sáu người vừa tiến vào bên trong thì âm nhạc ngay tức khắc bị ngăn trở đi gần hết, chỉ còn lại tiếng bass đang dậm đùng đùng vang dội từ dưới sàng lầu.

Ngay khi sáu người vừa đặt mông ngồi vào ghế, một cô gái trẻ, cả người không mặc gì, chỉ dán ba miếng băng keo ở những khu vực nhạy cảm, tiến đến gần Đình Tấn hỏi thăm.

- “Xin hỏi mọi người cần dùng gì ạ?”

Do Đình Tấn ngồi ở ngoài cùng, đồng thời cũng là trông có vẻ rất giống người dẫn đầu, có thể vì vậy mà cô gái trẻ đã lầm tưởng hắn là người làm chủ trong nhóm này.

Bất quá, hắn cũng không có biểu hiện gì khác thường, chỉ bình tĩnh đáp lời.

- “Một ly Ánh Trăng, một chai Viên Đạn Bạc, hai ly Cock-tail trái cây”

Gọi một ly Ánh Trăng, loại rượu yêu thích của mình, hắn đồng thời còn dự trù một bình rượu nhẹ Viên Đạn Bạc cho ba người Terrell, David và Louis, cùng với hai ly nước Cocktail trái cây cho Ameerah, Rose.

Cô gái phục vụ viên vui vẻ cười một cái, rồi hỏi thêm.

- “Ngài có cần phục vụ ‘THÊM’ gì không?”

- “Không. Ngươi lấy rượu nhanh đi.”

Đình Tấn dĩ nhiên hiểu ý của cô gái phục vụ này đang muốn làm gì. Thế nên hắn rất thẳng thừng từ chối.

Tuy rằng bị từ chối nhưng cô gái phục vụ trẻ kia cũng không tức giận gì. Nàng nhanh chóng xoay người rời đi đến một quầy rượu gần đó, thông báo cho pha chế viên.

Rose lúc này mới như cười mà không cười lên tiếng.

- “Ngươi trông vậy mà cũng dày dặn kinh nghiệm ghê nhỉ.”

- “Cũng bình thường thôi. Giờ phải làm sao?”

Đình Tấn thản nhiên đáp lại.

Cũng không trả lời cho câu hỏi của Đình Tấn, Rose lấy từ trong túi xách cầm tay của mình ra năm quả viên bi sắt nhỏ, chỉ lớn cỡ móng ngón tay út, rồi vất ra bên ngoài màn sáng xung quanh ghế ngồi.

Sau đó nàng đưa tay áp lên má của mình rồi nói.

- “Anhien, đã thả bọ. Quét địa hình đi.”

- “Rõ! Xin chỉ huy chờ một chút.”

Giọng nói của Anhien ngay tức khắc liền vang lên bên tai của sáu người. Làm cho bọn họ có chút không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Riêng Đình Tấn thì khác. Không cần Rose giải thích, hắn cũng biết thì ra nàng cũng chưa biết địa hình của khu vực quán bar này. Thế nên phải sử dụng một con bọ có thiết bị quét địa hình để thăm dò toàn bộ khu vực quán bar, sau đó mới làm ra hành động.

Đã vậy, hắn cũng không gấp gáp gì nữa. Thản nhiên thả lưng trên ghế rồi chờ đợi cô gái phục vụ mang ly rượu yêu thích của mình đến mà thưởng thức.



Cũng trong lúc Rose và Đình Tấn đang chờ đợi, tại một gian phòng khác ở tầng cao nhất của quán bar ‘Kono-xaem’ này một tên đàn ông tóc đen, khoảng độ 30 tuổi, đang ngồi vắt chân lên ghế, vừa hút thuốc vừa nói chuyện thông qua màn hình giả lập giao diện gọi điện thoại video.

Lúc này trong video trên màn hình đang là hình ảnh của một ông cụ khoảng chừng 60 tuổi, râu tóc bạc trắng.

- “Ngươi chắc chắn đã bắt được rồi đúng không?”

Ông cụ lúc này lên tiếng hỏi thăm gã đàn ông kia.

Thở một hơi khói dài, gã đàn ông lúc này mới lười biếng đáp lại.

- “Đã bắt được một đứa vào lúc sáng, hiện tại đang giam giữ ở nơi của ta. Còn thằng nhóc kia thì có người can thiệp nên đã để sổng mất rồi.”

- “Không sao chỉ cần bắt được con bé đó là được. Ngươi cứ yên tâm bắt giữ con bé đó một tuần nữa thôi. Ta bảo đảm sẽ trả đủ tiền đồng thời sẽ làm đầy đủ thủ tục chuyển nhượng đất theo như giao dịch của chúng ta đã đặt ra trước đó.”

Trên màn ảnh, ông cụ gật đầu, giọng nói quả quyết đáp lại lời hắn.

- “Tốt, vậy thì số tiền giao dịch và hợp đồng chuyển nhượng khu đất ở vùng phía bắc thành phố Blekinge ngươi chuẩn bị sẵn đi.”

Người đàn ông lạnh nhạt đáp lại. Sau đó không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, hắn liền vẫy tay, tắt đi giao diện màn hình điện thoại.
Bình Luận (0)
Comment