Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 175

Đám thuộc hạ khi nghe hai tên thân tín của gã Trần Cận Hùng kia liên mồm mắng chửi mình, thì trong lòng cũng không khỏi tức giận, có khổ mà không nói nên lời.

Không phải bọn họ không muốn phản kháng, thế nhưng thực lực giữa đôi bên lại chênh lệch quá lớn làm cho sự chống trả của bọn họ dường như đã trở nên không đáng kể chút nào.

Chiến đấu diễn ra hoàn toàn áp đảo về một phía, Ameerah và Louis như hai con mãnh hổ lạc vào bầy cừu non, liên tục đánh giết kẻ địch mà không thể bị ai ngăn cản.

Toàn bộ những tên đội viên của bọn họ cũng xông vào phụ giúp đám vong linh gặt hái sinh mệnh của kẻ địch.

‘Phốc phốc phốc… ầm ầm…’

-12 (Đón Đỡ)

-80

-154…

Ở phía bên ngoài, đám người chơi nghề nghiệp viễn trình do chính tay tên Trần Cận Hùng chỉ huy liên tục phát ra công kích. Gần như cứ mỗi giây thì sẽ có một đợt mưa tên và kỹ năng ma pháp đánh trả vào đoàn người của Ameerah và Louis.

Hơn 300 tên người chơi đánh vào, số lượng đòn công kích có thể nói là dày đặt, phủ kín cả một vùng của chiến trường.

Bất quá, đa số đòn công kích đều bị đám Bộ Xương Chiến Sĩ lao ra đón đỡ. Chỉ có những tên thích khách và võ sĩ do mãi mê chiến đấu mà không kịp ẩn nấp vào bên trong hàng ngũ của Bộ Xương Chiến Sĩ mới bị đánh trúng.

Ameerah và Louis thì không cần phải nói. Với tốc độ không hề thua kém David khi chưa sử dụng ngự phong, lại thêm thân thể linh hoạt cùng với phản xạ thần kinh hơn người bình thường gần như gấp đôi, hầu như những đòn công kích aOw1YDM đánh đến Ameerah đều bị nàng tránh đi hoặc sẽ được những con Bộ Xương Chiến Sĩ đứng ra thay nàng đón đỡ.

Ngược lại, với Louis thì không cần làm ra quá nhiều động tác dư thừa. Tốc độ khôi phục HP của hắn hiện tại đã tăng lên đến 70 điểm mỗi giây. Tức là ngang ngửa với việc liên tục sử dụng một bình thuốc trung cấp.

Chưa kể đến sức phòng thủ lẫn tốc độ đều tăng cao làm cho Louis gần như trở nên bất tử trước những tên người chơi có thực lực yếu hơn hắn rất nhiều lần này.

Nếu đem so sánh với đoàn đội của David trước đó thì nhóm người của Ameerah và Louis chỉ là ngang nhau thực lực, không ai mạnh hơn ai. Nhưng mà bởi vì có đám vong linh của Đình Tấn cho nên áp lực của hai bên là khác nhau rất nhiều.

Chính vì vậy, sức phá hoại của đoàn đội do Ameerah và Louis chỉ huy mới mạnh mẽ hơn rất nhiều so với đội của David.

Cũng trong lúc cả hai bên đang chiến đấu căng thẳng, đứng ở trên vách đá, tên Trần Cận Hùng trông thấy tình hình càng lúc càng không ổn, nắm tay không khỏi xiết chặt lại, gương mặt cũng càng ngày càng đen.

Bản thân hắn cũng không nghĩ rằng cả đoàn đội của mình lại sẽ bại trong khi đột kích một nhóm người đã tiêu hao rất nhiều sau khi chiến đấu một khoảng thời gian dài, mà quân số lại ít hơn mình.

Hai tên thích khách dẫn đội cũng lập tức nhận ra được điều này. Không chần chừ chút nào, bọn hắn lập tức quay về phía đoàn đội hét lớn ra lệnh.

- “Rút quân! Đông Môn, Bắc Môn nhanh rút lui trở về…”

- “Tây Môn và Nam Môn giữ vững đội hình từ từ lui về.”

Hồng Môn Hội cứ mỗi Đường sẽ chia ra làm "Tứ Môn", hiện tại mỗi hai môn do một gã thích khách chỉ huy, bọn họ liên tục kêu gào làm cho đám đội viên đang căng thẳng, không chú ý cũng là không được

Những tên thuộc hạ của bọn họ lập tức như nghe được thánh ân, gương mặt không khỏi kích động tựa như vừa được giải thoát khỏi địa ngục.

Bọn họ lập tức nhận lệnh, từ từ tập trung lại bước đều lui về phía sau. Đồng thời cũng cố gắng chống trả với những người của [The Alliance] trước mặt.

Thế nhưng Ameerah và Louis làm sao lại để cho bọn họ dễ dàng thoát đi như vậy được.

Ngay khi nghe được chỉ huy của bọn họ đang gân cổ gào rống mệnh lệnh rút lui, Ameerah lập tức gọi lấy đội viên của mình toàn lực xông tới đuổi giết.

Riêng Louis cũng không chậm trễ, một mình đơn độc xông vào giữa lòng địch nhắm ngay đến vị trí của một tên thích khách đang đứng hò hét chỉ huy kia mà xông tới.

‘Gào…’

Vừa chạy chồm, miệng sói liên tục gào thét như một con dã thú, hai móng vuốt sắc bén trên tay của hắn liên tục vung vẫy ra xung quanh. Một tên chiến sĩ không biết tự lượng sức mình mà đứng ra, chặn lại đường đi của hắn.

‘Bốp… Soạt’

-559 (Chí mạng)



Ngay lập tức, móng vuốt va chạm lấy phần đầu của tên chiến sĩ, lực lượng mạnh mẽ đánh bay hắn qua một bên, va đập vào người những tên đồng bạn của hắn ở phía bên cạnh.

Tên thích khách kia ngay lập tức chú ý tới động tĩnh của Louis. Trông thấy đối phương đang hướng về phía mình mà đến, gã thích khách này lập tức hoảng hốt vội vàng hô to, ra lệnh cho những tên thuộc hạ xung quanh.

- “Mau! Nhanh! Lập tức chặn lại tên người sói kia nhanh lên!”

Hai chân của hắn cũng nhanh chóng lùi bước về phía sau, lẫn trốn vào đám đông hàng ngũ đang chen lấn của đám thuộc hạ.

Chen lấn, xô đẩy chạy thục mạng một hồi, cảm thấy khoảng cách đã an toàn mà phía sau cũng đã không còn động tĩnh gì, tên thích khách chỉ huy này mới xoay đầu về phía sau nhìn lại thử.

Thế nhưng quan sát một hồi mà thân ảnh của Louis thì không thấy đâu, hắn mới dừng lại bước chân rồi đưa mắt như muốn nhìn kỹ tình hình xung quanh.

Đột nhiên ngay lúc này, một tên đàn em của hắn lại hét to lên. Trong giọng nói tràn ngập sự hoảng sợ.

- “Lão Đại! Cẩn thận phía trên!”

Tên thích khách vừa ngẩng đầu nhìn lên thì kinh ngạc đến đứng tim, vội vàng muốn lách người né tránh. Bất quá mọi chuyện đã chậm.

“Phập… rốp…”

-535 (Chí Mạng)

Một cái miệng rộng, đỏ như máu với đầy rẫy những răng nanh sắc nhọn lập tức cắn ngay vào cổ hắn. Lực xiết chặt của chiếc hàm mạnh đến nỗi tên thích khách có thể nghe được tiếng xương cốt trên cổ mình như đang bị cắn gãy, vỡ ra thành mảnh vụn.

Đây chính là Louis vừa bật người bay tới, muốn vồ lấy tên thích khách này. Cả thân thể lộn ngược trên không, đầu chúi xuống cắn vào cổ đối phương.

Ngay khi bắt được con mồi, Louis theo bản năng dồn trọng tâm cơ thể lên nửa thân người sau, để cho hai chân tiếp đất. Lực lao tới quá mạnh làm cho tên thích khách đang cắn trên cổ lập tức bị hắn nhất bổng, bay ngược lên trên không.

Hai chân vừa tiếp đất, Louis cả thân thể hơi chồm về phía trước, móng vuốt trên chân cũng cắm xuống đất như để có thêm điểm tựa.

‘Ầm…’

Toàn bộ cơ bắp trên cổ lập tức bị kéo căng lên, kéo một nửa vòng cung từ phải sang trái, đập mạnh thân thể tên thích khách kia xuống đất.

‘Gào…’

Louis mở miệng buông bỏ rời khỏi cổ của tên thích khách mà gào thét một tiếng, các ngón trên bàn tay khép lại để móng vuốt kề sát nhau tựa như một lưỡi dao, liên tục đâm vào ngực con mồi, tốc độ nhanh đến nỗi không nhìn thấy rõ được cánh tay hắn mà chỉ thấy những bóng mờ lướt qua lại.

Bốn vuốt đâm vào, âm thanh hệ thống báo hiệu hắn đã ác ý giết người liên vang lên bên tai. Toàn bộ quá trình chém giết con mồi không kéo dài quá 5 giây làm cho những tên thuộc hạ của tên thích khách dù đứng ngay bên cạnh cũng không kịp trở tay.

Ở phía bên ngoài, Đình Tấn đều nhìn thấy toàn bộ một màn săn giết này, đồng thời cũng đã nhận ra được chuyện đối phương sẽ rút lui. Thậm chí là đã sớm dự đoán trước được việc này cách đó không lâu.

Ngay khi trông thấy bọn họ bắt đầu co cụm lại thành một nhóm, Đình Tấn khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười tà, trong đầu cũng không ngừng lại dùng tinh thần truyền lệnh cho đám vong linh kia tự do xông tới truy kích.

Hơn 350 tên nghề nghiệp cận chiến của Hồng Môn Hội chỉ chống chịu không đến 15 phút thì liền bị một nhóm người, nhân số chỉ khoảng 270 người, chém giết đi gần 1/3 quân số, chỉ còn lại chưa đến 170 người và thậm chí là vẫn còn đang giảm xuống nữa.

Điều này quả thật là một cơn ác mộng với bọn họ bởi từ trước tới nay, chuyên làm việc hống hách không sợ ai, coi ai ra gì từ hiện thực lẫn trong game, bọn họ đã quen với suy nghĩ:

- ‘Hội của ta là mạnh nhất. Sẽ không ai dám chống lại nếu không sẽ phải nhận lấy sự trả thù mạnh mẽ và tàn bạo nhất’.

Thế nên lần thất bại này làm bọn họ không khỏi tự hỏi lại bản thân, tự xem xét lại Hồng Môn Hội của họ có quả thật như là những gì trước giờ mình đã từng suy nghĩ hay không.

Tuy nhiên những điều này chỉ là trong suy nghĩ vẫn vơ sau đó của đám người Hồng Môn Hội mà thôi. Hiện tại, với tình hình một bên lùi một bên tiến như thế này thì chẳng mấy chốc bọn họ có thể sẽ bị diệt sạch.

Chính bởi sức công phá của hai nhóm nghề nghiệp võ sĩ và thích khách thì không có gì để bàn cãi, chỉ có một chút điểm yếu là phòng thủ hơi thấp hơn so với những nghề nghiệp cận chiến khác mà thôi.

Tuy nhiên, ở đây đã có những con vong linh trâu bò súc vật kia làm lá chắn, không hề sợ hãi với cái chết thì điểm yếu của hai nghề nghiệp kia đã bị khắc phục đến mức triệt để, quả thật là gần như vô đối khi khi chiến với kẻ địch có thực lực và quân số ngang nhau.

Đình Tấn ở bên ngoài trông thấy tình cảnh này thì trong lòng không khỏi an tâm nhiều hơn.

Vung tay triệu hồi một đám vong linh đã tử vong để bổ sung lại quân số, hắn liền cũng không tiếp tục quan sát cuộc chiến này nữa, mà bắt đầu quay trở lại với con Boss Griffin Lãnh Chúa.

Bởi vì có đám người võ sĩ của Ameerah và thích khách của Louis rời đi, cho nên tốc độ đánh quái vật càng ngày càng xuống chậm.

Có thể nói bây giờ HP của con Griffin đang giảm xuống theo chỉ số hàng đơn vị, thậm chí có lúc không giảm xuống mà ngược lại còn đang tăng lên nữa.

Cả đội chiến sĩ do Terrell chỉ huy từ đầu đến giờ vẫn rất chăm chỉ mà hoạt động. Hầu như không có dấu hiệu nào của kẻ phản bội, dù cho Đình Tấn đã cố gắng suy nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng cũng không thể nhận biết bên trong đội có còn gián điệp nữa hay không.

Chính vì vậy, tầm nhìn của hắn bắt đầu tập trung vào ba đội còn lại do Ameerah, Louis và chính hắn chỉ huy.
Bình Luận (0)
Comment