Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 210

Edit: Lạc Yên

“Tình huống rốt cuộc là thế nào?” Holland mệt mỏi hỏi, một tay dựa vào tường để chống đỡ cơ thể.

Ở bụng Lục Kiêu có một vết thương lớn, anh đã tự mình sơ cứu đơn giản bằng dụng cụ chữa trị và thuốc dự phòng trong cơ giáp, nhưng thời gian kéo dài quá lâu, miệng vết thương đã hoại tử, thiếu dinh dưỡng và phản ứng viêm đẩy cơ thể anh vào tình trạng suy kiệt. Các y bác sĩ trên phi thuyền cứu hộ đã giải phẫu hơn 5 giờ đồng hồ để loại bỏ tất cả mô hoại tử và tiến hành tái tạo mô mới cho anh, trong suốt quá trình đó đã vài lần xuất hiện cảnh báo tình trạng nguy kịch, may mà cuối cùng cũng chuyển nguy thành an. Tâm trạng của Holland khi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật cũng phập phồng lên xuống theo từng tiếng chuông cảnh báo.

Lục Kiêu không thích làm phiền người khác, là một người bạn rất đáng tin cậy, không bao giờ khiến người khác phải lo lắng cho mình. Xem ra không phải là không đáng lo, chính là muốn dồn hết lo lắng mấy chục năm làm bạn của hai người, vào một lần này. Holland bất đắc dĩ lắc đầu nghĩ. Nhưng chỉ cần Lục Kiêu không sao, cùng hắn quay về Đế Tinh, lo lắng nhiều hơn nữa hắn cũng chịu. Trong cuộc chiến này bọn họ đã mất đi quá nhiều đồng đội.

“Cái này, chúng tôi cũng không biết phải giải thích sao, dụng cụ cũng không có sai sót, chỉ là dao động tinh thần lực của Lục Kiêu thượng tướng quá lớn…” bác sĩ giải thích một cách khó khăn. Khi một Alpha bị thương quá nặng, cận kề tử vong, tinh thần lực có khả năng bạo phát, ảnh hưởng đến các thiết bị theo dõi chữa bệnh, thậm chí có khi không đo được huyết áp hoặc nhịp tim khiến thiết bị phát ra cảnh báo.

Lục thượng tướng lại là một Alpha có mức độ tinh thần lực cực cao, tuy cũng đã có thiết bị giám sát tinh thần lực để dựa trên đó phán đoán tình huống của ngài ấy, nhưng vẫn bị nhiễu loạn, tinh thần lực có thể dao động mạnh đến mức này sao, thiết bị của họ đều có mức kháng tinh thần lực cao nhất hiện nay rồi mà? Bác sĩ nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa suy đoán ra, tháo khẩu trang xuống, trên mặt vẫn là biểu cảm bất đắc dĩ.

“Vậy hiện tại trị số tinh thần lực của cậu ấy là bao nhiêu? Đã ổn định lại chưa?” Holland nhíu mày hỏi.

“…Có lẽ là… dụng cụ có trục trặc gì đó, chúng tôi không kiểm tra được trị số chính xác, nhưng chúng tôi đã sử dụng kết hợp cả dụng cụ giám sát sinh thủ công dựa trên dấu hiệu sinh mệnh quan trọng lại không thấy có vấn đề gì.” Bác sĩ lúng túng đáp, cứ cách một khoảng thời gian, quân y phải tự tay đo các chỉ số cơ thể cho Lục thượng tướng để đảm bảo không sai sót.

Holland hít sâu một hơi kìm nén tức giận, sao trước đây hắn lại không biết thiết bị y tế trên phi thuyền cứu hộ của quân đội lại kém như vậy chứ?

“Cậu ấy hiện tại không sao chứ?” Holland nhéo nhéo ấn đường đau nhức của mình, cố gắng thả lỏng thần kinh căng chặt, nhẫn nại hỏi.

“Tạm thời ổn định” Bác sĩ quay đầu, xuyên qua tường kính nhìn về phía Lục Kiêu trong phòng cách ly vô trùng.

“Khi nào cậu ấy có thể tỉnh lại?” Ở thời đại này mà phải phẫu thuật lâu như vậy chứng tỏ tình trạng không tốt chút nào, Holland thật sự lo lắng cho thân thể của Lục Kiêu.

“Cái này… khó mà nói được. Dựa theo thể chất Alpha, lúc này thuốc mê trong cơ thể Lục thượng tướng đã tan hết, nhưng chưa tỉnh có nghĩa là ngài ấy ở trong trạng thái hôn mê. Cơ thể ngài ấy đã phải cố gắng chống chọi trong một khoảng thời gian dài, dẫn đến suy kiệt, cần đủ thời gian nghỉ ngơi mới có thể phục hồi.” Bác sĩ không đưa ra được một câu trả lời chắc chắn, chỉ phán đoán đại khái.

Bác sĩ phán đoán cũng không sai.

Ở tổ trùng, Lục Kiêu cùng Ellen đã tạo lồng phòng hộ cố gắng chống đỡ một thời gian, nhưng vết thương của Ellen quá nặng, Lục Kiêu chỉ có thể cùng hắn vượt qua thời gian cuối cùng rồi mới tự sơ cứu vết thương, sử dụng năng lượng còn sót lại của cơ giáp bật chế độ ngụy trang, thu thập hết viên năng lượng dự trữ của anh và Ellen, cố gắng chống đỡ di chuyển sang bên cạnh tổ trùng.

Khi đó, việc dội bom dọn chiến trường vừa kết thúc, tuy phần lớn Trùng tộc ở tổ trùng bị gi/ết ch/ết nhưng trùng tộc sâu bên trong tổ vẫn còn rất nhiều, viên năng lượng tính luôn phần của Ellen cũng chỉ đủ dùng cho 5 ngày, tình huống không mấy khả quan.

Lục Kiêu không nghĩ ở ngày thứ 11 mình đã được cứu, theo dự tính ban đầu của anh ít nhất cũng phải 15 ngày, đồ ăn không đủ, trên người lại mang thương tích không được chữa trị đàng hoàng, tình trạng cơ thể sẽ càng ngày càng tệ. Thừa dịp bản thân còn sức lực, còn tỉnh táo, Lục Kiêu đưa ra một quyết định.

Anh tắt đi chế độ ngụy trang ẩn thân của cơ giáp, trùng tộc lập tức nhận thấy dấu hiệu sinh mệnh liền tiến tới tra xét, Lục Kiêu tạo ra lĩnh vực khống chế tinh thần lực để chúng cảm thấy bên này là một mảnh đất trống. Sau đó lại chỉ để 1 con trùng không bị khống chế, khi nó đến gần sẽ bị anh dùng đao laze gi/ết ch/ết.

Lục Kiêu hành động không tiện, chỉ có thể dùng tinh thần lực để ngụy trang, chờ trùng tộc đến trước mặt mới đột ngột ra tay kết liễu nó.

Dựa vào phương thức như vậy, anh săn trùng lính làm thức ăn, miễn cưỡng qua ngày. Tuy hương vị của chúng cực kỳ kinh tởm nhưng không có độc tố, cũng thật sự có thể ăn được. Còn vấn đề ký sinh trùng gì đó và này nọ, nếu anh sống qua được con trăng này sẽ suy xét sau.

Mấy ngày sau, miệng vết thương nhiễm trùng, thối rữa nghiêm trọng, thần trí anh dần trở nên mơ hồ nhưng bản năng vẫn duy trì lĩnh vực tinh thần, thậm chí tinh thần lực dồn nén tạo thành một từ trường riêng, dù là trùng tộc hay thiết bị dò xét cũng không phát hiện ra được. Thậm chí khi người khác dùng tinh thần lực tra xét cũng có thể đánh lừa cho qua, khiến cho đội cứu nạn không phát hiện thấy anh.

Nếu không phải Holland tự mình tham gia cứu hộ, tinh thần lực hai người rất quen thuộc nhau khiến tinh thần lực của Lục Kiêu có phần buông lỏng, chỉ sợ đến cả Holland cũng bỏ qua Lục Kiêu.  

Holland không biết những chuyện này, nghe bác sĩ nói xong lại càng lo lắng, chỉ cảm thấy thiết bị chữa bệnh ở đây không đủ hoàn thiện, quyết đoán nói: “Chuẩn bị chuyển cậu ấy về Đế Tinh đi, ông an bài nhân viên y tế theo cùng.”

Lại quay sang phó quan của mình phân phó: “Cậu đi tìm trung tướng Khải Lâm, tổ chức một tiểu đội hộ tống, tôi sẽ tự mình xin quân bộ mở tuyến đường cứu chữa khẩn cấp của quân bộ, để Khải Lâm mang theo đội hộ tống đưa Lục Kiêu về. Một giờ sau xuất phát, nhanh chóng đưa Lục Kiêu về Đế Tinh chữa trị, Eko, Eko đâu rồi?” Holland tìm một vòng không thấy Eko đâu.

“Thượng tướng…” Phó quan đang nghiêm túc nghe Holland phân phó, nghe hỏi lộ vẻ khó xử.

“Tôi biết rồi, cậu tiếp nhận công việc của cậu ấy, khoảng thời gian này cậu vất vả thêm chút.” Nhớ đến chuyện của Ellen, Holland thở dài, Ellen đi rồi, Eko cũng cần một ít thời gian để chấp nhận.

“Rõ, thượng tướng.” Phó quan đáp.

Holland nhận lấy văn kiện quân sự phó quan đưa qua, nhanh chóng lướt mắt thẩm d uyệt, sải bước ra khỏi khu chữa bệnh, bước chân đột ngột dừng lại, hỏi:

“Cậu nói… Lăng Sầm đã biết tin chưa?”

Phó quan sửng sốt, tình hình quân bộ, một minh tinh như Lăng Sầm biết để làm gì, sau mới nhớ ra, Lăng Sầm là bạn đời của Lục thượng tướng, hơi suy xét đáp: “Tin này không yêu cầu bảo mật, Lục lão tướng quân chắc đã thông báo về Lục gia rồi.”

Holland gật đầu, rồi lại lắc đầu. “Lục lão tướng quân bận rộn, chưa chắc đã có thời gian.” Hắn hiểu rõ ông, một người công tư phân mình, phải lo xong hết việc công mới tính đến việc riêng, đợi ông nói chuyện với Lục lão phu nhân không biết đến khi nào. Rồi lại đợi Lục lão phu nhân nói cho Lăng Sầm biết, Lăng Sầm lại phải chịu dày vò chờ đợi không biết thêm mấy giờ nữa.

“Thiết lập giúp tôi đường truyền ngoại tuyến rồi ra ngoài chờ tôi.” Holland đưa văn kiện lại cho phó quan, phân phó. Hắn không muốn để cho bạn đời của bạn mình thấp thỏm chờ đợi thêm nữa, cho dù chỉ thêm vài giờ cũng không muốn.

Vừa rồi là do bệnh tình của Lục Kiêu khá nguy kịch nên hắn mới giấu giếm, hiện tại đã ổn định, hắn muốn báo cho Lăng Sầm.

“Được” Phó quan nhận văn kiện, thao tác thiết lập cuộc gọi bảo mật ra ngoài, sau đó đi ra để lại Holland một mình trong phòng.

“Lăng Sầm…” Chuông báo tầm mười giây thì cuộc gọi được nhận, ý cười trên mặt Holland không thể nào che dấu được.

Lăng Sầm nhìn thấy tim liền đập như nổi trống, cậu nghĩ đến một khả năng nhưng lại không dám tin, theo bản năng đưa tay đè lại tuyến thể sau cổ, mấy giờ trước cậu đã thấy tuyến thể của mình có chút khác lạ, dường như tin tức tố do Lục Kiêu đánh dấu không bị hạ thấp đi nữa…

“Lục Kiêu còn sống.” Holland tươi cười nói.

Giờ khắc này, đối với Lăng Sầm, một câu nói của Holland như tiếng trời vang vọng khiến trăm hoa đua nở, thân thể Lăng Sầm không khống chế được có hơi run rẩy. Cảm giác như một tội phạm bị tuyên án tử hình, đã đưa lên đoạn đầu đài lại được giải oan, tuyên bố vô tội phóng thích.

“Anh nói cái gì?” Giọng nói của Lăng Sầm cũng run run, khẩn trương truy vấn. Cậu thật sợ tất cả chỉ là ảo ảnh do tự bản thân mình tưởng tượng ra.

“Cậu đừng lo lắng, Lục Kiêu vừa phẫu thuật xong, tình huống đã ổn định. Chỉ là trình độ chữa trị ở nơi này không đủ tiên tiến, tôi đã nhờ Khải Lâm chuẩn bị lên đường hộ tống cậu ấy về Đế Tinh. Bọn họ sử dụng phi thuyền cứu hộ của quân bộ, khoảng 48 giờ có thể đến nơi.” Thanh âm Holland nhu hòa, muốn trấn an Lăng Sầm.

Lăng Sầm trên màn hình thực tế ảo đã không còn dáng vẻ mỹ diễm kinh người, không có Lục Kiêu cậu trở nên tiều tụy xác xơ, như một bông hoa đang nở rộ đột ngột bị rút đi sức sống, nhanh chóng héo úa.

Cũng may trời cao đối với bọn họ không quá tàn nhẫn, tuy có gợn sóng nhưng hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ lại không nguy hiểm).

Holland tự nhẩm lại 4 chữ ‘hữu kinh vô hiểm’, khóe môi hơi cong lên, hiện tại nghĩ đến 4 chữ này lại có chút vui vẻ, chút mừng thầm.

“Vâng.” Lăng Sầm gật gật đầu, do dự chớp mắt, lại hỏi: “Holland, có thể cho tôi nhìn anh ấy không?”

“… được.” Holland hơi sửng sốt. Ngoài cửa phòng, phó quan quay lại tìm anh, nâng cánh tay chỉ chỉ đầu cuối, khẩu hình miệng nói có hội nghị. Holland hiểu Liên Minh nhân loại có hội nghị trực tuyến, hơi vẫy tay ý bảo phó quan vào trước, còn hắn quay đầu theo thông đạo trở lại phòng chữa bệnh, đứng bên ngoài tường kính, dùng đầu cuối thu hình bên trong.

“Cậu xem, cậu ấy vẫn khá tốt…” Holland không dám nhắc đến bộ dáng của Lục Kiêu khi hắn vừa tìm thấy anh, chỉ nhỏ giọng an ủi Lăng Sầm.

“Vâng…” Lăng Sầm khàn giọng đáp một tiếng lại nghẹn ngào không nói được thêm gì nữa. Lục Kiêu gầy ốm hơn, trên bụng có quấn một tầng băng gạc, còn lại cả người không nhìn thấy vết thương nghiêm trọng nào khác. Anh phải ở nơi đó suốt 11 ngày đêm, nhưng may mà anh vẫn sống sót, cậu không còn dám mong cầu gì nhiều hơn.

Thật tốt, Lục Kiêu vẫn còn có thể trở về…

“Cảm ơn anh, Holland.” Lăng Sầm biết chiến tranh vẫn chưa kết thúc, Holland vẫn còn rất nhiều việc phải lo, không chiếm dụng thêm thời gian của anh nữa, cười nói: “Tôi sẽ chờ anh ấy về nhà.”

“Không có gì.” Holland nói thêm Lục Kiêu vẫn còn hôn mê một thời gian, lại dặn dò Lăng Sầm nên nghỉ ngơi nhiều hơn, thay vì nói rằng hắn quan tâm Lăng Sầm, không bằng nói hắn đang thay Lục Kiêu quan tâm cậu khi anh chưa tỉnh lại.

Lăng Sầm khẽ gật đầu, trên khóe môi treo lên ý cười nhợt nhạt lại mang theo hy vọng, tựa như một đóa hải đường tháng 5 đang hé nở, mang theo hơi thở tươi mát dịu dàng.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lăng Sầm vẫn ngồi đờ người ra một lúc lâu, trong lòng đang từ từ nhấm nháp ngọt ngào sung sướng của việc mất đi nay lại tìm được. Một tay xoa bụng nhỏ phồng lên, tự nhủ: “Lục Kiêu, anh về sớm một chút đi.”

Lúc lâu sau cậu mới đứng dậy, xuống giường mang dép lê, bắt đầu sắp xếp lại phòng nhỏ của bọn họ, lau qua một lượt các bề mặt, lại sang thư phòng của Lục Kiêu, ngồi vào ghế của anh, tay phải đan vào tay trái đặt lên bàn nơi Lục Kiêu ngồi làm việc, rồi cậu lại nghiêng đầu gối lên tay, mỉm cười chăm chú nhìn 3 hộp đựng hoa hút chân không.

Từ trái sang phải theo thứ tự là hoa thạch thảo, hoa Simon, hoa hồng đỏ, nụ cười trên môi cậu ngọt như mật hoa. Cậu đưa ngón trỏ, chạm nhẹ vào đóa hoa simon, khẽ nói: “Lục Kiêu, coi như anh chịu nghe lời…” Anh không biết em nhớ anh bao nhiêu, lo cho anh bao nhiêu.

Lăng Sầm mím môi, cho dù ở trong thư phòng yên tĩnh, lại chẳng có ai khác, nửa câu sau cậu cũng nghẹn ngào không thốt nên lời.

Lăng Sầm nhìn đóa hoa simon với mỗi cánh hoa no đủ, căng tràn sinh lực, được lưu giữ ở thời khắc đẹp nhất, cậu nhớ lại khoảnh khắc Lục Kiêu chủ động đến thăm cậu, tự tay tặng cậu đóa hoa này. Tình yêu của cậu với Lục Kiêu không có theo thời gian trôi đi mà hao mòn, lại như rượu càng ủ lâu càng nồng. Tuy cả con người lẫn tình cảm Lục Kiêu đều rất vụng về, tuổi còn trẻ mà như một lão cán bộ lâu năm, nhưng được cái lại rất chân thành, khiến người khác an tâm. Không giỏi nói lời ngọt ngào hoa mỹ, nhưng lại dùng từng hành động thực tế, để cậu cảm nhận được tình yêu của anh đến tận đáy lòng.

Ngón tay Lăng Sầm khẽ động như muốn vuốt ve lên từng cánh hoa, trên môi nở nụ cười đẹp như đóa hoa trước mắt.

Trong thư phòng an tĩnh vang lên tiếng ngâm nga khe khẽ, nếu Lục Kiêu ở đây anh sẽ nhận ra đây là bài tình ca Lăng Sầm đã hát bên tai anh ở tiệc tối quân bộ.

Trên đường di chuyển về Đế Tinh, lại có hai lần máy móc theo dõi sức khỏe cho Lục Kiêu cảnh báo tình trạng nguy kịch nhưng Khải Lâm nhìn ra hình như vấn đề không nằm ở sức khỏe của Lục Kiêu mà là máy móc bị trục trặc do ảnh hưởng bởi mức độ tinh thần lực.

Khải Lâm hoài nghi có khả năng lĩnh vực tinh thần của Lục Kiêu bị hao tổn, nhưng trên phi thuyền không có thiết bị chuyên dụng để kiểm tra tinh thần lực, không có cách nào khác, Khải Lâm quyết định phân ra một xúc tua tinh thần lực, muốn tiến vào kiểm tra lĩnh vực tinh thần lực của Lục Kiêu.

Hành động này, trong trường hợp khẩn cấp, quân bộ cho phép thực hiện, Khải Lâm cũng đã học cách thực hiện ở trường quân đội. Tuy rằng tinh thần lực của Lục Kiêu so với cô, A- thì cao hơn nhưng hiện tại anh đang hôn mê sâu, thông thường người ở trạng thái này sẽ không có phản kháng.

Khải Lâm suy xét rõ ràng, xúc tua tinh thần lực mới chậm rãi xâm nhập, kết quả còn chưa chính thức tiến vào lĩnh vực tinh thần của Lục Kiêu đã bị một luồng tinh thần lực cường đại trực tiếp mạnh mẽ cắt nát, sau đó còn nhanh chóng theo đó xâm nhập ngược trở lại lĩnh vực tinh thần của Khải Lâm, hung hăng va chạm.

“Ọe…” Vì bị chấn động lĩnh vực tinh thần, Khải Lâm đầu váng mắt hoa đến mức không thể đứng dậy, cảm thấy cả thế giới xung quanh chao đảo, rung lắc mãnh liệt khiến cho cô suốt ngày hôm đó chỉ có thể ôm thùng không kiềm chế được nôn ra. Đến tận khi phi thuyền hạ cánh mới hơi đỡ một chút, khi bước xuống phi thuyền còn phải vịn tường, lảo đà lảo đảo như người say.

“Làm sao vậy? Lục Kiêu…” Lục lão phu nhân đến tận trạm không gian đón người thấy Khải Lâm như vậy thì trong lòng giật thót, vô số suy đoán lướt qua trong đầu.

Nhân viên y tế của bệnh viện quân bộ Liên bang nhanh chóng lên phi thuyền, trao đổi với quân y, chuẩn bị công tác nhận bệnh.

“Không sao, Lục thượng tướng không có việc gì.” Khải Lâm thấy vẻ mặt hoang mang của nàng vội phất tay giải thích: “Sức khỏe ngài ấy vẫn ổn định, chỉ có tinh thần lực có dao động bất thường. Tôi là bị… say phi thuyền, không liên quan đến Lục thượng tướng.” Chuyện nàng là một quân nhân bị một người hôn mê gây chấn động lĩnh vực tinh thần có hơi mất mặt, không cần thiết nói ra.

Lục lão phu nhân hơi nhướng mày, Trung tướng Liên Bang, bị say phi thuyền? Chuyện như vậy tin được không? Bất quá, con nàng còn đang hôn mê cần chuyển về điều trị gấp nên nàng cũng không có tâm tình quan tâm vấn đề này, chỉ gật đầu, nói lời cảm ơn với Khải Lâm rồi theo đoàn bác sĩ, đưa Lục Kiêu về bệnh viện Đế Tinh.

Ở bệnh viện Lục Kiêu được kiểm tra toàn diện, không phát hiện vấn đề gì nghiêm trọng nhưng anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

“Mẹ ơi, khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại?” Lăng Sầm đứng ngoài cửa, nhìn người đang nằm trên giường nhỏ giọng hỏi.

Tính từ khi Lục Kiêu được tìm thấy đã qua 5 ngày, anh không hề tỉnh lại, dinh dưỡng chỉ có thể được truyền trực tiếp vào tĩnh mạch.

Lục lão phu nhân cũng không biết nguyên do, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Con đừng lo lắng, bác sĩ chẩn bệnh con cũng nghe rồi, tình hình của nó rất ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn.” Chỉ là không ai biết tại sao thời gian nghỉ ngơi lại lâu như vậy. Rõ ràng từ dụng cụ kiểm tra hay hội chẩn của các bác sĩ đều cho rằng với các chỉ tiêu cơ thể hiện tại, Lục Kiêu nên thức tỉnh rồi mới đúng.

“Con muốn vào thăm nó một lúc không?” Lục lão phu nhân hỏi.

Đầu ngón tay Lăng Sầm chạm vào mặt kính, đang chậm rãi phác họa tướng mạo người thương, nghe vậy vui vẻ hỏi: “Có được không? Mẹ?”

“Được, sáng nay bác sĩ nói có thể vào thăm.” Lục lão phu nhân cười với cậu, tầm mắt lại liếc về phía bụng nhỏ của Lăng Sầm. Hiện tại Lục Kiêu đã trở về, một nan đề đã được giải quyết, hiện giờ nếu đưa bé con ra nuôi ngoài t/ử c/ung nhân tạo đã không còn phải lo Lăng Sầm mất đi động lực sống.

Chỉ cần Lục Kiêu ở đây, tình trạng của Lăng Sầm sẽ dần khôi phục.

Lục lão phu nhân âm thầm tính toán trong lòng. Thêm hai ngày nữa đi, chờ tâm trạng Lăng Sầm bình tĩnh hơn chút nữa, nên đưa bé con vào t/ử c/ung nhân tạo, cứ để trong cơ thể của Lăng Sầm, có khả năng gây thương tổn lớn cho cậu.

Tâm tình Lăng Sầm hiện tại rất tốt, có thể đến bên Lục Kiêu, thật tốt.

Thay vào trang phục vô khuẩn, lại bước qua vài thiết bị khử khuẩn, Lăng Sầm đứng đợi bên cửa đến khi đèn chỉ thị cho phép vào phòng sáng lên, vội vã bước vào.

Cậu đã không phải chia lìa với Lục Kiêu nữa rồi. Người cậu ngày nhớ đêm mong giờ đã ở ngay trước mặt cậu, càng gần Lục Kiêu bước chân của Lăng Sầm càng chậm lại. Đối mặt với người yêu tưởng đã mất nay lại tìm được cậu vẫn có chút không dám tin, cứ sợ đây chỉ là một giấc mơ do chính mình tự tạo ra. Sợ khi chạm vào Lục Kiêu, giấc mơ này sẽ đột ngột vỡ nát.

Quãng thời gian gần đây, cảm xúc của cậu đã trải qua dao động quá lớn, từ nhận được tin dữ, từ chối chấp nhận đến bị ép phải tiếp thu hiện thực đau thương, rồi lại nhận được tin Lục Kiêu còn sống. Mỗi ngày mở mắt đều không biết sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Mỗi đếm nhắm mắt đều triền miên trong ác mộng, không phải là quá khứ khốn khổ, Lăng Bình, Manly, thì là Lục Kiêu máu thịt lẫn lộn.

“Anh thật sự đã trở lại.” Lăng Sầm run rẩy đưa tay mang bao tay kháng khuẩn, quyến luyến chạm vào Lục Kiêu đang an tĩnh ngủ say, nhỏ giọng thủ thỉ. “Thật sự trở lại…” Lăng Sầm có hơi nghẹn ngào. Cậu không thể nào tưởng tượng ra được, trong suốt 11 ngày qua, ở trong tình trạng khắc nghiệt đó, làm sao Lục Kiêu có thể chống đỡ qua nổi, nhưng anh lại làm được.

“Chồng ơi, lúc trước anh hứa với em, anh sẽ bình an trở về, giờ anh đã làm được rồi.”

“Lời anh hứa, anh đều đã thực hiện.” Lăng Sầm chậm rãi khom người. Điềm Điềm đã hơn 5 tháng, thêm đồ bảo hộ, hành động này không tiện chút nào nhưng Lăng Sầm vẫn khom người đến độ cao ngang bằng khuôn mặt Lục Kiêu, nhìn thẳng vào mặt anh, đầu ngón tay khẽ lướt qua mặt nghiêng của anh, nhỏ giọng nài nỉ: “Hiện tại, em muốn anh nhanh nhanh tỉnh lại, ở bên em, được không anh?”

Lăng Sầm hơi khép mắt, tinh thần lực chậm rãi triển khai, rơi vào lĩnh vực tinh thần của Lục Kiêu, lại có cảm giác như được anh nhẹ nhàng đón lấy.

Khải Lâm đắn đo tới lui cũng đã nói với bác sĩ và Lục gia chuyện này, để tránh cho bọn họ có ý đồ tiến vào lĩnh vực tinh thần của Lục Kiêu, lại bị phản ứng vô thức của anh khiến cho bị thương. Nhưng Lăng Sầm chắc chắn, Lục Kiêu sẽ không thương tổn mình.

Tiểu kịch trường:

Lục lão đại: Về nhà rồi, được về nhà với vợ con rồi, vui tóa…

Chương 210: Về nhà

Edit: Lạc Yên

“Tình huống rốt cuộc là thế nào?” Holland mệt mỏi hỏi, một tay dựa vào tường để chống đỡ cơ thể.

Ở bụng Lục Kiêu có một vết thương lớn, anh đã tự mình sơ cứu đơn giản bằng dụng cụ chữa trị và thuốc dự phòng trong cơ giáp, nhưng thời gian kéo dài quá lâu, miệng vết thương đã hoại tử, thiếu dinh dưỡng và phản ứng viêm đẩy cơ thể anh vào tình trạng suy kiệt. Các y bác sĩ trên phi thuyền cứu hộ đã giải phẫu hơn 5 giờ đồng hồ để loại bỏ tất cả mô hoại tử và tiến hành tái tạo mô mới cho anh, trong suốt quá trình đó đã vài lần xuất hiện cảnh báo tình trạng nguy kịch, may mà cuối cùng cũng chuyển nguy thành an. Tâm trạng của Holland khi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật cũng phập phồng lên xuống theo từng tiếng chuông cảnh báo.

Lục Kiêu không thích làm phiền người khác, là một người bạn rất đáng tin cậy, không bao giờ khiến người khác phải lo lắng cho mình. Xem ra không phải là không đáng lo, chính là muốn dồn hết lo lắng mấy chục năm làm bạn của hai người, vào một lần này. Holland bất đắc dĩ lắc đầu nghĩ. Nhưng chỉ cần Lục Kiêu không sao, cùng hắn quay về Đế Tinh, lo lắng nhiều hơn nữa hắn cũng chịu. Trong cuộc chiến này bọn họ đã mất đi quá nhiều đồng đội.

“Cái này, chúng tôi cũng không biết phải giải thích sao, dụng cụ cũng không có sai sót, chỉ là dao động tinh thần lực của Lục Kiêu thượng tướng quá lớn…” bác sĩ giải thích một cách khó khăn. Khi một Alpha bị thương quá nặng, cận kề tử vong, tinh thần lực có khả năng bạo phát, ảnh hưởng đến các thiết bị theo dõi chữa bệnh, thậm chí có khi không đo được huyết áp hoặc nhịp tim khiến thiết bị phát ra cảnh báo.

Lục thượng tướng lại là một Alpha có mức độ tinh thần lực cực cao, tuy cũng đã có thiết bị giám sát tinh thần lực để dựa trên đó phán đoán tình huống của ngài ấy, nhưng vẫn bị nhiễu loạn, tinh thần lực có thể dao động mạnh đến mức này sao, thiết bị của họ đều có mức kháng tinh thần lực cao nhất hiện nay rồi mà? Bác sĩ nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa suy đoán ra, tháo khẩu trang xuống, trên mặt vẫn là biểu cảm bất đắc dĩ.

“Vậy hiện tại trị số tinh thần lực của cậu ấy là bao nhiêu? Đã ổn định lại chưa?” Holland nhíu mày hỏi.

“…Có lẽ là… dụng cụ có trục trặc gì đó, chúng tôi không kiểm tra được trị số chính xác, nhưng chúng tôi đã sử dụng kết hợp cả dụng cụ giám sát sinh thủ công dựa trên dấu hiệu sinh mệnh quan trọng lại không thấy có vấn đề gì.” Bác sĩ lúng túng đáp, cứ cách một khoảng thời gian, quân y phải tự tay đo các chỉ số cơ thể cho Lục thượng tướng để đảm bảo không sai sót.

Holland hít sâu một hơi kìm nén tức giận, sao trước đây hắn lại không biết thiết bị y tế trên phi thuyền cứu hộ của quân đội lại kém như vậy chứ?

“Cậu ấy hiện tại không sao chứ?” Holland nhéo nhéo ấn đường đau nhức của mình, cố gắng thả lỏng thần kinh căng chặt, nhẫn nại hỏi.

“Tạm thời ổn định” Bác sĩ quay đầu, xuyên qua tường kính nhìn về phía Lục Kiêu trong phòng cách ly vô trùng.

“Khi nào cậu ấy có thể tỉnh lại?” Ở thời đại này mà phải phẫu thuật lâu như vậy chứng tỏ tình trạng không tốt chút nào, Holland thật sự lo lắng cho thân thể của Lục Kiêu.

“Cái này… khó mà nói được. Dựa theo thể chất Alpha, lúc này thuốc mê trong cơ thể Lục thượng tướng đã tan hết, nhưng chưa tỉnh có nghĩa là ngài ấy ở trong trạng thái hôn mê. Cơ thể ngài ấy đã phải cố gắng chống chọi trong một khoảng thời gian dài, dẫn đến suy kiệt, cần đủ thời gian nghỉ ngơi mới có thể phục hồi.” Bác sĩ không đưa ra được một câu trả lời chắc chắn, chỉ phán đoán đại khái.

Bác sĩ phán đoán cũng không sai.

Ở tổ trùng, Lục Kiêu cùng Ellen đã tạo lồng phòng hộ cố gắng chống đỡ một thời gian, nhưng vết thương của Ellen quá nặng, Lục Kiêu chỉ có thể cùng hắn vượt qua thời gian cuối cùng rồi mới tự sơ cứu vết thương, sử dụng năng lượng còn sót lại của cơ giáp bật chế độ ngụy trang, thu thập hết viên năng lượng dự trữ của anh và Ellen, cố gắng chống đỡ di chuyển sang bên cạnh tổ trùng.

Khi đó, việc dội bom dọn chiến trường vừa kết thúc, tuy phần lớn Trùng tộc ở tổ trùng bị gi/ết ch/ết nhưng trùng tộc sâu bên trong tổ vẫn còn rất nhiều, viên năng lượng tính luôn phần của Ellen cũng chỉ đủ dùng cho 5 ngày, tình huống không mấy khả quan.

Lục Kiêu không nghĩ ở ngày thứ 11 mình đã được cứu, theo dự tính ban đầu của anh ít nhất cũng phải 15 ngày, đồ ăn không đủ, trên người lại mang thương tích không được chữa trị đàng hoàng, tình trạng cơ thể sẽ càng ngày càng tệ. Thừa dịp bản thân còn sức lực, còn tỉnh táo, Lục Kiêu đưa ra một quyết định.

Anh tắt đi chế độ ngụy trang ẩn thân của cơ giáp, trùng tộc lập tức nhận thấy dấu hiệu sinh mệnh liền tiến tới tra xét, Lục Kiêu tạo ra lĩnh vực khống chế tinh thần lực để chúng cảm thấy bên này là một mảnh đất trống. Sau đó lại chỉ để 1 con trùng không bị khống chế, khi nó đến gần sẽ bị anh dùng đao laze gi/ết ch/ết.

Lục Kiêu hành động không tiện, chỉ có thể dùng tinh thần lực để ngụy trang, chờ trùng tộc đến trước mặt mới đột ngột ra tay kết liễu nó.

Dựa vào phương thức như vậy, anh săn trùng lính làm thức ăn, miễn cưỡng qua ngày. Tuy hương vị của chúng cực kỳ kinh tởm nhưng không có độc tố, cũng thật sự có thể ăn được. Còn vấn đề ký sinh trùng gì đó và này nọ, nếu anh sống qua được con trăng này sẽ suy xét sau.

Mấy ngày sau, miệng vết thương nhiễm trùng, thối rữa nghiêm trọng, thần trí anh dần trở nên mơ hồ nhưng bản năng vẫn duy trì lĩnh vực tinh thần, thậm chí tinh thần lực dồn nén tạo thành một từ trường riêng, dù là trùng tộc hay thiết bị dò xét cũng không phát hiện ra được. Thậm chí khi người khác dùng tinh thần lực tra xét cũng có thể đánh lừa cho qua, khiến cho đội cứu nạn không phát hiện thấy anh.

Nếu không phải Holland tự mình tham gia cứu hộ, tinh thần lực hai người rất quen thuộc nhau khiến tinh thần lực của Lục Kiêu có phần buông lỏng, chỉ sợ đến cả Holland cũng bỏ qua Lục Kiêu.  

Holland không biết những chuyện này, nghe bác sĩ nói xong lại càng lo lắng, chỉ cảm thấy thiết bị chữa bệnh ở đây không đủ hoàn thiện, quyết đoán nói: “Chuẩn bị chuyển cậu ấy về Đế Tinh đi, ông an bài nhân viên y tế theo cùng.”

Lại quay sang phó quan của mình phân phó: “Cậu đi tìm trung tướng Khải Lâm, tổ chức một tiểu đội hộ tống, tôi sẽ tự mình xin quân bộ mở tuyến đường cứu chữa khẩn cấp của quân bộ, để Khải Lâm mang theo đội hộ tống đưa Lục Kiêu về. Một giờ sau xuất phát, nhanh chóng đưa Lục Kiêu về Đế Tinh chữa trị, Eko, Eko đâu rồi?” Holland tìm một vòng không thấy Eko đâu.

“Thượng tướng…” Phó quan đang nghiêm túc nghe Holland phân phó, nghe hỏi lộ vẻ khó xử.

“Tôi biết rồi, cậu tiếp nhận công việc của cậu ấy, khoảng thời gian này cậu vất vả thêm chút.” Nhớ đến chuyện của Ellen, Holland thở dài, Ellen đi rồi, Eko cũng cần một ít thời gian để chấp nhận.

“Rõ, thượng tướng.” Phó quan đáp.

Holland nhận lấy văn kiện quân sự phó quan đưa qua, nhanh chóng lướt mắt thẩm duyệt, sải bước ra khỏi khu chữa bệnh, bước chân đột ngột dừng lại, hỏi:

“Cậu nói… Lăng Sầm đã biết tin chưa?”

Phó quan sửng sốt, tình hình quân bộ, một minh tinh như Lăng Sầm biết để làm gì, sau mới nhớ ra, Lăng Sầm là bạn đời của Lục thượng tướng, hơi suy xét đáp: “Tin này không yêu cầu bảo mật, Lục lão tướng quân chắc đã thông báo về Lục gia rồi.”

Holland gật đầu, rồi lại lắc đầu. “Lục lão tướng quân bận rộn, chưa chắc đã có thời gian.” Hắn hiểu rõ ông, một người công tư phân mình, phải lo xong hết việc công mới tính đến việc riêng, đợi ông nói chuyện với Lục lão phu nhân không biết đến khi nào. Rồi lại đợi Lục lão phu nhân nói cho Lăng Sầm biết, Lăng Sầm lại phải chịu dày vò chờ đợi không biết thêm mấy giờ nữa.

“Thiết lập giúp tôi đường truyền ngoại tuyến rồi ra ngoài chờ tôi.” Holland đưa văn kiện lại cho phó quan, phân phó. Hắn không muốn để cho bạn đời của bạn mình thấp thỏm chờ đợi thêm nữa, cho dù chỉ thêm vài giờ cũng không muốn.

Vừa rồi là do bệnh tình của Lục Kiêu khá nguy kịch nên hắn mới giấu giếm, hiện tại đã ổn định, hắn muốn báo cho Lăng Sầm.

“Được” Phó quan nhận văn kiện, thao tác thiết lập cuộc gọi bảo mật ra ngoài, sau đó đi ra để lại Holland một mình trong phòng.

“Lăng Sầm…” Chuông báo tầm mười giây thì cuộc gọi được nhận, ý cười trên mặt Holland không thể nào che dấu được.

Lăng Sầm nhìn thấy tim liền đập như nổi trống, cậu nghĩ đến một khả năng nhưng lại không dám tin, theo bản năng đưa tay đè lại tuyến thể sau cổ, mấy giờ trước cậu đã thấy tuyến thể của mình có chút khác lạ, dường như tin tức tố do Lục Kiêu đánh dấu không bị hạ thấp đi nữa…

“Lục Kiêu còn sống.” Holland tươi cười nói.

Giờ khắc này, đối với Lăng Sầm, một câu nói của Holland như tiếng trời vang vọng khiến trăm hoa đua nở, thân thể Lăng Sầm không khống chế được có hơi run rẩy. Cảm giác như một tội phạm bị tuyên án tử hình, đã đưa lên đoạn đầu đài lại được giải oan, tuyên bố vô tội phóng thích.

“Anh nói cái gì?” Giọng nói của Lăng Sầm cũng run run, khẩn trương truy vấn. Cậu thật sợ tất cả chỉ là ảo ảnh do tự bản thân mình tưởng tượng ra.

“Cậu đừng lo lắng, Lục Kiêu vừa phẫu thuật xong, tình huống đã ổn định. Chỉ là trình độ chữa trị ở nơi này không đủ tiên tiến, tôi đã nhờ Khải Lâm chuẩn bị lên đường hộ tống cậu ấy về Đế Tinh. Bọn họ sử dụng phi thuyền cứu hộ của quân bộ, khoảng 48 giờ có thể đến nơi.” Thanh âm Holland nhu hòa, muốn trấn an Lăng Sầm.

Lăng Sầm trên màn hình thực tế ảo đã không còn dáng vẻ mỹ diễm kinh người, không có Lục Kiêu cậu trở nên tiều tụy xác xơ, như một bông hoa đang nở rộ đột ngột bị rút đi sức sống, nhanh chóng héo úa.

Cũng may trời cao đối với bọn họ không quá tàn nhẫn, tuy có gợn sóng nhưng hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ lại không nguy hiểm).

Holland tự nhẩm lại 4 chữ ‘hữu kinh vô hiểm’, khóe môi hơi cong lên, hiện tại nghĩ đến 4 chữ này lại có chút vui vẻ, chút mừng thầm.

“Vâng.” Lăng Sầm gật gật đầu, do dự chớp mắt, lại hỏi: “Holland, có thể cho tôi nhìn anh ấy không?”

“… được.” Holland hơi sửng sốt. Ngoài cửa phòng, phó quan quay lại tìm anh, nâng cánh tay chỉ chỉ đầu cuối, khẩu hình miệng nói có hội nghị. Holland hiểu Liên Minh nhân loại có hội nghị trực tuyến, hơi vẫy tay ý bảo phó quan vào trước, còn hắn quay đầu theo thông đạo trở lại phòng chữa bệnh, đứng bên ngoài tường kính, dùng đầu cuối thu hình bên trong.

“Cậu xem, cậu ấy vẫn khá tốt…” Holland không dám nhắc đến bộ dáng của Lục Kiêu khi hắn vừa tìm thấy anh, chỉ nhỏ giọng an ủi Lăng Sầm.

“Vâng…” Lăng Sầm khàn giọng đáp một tiếng lại nghẹn ngào không nói được thêm gì nữa. Lục Kiêu gầy ốm hơn, trên bụng có quấn một tầng băng gạc, còn lại cả người không nhìn thấy vết thương nghiêm trọng nào khác. Anh phải ở nơi đó suốt 11 ngày đêm, nhưng may mà anh vẫn sống sót, cậu không còn dám mong cầu gì nhiều hơn.

Thật tốt, Lục Kiêu vẫn còn có thể trở về…

“Cảm ơn anh, Holland.” Lăng Sầm biết chiến tranh vẫn chưa kết thúc, Holland vẫn còn rất nhiều việc phải lo, không chiếm dụng thêm thời gian của anh nữa, cười nói: “Tôi sẽ chờ anh ấy về nhà.”

“Không có gì.” Holland nói thêm Lục Kiêu vẫn còn hôn mê một thời gian, lại dặn dò Lăng Sầm nên nghỉ ngơi nhiều hơn, thay vì nói rằng hắn quan tâm Lăng Sầm, không bằng nói hắn đang thay Lục Kiêu quan tâm cậu khi anh chưa tỉnh lại.

Lăng Sầm khẽ gật đầu, trên khóe môi treo lên ý cười nhợt nhạt lại mang theo hy vọng, tựa như một đóa hải đường tháng 5 đang hé nở, mang theo hơi thở tươi mát dịu dàng.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lăng Sầm vẫn ngồi đờ người ra một lúc lâu, trong lòng đang từ từ nhấm nháp ngọt ngào sung sướng của việc mất đi nay lại tìm được. Một tay xoa bụng nhỏ phồng lên, tự nhủ: “Lục Kiêu, anh về sớm một chút đi.”

Lúc lâu sau cậu mới đứng dậy, xuống giường mang dép lê, bắt đầu sắp xếp lại phòng nhỏ của bọn họ, lau qua một lượt các bề mặt, lại sang thư phòng của Lục Kiêu, ngồi vào ghế của anh, tay phải đan vào tay trái đặt lên bàn nơi Lục Kiêu ngồi làm việc, rồi cậu lại nghiêng đầu gối lên tay, mỉm cười chăm chú nhìn 3 hộp đựng hoa hút chân không.

Từ trái sang phải theo thứ tự là hoa thạch thảo, hoa Simon, hoa hồng đỏ, nụ cười trên môi cậu ngọt như mật hoa. Cậu đưa ngón trỏ, chạm nhẹ vào đóa hoa simon, khẽ nói: “Lục Kiêu, coi như anh chịu nghe lời…” Anh không biết em nhớ anh bao nhiêu, lo cho anh bao nhiêu.

Lăng Sầm mím môi, cho dù ở trong thư phòng yên tĩnh, lại chẳng có ai khác, nửa câu sau cậu cũng nghẹn ngào không thốt nên lời.

Lăng Sầm nhìn đóa hoa simon với mỗi cánh hoa no đủ, căng tràn sinh lực, được lưu giữ ở thời khắc đẹp nhất, cậu nhớ lại khoảnh khắc Lục Kiêu chủ động đến thăm cậu, tự tay tặng cậu đóa hoa này. Tình yêu của cậu với Lục Kiêu không có theo thời gian trôi đi mà hao mòn, lại như rượu càng ủ lâu càng nồng. Tuy cả con người lẫn tình cảm Lục Kiêu đều rất vụng về, tuổi còn trẻ mà như một lão cán bộ lâu năm, nhưng được cái lại rất chân thành, khiến người khác an tâm. Không giỏi nói lời ngọt ngào hoa mỹ, nhưng lại dùng từng hành động thực tế, để cậu cảm nhận được tình yêu của anh đến tận đáy lòng.

Ngón tay Lăng Sầm khẽ động như muốn vuốt ve lên từng cánh hoa, trên môi nở nụ cười đẹp như đóa hoa trước mắt.

Trong thư phòng an tĩnh vang lên tiếng ngâm nga khe khẽ, nếu Lục Kiêu ở đây anh sẽ nhận ra đây là bài tình ca Lăng Sầm đã hát bên tai anh ở tiệc tối quân bộ.

Trên đường di chuyển về Đế Tinh, lại có hai lần máy móc theo dõi sức khỏe cho Lục Kiêu cảnh báo tình trạng nguy kịch nhưng Khải Lâm nhìn ra hình như vấn đề không nằm ở sức khỏe của Lục Kiêu mà là máy móc bị trục trặc do ảnh hưởng bởi mức độ tinh thần lực.

Khải Lâm hoài nghi có khả năng lĩnh vực tinh thần của Lục Kiêu bị hao tổn, nhưng trên phi thuyền không có thiết bị chuyên dụng để kiểm tra tinh thần lực, không có cách nào khác, Khải Lâm quyết định phân ra một xúc tua tinh thần lực, muốn tiến vào kiểm tra lĩnh vực tinh thần lực của Lục Kiêu.

Hành động này, trong trường hợp khẩn cấp, quân bộ cho phép thực hiện, Khải Lâm cũng đã học cách thực hiện ở trường quân đội. Tuy rằng tinh thần lực của Lục Kiêu so với cô, A- thì cao hơn nhưng hiện tại anh đang hôn mê sâu, thông thường người ở trạng thái này sẽ không có phản kháng.

Khải Lâm suy xét rõ ràng, xúc tua tinh thần lực mới chậm rãi xâm nhập, kết quả còn chưa chính thức tiến vào lĩnh vực tinh thần của Lục Kiêu đã bị một luồng tinh thần lực cường đại trực tiếp mạnh mẽ cắt nát, sau đó còn nhanh chóng theo đó xâm nhập ngược trở lại lĩnh vực tinh thần của Khải Lâm, hung hăng va chạm.

“Ọe…” Vì bị chấn động lĩnh vực tinh thần, Khải Lâm đầu váng mắt hoa đến mức không thể đứng dậy, cảm thấy cả thế giới xung quanh chao đảo, rung lắc mãnh liệt khiến cho cô suốt ngày hôm đó chỉ có thể ôm thùng không kiềm chế được nôn ra. Đến tận khi phi thuyền hạ cánh mới hơi đỡ một chút, khi bước xuống phi thuyền còn phải vịn tường, lảo đà lảo đảo như người say.

“Làm sao vậy? Lục Kiêu…” Lục lão phu nhân đến tận trạm không gian đón người thấy Khải Lâm như vậy thì trong lòng giật thót, vô số suy đoán lướt qua trong đầu.

Nhân viên y tế của bệnh viện quân bộ Liên bang nhanh chóng lên phi thuyền, trao đổi với quân y, chuẩn bị công tác nhận bệnh.

“Không sao, Lục thượng tướng không có việc gì.” Khải Lâm thấy vẻ mặt hoang mang của nàng vội phất tay giải thích: “Sức khỏe ngài ấy vẫn ổn định, chỉ có tinh thần lực có dao động bất thường. Tôi là bị… say phi thuyền, không liên quan đến Lục thượng tướng.” Chuyện nàng là một quân nhân bị một người hôn mê gây chấn động lĩnh vực tinh thần có hơi mất mặt, không cần thiết nói ra.

Lục lão phu nhân hơi nhướng mày, Trung tướng Liên Bang, bị say phi thuyền? Chuyện như vậy tin được không? Bất quá, con nàng còn đang hôn mê cần chuyển về điều trị gấp nên nàng cũng không có tâm tình quan tâm vấn đề này, chỉ gật đầu, nói lời cảm ơn với Khải Lâm rồi theo đoàn bác sĩ, đưa Lục Kiêu về bệnh viện Đế Tinh.

Ở bệnh viện Lục Kiêu được kiểm tra toàn diện, không phát hiện vấn đề gì nghiêm trọng nhưng anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

“Mẹ ơi, khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại?” Lăng Sầm đứng ngoài cửa, nhìn người đang nằm trên giường nhỏ giọng hỏi.

Tính từ khi Lục Kiêu được tìm thấy đã qua 5 ngày, anh không hề tỉnh lại, dinh dưỡng chỉ có thể được truyền trực tiếp vào tĩnh mạch.

Lục lão phu nhân cũng không biết nguyên do, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Con đừng lo lắng, bác sĩ chẩn bệnh con cũng nghe rồi, tình hình của nó rất ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn.” Chỉ là không ai biết tại sao thời gian nghỉ ngơi lại lâu như vậy. Rõ ràng từ dụng cụ kiểm tra hay hội chẩn của các bác sĩ đều cho rằng với các chỉ tiêu cơ thể hiện tại, Lục Kiêu nên thức tỉnh rồi mới đúng.

“Con muốn vào thăm nó một lúc không?” Lục lão phu nhân hỏi.

Đầu ngón tay Lăng Sầm chạm vào mặt kính, đang chậm rãi phác họa tướng mạo người thương, nghe vậy vui vẻ hỏi: “Có được không? Mẹ?”

“Được, sáng nay bác sĩ nói có thể vào thăm.” Lục lão phu nhân cười với cậu, tầm mắt lại liếc về phía bụng nhỏ của Lăng Sầm. Hiện tại Lục Kiêu đã trở về, một nan đề đã được giải quyết, hiện giờ nếu đưa bé con ra nuôi ngoài tử cung nhân tạo đã không còn phải lo Lăng Sầm mất đi động lực sống.

Chỉ cần Lục Kiêu ở đây, tình trạng của Lăng Sầm sẽ dần khôi phục.

Lục lão phu nhân âm thầm tính toán trong lòng. Thêm hai ngày nữa đi, chờ tâm trạng Lăng Sầm bình tĩnh hơn chút nữa, nên đưa bé con vào tử cung nhân tạo, cứ để trong cơ thể của Lăng Sầm, có khả năng gây thương tổn lớn cho cậu.

Tâm tình Lăng Sầm hiện tại rất tốt, có thể đến bên Lục Kiêu, thật tốt.

Thay vào trang phục vô khuẩn, lại bước qua vài thiết bị khử khuẩn, Lăng Sầm đứng đợi bên cửa đến khi đèn chỉ thị cho phép vào phòng sáng lên, vội vã bước vào.

Cậu đã không phải chia lìa với Lục Kiêu nữa rồi. Người cậu ngày nhớ đêm mong giờ đã ở ngay trước mặt cậu, càng gần Lục Kiêu bước chân của Lăng Sầm càng chậm lại. Đối mặt với người yêu tưởng đã mất nay lại tìm được cậu vẫn có chút không dám tin, cứ sợ đây chỉ là một giấc mơ do chính mình tự tạo ra. Sợ khi chạm vào Lục Kiêu, giấc mơ này sẽ đột ngột vỡ nát.

Quãng thời gian gần đây, cảm xúc của cậu đã trải qua dao động quá lớn, từ nhận được tin dữ, từ chối chấp nhận đến bị ép phải tiếp thu hiện thực đau thương, rồi lại nhận được tin Lục Kiêu còn sống. Mỗi ngày mở mắt đều không biết sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Mỗi đếm nhắm mắt đều triền miên trong ác mộng, không phải là quá khứ khốn khổ, Lăng Bình, Manly, thì là Lục Kiêu máu thịt lẫn lộn.

“Anh thật sự đã trở lại.” Lăng Sầm run rẩy đưa tay mang bao tay kháng khuẩn, quyến luyến chạm vào Lục Kiêu đang an tĩnh ngủ say, nhỏ giọng thủ thỉ. “Thật sự trở lại…” Lăng Sầm có hơi nghẹn ngào. Cậu không thể nào tưởng tượng ra được, trong suốt 11 ngày qua, ở trong tình trạng khắc nghiệt đó, làm sao Lục Kiêu có thể chống đỡ qua nổi, nhưng anh lại làm được.

“Chồng ơi, lúc trước anh hứa với em, anh sẽ bình an trở về, giờ anh đã làm được rồi.”

“Lời anh hứa, anh đều đã thực hiện.” Lăng Sầm chậm rãi khom người. Điềm Điềm đã hơn 5 tháng, thêm đồ bảo hộ, hành động này không tiện chút nào nhưng Lăng Sầm vẫn khom người đến độ cao ngang bằng khuôn mặt Lục Kiêu, nhìn thẳng vào mặt anh, đầu ngón tay khẽ lướt qua mặt nghiêng của anh, nhỏ giọng nài nỉ: “Hiện tại, em muốn anh nhanh nhanh tỉnh lại, ở bên em, được không anh?”

Lăng Sầm hơi khép mắt, tinh thần lực chậm rãi triển khai, rơi vào lĩnh vực tinh thần của Lục Kiêu, lại có cảm giác như được anh nhẹ nhàng đón lấy.

Khải Lâm đắn đo tới lui cũng đã nói với bác sĩ và Lục gia chuyện này, để tránh cho bọn họ có ý đồ tiến vào lĩnh vực tinh thần của Lục Kiêu, lại bị phản ứng vô thức của anh khiến cho bị thương. Nhưng Lăng Sầm chắc chắn, Lục Kiêu sẽ không thương tổn mình.

Tiểu kịch trường:

Lục lão đại: Về nhà rồi, được về nhà với vợ con rồi, vui tóa…
Bình Luận (0)
Comment