Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 6

Thẩm Lăng Vân giả vờ không biết có người theo dõi, vẻ mặt nhàn nhã tiếp tục đi… hơn nữa, lại còn đi về chỗ vắng vẻ, không bao lâu y đã quẹo bảy tám ngã, quẹo vào trong con hẻm nhỏ không người ra vào, động tác của người sau lưng rõ ràng cũng vì thế là to gan lên không ít, đuổi theo càng chặt, thậm chí có thể nghe thấy tiếng vang lạt xạt rõ ràng.

Quay lưng về những người đó, khóe miệng mỹ nhân cong lên một độ cong rất tự nhiên.

“Công tử xin dừng bước…”

Bất cứ ai nghe thấy năm chữ này, đều sẽ không tự giác dừng lại một chút, cho nên Thẩm Lăng Vân cũng rất phối hợp hơi ngừng lại, nhưng mà__ “Ưm…”

Cùng một đợt hương khí hoa đào nhàn nhạt, Thẩm Lăng Vân chỉ cảm thấy mắt hoa đi, mí mắt nhanh chóng nặng tựa ngàn cân, thân thể cũng theo đó mềm xuống__ khói mê!

Tuy đã từ miệng Lạc Dực và Minh Liệt nghe ngóng được Thẩm Lăng Vân không chỉ dụng kiếm như thần, hơn nữa y thuật cao siêu… loại trò nhảm cỡ này, nếu y muốn phối chế giải dược trước cũng rất dễ, chẳng qua diễn kịch phải diễn bảy phần thật, Thẩm Lăng Vân thật sự không có uống thuốc giải trước đó…

Ngất đi là thật!

Như vậy thì bất luận gặp đối thủ nào cũng có thể qua mặt được!

Đợi khi tỉnh lại, chắc đã vào hang hổ rồi, tìm tới sào quyệt của phạm nhân… đến lúc đó một lưới bắt gọn cũng không muộn!

Thẩm Lăng Vân vốn là dự định như vậy.

Nhưng mà, y làm sao cũng không thẻ ngờ, khi mình mở mắt ra, lại đối diện với tình trạng ô long trước mắt__ “Tỉnh rồi? Thật không nhìn ra, thân thể nhỏ thế này, tỉnh lại thì rất nhanh đó…”

Đau đầu mở hai mắt, cùng với một giọng nói không lạnh không nóng, một thân hình hơi mập xuất hiện trong ánh mắt mơ hồ rồi dần rõ ràng của y.

“Đây là đâu…”

Thẩm Lăng Vân giả vờ kinh sợ, nhưng đặt câu hỏi thì rất trực tiếp.

“Thanh Phong lâu, ta là ông chủ Lữ Thanh Phong ở đây, sau này ngươi sẽ ở đây hầu hạ khách nhân, sống cuộc sống tốt đẹp, cứ ngoan ngoãn mở chân đón khách cho ta, nếu muốn chạy thì cứ chuẩn bị chờ ta lột da ngươi!”

___ Đối phương trả lời như thế, không phải không chút phòng bị, mà là không cần phòng bị, đã vào cánh cửa này, thì mỹ nhân này đừng mơ tưởng rời khỏi, phần dạo đầu này rõ ràng là phần dạo đầu quen thuộc thanh lâu bức lương vi xướng trong phim.

Thanh, Thanh Phong… Thanh Phong Lâu!? Đó không phải là tiểu quan quán lớn nhất trong Đào Nguyên trấn theo tư liệu tam vương gia cho sao?

Thẩm Lăng Vân mở to mắt, khó thể tin nổi đánh giá xung quanh… y đang bị cột trên chiếc giường đôi, màn gấm xung quanh tuy nói tao nhã nhưng lại có vị phong trần nặng nề… lại thêm ông chủ hung thần ác sát trước mặt, còn có mấy tên sai tay cầm roi da sau lưng… hơn nữa cách âm chả tốt gì, nghe rõ được tiếng rên rỉ truyền tới từ phòng kế bên…

Đùa hử, Thẩm Lăng Vân y giống dạng người sẽ thư phục dưới thân nam nhân sao?

Lửa giận lan tràn trong lòng, đồng thời Thẩm Lăng Vân đã âm thầm đề khí__

Dây thừng cỡ này, chỉ cần phát chút nội lực là có thể giật đứt, thật coi y là kẻ trói gà không chặt hả? Đừng nói là lông tóc vô thương rời khỏi chỗ quỷ này, cho dù là diệt sạch cái Thanh Phong Lâu này cũng hết sức dư dả!

… Nhưng có cần làm vậy không thì y lại chưa xác định được__

Nơi này nhìn thế nào cũng không giống sào quyệt của kẻ bắt cóc, đa số người mất tích là ấu đồng, không thể nào bán tới đây để tiếp khách, nhưng nếu ở đây cũng là một bộ phận của sào huyệt thì sao? Dù sao Đào Nguyên trấn này nghe nói dân phong cũng coi như chất phác, mánh khóe này là do cùng một bọn làm thì tỷ lệ rất cao! Tại hiện đại, mấy kẻ buôn người không phải cũng thường xuyên vừa dụ bán phụ nữ lại dụ bán trẻ con sao? Nếu thật sự là cơ hội tốt để tìm hiểu nguồn gốc… vậy nếu y chạy mất, chẳng phải uổng một phen công sức sao?

Càng huống hồ… cửu vương gia Phụng Thiên Lam không phải cũng là nam tử thành niên sao? Nghe nói còn là mỹ thiếu niên động nhân kìa…

Nghĩ tới đây, Thẩm Lăng Vân nuốt giận xuống, quay mặt đi, ủy khuất thấp giọng nói__ “Ta không chạy, dù sao ta cũng không có nhà để về… kim chủ đuổi ta đi rồi… ta cũng không có chỗ nào…”

Tác giả: Tiểu Vân Vân, ngươi ngứa da sao? Nếu bị Phi Dương bắt được, cẩn thận gia quy hầu hạ đó ~
Bình Luận (0)
Comment