Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả

Chương 38

Editor: trucxinh0505

Thần sắc Tần Mục Ẩn khẽ nhúc nhích, mắt đen nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia mất tự nhiên, hơi túng lướt qua, lúc này trên cây hải đường, một giọt nước mưa nhỏ trên mặt Tần Mục Ẩn, hắn không thèm để ý móc khăn tay ra lau khô, nghĩ tới cái gì, khóe môi hắn cong lên một chút, nhìn Lê Uyển, “Buổi sáng, thời điểm ra khỏi phủ Thừa Vương, Thừa Vương hỏi ta…”

Lê Uyển nín thở ngưng thần, đôi mắt đẹp hàm xuân nhìn chằm chằm hắn, nội tâm xuất hiện mừng thầm thật lớn, cho nên trên mặt vừa có khẩn trương lại kích động, đáy lòng Tần Mục Ẩn buồn cười, ra vẻ không có gì ngẩng đầu nhìn, chuyên chú nước tích đứt quãng trên cành cây hải đường, một giọt nước mưa lại rớt xuống đầu vai, hắn giơ tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai, hắn trộm quét liếc mắt một cái.

Lê Uyển vội vàng muốn biết chờ hắn nói cho xong, theo ánh mắt chuyển qua bờ vai của hắn, lại đến trên mặt hắn, khóe miệng khẽ nhếch, mặt mày giãn ra, tâm Lê Uyển đều bị nhắc lên.

“Thừa Vương nói chỗ vườn này yên lặng, ít người, sẽ không có người quấy rầy Thừa Vương phi, hắn vừa nói, ta liền đồng ý!” Ngay sau đó, luyến tiếc bổ sung thêm, “Phải biết rằng trên cành khô tích nước rất nhiều, ta sợ là sẽ không đồng ý!”

Trong lòng Lê Uyển không thể nói là thất vọng, mặt khác, đầu vai nàng cũng có nước mưa nhỏ giọt, bất quá vừa rồi toàn bộ tâm tư nàng đều ở trên lời nói Tần Mục Ẩn, không có lưu ý, hiện tại lấy lại tinh thần, mới cảm giác trên đầu cũng tích một hai giọt, lẫn vào da đầu, nhè nhẹ lạnh lạnh, theo bản năng muốn duỗi tay cào, nghe được Tần Mục Ẩn nói, “Đừng nhúc nhích, búi tóc sẽ rối loạn, rất mau liền khô thôi!”

Lê Uyển đành phải ngồi bất động, đáy lòng mất mát càng lúc càng lớn, cúi đầu, ngón tay Lê Uyển nhẹ nhàng chơi đồ án trên quần áo.

Còn đợi một hồi, vẫn chưa thấy được người tới, đừng nói người, cũng không có nghe được bất luận thanh âm gì, Lê Uyển nghĩ thầm, chẳng lẽ Thừa Vương cùng Thừa Vương phi quên nàng ở đây chờ bọn họ? Theo lý thuyết, Thừa Vương cùng Thừa Vương phi tiến cung chuyện thứ nhất chính đi dập đầu Cẩm phi mới đúng, sao sẽ tới nơi này trước? Nếu còn ở Vân Cẩm cung trì hoãn một hồi, phải thêm chút thời gian nữa mới có thể tới, thỉnh thoảng lại có giọt mưa rơi xuống, hoặc trên đầu, hoặc chóp mũi, hoặc trên người, Lê Uyển tận lực không thèm để ý, chuyên tâm chơi đồ án trên quần áo.

Tần Mục Ẩn trầm tư một khắc, nhìn nhìn canh giờ, đã qua thời gian ước hảo cùng Thừa Vương, Thừa Vương cùng Thừa Vương phi không nghĩ ở Vân Cẩm cung biểu hiện lo lắng bị hai vị chiêu nghi khác trong Vân Cẩm cung nhìn ra. Truyện Đô Thị

Trong hậu cung, Cẩm phi, Đức phi, Thục phi ở trong cung điện, còn có phẩm giai thấp chiêu nghi, vì các nàng không có sinh hài tử, cho nên không có tẩm cung riêng, Lưu Chiêu nghi sau mang thai, Hoàng Thượng mới thưởng tẩm cung riêng, tuy rằng đẻ non, bất quá mới vừa mang thai Hoàng Thượng liền thưởng tẩm cung, đã dọn vào đó ở.

“Đi thôi, đi bên ngoài nhìn xem!” Phỏng chừng Thừa Vương có việc trì hoãn, Tần Mục Ẩn dẫn đầu đi ra ngoài, gặp được một cung nữ vội vã đến, nhìn ra là cung nữ Vân Cẩm cung.

“Cấp hầu gia, Tần phu nhân thỉnh an, Thừa Vương phái nô tì tới mời hai vị đi qua đó!” Thanh âm cung nữ không kiêu ngạo không siểm nịnh, Lê Uyển đưa tay đỡ nàng một chút, “Miễn lễ đi!”

Vân Cẩm cung ở phía nam, đi hai hồi hương mới đến, bên ngoài, có vài vị phu nhân dắt tay, Lê Uyển nhìn, là nhà ngoại Thừa Vương, nhóm ca ca tẩu tẩu Cẩm phi, ở trong kinh Ngô gia xem như thế gia, hiện tại người chưởng gia là đại ca Cẩm phi, Ngô Huyền Nghị, Ngô gia không giống Vĩnh Bình Hầu phủ, ở triều làm quan là nhất phái thanh lưu, Ngô Huyền Nghị xử sự chính trực cố chấp, ở trên triều đình đắc tội rất nhiều người, nguyên nhân chính là vì hắn không sợ quyền thế, Hoàng Thượng đối với hắn càng kính trọng, hơn nữa, hàng năm, phụ tá đều ở bên ngoài, thế gia trăm năm có thể sừng sững không ngã, những phụ tá đó không thể làm công không.

Tần Mục Ẩn ghé mắt, Lê Uyển nhìn người bên kia, hắn nhíu nhíu mi, Thừa Vương cùng Ngô gia lui tới không sâu, Ngô gia cùng Vương gia đều vẫn duy trì khoảng cách, không giống Vĩnh Bình hầu lập trường kiên định cùng Tĩnh Khang Vương cùng tiến thối.

Lúc ấy, Thừa Vương nói như vậy, “Rắc rối nhà ta khó gỡ, một chiêu vô ý, thua hết cả bàn cờ, Vĩnh Bình hầu còn có tước vị, Ngô gia cái gì đều không có, cữu cữu sẽ không vì hắn mà hy sinh môn hạ phụ tá!” Ngô gia ở trong kinh xem như nhất phái đế vương, hơn nữa Cẩm phi cũng không có hướng Ngô gia ám chỉ nâng đỡ Thừa Vương, so sánh với Tĩnh Khang Vương, An Vương, Thừa Vương thiếu lực cánh tay nhà ngoại.

“Ngươi nhận thức các nàng?”


Lê Uyển gật đầu, người Ngô gia ở trong kinh không phô trương, rất được Hoàng Thượng coi trọng, đời trước, người nàng thu mua mang nàng vào cung có người Ngô gia, Ngô gia đã phân gia, nhìn qua cũng không hòa thuận, nàng cầu chính là tam phòng Ngô gia, tam lão phu nhân lớn hơn nàng không bao nhiêu, nhà mẹ đẻ bạc nhược, nàng cho rất nhiều bạc nàng mới đồng ý, tuy rằng, sau lại cũng không có dùng, chính là, nàng cũng thiệt tình cảm tạ nàng.

Ấn thời gian tính tính, tam lão phu nhân thành thân cùng Ngô tam gia không quá hai năm, thủ đoạn Ngô bà ngoại cường ngạnh, Ngô phủ không có con cái vợ lẽ, Cẩm phi là nữ nhi duy nhất của Ngô lão cùng phu nhân, bên trên nàng có hai ca ca, một đệ đệ.

Năm nay Ngô tam lão gia ba mươi bốn tuổi, thê tử trước cưới nhiều năm ốm đau trên giường, qua đời sau, Ngô Huyền Nghị làm chủ tìm phu nhân nhà nghèo gia thế trong sạch, chính là phu nhân Ngô Tam lão, nàng kêu là lão phu nhân, thực tế tuổi nàng chừng hai mươi, bằng tuổi nữ nhi Ngô Huyền Nghị.

Mà trước mắt Lê Uyển, cười người bên cạnh cười nói chuyện chính là lão phu nhân Ngô tam gia, Bàng Chỉ Doanh.

Cơ hội Bàng Chỉ Doanh vào cung không nhiều lắm, trước kia, Cẩm phi nhớ người nhà, đều là cầm nữ đại phòng nhị phòng đưa vào cung, có khi đại tẩu nhị tẩu cũng sẽ đi theo, nàng là vợ kế, không tiện chủ động đưa ra vào cung, huống hồ, Cẩm phi cũng không có nói tới nàng, hôm nay, theo nhị tẩu tiến vào mới thấy rõ phồn hoa trong cung.

Bàng gia không phải quan kinh, Bàng Chỉ Doanh gả vào Ngô phủ mới biết được Đại Hộ Nhân gia trong kinh nhiều quy củ như vậy. Cảm giác có một đạo tầm mắt nhìn chằm chằm mình, Bàng Chỉ Doanh nghiêng đầu, không khỏi sửng sốt, một vị phu nhân trẻ tuổi, đôi mắt đẹp trong suốt, không chớp mắt nhìn nàng, gót sen uyển chuyển nhẹ nhàng, nam tử bên cạnh đứng yên, mày kiếm, một đôi mắt đen không thấy đáy, khí lạnh bức người, phấn chấn oai hùng, Bàng Chỉ Doanh lễ phép gật đầu, người bên cạnh Ngô nhị lão phu nhân xoay người, nàng so với Bàng Chỉ Doanh lớn hơn mười mấy tuổi, tuổi trẻ quan hệ cùng Hạ thị không tồi, cười chào hỏi nói, “Hầu gia cũng tới thỉnh an Cẩm phi nương nương?”

Quan hệ Tần Mục Ẩn cùng Thừa Vương cực tốt, Diệp Như Văn ở trong kinh, luận vai vế, Tần Mục Ẩn gọi nàng một tiếng dì, nhưng Tần Mục Ẩn có tước vị trong người, nàng trăm triệu không dám mơ ước, năm đó, quan hệ nàng cùng Hạ thị không tồi, sau Hạ thị gả vào hầu phủ hai người mới ít lui tới, Diệp Như Văn cười ấm áp, người chung quanh đều ngừng lại.

Tần Mục Ẩn đi lên trước, nho nhã lễ độ nói hai câu khách sáo, Diệp Như Văn cười càng hòa ái, đáy lòng không khỏi có chút tiếc nuối, nữ nhi dưới gối nàng lúc trước cũng vừa ý Tần Mục Ẩn, không nghĩ tới sau Hạ thị lại lựa chọn Lê Uyển.

Chú ý Diệp Như Văn như có địch ý, trong lòng Lê Uyển biết rõ ràng, lúc ấy người vừa ý Tần Mục Ẩn nhiều, Ngô gia cũng coi trọng Tần Mục Ẩn, trước kia nàng không rõ, sống lại một đời mới thấy rõ ràng, Tần Mục Ẩn sẽ không lựa chọn Ngô gia, không nói một tầng quan hệ kia của Thừa Vương, người đương gia là Ngô Huyền Nghị, Ngô Huyền Nghị là người đầu tiên sẽ không đáp ứng, vì phân rõ quan hệ, sao cho phép người bên cạnh Thừa Vương liên lụy không rõ.

Nữ nhi Ngô gia đều gả ngoài kinh thành, nhi tử cầu thú là nhà trong kinh chức vị không cao, người Ngô gia minh bạch, không tham dự chi tranh ngôi vị hoàng đế, Ngô gia liền sẽ chiếm hữu một vị trí nhỏ ở kinh thành.

Lê Uyển khóe môi treo nụ cười lên, từ mọi người đánh giá nàng, con cái Ngô gia đều đã thành thân hoặc đã làm mai, Diệp Như Văn nhiều nhìn nhiều một chút cũng không có tổn thất cái gì.

So với Vĩnh Bình Hầu phủ, người Ngô gia xem như khách khí, ai biết, mới vừa tiến điện, liền thấy được người không nghĩ nhìn đến nhất, người Vĩnh Bình Hầu phủ ngồi ở phía dưới, Cẩm phi cùng Đức phi ngồi ở trên đầu, sườn bên ngồi chính là Thừa Vương phi cùng Tĩnh Khang Vương phi.

Cẩm phi nhìn thấy các nàng, mặt mày nhiễm cười, Lê Uyển cùng Tần Mục Ẩn tiến lên, đứng ở Ngô gia người một bên, cấp thượng đầu người thấy lễ.

Cẩm phi nhẹ nhàng nói câu miễn lễ, Lê Uyển nghĩ, chẳng lẽ là Đức phi phát hiện cái gì, hôm nay mới gọi đoàn người đưa vào Vân Cẩm cung?

Cẩm phi mặt mày thanh tú, bộ dáng bích ngọc nhỏ, Đức phi dịu dàng đoan trang, mặt mày ôn hòa, tính tình không bằng trên mặt hiện cũng dễ ở chung.


“Mục Ẩn, đây là tức phụ ngươi đi, năm trước thành thân cũng không mời chúng ta đi xem, bộ dáng tức phụ ngươi đoan trang, khí thế mạnh mẽ, ánh mắt ngươi thật không tồi!” Đức phi tay bưng nắp trà, nhẹ nhàng nói.

“Tạ Đức phi nương nương khích lệ, tính tình nội tử nội liễm, phỏng chừng ngượng ngùng!”

Cẩm phi nhìn Lê Uyển vẫy tay, nhi tử nói chuyện con dâu mang thai, đang muốn đi tìm hắn, thì đã tới cửa, không nghĩ tới gặp được Đức phi cũng mang theo người tới, lần trước đẻ non sau bụng vẫn luôn không có động tĩnh, nếu không phải cung nữ trong cung Đức phi, nàng đều có thể nói chuyện tôn tử, cô nhi, Cẩm phi đối Đức phi thật sự phòng bị, trên mặt không dám biểu lộ ra cái gì, nhìn thấy Lê Uyển, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, có nàng ở, ít nhất có thể nhìn con dâu không bị người va chạm.

“Bà bà ngươi sao không tiến cung, đã lâu chưa thấy qua nàng, thân thể nàng tốt không?”

Lê Uyển gật đầu, tay Cẩm phi thiên lạnh, bị nàng nắm, lạnh băng, có chút ngứa, “Lão phu nhân trước có đoạn thời gian bị cảm lạnh, hiện tại đã khỏe, hôm nay, thiếp thân vào cung, người còn dặn dò đến thăm ngài, thay người hỏi thăm một tiếng!”

Cẩm phi cười đến mi mắt cong cong, “Nàng có tâm tư này sao không tự mình tới nói với ta?” Cười cởi vòng trên tay ra, tức thì vừa trượt liền đến trên tay Lê Uyển, Lê Uyển chối từ đã chậm một bước, chỉ phải cười hì hì nói cảm ơn.

“Khách khí cái gì, lần trước vào cung, bổn cung cũng không rỗi nói chuyện cùng ngươi, đợi lát nữa phải bồi bổn cung tâm sự một chút!” Nói xong, liền phân phó cung nữ ban ghế, ghế dựa để bên cạnh Tần Tử Vận.

Đức phi nhướng mày, “Muội muội thật đúng là thích nàng, Hoàng Thượng ban thưởng đôi vòng phỉ thúy, lại đưa cho phu nhân Bắc Duyên Hầu, không sợ ngày nào Hoàng Thượng hỏi, lấy không ra Hoàng Thượng không cao hứng?”

“Tỷ tỷ nói cái gì, ở trước mặt thần thiếp Hoàng Thượng còn tiếc nuối nói ngày đó Mục Ẩn thành thân không có tự mình đi, trong cung rất nhiều năm chưa từng náo nhiệt, Mục Ẩn từ nhỏ tự do ra vào trong cung, Hoàng Thượng xem hắn giống như nửa nhi tử, nếu biết thần thiếp đem đồ vật ban thưởng cho tức phụ Mục Ẩn, trong lòng cao hứng nàng hợp ý cùng ta, rốt cuộc, tiền tài trang sức đều là vật ngoài thân!”

Đức phi không nói chuyện nữa, người Ngô gia cũng ngồi xuống. Cẩm phi nói hội thoại, tay vịn đầu, Tần Tử Vận tiến lên, “Mẫu phi, ngài làm sao vậy?”

“Không có việc gì, phỏng chừng sáng sớm thức dậy sớm, gió lạnh thổi, không đáng ngại, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi!” Cẩm phi xoa xoa cái trán, nhìn Đức phi nói, “Tỷ tỷ, các ngươi trước trò chuyện, ta về phòng nghỉ ngơi chút, không được còn muốn tìm thái y đến xem!”

Nàng nói như vậy, Đức phi còn có thể nói cái gì, đứng dậy, cáo từ, Cẩm phi giữ lại một phen không có kết quả, đem người tiễn đi ra ngoài.

Người Ngô gia cũng không tiện đợi.

Dùng qua ngọ thiện, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu trước sau đi đến Ngự Hoa Viên, bất đồng với cảnh sắc Ngự Hoa Viên bên ngoài muôn hoa hồng nghìn tía nở, xuân ý dạt dào, Lê Uyển cùng Thừa Vương phi đi một đoạn, ăn cơm xong là đến chạng vạng thì tốt rồi.

Xuyên qua Ngự Hoa Viên là chỗ sân khấu, Lê Uyển cùng Thừa Vương phi ngồi xuống, nghe được công công bên cạnh hô câu gì, mọi người đều đứng lên, Lê Uyển nghĩ duỗi tay nâng Tần Tử Vận, bị nàng cự tuyệt, “Không cần, không có việc gì!”


Lúc này, có công công đã đi tới, hành lễ với Tần Tử Vận, “Thừa Vương phi, vị trí ngài ở phía trước, ta mang ngài đi qua!”

Lê Uyển nhìn theo Tần Tử Vận đi ngồi xuống.

Chỉ chốc lát sau vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lê Uyển không thích xem diễn, chỉ nhìn chằm chằm vai hề trên sân khấu phát ngốc, không biết ai va vào nàng, thiếu chút Lê Uyển ngã xuống, lấy lại tinh thần, thấy Kiều Phỉ Phỉ ý vị không rõ nhìn nàng, Lê Uyển theo tầm mắt nàng nhìn qua, lông mày hạ xuống, năm nay Kiều Phỉ Phỉ nên nói chuyện hôn nhân, mà Vĩnh Bình hầu chậm chạp không đáp ứng nhà tới cửa cầu thú bất quá muốn đem Kiều Phỉ Phỉ chọn người vừa ý.

Mà có thể để người Vĩnh Bình hầu để mắt, trừ bỏ Tĩnh Khang Vương còn có ai? Ánh mắt nàng không khỏi chuyển qua Tần Tử Vận ngồi cùng Tĩnh Khang Vương phi, năm ngoái, Tĩnh Khang Vương phi không minh bạch chết, có người truyền là Thừa Vương phi phái người làm, hiện ngẫm lại, nàng càng tin tưởng là người Vĩnh Bình Hầu phủ phái làm.

Trên đường, Lê Uyển nhìn đến cấm vệ quân giả dạng nam tử chạy tiến vào, đi đến trước mặt Hoàng Thượng nói gì đó, Nhân Hòa Đế đứng dậy, hướng quan viên cách đó không xa quét vài lần, phân phó cung nhân bên người vài câu, cung nhân đi đến chỗ các đại thần ngồi, thực mau, liền có đại thần đứng lên, Lê Uyển chú ý tới Tần Mục Ẩn cũng có mặt, Nhân Hòa Đế đã đi rồi, các đại thần vội vàng đuổi theo, Lê Uyển không khỏi căng thẳng, bất chấp lễ nghi, vội vàng đi đến trên đường, xác nhận ở phía trước Hoàng Thượng đi không nghe thấy, nàng nhỏ giọng kêu một tiếng, “Hầu gia, thiếp thân có chuyện nói cùng ngài!”

Vài vị đại thần quay đầu nhìn nàng, hài hước nhìn Tần Mục Ẩn, Tần Mục Ẩn ngưng mi, “Ngươi chờ một lát!”

Sắc mặt Lê Uyển trắng bệch, tay bắt lấy vạt áo chặt chẽ, Tần Mục Ẩn cho rằng nàng không thoải mái, ánh mắt tạm dừng ở trên người nàng một lát, đi nhanh tới phía trước.

Lê Uyển nhìn đến, phía trước bên cạnh, một thân hình hoàng sắc hơi khựng lại, sau đó, nâng nâng tay, tiếp theo đi phía trước rồi.

Tần Mục Ẩn chạy trở về, “Có phải chỗ nào không thoải mái hay không?”

Lê Uyển khẽ cắn môi, “Bụng thiếp thân không thoải mái, nghĩ về phủ trước!”

Cung yến phải buổi tối mới có thể kết thúc, Lê Uyển bắt lấy tay căng thẳng, trên mặt trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, nàng không phải giả vờ, nghĩ đến Tần Mục Ẩn có khả năng rời kinh, thân chịu trọng thương trở về, toàn thân nàng đều bắt đầu đổ mồ hôi, Tần Mục Ẩn xem xét cái trán nàng, một mảnh lạnh băng, Lê Uyển lại bắt lấy tay hắn, nhu nhược đáng thương nhìn hắn, “Hầu gia, có thể cùng thiếp thân trở về hay không?”

Tần Mục Ẩn giãy giụa một phen, ngược lại bắt lấy tay nàng, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi, xoay người muốn đi, Lê Uyển nóng nảy, túm cánh tay hắn, “Hầu gia!”

Tần Mục Ẩn lại nhìn cung nữ ven đường vẫy tay một cái, cung nữ đi tới.

“Ngươi đi nói Phúc An bên người Thừa Vương một chút, ta trước về hầu phủ một chuyến lại trở về, kêu hắn nói cùng Thừa Vương gia một tiếng!” Nói xong, móc ra một túi tiền, cung nữ thi lễ đi rồi.

Tần Mục Ẩn mới quay đầu xem nàng, “Đi thôi, ta trước đưa ngươi hồi phủ!”

Dọc theo đường đi, Lê Uyển bám vào cánh tay Tần Mục Ẩn, trong lòng cân nhắc mở miệng cùng hắn như thế nào, Thừa Vương phi gạt mang thai chính là hy vọng Thừa Vương có thể đi phía nam, có thể thấy được sự tình phía nam cũng không phức tạp hoặc là Thừa Vương có năng lực giải quyết lập công.

Ra cửa nhị cung, Tần Mục Ẩn phân phó Toàn An đi kêu thái y, trong đầu Lê Uyển loạn thật sự, cho rằng Thừa Vương đi Tần Mục Ẩn không cần đi, chính là, đều không phải là như thế, đời trước Tần Mục Ẩn lãnh hoàng mệnh đi, chính là, Hoàng Thượng có việc giao cho Tần Mục Ẩn làm.


Trở về phủ, Lê Uyển lôi kéo không cho Tần Mục Ẩn đi, thái y đã tới rồi, Tần Mục Ẩn thấy cánh tay bắt lấy mình phiếm hồng không trắng như trước, hắn không đành lòng, nhìn nhìn sắc trời, sợ Hoàng Thượng nghị sự muốn tới buổi tối, không vội trong chốc lát.

Thái y xem mạch, nói hai ngày này thời tiết đột biến, khả năng nhiễm phong hàn, Tần Mục Ẩn nghĩ nàng một đêm bị gió lạnh thổi, ánh mắt trầm xuống, sau, lại khôi phục bình tĩnh.

Thái y khai phương thuốc, Tần Mục Ẩn phân phó Toàn An đi bốc dược, chuẩn bị chờ Lê Uyển uống dược lại đi, có khả năng sinh bệnh, Lê Uyển cũng không sợ Tần Mục Ẩn tức giận, đầu gối lên trên đùi hắn, tay ôm vòng eo hắn, không cho hắn đi.

Lúc này, nàng mới cảm giác nội tâm vô lực, đời trước, nếu thật tốt ở chung cùng hắn, hỏi một chút rốt cuộc là chuyện gì, nay sẽ không bị động như vậy.

Tử Lan bưng dược vào nhà, phía sau bình phong, hầu gia ngồi ở bên cửa sổ, phu nhân chôn ở trong lòng ngực hắn, sắc mặt Tử Lan hơi hơi trắng, nhớ tới nửa đêm nhà kề truyền đến động tĩnh, nàng nghĩ rửa mặt cho Lê Uyển, chính là, sáng nay khi nàng đi nhà kề, toàn bộ nước trong thùng không có, hơi hơi nhìn trên giường, hôm nay, phu nhân cho nàng nghỉ ngơi, kêu Tử Thự theo nàng tiến cung, có phải lo lắng nàng lắm miệng hay không, nói ra lời nói gì không nên?

“Đem dược đặt lên bàn, lui ra!”

Thanh âm thanh lãnh vang lên, Tử Lan mới lấy lại tinh thần, buông chén thuốc xoay người đi ra ngoài.

Trước khi ra cửa, sắc mặt phu nhân tốt, nàng không để trong lòng, chính là, hiện giờ, phu nhân nhiễm phong hàn, nếu hầu gia hỏi chuyện tối hôm qua nàng trả lời như thế nào? Sắc mặt trắng bệch thối lui đến cửa, không rõ ràng lắm phu nhân vì sao phải làm như vậy.

Hai ngày trước gió thổi một đêm, tối hôm qua lại tắm nước lạnh, thân mình phu nhân làm sao chịu được?

Tần Mục Ẩn muốn đứng lên lấy dược, Lê Uyển gắt gao ôm hắn không buông tay, ánh mắt hắn nhu xuống, chà xát tóc nàng, “Ta lấy dược cho ngươi, không đi!” Thử đứng dậy, thật cẩn thận đem gối đầu cho nàng dựa, nghe được miệng nàng không ngừng nhắc mãi cái gì, Tần Mục Ẩn cho rằng nàng bị bóng đè, cầm lấy dược, thử thử độ ấm, đắng đến hắn nhíu nhíu mày.

Lê Uyển bệnh tới thật đúng lúc, khả năng có quan hệ cùng tâm lý, lúc ấy nhìn thấy Hoàng Thượng đứng dậy, nàng liền nghĩ tới tình huống thân mình Tần Mục Ẩn không tiện, hơn nữa, dưỡng ở bên ngoài gần khỏe mới trở về, Tần Mục Ẩn hiếu thuận, lão phu nhân biết hắn bị thương khẳng định sẽ thương tâm khó chịu một thời gian, sau Tần Mục Ẩn hồi phủ đều không dùng dược, có lẽ nấu uống bên ngoài phủ, nếu không phải nàng cùng hắn khắc khẩu, nháo tới trước mặt lão phu nhân, lão phu nhân sẽ không biết.

Nghĩ đến nhiều chuyện, toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi, di chứng nửa đêm tắm nước lạnh liền tới.

Tần Mục Ẩn nâng nàng dậy, thấy đôi môi nàng trắng bệch, thân mình còn ra mồ hôi, đem nàng đỡ tốt, lấy dược ở trên ghế, múc một thìa, đưa tới bên miệng, “Há mồm, uống thuốc ngủ một giấc thân mình sẽ tốt!”

Lê Uyển gắt gao nhắm miệng, giữa mày nhíu chặt, uống thuốc Tần Mục Ẩn liền sẽ đi, nàng không thể uống.

Nói thế nào, nàng cũng không nhúc nhích, khi vào nhà, nàng còn thanh tỉnh có thể nói chuyện, sao lúc này nghe không vào? Tần Mục Ẩn tận lực thanh âm mềm, dụ dỗ, nội dung vẫn là nghe được từ trên đường, “Ngoan ngoãn uống dược, uống lên cho ngươi mứt hoa quả ăn!”

Lúc ấy, bên đường phụ nhân bắt tiểu hài tử muốn đi xem đại phu, tiểu hài tử không đáp ứng, nói nhìn đại phu liền phải uống thuốc, dược quá đắng, lúc ấy, phụ nhân lôi kéo cánh tay tiểu hài tử nói chính là những lời này, khi còn nhỏ Tần Mục Ẩn cũng từng cảm mạo cảm lạnh, lão phu nhân bưng dược, biểu tình buồn bực, hắn hiểu chuyện, bưng dược liền uống, nào nghe qua uống dược còn cần người dụ dỗ?

Lê Uyển vẫn không há mồm, cái muỗng Tần Mục Ẩn để ở khóe miệng nàng, chờ nàng há mồm liền rót hết, chính là, vẫn luôn tìm không được cơ hội.

Ý thức Lê Uyển mông lung, cảm giác có cái gì dán ở môi nàng, sau đó đồ vật lại theo yết hầu chảy xuống, Lê Uyển lập tức mở mắt ra, trước mắt là gương mặt Tần Mục Ẩn phóng đại, một đôi mắt đầy nhu hòa, Lê Uyển ngẩn ra, thất thần.

Bình Luận (0)
Comment