Trời Giáng Hiền Phu

Chương 70



 
 
“Những thứ này là tài liệu đơn giản về nhân viên cấp quản lý của công ty hiện nay, còn có một vài tài liệu của mấy hạng mục gần đây, cái này khá là quan trọng, chính là văn kiện hợp tác với Dịch Thiên Dung Hòa, anh nghe nói Dịch Thiên Dung Hòa cũng đổi người phụ trách mới thành Dịch Tiêu Đồng, em và cậu ta nói chuyện với nhau thì sẽ dễ dàng hơn.”
 
Mới sáng sớm mà Thương Thu Lạc đã ôm một đống tài liệu đến nhà Tô Hữu Hữu để lên lớp cho cô.

 
Tô Hữu Hữu cầm một vài văn kiện hợp tác với Dịch Thiên Dung Hòa lật xem một lượt, rất nhiều số liệu mà cô không hiểu lắm: “Dự án hợp tác quan trọng như vậy lại giao cho hai đứa trẻ như em với Dịch Tiêu Đồng ư?”
 
Thương Thu Lạc nghe vậy thì nghiêm túc lắc đầu một cái, nói: “No, Hữu Hữu, tuyệt tối đừng tiếp tục giữ suy nghĩ này, em đã không còn là trẻ con nữa rồi, từ ngày mai em sẽ bắt đầu nhậm chức, em chính là cao tầng của công ty, là người thừa kế tương lai của công ty, dù cho trong lòng em có cảm thấy sợ hãi thì cũng phải giả vờ thong dong bình tĩnh, tuyệt đối không thể rụt rè, phải áp đảo bọn họ về mặt khí thế, đặc biệt là phải khiến cho Tô tổng nhìn với con mắt khác xưa.” Nói xong vỗ vỗ vai cô: “Hãy xem cho kỹ, không hiểu thì hỏi anh.”
 
Thương Thu Lạc lại nhìn sang Chung Dực bên cạnh, hỏi: “Nghe nói gần đây cậu đang ghi hình một chương trình ẩm thực, bận lắm sao?”
 
Ngày hôm qua Tô Hữu Hữu đã nói với anh tất cả, cũng biết Thương Thu Lạc là anh trai cùng cha khác mẹ với cô, sự phòng bị đối với anh ấy cũng ít đi, trả lời: “Cũng không bận lắm, một tuần ghi hình một ngày, mặc dù chương trình có bản thảo nhưng cũng không quá tốn thời gian.” Bây giờ anh đã quen với cách dùng từ hiện đại rồi.
 
Thương Thu Lạc gật đầu: “Rất tốt, vậy cậu dùng thời gian rảnh để làm trợ lý thực tập của anh đi, hiện tại Hữu Hữu cũng là người mới, vì vậy anh không thể để cho cậu làm phụ tá của nó, nó cần phải có trợ lý có trình bộ chuyên môn để để giúp đỡ nó, trước tiên cậu cứ ở bên cạnh anh học tập đi, sẽ có một ngày có thể giúp cho Hữu Hữu.”
 
Để Chung Dực đi theo anh ấy?
 
Tô Hữu Hữu lập tức ngăn lại: “Không được! Chung Dực không làm được! Anh ấy không biết đâu.”

 

Thương Thu Lạc nghe vậy thì cũng không ngạc nhiên mà nói: “Vậy thì liên quan gì? Không biết thì có thể học, người trẻ tuổi học những thứ này rất nhanh, Hữu Hữu, em phải thay đổi tật xấu ra quyết định thay người khác đi.” Nói xong lại nhìn về phía Chung Dực: “Chung Dực, chuyện của cậu phải do cậu quyết định, có muốn làm trợ lý cho anh hay không, tương lai sẽ có ngày nào đó có thể giúp được Hữu Hữu, hay là một lòng muốn làm ngôi sao màn bạc.”
 
Đương nhiên là Chung Dực hy vọng có thể giúp được Tô Hữu Hữu, kiên định nói: “Tôi có thể làm được.”
 
Thấy Chung Dực quyết tuyệt như vậy, Tô Hữu Hữu đương nhiên là không thể ngăn cản anh.
 
Thương Thu Lạc! Anh đây là đang lừa thiếu niên ngốc nghếch đấy!
 
Hiển nhiên là trước đó Thương Thu Lạc đã chuẩn bị rồi, gọi trợ lý ở dưới lầu lên, đưa cho Chung Dực một phần tài liệu mà anh cần phải hiểu rõ và học tập, đồng thời bảo trợ lý dạy cho anh những phần mềm đơn giản, rõ ràng là Chung Dực không chỉ ở nhà nấu cơm mà về máy tính cũng đã biết được rất khá rồi, phần mềm cũng học rất nhanh, một chút cũng không khiến người ta nhận ra là anh không bình thường, lúc này Tô Hữu Hữu ở bên cạnh mới thở ra một hơi.
 
Thương Thu Lạc gõ lên đầu Tô Hữu Hữu: “Còn lòng dạ lo lắng cho người khác à, những tài liệu này ngày hôm nay em đều phải nhớ kỹ.”
 
Nhìn chồng tài liệu này mà Tô Hữu Hữu có một loại xúc động muốn khóc.
 
*
 
Tô Hữu Hữu không còn nhớ rõ là tối hôm qua mình ngủ lúc mấy giờ rồi, cô chỉ nhớ là lúc cô ngủ Chung Dực còn đang đọc sách, lúc cô rửa mặt đi ra thì Chung Dực đã làm xong bữa sáng như thường lệ rồi.
 
“Mới sáng sớm mà anh đã đeo kính rồi à?”
 
Tối hôm qua Thương Thu Lạc còn dẫn theo nhà tạo mẫu đến, thiết kế cho Tô Hữu Hữu một bộ trang phục trưởng thành, cũng đưa cho Chung Dực một thứ để ngụy trang, chính là chiếc mắt kính.
 
Chung Dực đẩy mắt kính gọng đen lên: “Có hơi không quen, làm quen một chút.”
 
Vẫn là đừng nói, đeo hay không đeo kính cũng có sự khác biệt rất lớn, đặc biệt là cái loại kính gọng đen này, có vẻ vô cùng ngớ ngẩn, vừa nhìn là biết đây là một thực tập sinh mới tốt nghiệp, chẳng qua là cho dù có ngớ ngẩn thì Chung Dực nhà cô vẫn đẹp trai.
 
“Hôm nay anh đến công ty nhất định là có thể làm quen được rất nhiều người, anh hãy ở chung với họ thật tốt, nếu có ai bắt nạt anh thì hãy mách với em!” Nói xong liền quăng ánh mắt cho anh: “Ai bảo Tổng giám đốc bá đạo yêu anh chứ ~”
 
Chung Dực cong môi nở nụ cười, đưa đũa cho cô: “Mau ăn sáng đi.”
 
Kiều Dư Nhiên mệt mỏi từ trong phòng đi ra: “Chà chà chà, mới sáng sớm đã ân ái rồi, có còn để cho cẩu độc thân sống hay không.”
 
Tô Hữu Hữu không để ý đến anh, chống cằm nói với Chung Dực: “Anh yêu, lần sau đi siêu thị nhớ mua thức ăn cho chó nha, anh không thấy chúng ta có thêm một thú cưng nhỏ à ~”
 
Kiều Dư Nhiên chỉ tay vào Tô Hữu Hữu “Hữu Hữu! Coi như em lợi hại!”
 
Chưa lắm mồm được mấy câu mà Thương Thu Lạc đã đến đón rồi, bọn họ chỉ có thể vội vã ăn sáng rồi xuống lầu.
 

“Lát nữa khi vào công ty, Tiểu Dực đi cùng với trợ lý của anh, nhớ kỹ bây giờ tên của cậu là Kiều Dư Dực, không phải là Chung Dực, lúc giới thiệu đừng sai.”
 
Vì để che giấu thân phận của Chung Dực mà Thương Thu Lạc đã lấy cho anh một thân phận khác, anh họ của Tô Hữu Hữu, không phải là dòng họ trực tiếp với ông cụ Kiều, là cháu trai của anh em của ông cụ, đã nói chuyện với Kiều gia rồi, chắc chắc sẽ không bị lộ, hơn nữa trợ lý thực tập không gây chú ý như thế chắc là sẽ không gây sự chú ý cho bố cô.
 
“Hữu Hữu, em với anh trực tiếp lên phòng Tổng giám đốc, Tô tổng sẽ đón gió tẩy trần cho em, sau đó sẽ mở hội nghị cấp cao, nghênh đón sự quay về của em, không cần căng thẳng, bọn họ chỉ báo cáo các công tác bộ ngành thôi, em nghe là được rồi, sau khi hội nghị kết thúc thì nói như những gì anh dạy em là được rồi.”
 
Tô Hữu Hữu bình tĩnh gật đầu, nhưng trong lòng lại căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, khoảnh khắc cô bắt đầu bước vào công ty thì cô chính là một diễn viên, đóng vai một Tô Hữu Hữu khác.
 
Rất nhanh xe đã dừng trước cửa công ty, Tô Hữu Hữu bước xuống xe, trên người cô chính là bộ trang phục chuyên nghiệp mà cô chưa từng mặc bao giờ, dưới chân là đôi giày cao gót mà cô chẳng mang được mấy lần, bước đi sẽ vang lên tiếng cộc cộc.
 
Người trong công ty đã biết là hôm nay cô sẽ đến nhậm chức, tiến vào công ty, nhân viên đi ngang qua đều cúi đầu gọi: “Tô tổng, Thương tổng.”
 
Tô Hữu Hữu hơi cong môi, gật đầu ra hiệu, không quá thân thiết cũng không quá cao ngạo, tầm mắt cô đảo qua quầy lễ tân, lễ tân lúc trước còn xem thường cô là em gái học sinh lúc này rất hốt hoảng cúi đầu, gọi một tiếng: “Tô tổng.”
 
Thật ra vào giây phút này trong lòng cô cũng không cảm thấy quá thoải mái, chỉ cảm thán sự vĩ đại của quyền lực mà thôi.
 
Đi thẳng tới thang máy của Tổng giám đốc, cô quay đầu liếc nhìn Chung Dực, Chung Dực đương nhiên cũng đang nhìn cô, anh phải đi bằng một cái thang máy khác, được dẫn tới bộ phận nhân sự để báo danh, có lẽ là ở công ty sẽ không thường xuyên nhìn thấy.
 
Thương Thu Lạc tiến lên một bước, ngăn cản tầm mắt của hai người: “Tô tổng, tháng máy đến rồi.”
 
Lúc này Tô Hữu Hữu mới thu tầm mắt lại, đi vào thang máy, Chung Dực nhìn bóng lưng cô biến mất trước mắt mình, anh sẽ nỗ lực gấp đôi, đến được vị trí bên cạnh cô…..
 
*
 
Đi vào văn phòng Tổng giám đốc, Tô Sở đã lâu không thấy vẫn mang giày tây, ngồi trước bàn làm việc, nhìn bọn họ đi tới.
 
Thương Thu Lạc ôm vai cô ra vẻ rất thân mật, dẫn cô tới trước bàn làm việc: “Bố, con đã nói là con sẽ mang Hữu Hữu về rồi nhé.”
 
Ánh mắt của Tô Sở đánh giá Tô Hữu Hữu một lượt, có lẽ vì lớn tuổi nên khó tránh khỏi có hơi cảm tính, nhìn khuôn mặt có nét giống mình mà trong lòng cũng êm dịu hơn mấy phần: “Nhìn như vậy đã giống người lớn hơn rồi, nghĩ thông suốt là tốt rồi, sau này đừng cãi nhau với Thu Lạc nữa, 20 tuổi rồi, nên có dáng vẻ của người lớn rồi.”
 
Tô Hữu Hữu lặng lẽ nắm chặt hai tay sau lưng, cúi đầu nói: “Trước kia là con hiểu lầm anh ấy, quá trẻ con rồi.”
 
Cô và Thương Thu Lạc đã bàn bạc với nhau là sẽ làm như đã giải trừ hiểu lầm và hòa thuận như lúc ban đầu, lúc nhỏ bọn họ xác thực là rất tốt, Tô Sở cũng luôn cho rằng là họ hiểu lầm nhau, bây giờ hòa thuận lại thì cũng sẽ không quá nghi ngờ.
 
Dường như Tô Sở rất hài lòng với điều này, gật đầu nói: “Hiểu được là tốt rồi, đàn ông đều muốn lấy sự nghiệp làm trọng, con không thể cứ mong chờ vào chuyện tình cảm trai gái được.”
 
“Bố, bố xem bố lại bắt đầu dạy dỗ Hữu Hữu rồi, một lát nữa công chúa nhỏ sẽ không vui đâu.” Thương Thu Lạc nói xong liền thân mật nhéo mặt Tô Hữu Hữu.
 
Tô Hữu Hữu làm như tức giận vung tay anh ra: “Đừng có nhéo lung tung.”
 
Tô Sở thấy bọn họ thật sự hòa thuận thì cười ha ha nói: “Thu Lạc, đừng quá nuông chiều nó, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn công chúa nhỏ chứ?”

 
Thương Thu Lạc ôm eo Tô Hữu Hữu, tình cảm nói: “Trong lòng con Hữu Hữu mãi mãi là công chúa nhỏ.”
 
Tô Sở có hơi không quen với dáng vẻ này của bọn họ, ho nhẹ một tiếng: “Hữu Hữu, tuy rằng Dịch Tiêu Đồng của Dịch Thiên Dung Hòa theo đuổi con, nhưng con cũng phải giữ chừng mực, dù sao thì Bách Minh và Dịch Thiên Dung Hòa cũng hợp tác lâu dài, không thể vì con mà không nể mặt mũi được.”
 
Trong lòng Tô Hữu Hữu cười gằn, nói: “Con biết, con và Dịch Tiêu Đồng vẫn luôn duy trì tốt mối quan hệ bạn bè, anh ấy theo đuổi cũng rất kín đáo, là người đàn ông rất có phong độ và lý trí, con tin rằng dù cho sau này con có từ chối anh ấy thì anh ấy cũng sẽ không vì chuyện tình cảm mà làm trễ nãi việc hợp tác của công ty.”
 
Lúc nghe Tô Sở nghe thấy như vậy thì mới cảm thấy con gái mình cũng không phải là không có gì, vẫn hiểu được đạo lý, tính khí cũng chững chạc hơn trước, đã biết nói lời hay rồi: “Hữu Hữu, bố biết trước đây vì công việc quá bận rộn nên bố mới không chú ý đến con, bây giờ con về Bách Minh rồi, bố nhất định sẽ dạy con thật tốt, con là người kế thừa duy nhất của bố, đừng khiến bố thất vọng, biết chưa?”
 
Tô Hữu Hữu gật đầu, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Con biết rồi, trước đây cũng là do con quá ấu trĩ, cứ mãi chìm đắm trong sự qua đời của mẹ, không hiểu được nỗi khổ của bố, sau này con biết nên làm thế nào.”
 
Tô Sở thỏa mãn gật đầu: “Hiểu được là tốt rồi, lát nữa chín giờ rưỡi có hội nghị, con và Thu Lạc đi chuẩn bị một chút đi.”
 
Tô Hữu Hữu gật đầu rồi đi theo Thương Thu Lạc tới phòng làm việc của mình.
 
Thương Thu Lạc dẫn cô ra khỏi phòng Tổng giám đốc, đi tới khu vực làm việc bên cạnh, nơi này đã được sửa chữa lại, làm phòng làm việc của Tổng giám đốc.
 
“Xem anh vì em mà hao phí bao nhiêu tâm huyết này, đặc biệt là vì em mà chia lại khu vực làm việc, sau này anh và em sẽ làm việc ở đây.” Nói xong liền khom lưng nói nhỏ bên tai cô: “Có thể bảo đảm cho em được tự do nhất, còn có thể nhìn thấy người yêu bé nhỏ của em, có vui không?”
 
Nhắc tới Chung Dực, tai của Tô Hữu Hữu đỏ lên, đi vào trước: “Bàn làm việc của em ở đâu!”
 
Bọn họ đi vào, nhân viên bên trong đứng dậy chào hỏi, Tô Hữu Hữu lập tức đứng vững gót chân, lấy khí thế ra nói vài câu đơn giản, đi vào văn phòng dưới sự hướng dẫn của Thương Thu Lạc, phía sau có một nam một nữ đi theo, là hai trợ lý mà Thương Thu Lạc đã sắp xếp.
 
“Tiểu Trịnh và Tiểu Dương, sau này là trợ lý của em, giúp em xử lý công việc.” Sau khi giới thiệu sơ lược, Thương Thu Lạc phất tay: “Hai người đi ra ngoài trước đi, tôi và Tô tổng còn mấy câu phải nói.”
 
Trợ lý đóng cửa lại rồi Thương Thu Lạc mới ngồi xuống bên cạnh cô: “Hữu Hữu, em còn nhỏ lại không có kinh nghiệm, người trong công ty nhất định sẽ bàn luận về em hoặc không nghe theo sự quản lý của em, vì vậy lát nữa mở hội nghị em càng phải lấy khí thế ra, theo những gì anh đã nói, chất vấn bọn họ vài câu, khiến bọn rõ hiểu rõ sẽ cuối cùng sẽ có một ngày Bách Minh là của em, em là người nắm quyền tương lai của Bách Minh, hiểu chưa? Không cần căng thẳng.”
 
Tô Hữu Hữu nghe vậy thì lấy tay gõ gõ lên bàn: “Anh nhìn thấy em căng thẳng chỗ nào? Giả bộ à, ai mà không biết chứ!”
 
Thương Thu Lạc cười cười sờ đầu cô: “Có tự tin là tốt rồi, phòng làm việc của anh ở ngay bên cạnh, ở đây toàn bộ đều có số điện thoại nội tuyến, có chuyện gì gọi anh qua, bất cứ lúc nào cũng cung kính chờ đợi ngài gọi sang.”


 


Bình Luận (0)
Comment