Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 77


 
 
Năm nay khu D có tổng cộng 21 học viên, trong đó gồm 15 Alpha, còn lại là 6 Beta.
Những lời Khương Ly nói khiến kha khá Alpha tỏ ra bất mãn, người từng châm ngòi thổi gió với Kate là Thái Khắc bạo dạn giơ tay lớn tiếng phản bác: “Huấn luyện viên Khương! Câu này tôi không phục đâu nhé! Tuy Kate thua dưới tay thầy nhưng nó đâu thể đại diện cho chúng tôi.”
Câu này có nghĩa ở đây mỗi Kate là rác rưởi thôi, còn bọn họ thì không hề.
Kate nghe tới đây thì giận tím mặt, đang định qua cãi thì bị Khương Ly ngăn lại, chỉ có thể hung hăng lườm Thái Khắc một cái rồi đứng yên nghe Pasig dỗ gã đừng tức giận nữa.
Khương Ly nhìn về phía Thái Khắc: “Xem ra cậu rất có thành kiến với tôi.”
“Tôi chỉ nói sự thật!”
Khương Ly rảo bước về phía Thái Khắc, cách đúng 1 mét thì dừng lại, đột nhiên giơ chân đá thẳng lên mặt đối phương.
Động tác của cậu thực sự quá nhanh, Thái Khắc không đỡ kịp, gió theo đòn thổi tung mái tóc, theo phản xạ trừng mắt nhìn giày quân dụng màu đen bất động cách chóp mũi mình chưa tới 2cm.

Chỉ cần Khương Ly lỡ chân bước nữa là Thái Khắc sẽ bị đá bay ra ngoài.
Đứng sau lưng Thái Khắc là Lục Hành, hắn hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Khương Ly.

Bỏ qua Thái Khắc, tầm mắt hai người lơ đãng liếc nhau, Lục Hành cảm giác đôi mắt màu đen không gợn sóng kia đang nhìn thẳng hắn, gieo vào trái tim hắn một thứ gì đó vô cùng khác lạ.
Khương Ly chậm rãi thu chân, nhìn Thái Khắc ngay đơ ra như khúc gỗ: “Cậu nói không sai, đúng thật 0021 rất rác rưởi, nhưng ít ra cậu ta dám ứng chiến, còn cậu, cậu nữa, các cậu.

.

.”
Khương Ly lắc đầu, không nói tiếp nhưng ai nấy đều hiểu cậu có ý gì.
Vừa rồi Khương Ly hô không phục tới chiến, ở đây không một ai lên, nhưng bọn họ có phục không? Không hề, chỉ là không dám đối cứng với thực lực của Khương Ly mà thôi.
Nhất thời, mọi người đều lặng ngắt như tờ.
Tục ngữ nói “Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa” , Khương Ly thấy ba đốm lửa này cháy kha khá rồi mới tha cho đám học viên này, lại lệch cho mọi người tách ra tập đứng tư thế quân đội.

Đứng nghiêm tập đội hình đội ngũ là một trong những bài huấn luyện cơ bản nhất.

Có điều với những đại thiếu gia được nuông chiều từ bé này mà nói, đứng nghiêm dưới ánh nắng chói chang hàng giờ liền là điều không hề dễ chịu.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau, Kiều Ngọc cảm thấy mông với chân mình sắp rút gân tới nơi rồi, phát hiện Khương Ly không chú ý tới chỗ mình, thoáng thả lỏng cơ bắp rồi nhỏ giọng hỏi Lục Hành bên cạnh: “Anh Hành, anh Hành, có mệt không?”
Lục Hành đứng thẳng lưng, tay nắm hờ dọc theo ống quần, tư thế cực kỳ nghiêm chỉnh.


Mồ hôi trượt dọc xuống trán, nghe Kiều Ngọc hỏi, hắn thấp giọng trả lời: “Không mệt.”
“Anh Hành trâu bò!” Kiều Ngọc thở dài, liếc nhìn Lăng Áo gần đó: “Ấy Lăng Áo, chân mày đang run kìa.”
Lăng Áo: “.

.

.

Câm miệng.”
Kiều Ngọc đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện đại đa số đã không chịu nổi nữa rồi, đặc biệt là mấy Beta kia: “Anh Hành, nếu không chúng ta nghĩ cách khác đi? Cứ đứng như vậy không hay đâu, nhỉ?”
“Câm miệng.” Lục Hành nhỏ giọng khiển cách: “Đừng làm phiền tao.”
Kiều Ngọc ngạc nhiên nói: “.

.

.

Anh Hành, trước đây mày đâu phải người như thế, rõ ràng mày từng nói đứng dưới nắng chỉ có mấy thằng ngu mới làm cơ mà.”
Làm thằng ngu còn hơn là làm phế vật, Lục Hành nghĩ thầm trong lòng.
Không biết tại sao Lục Hành mãi không quên nổi hình ảnh Khương Ly ra tay lúc đó, cứ nghĩ tới mấy câu “Phế vật”, “Rác rưởi” đối phương mắng mình là lại thấy khó chịu, muốn bật lắm nhưng lại thấy mình bật không nổi.
Trong mắt một người từng liếm máu trên đầu lưỡi đao như Khương Ly, đúng thật bọn họ chỉ là đám ăn chơi rượu chè suốt ngày, lãng phí tài nguyên của Học viện mà chẳng làm nên trò trống gì, có bị mắng là phế vật cũng chẳng ngoa.

Nếu không có quân lệnh điều động tới đây, có lẽ Khương Ly còn chẳng thèm liếc bọn họ lấy một cái ấy chứ.
Nghĩ tới đây, Lục Hành chợt bực bội không thôi, thấy Khương Ly đang nói chuyện với phó huấn luyện viên bên kia, tầm mắt hắn dừng trên sườn mặt như điêu như tạc đó thật lâu, tới mức Kiều Ngọc gọi vài câu cũng không nghe thấy.
“Anh Hành!”
Kiều Ngọc lớn giọng thêm chút, Lục Hành lấy lại tinh thần: “Cái gì?”
Vì thất thần nên Lục Hành vô tình to tiếng, thành công thu hút sự chú ý của Khương Ly.

Cậu quay người lại nhìn, sau đó bước tới chỗ hắn.
Kiều Ngọc thấy Khương Ly lại gần, thầm nghĩ “Chết mẹ rồi”.

Cậu ta vội thẳng lưng vào tư thế chuẩn, tránh cho Khương Ly ngứa mắt lại lôi cậu ta ra làm bao cát tập võ thì chết.

Vừa rồi ngoại trừ Kiều Ngọc thì cũng kha khá người to nhỏ trò chuyện, nhưng người thành công thu hút sự chú ý của Khương Ly có mỗi Lục Hành mà thôi.
Ai làm người đó chịu trách nhiệm, hắn lên tiếng: “Báo cáo huấn luyện viên, là em.”
Kiều Ngọc là đầu sỏ gây tội, thấy hắn nhận lỗi cũng lên tiếng theo: “Báo cáo huấn luyện viên, cũng do em nữa.”
Khương Ly nhìn một lượt, lại lục tục thêm mấy người nữa lên tiếng nhận lỗi, tính ra phải hơn chục người.
“Mấy người vừa phạm lỗi vừa rồi tiếp tục đứng, còn lại được nghỉ ngơi tại chỗ năm phút.” Khương Ly cau mày nói.
Vừa dứt lời, không ít người uể oải suy sụp.

Thật ra không chỉ mỗi chân Kiều Ngọc muốn rút gân, bọn họ cũng sắp chịu không nổi nữa rồi, nhưng chỉ cần nghĩ tới ánh mắt Khương Ly nhìn bọn họ như rác rưởi thì lại cắn răng nhịn xuống gắng tiếp.
Lục Hành thấy Khương Ly đi tới trước mặt mình, theo bản năng ưỡn ngực, cố gắng dùng tư thế hoàn hảo nhất để gây ấn tượng với cậu.
Nhìn em nhìn em huấn luyện viên nhìn em đi! ! !
Trong lòng Lục Hành liều mạng hò hét, Khương Ly lại vô tình lướt qua mặt hắn đi tới chỗ Kiều Ngọc.
Lục Hành: “.

.

.”
Nhớ tới những hành động lập uy của Khương Ly vừa rồi, mấy người nói chuyện riêng tưởng mình tới số, không ngờ cậu chỉ vòng qua rồi trở về vị trí ban đầu.
“Đang nói chuyện gì thế, nói lại cho tôi nghe chơi đi.” Khương Ly hứng thú hỏi.
Nãy giờ bọn họ chỉ nói chuyện phiếm câu giờ, nào dám nói cho cậu nghe.

Sau phút trầm lặng, thấy sắc mặt Khương Ly có chút thay đổi, Lục Hành lanh lẹ lên tiếng: “Báo cáo huấn luyện viên, vừa rồi bọn em thảo luận đứng yên thế này thật nhàm chán, không bằng đổi sang bài huấn luyện khác đi.”
Khương Ly nghe vậy rũ mi, đi tới trước mặt Lục Hành: “Cậu nói, nhàm chán ư?”
Lục Hành cao 1m93, Khương Ly cao 1m82, hai người chỉ hơn kém nhau 11cm.

Đứng đối diện thế này, Khương Ly vẫn phải hơi ngẩng đầu lên mới nhìn vào mắt hắn được.
Hai người nhìn nhau, khoảng cách rất gần khiến Lục Hành thấy rõ rèm mi dày tinh tế của Khương Ly, thấy đôi mắt phượng khẽ chớp, thậm chí hắn thấy bóng dáng của mình nằm trọn trong con ngươi lạnh lùng ấy.

Tất cả chuyện này khiến trái tim Lục Hành vô thức loạn nhịp, định nói gì cũng quên béng mất, buột miệng thốt lên: “Không, đứng thế này cũng khá thú vị!”
Mọi người: “.


.

.”
Khương Ly cau mày như thể rất bất mãn với thái độ đó của hắn.

Lục Hành vội vã nói thêm: “Ý em là, đứng lâu vậy rồi cũng nên đổi bài huấn luyện khác chứ nhỉ? Cho mọi người đổi gió đi thôi.”
Khương Ly nhìn xung quanh: “Các cậu cũng nghĩ vậy à?”
Tất cả đều không ngờ Lục Hành sẽ thẳng thắn tới vậy, nhưng nghĩ tới chuyện phải đứng tới mức mông rút gân, chân co giật thì chạy bộ sảng khoái hơn nhiều, vì thế đồng thanh đáp lời: “Đúng vậy thưa huấn luyện viên!”
“Thì ra là thế.” Khương Ly gật đầu: “Do tôi suy xét không chu toàn, như vậy đi, trước tiên mọi người cứ nghỉ ngơi tại chỗ mười phút đã.”
Cậu nói xong liền đi tìm phó huấn luyện viên ngay, thảo luận với đối phương nên đổi sang hạng mục huấn luyện nào.
Mọi người không ngờ Khương Ly sẽ đồng ý nhanh tới vậy, lại sôi nổi thảo luận một hồi xem lát nữa sẽ phải luyện mục gì, chẳng biết vì sao nhưng trong lòng mỗi người thực sự có chút chờ mong khó hiểu.
“Không biết chốc nữa sẽ phải luyện gì, mọi người đoán đi?” La Kỳ đấm đấm bả vai tê cứng, trực tiếp cởi áo khoác lót xuống đất ngồi lên.
“Tao đoán là chạy bộ.” Lăng Áo đáp, cũng cởi áo ngồi xuống.
“Phải là luyện đánh cận chiến chứ.” Kiều Ngọc sờ sờ cằm: “Huấn luyện viên nói rồi đó thôi, 3 hạng mục lớn nhất đều do thầy ấy dạy.

Anh Hành, mày thấy thế nào?”
Lục Hành nhìn thoáng qua chỗ Khương Ly bên kia, lắc đầu: “Tao nghĩ không đơn giản như vậy đâu.”
“Nói tới đánh cận chiến, mẹ nó chúng mày có thấy vừa rồi Thiếu tá Khương đánh nhau quả thực rất đẹp trai không?” Lăng Áo rung đùi, vui mừng bừng bừng nói: “Một đòn của thầy ấy phế luôn cánh tay của Kate, tao đứng xa thế còn nghe thấy tiếng “Răng rắc” cơ mà, đau thiệt chớ!”
“Quá đẹp trai!” La Kỳ gật đầu tán thành: “Kate bị đánh cho không phản kháng nổi, chênh lệch thực lực quá lớn, nhìn mà đau lòng.”
Kiều Ngọc gật đầu: “Đau lòng!”
Kate ngồi cách bọn họ không xa, nghe thấy có người đang đàm tiếu về mình, gã tức giận định tới tẩn cho mỗi thằng một trận.

May có Pasig kịp giữ người lại khuyên nhủ: “Bình tĩnh nào bình tĩnh nào, bọn họ có bốn người đấy! Có Tứ điện hạ ở đó, cậu đánh không thẳng nổi đâu!”
Tứ điện hạ trong miệng Pasig chính là Lục Hành – con trai út của hoàng đế Đế quốc Lục Kình.

Kate tức giận chửi một tiếng “Chó chết”, sau lại kìm nén ngồi xuống.

Pasig thấy gã không muốn sang gây chuyện nữa thì an tâm ngồi xuống cạnh luôn.
Chốc sau, phó huấn luyện viên kêu họ qua tập hợp.
Lần này địa điểm tập hợp chuyển sang một nơi râm mát hơn, xếp hàng nghiêm chỉnh xong, phó huấn luyện viên bắt đầu chia hai người một cặp.

Ở đây có 21 người, tổng cộng mười cặp, người dư ra sẽ ghép đội với phó huấn luyện viên.
Kiều Ngọc giơ tay hỏi: “Huấn luyện viên, tụi em sẽ phải làm gì ạ?”
“Không phải mọi người cảm thấy đứng tập đội hình đội ngũ rất nhàm chán ư? Vậy chúng ta đổi sang bài khác thú vị hơn.” Khương Ly đang nói đột nhiên khẽ cười, khóe miệng cong cong đó khiến khuôn mặt vốn lạnh băng trở nên nhu hòa hơn không ít.

Nụ cười bất thình lình ấy khiến ai ai cũng phải sửng sốt, nghĩ thầm không ngờ huấn luyện viên cười rộ lên lại xinh đẹp đến vậy.

Sau đó, ngay giây tiếp theo Khương Ly ra lệnh: “Mỗi người hít đất tại chỗ 200 cái, một người làm thì người kia nằm trên lưng, bây giờ lập tức bắt đầu đi.”
Tất cả: “.

.

.” Cái trò chó má gì thế này, họ thà đứng tập đội hình đội ngũ còn hơn! ! !
Sau hít đất là cõng tạ chạy đường dài, tiếp đến là huấn luyện cận chiến, chưa dừng lại ở đó, từng hạng mục huấn luyện dày đặc liên tục được thực thi trong ngày.

Sau một buổi tập, ai nấy đều cảm thấy xương cốt trong người như gãy làm đôi tới nơi rồi.
Trở về ký túc xá, Lục Hành và Lăng Áo cầm quần áo đi tắm rửa ngay.

Một phòng ngủ chỉ có hai phòng tắm, Kiều Ngọc và La Kỳ chỉ đành lê lết dưới sàn chờ tới lượt.
Lục Hành tắm xong định đi nằm, tới lúc xốc chăn lên mới nhận ra giường mình đang thủng một lỗ to tướng.
Lăng Áo nằm giường cạnh hắn thấy thế, đề nghị: “Anh Hành, đêm nay mày cứ sang giường tao mà ngủ, để tao qua ngủ với Kiều Ngọc cho.”
“Không cần.” Lục Hành nói xong liền ra cửa, Lăng Áo gọi với theo: “Mày đi đâu thế?”
“Đi tìm đầu sỏ khiếu.

.

.”
Chữ “Khiếu nại” Lục Hành còn chưa nói hết đã thấy phó huấn luyện viên đứng ngay cửa, theo sau là một tên lính khiêng theo chiếc giường mới toanh.
Đối phương nhìn hắn một cái, cười nói: “Tứ điện hạ, Thiếu tá Khương nói giường của ngài bị gãy rồi, để tôi tới thay cho ngài cái mới.”
Nói rồi liền chỉ huy tên lính kê giường mới vào, theo sau họ là một đám người vây quanh giường Lục Hành to nhỏ đàm luận.
“Gãy thật à? Tao còn tưởng Kiều Ngọc đang nói bậy đó chứ!”
“Nghe nói là do một đấm của Thiếu tá Khương gây ra đấy!”
“Giường của anh Hành mà cũng dám đấm gãy, không hổ là huấn luyện viên, lợi hại lợi hại! !”
Lục Hành: “.

.

.”
Đậu má! Giờ thì ai cũng biết chuyện rồi.
*Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa: Ý chỉ các quan mới nhậm chức phải làm một vài việc thể hiện tài năng để tạo uy danh khiến lòng người kính phục trước.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment