Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 40

Edit: Tuyền

- -----

Khương Ly men theo ký nhớ của nguyên chủ đi đến trạm xe buýt, toàn thân cậu đều ướt đẫm, quần áo dính ở trên người, tóc mái thật dày ướt dầm dề mà dán ở trên mặt, vừa lên xe liền khiến những người khác chú ý, bất quá cậu cũng không để ý, tìm một chỗ sát cửa sổ ở phía sau mà ngồi xuống, sau đó nhắm mắt chải vuốt lại ký ức của nguyên chủ.

Hiện tại đã gần đến cuối kỳ học năm nhất, từ bây giờ cho tới lúc nghỉ hè còn không đến nửa tháng, năm hai liền phải chia ban văn lý, dựa vào đạo lý "cận thủy lâu đài (*)", cậu đang cân nhắc có nên hỏi thăm nam chủ xem hắn sẽ vào khoa học xã hội hay khoa học tự nhiên.

(*)Thành ngữ "cận thủy lâu đài" nghĩa đen chỉ việc có lợi thế về cự ly nên giành trước đạt đc cái muốn có, nói rộng ra là chỉ có đc sự ưu tiên, ưu đãi về 1 mặt nào đó.

VD: Tag Truyện "cận thủy lâu đài" hay xuất hiện với những truyện mà công thụ đến với nhau nhờ có thời gian tiếp xúc lâu dài hoặc là hoàn cảnh sống / làm việc gần nhau, chẳng hạn như thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, hoặc là bạn cùng trường, cùng lớp, hay là bạn đồng nghiệp cùng cty, cũng có thể là chủ nhà – khách trọ, hàng xóm. ( hay  còn đồng nghĩa với thành ngữ "lửa gần rơm lâu này cũng bén" đó:DD)

Nghĩ đến yêu cầu công lược ở thế giới này, trong lòng Khương Ly hỏi hệ thống:  "Tiểu Khả Ái, thế giới này vẫn là xoát độ hảo cảm sao?"

"Đúng vậy" Hệ thống trả lời, "Độ hảo cảm trước mắt là 0, xoát đầy 100% là có thể lựa chọn tiến vào thế giới tiếp theo."

"Chỉ là xoát độ hảo cảm thôi, không có yêu cầu đặc biệt đúng không?"

"Kiến nghị nói chuyện yêu đương."

"........."

"Khương Ly thiếu chút nữa đã quên đây là một trò chơi công lược, cậu trầm mặc một chút, thấp giọng hỏi: "Nếu ta từ chối thì sao?"

Hệ thống đoán được hắn đang kháng cự cái gì, bình tĩnh phân tích mà nói: "Sự tình ở thế giới trước đã kết thúc, thỉnh ký chủ nhận rõ hiện thực, đối tượng công lược của ngươi hiện tại là Trì Phóng, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể tiến vào thế giới tiếp theo."

"Nếu là độ hảo cảm, vậy dùng cách khác xoát đầy cũng được đúng không? Ví dụ như tình hữu nghị?"

"Cái này không thể bảo đảm." Hệ thống có chút bất đắc dĩ, "Trên đời chỉ có hai loại tình cảm lâu bền nhất, thứ nhất là tình thân, thứ hai là tình yêu."

"Vậy ta xoát tình huynh đệ? Là loại anh em ruột ấy."

"...."

Hệ thống không lên tiếng, Khương Ly cũng không có hỏi lại, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, lông mi đã bị tóc mái che đi khẽ rung động vài cái.

Bên kia, nam chủ của thế giới này—— Trì Phóng đồng học đang cưỡi xe đạp đuổi tới sân bóng rổ  công cộng ở công viên trên sườn núi phía nam, một người trong hai đám người đang giằng co nhìn thấy hắn lộ vẻ mặt vui mừng, vẫy tay gọi một tiếng: "Trì ca! Nơi này!"

Trì Phóng đem xe tùy tiện để xuống, nhanh chân đi tới, giơ tay bắt được trái bóng rổ đối phương ném sang, biểu diễn một chút kỹ xảo xong, nhảy lên ném bóng vào rổ, trái bóng rổ màu vỏ quýt bay qua đỉnh đầu của cả đám, Bá ——một tiếng, ba phần đã vào lưới.

Hành động ra oai phủ đầu làm một người trong đó phát ra riếng hoan hô, hô to tên của Trì Phóng.

Vừa nãy Phùng Vũ ném bóng cho Trì Phóng xong, sau đó liền đi đến ôm lấy bờ vai của hắn: "Trì ca, tớ còn nghĩ cậu không có tới! Các anh em đều sắp vào trận đấu, không nghĩ cậu vừa tới liền ra oai như vậy.

"Hừ! Đây mà không đến thì mấy cậu cứ chờ bị thua đi." Trì Phóng hất tay hắn ra, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

"He he." Phùng Vũ cười hai tiếng, sau khi Trì Phóng đến, lồng ngực của hắn đều đã ưỡn đến thẳng tắp.

Tên đi đầu cao to ở trong một đám người khác nghe Trì Phóng nói liền bật cười: "Đừng nói kiểu nếu mày đến rồi thì bọn nó sẽ không thua nữa vậy, Trì Phóng, khẩu khí của mày cũng thật lớn."

"Tất nhiên tất nhiên." Trì Phóng nhìn gã cười híp mắt, giọng điệu mang theo khinh thường cùng hung hăng kiêu ngạo," Tao thừa sức đánh bại mày, kẻ, thất, bại!"

Tên cao to bị hắn đạp phải chỗ đau, nhớ lần trước tranh sân bóng thua bị Trì Phóng sỉ nhục, cắn răng nghiến lợi nói: "Mày cứ thử xem, nếu trận đấu này mày thua thì cách Nam Âm xa ra một chút, nếu không tao sẽ không khách khí!!!"

"Ôi, thật đáng sợ, tao sợ quá." Trì Phóng rên một tiếng, chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, trên mặt thiếu niên mang một cỗ lệ khí khó phát hiện, "Còn nhiều lời làm gì, bắt đầu đi!"

......

Nhà họ Khương ở bên trong lão thành, nơi đó xây đã rất lâu, cả trong lẫn ngoài đều vô cùng cũ nát, Khương Ly đi lên cầu thang không có chút ánh sáng, cách một cái đế giày cũng có thể cảm giác được dấu xi măng loang loang lổ lổ.

Mấy ngày nay Bố Khương lại chạy ra ngoài trốn nợ, trong nhà chỉ còn mỗi mình Khương Ly, cậu tìm quần áo sạch sẽ đi tắm, tuy rằng quần áo ướt đẫm khi trên đường trở về đã khô không ít, thế nhưng cũng khó tránh khỏi bị cảm, dù ngày hôm nay có nắng to thì Khương Ly vẫn sẽ tắm nước nóng.

Sáng nay nguyên chủ rời khỏi nhà rất sớm, trên đường chỉ mua hai cái bánh bao ăn lót dạ, bây giờ đã là ba giờ chiều, Khương Ly tắm xong đi ra thì bụng đã sôi sùng sục liền lấy sủi cảo đông ở bên trong tủ lạnh ra luộc rồi ăn.

Đây là sủi cảo nấm hương thịt heo, nhân bánh thì ít kích cỡ lại nhỏ, một túi chỉ có mười lăm cái, thân thể này của Khương Ly mới 16 tuổi, đúng là tuổi lớn của thiếu niên, ăn xong không những không no mà còn đói hơn, chỉ là trong tủ lạnh trừ mấy lon bia của Bố Khương thì chẳng còn cái gì có thể ăn, dù có vo gạo làm cơm thì cũng cần ra ngoài mua thức ăn.

Khương Ly suy nghĩ một lúc, quyết định đi ra ngoài ăn, tiện thể cắt sửa một chút mái tóc quá dài của nguyên chủ, cắt lại kính mắt, cái kính trước kia khi xuống nước cứu người đã không biết rơi  chỗ nào.

Ở lối vào lão thành có một cửa hiệu cắt tóc, bề ngoài rất nhỏ nhưng lại kinh doanh ở đó rất nhiều năm. Lần nào nguyên chủ cũng cắt tóc ở đó, bởi vì giá cả phải chăng, rẻ hơn các cửa hàng khác một nửa, kỹ thuật của thợ cắt cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của nguyên chủ. Cậu không cần kiểu tóc đẹp, tóc mái vĩnh viễn che lại lông mày cùng một nửa đôi mắt, cũng may giáo viên không có kiểm tra ngoại hình dáng vẻ, nếu không thì cậu sẽ là học sinh bị nêu tên đầu tiên.

Tuy nhiên bây giờ linh hồn đổi thành Khương Ly, Khương Ly yêu cầu không có thấp như vậy, ít nhất kiểu tóc phải có thể nhìn được, vì vậy cậu tìm một cửa hiệu cắt tóc  nhìn qua kinh doanh vô cùng tốt.

Vừa đi vào liền có nhân viên tiếp đón, hỏi cậu muốn gội đầu hay là cắt tóc, trước khi Khương Ly đến đây đã tắm qua một lần, dự định cắt trực tiếp luôn.                                                                                             

Stylist nhìn tóc của cậu dài như vậy, duỗi tay vuốt hai cái, hỏi: "Soái ca tóc thật dài nha, đầu không nóng sao?"

"Không nóng." Khương Ly xua tay, thân phận hiện tại chỉ là một học sinh cao trung, không thể quá kiêu căng, "Đằng sau cắt một chút sao cho nhẹ nhàng khoan khoái, phía trước thì anh nhìn thấy rồi đấy."

"Như vậy à, thật lôi thôi." Stylist sờ cằm suy nghĩ một chút, liền bắt tay vào làm.

Những sợi tóc mềm mại màu đen từng chút rơi  xuống, tóc mái dày đặc bị tỉa mỏng lại, tầm mắt vốn bị che đi của Khương Ly cũng dần trở lên rõ ràng, hình dáng khuôn mặt của người trong gương theo đó chậm rãi hiện ra.

Đó là một gương mặt cực kỳ trẻ tuổi thậm chí còn mang theo một chút non nớt, bởi vì nguyên nhân bị che lại đôi mắt quanh năm, khóe mắt mang theo một chút tối tăm, nhìn qua không có tinh thần lắm nhưng độ cong  đôi mắt lại cực kỳ đẹp, lông mi dày như là quạt Hắc Vũ, lông mày chỉ hơi buông xuống một chút đã tạo ra một đạo bóng ma cong cong.

Tay cầm kéo của Stylist đột nhiên ngừng lại, nhìn Khương Ly một lúc lâu.

"Cắt xong rồi sao?"Khương Ly phát hiện động tác của anh dừng lại liền mở mắt ra nhìn.

Stylist lấy lại tinh thần, đối diện đôi mắt đen nhánh của cậu, tay cầm kéo nắm chặt lại: "Không, chưa cắt xong."

"Vâng, làm phiền anh cắt nhanh một chút, em còn có việc phải đi." Khương Ly nhắm mắt lại một lần nữa, hành động nhắm mắt làm mấy cọng tóc vướng trên lông mi rơi xuống chóp mũi vểnh cao của cậu, Stylist thấy, liền có ý muốn giúp cậu thổi đi nó.

Tóc tai cắt xong rất nhanh, stylist còn giúp Khương Ly định hình một chút: "Tốt, hoàn mỹ!"

Khương Ly nhìn người trong gương, sững sờ trong nháy mắt, cậu phát hiện ngũ quan của thân thể này có chút giống kiếp trước, ví dụ như đôi mắt và miệng, mà cũng không rõ ràng cho lắm

"Soái ca làm sao vậy? Không hài lòng sao?" Stylist thấy cậu nhìn gương không nói một lời, cho là cậu không hài lòng với tay nghề của mình, lên tiếng dò hỏi.

"Không có, rất hài lòng."                                                                                                                                                      

Khương Ly thu lại tâm tư của mình, đứng dậy trả tiền xong liền đi luôn.

Stylist nhìn bóng lưng cậu nội tâm vô cùng kỳ quái, rõ ràng lớn lên đẹp như thế, sao lại để tóc dài như vậy, đem dung nhan đều che lại, thật là điệu thấp.

Từ tiệm cắt tóc đi ra, Khương Ly ăn một phần lòng bò ở cửa hàng bên cạnh, sau đó bảo hệ thống cung cấp địa chỉ của cửa hàng kính mắt gần nhất.

Hệ thống cứng nhắc mở ra bản đồ giả lập, rất nhanh liền liệt kê ra các cửa hàng kính mắt danh tiếng ở gần đây.

Cửa hàng kính mắt gần chỗ Khương Ly nhất ở bên cạnh đồn công an tại sườn núi phía nam, đi xe buýt thì phải đi qua hai trạm, đi bộ thì khoảng 15 phút, ngồi xe đạp thì chỉ mấy phút là đến.

Ven đường đều là xe đạp cho thuê, vô cùng thuận tiện, ngược lại Khương Ly là muốn trực tiếp đạp xe đến nhưng điện thoại di động của cậu lại là loại chỉ có thể gọi điện và gửi tin nhắn, không có cách nào quét mã để sử dụng xe đạp cho thuê, chỉ có thể đi xe buýt

Xe buýt dừng lại ở của trạm tại sườn núi phía nam,  cửa hàng kính mắt và đồn công an ở ngay bên trái, khi Khương Ly đi qua đồn công an đột nhiên nghe tiếng hệ thống nhắc nhở: "Xin ký chủ chú ý, mục tiêu nam chủ xuất hiện; xin ký chủ chú ý,  mục tiêu nam chủ xuất hiện.

"??"

Cước bộ của Khương Ly dừng lại, vừa vặn đứng ở cửa đồn công an, quay đầu liền thấy một đám người chen chúc trong đại sảnh đồn công an, không biết đang làm gì.

Những người này đều mặc đồng phục bóng rổ,  nhìn bóng lưng có vẻ toàn là học sinh, Khương Ly đi được hai bước về phía cửa đồn, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, một đạo thanh âm thiếu kiên nhẫn từ trong đám người truyền ra: "Đã nói là không có đánh nhau, chỉ là cùng chơi bóng thôi, mày đừng có thêm mắm dặm muối vào có được hay không?"

Giọng nói này có chút quen tai, Khương Ly suy nghĩ một chút, phát hiện ra nó cùng giọng của người đã cứu sống mình rất giống nhau, kết hợp với sự nhăc nhở vừa nãy của hệ  thống, có vẻ người đang nói chuyện chính là nam chủ.

"Chỗ nào không phải đánh nhau nha?"

Sau khi nam chủ nói, một đạo giọng nữ trung tính vang lên: "Tôi tận mắt thấy cậu đem tên tiểu tử này đè xuống đất cọ xát, sức lực vô cùng lớn, cái bà già này nhìn đều sợ hãi đấy! Các đồng chí cảnh sát, chuyện bọn họ đánh nhau là chính xác đến một trăm phần trăm, cậu cần phải được giáo dục lại một chút!"

"Bà, bà có cần phải châm ngòi thổi gió như thế hay không!" Một giọng nam khác cũng vang lên.

"Bọn bọ chơi bóng ăn gian hãm hại người khác, bây giờ không dí tên ngu ngốc đó thì phải dí ai đây?!"

"Con mẹ nó Phùng Vũ, mày mắng ai ngu ngốc?!!"

"Ai nhận liền mắng người đó! Ngu ngốc! Thứ hỗn trướng!"

"Miệng mày có thể sạch sẽ một chút không?!"

"Con mẹ mày! Khi chơi bóng sao tay chân mày không sạch sẽ lại một chút đi?!!"

Một đám người đột nhiên chửi nhau náo loạn hết cả lên, tên này đẩy tên kia một chút, tên kia lại đẩy tên này một chút, người trẻ tuổi nóng máu, chỉ một lát liền động tay động  chân, đột nhiên có một tiếng huýt gió sắc bén, ngăn cản động tác của bọn họ, sau đó một âm thanh vang lên: " Ầm ĩ cái gì thế?! Các cậu coi chỗ này là địa phương nào? Lại đánh nữa thì một người cũng đừng hòng đi! Tất cả đều đứng hết qua một bên cho tôi!"

Mọi người chậm rãi đứng vào cạnh tường, sau khi đám người tản ra, Khương Ly thấy được một thân ảnh cao gầy bên trong, đối phương mặc một cái áo cầu thủ màu đỏ, trên đó in số 1.

Tuy rằng trước đó Khương Ly không thấy rõ mặt Trì Phóng, nhưng lại nhớ kỹ chữ số trên đồng phục của hắn.

Trì Phóng đứng dựa vào tường, cúi đầu nghe nam sinh bên cạnh nói chuyện, có lẽ là vì nhận ra ánh mắt của Khương Ly, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn lại đây.

Giữa hai người có một chút khoảng cách, bởi vì nguyên nhân không có đeo kính, Khương Ly không thấy rõ biểu tình trên mặt Trì Phóng, nhưng cậu lại cảm nhận được ánh mắt của hắn mang theo lệ khí và sự không kiên nhẫn rõ ràng.

Bất quá, hắn rất nhanh liền nhìn ra chỗ khác, có lẽ bị cảnh sát gọi đi hỏi chuyện.   

Khương Ly đứng tại chỗ gãi gãi mặt, chúi đầu cười một chút.

Đối tượng công lược lần này, hình như có chút kiêu căng khó thuần.
Bình Luận (0)
Comment