Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 133


 
Biết tin chân Tiêu Khải Hành lành lại, Nguyên đế hạ chỉ cho hắn thượng triều, cùng ngày, lễ vật tặng tới Đông cung nhiều không kể xiết, kỳ trân dị bảo, linh chi ngọc điệp kín hai bàn lớn.
Sau nhiều năm vắng bóng, một lần nữa Tiêu Khải Hành bước lên điện rồng.

Hắn không hề bỡ ngỡ, ngược lại còn hùng hồn phân tích các vấn đề đại thần trong triều đưa tới, đĩnh đạc gãi đúng chỗ ngứa, cũng đề ra không ít kiến nghị hợp lý khiến ai nấy đều phải kính nể.

Nguyên đế vô cùng vừa lòng với biểu hiện của Tiêu Khải Hành, ông ta không tiếc lời ngợi khen, thêm vào đó, ông ta còn phó thác cho hắn nhiệm vụ tiếp đãi sứ thần các nước tới thăm rất quan trọng sắp tới.

Tiêu Khải Quân đang dưỡng thương tại nhà biết được chuyện này tức giận tới mức đồ nào trong phòng đập được thì đạp cho bằng nát, cung nhân cũng khó tránh khỏi số mệnh, bị đánh cho người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm.
Nửa tháng sau, án tham ô ở Kế Châu đồng loạt bị phanh phui, số bạc lớn tới kinh người  khiến lòng dân oán thán, không chỉ liên quan tới mấy quan viên quyền cao chức trọng trong triều mà còn dính dáng tới một vài hoàng tử trong cung, ví dụ như Lục hoàng tử Tiêu Khải Quân.
Kế Châu hoang vu cằn cỗi, thiên tai triền miên, năm nào triều đình cũng trích ngân khố ra cứu trợ, bạc gửi tới là quan phủ địa phương dâng tấu báo ngay tình hình thiên tai đã được khống chế, vung mực múa bút nào là bá tánh đội ơn đội đức thiên ân, nào là hoàng đế lòng mang thiên hạ, thương đám dân đen con đỏ.

.

.

Ai ngờ sự thật không phải vậy.

Ngân lượng gửi tới đều vào túi riêng của các quan phụ mẫu hết, chuyển qua trạm nào vơ vét trạm đó, làm gì còn phần cho đám dân đen con đỏ như trong tấu chương báo.

Dân chúng Kỳ Châu lầm than, tiếng oán thán vang trời dậy đất, người chết như ngả rạ, xác rũ nơi đầu đường xó chợ cũng là chuyện thường ngày.
Án tham ô lần này dính líu cơ man quan chức cấp cao, Nguyên đế long nhan giận dữ, hạ chỉ tra cho tỏ tường, được phép tiền giam hậu tấu, sau chờ xử lý!
Kể ra lửa cháy tới tận hai quan viên do chính tay Vương thừa tướng dìu dắt nhưng thậm chí Vương thừa tướng cũng tạm thời bị cách chức và tạm giam trong phủ, chờ ngày vụ án được sáng tỏ.

.

.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

————- Loảng xoảng!
Chén trà tinh xảo nện xuống đất vỡ tan, nước trà văng tung tóe.

Thái giám, cung nữ trong điện thi nhau quỳ sụp xuống, Trần công công phất tay kêu người tới thu dọn, lại lên tiếng an ủi: “Hoàng thượng bớt giận kẻo long thể bất an.”
“Bớt giận!?” Nguyên đế giận dữ, hất phăng tấu chương trong tay: “Ngươi bảo ta bớt giận thế nào? Cái đám thùng rỗng kêu to đó nuốt cho đẫy rồi thi nhau làm tội ta, chờ tra ra ta chém đầu hết!”
Lúc này người hầu đột nhiên vào truyền tin, nói Huyên quý phi tới yết kiến, đang chờ ở ngoài cung.
Trần công công nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nói với Nguyên đế: “Hoàng đế, Huyên quý phi nương nương tới yết kiến ạ.”
Cái thai trong bụng Huyên quý phi đã được năm tháng, Nguyên đế yêu càng thêm yêu, đương nhiên không dám tức giận trước mặt nàng.

Không uổng công Huyên quý phi qua đây, Nguyên đế nguôi giận, vẫy tay với Trần công công để nàng vào.
Trần công công hiểu ý, ra lệnh dọn dẹp sạch sẽ tấu chương vương vãi trên mặt đất rồi nhanh chóng ra ngoài mời Huyên quý phi vào, lại phất tay để người khác đi xuống.
“Hoàng thượng.” Huyên quý phi vịn tay cung nữ đi tới trước mặt Nguyên đế, hơi khom gối hành lễ: “Thần thiếp bái kiến hoàng thượng.”
“Ái phi mau miễn lễ.” Nguyên đế bước nhanh xuống đỡ tay Huyên quý phi rồi dìu nàng ngồi xuống: “Nàng có thai sao lại chạy tới đây?”
Huyên quý phi cười nói: “Thần thiếp nghe nói mấy ngày nay hoàng thượng không ăn được bữa nào tử tế nên mới hầm một chút canh rượu gạo với vỏ cam mang qua đây cho hoàng thượng đổi mới này.”
Nói rồi Huyên quý phi phất tay để cung nữa dâng đồ lên.


Trần công công muốn nhận lấy nhưng Huyên quý phi lại muốn tự mình bưng lên cho Nguyên đế, dịu dàng nói: “Hoàng thượng nếm thử xem.”
Tay nghề của Huyên quý phi rất giỏi, món nào nàng làm đều rất hợp khẩu vị Nguyên đế, canh thơm mùi vỏ cam hòa lẫn rượu gạo khiến buồn bực trong lòng cũng vơi kha khá.

Nguyên đế nhấp một ngụm, hài lòng vỗ vỗ tay nàng, dặn dò nói: “Về sau những việc này cứ để cung nhân làm, đừng khiến bản thân mệt mỏi.”
“Thiếp chỉ sợ cung nhân không nắm chắc độ lớn nhỏ của lửa, nấu ra món không hợp với khẩu vị hoàng thượng thôi.” Huyên quý phi đáp, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn đống sổ con, vẻ mặt lo lắng lộ rõ: “Mấy ngày nay hoàng thượng bận lo lắng chuyện quốc gia đại sự lắm phải không, lòng mang thiên hạ rất đáng quý, nhưng long thể cũng phải bảo dưỡng thật kỹ.”
Nói tới đây là Nguyên đế lại phiền lòng, ông ta hừ mạnh một tiếng: “Đám con của trẫm thật có hiếu, ngân lượng cứu tế thiên tại cũng dám đụng, giờ toàn bộ Kế Châu, à không, thậm chí toàn thiên hạ đang mắng trẫm ngu ngốc vô năng kia kìa! Rặt một lũ khốn nạn!”
“Hoàng thượng, xin hoàng thượng đừng nói vậy, cảm tạ long ân, những năm gần đây thiên hạ thái bình ấm no, là phúc của con dân ta.” Huyên quý phi an ủi: “Chỉ do thiên hạ quá nhiều việc cần hoàng thượng gánh vác, sơ sót một vài nơi cũng là điều hiển nhiên, không phải lỗi của ngài, đừng tức giận mà hủy hoại long thể.”
Dưới sự an ủi của Huyên quý phi, Nguyên đế nguôi giận, nói: “Không có đứa nào khiến trẫm bớt lo hết.”
“Sao lại không có? Thần thiếp nghe nói lần này thái tử điện hạ tiếp đãi sứ thần vô cùng chu đáo, đều khen nước ta nhã nhặn chu đáo, còn công nhận thái tử điện hạ của chúng ta tuổi trẻ tài cao, trí võ song toàn.”
Nói đến chuyện tiếp đãi sứ thần, Nguyên đế cũng vô cùng hài lòng, gật đầu nói: “Chuyện này thì đúng thật, Tiêu Khải Hành là đứa trẻ khiến trẫm rất vừa lòng.”
“Đều do cách dạy dỗ của hoàng thượng.” Huyên quý phi cười nói.
Những lời này của Huyên quý phi tuy đang khen Tiêu Khải Hành đấy nhưng công lao cuối cùng lại đẩy hết về Nguyên đế, thật sự khiến người ta nghe mà lâng lâng.

Trần công công thấy sắc mặt Nguyên đế vui vẻ ra mặt thì cũng thở phào một hơi.
Huyên quý phi tới chơi một hồi rồi rời đi.

Sau khi nàng đi, Nguyên đế trầm ngâm một hồi rồi chấp bút viết một đạo thánh chỉ, lệnh cho Tiêu Khải Hành đảm nhiệm việc cứu tế Kế Châu năm nay, hai ngày sau tới thực địa xử lý tình hình rối ren, không cho phép phạm phải sai lầm.
Thánh chỉ được đưa tới Đông cung đúng lúc Tiêu Khải Hành đang chơi cờ với Khương Ly, nghe tiếng tuyên triệu, hắn buông quân cờ xuống rồi ra ngoài tiếp chỉ.
Nhận thánh chỉ xong, Trần công công nói: “Thái tử điện hạ, mời tiếp chỉ.”
“Nhi thần tiếp chỉ.” Tiêu Khải Hành cung kính nhận thánh chỉ, đứng lên gật đầu với Trần công công: “Làm phiền Trần công công rồi.”
Tình huống này vô cùng quen thuộc khiến Trần công công nhớ tới lần trước tới Thanh Hòa điện tuyên chỉ, chắc mới chỉ cách đây khoảng hai tháng.

GIờ đây cảnh mới người cũng mới, Tiêu Khải Hành không còn là thái tử tàn phế nghèo túng vô năng kia nữa.
Nhớ tới đối phương từng nói sau này nhờ ông giúp đỡ nhiều hơn, Trần công công nghĩ thầm, chỉ sợ rằng ngược lại.
“Thái tử điện hạ khách khí rồi, đây là bổn phận của nô tài.” Trần công công cười nói, nụ cười tươi hơn trước những mấy phần.

Ông cũng không ở lại lâu, chỉ hàn huyên vài câu rồi rời đi ngay.
Tiêu Khải Hành cầm thánh chỉ đi vào thánh điện, Khương Ly theo sau nhưng Tiểu Lộ Tử đột nhiên giữ tay cậu lại: “Khương Ly, giờ chúng ta phải dọn đồ dần sao?”
Khương Ly là người được Tiêu Khải Hành sủng ái và tín nhiệm nhất Đông cung là chuyện ai cũng biết, thật ra mọi người ai cũng quý mến cậu, ngay cả Tiểu Lộ Tử cũng thế, thù xưa sớm đã quên báng đến chân trời nào luôn rồi.
“Không cần, ai làm việc nấy là được rồi.” Khương Ly nói, thực ra từ hai ngày trước cậu với Tiêu Khải Hành đã dọn đồ chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Tiểu Lộ Tử “Ừm” một tiếng, xoay người ra ngoài.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Bên kia, Tiêu Khải Quân có dính líu tới án tham ô nên bị cấm túc trong cung, giờ nghe tin chuyện cứu tế Kế Châu sẽ do Tiêu Khải Hành đảm nhiệm nên gã càng tức giận, tiện tay túm chén trà nóng bỏng ném thẳng lên đầu thái giám tới truyền tin: “Cút cho ta! ! !”
Thái giám sợ Tiêu Khải Quân giận quá mất khôn giết mình luôn thì chết, không thèm để ý tới cái trán đang chảy máu ròng ròng, cứ thế hoảng loạn lăn lê bò toài ra ngoài.

Chạy đến cửa còn đụng trúng Thập Thất hoàng tử Tiêu Khải Văn, lại phải vội vàng quỳ xuống nhận tội: “Nô tài có mắt không tròng, xin Thập Thất điện hạ tha mạng! ! !”
Tiêu Khải Văn phất tay ý bảo thái giám lui, bước vào chính điện: “Lục hoàng huynh lại làm sao thế? Huynh tức giận gì vậy? Cẩn thận kẻo tổn hại tới sức khỏe.”
Tiêu Khải Quân sầm mặt: “Ngươi còn hỏi ta vì sao tức? Ngươi có biết phụ hoàng đã hạ chỉ để Tiêu Khải Hành tới Kế Châu cứu tế rồi không!? Mà ta lại chỉ có thể ru rú trong cái nơi chết tiệt này!”
“Hóa ra là vì chuyện này.” Tiêu Khải Văn cười: “Đệ còn tưởng chuyện lớn gì khiến huynh tức giận cơ đấy.”
“Chuyện này vẫn chưa lớn à!?” Tiêu Khải Quân đá văng bàn gỗ, nếu không phải chân còn bị thương thì gã đã chạy tới đá cho Tiêu Khải Văn một phát rồi: “Vì án Kế Châu mà cả ta lẫn ông ngoại đều bị cấm túc trong phủ, ngươi còn bảo chuyện này nhỏ!?”
“Lục hoàng huynh đừng vội nóng giận, thần đệ còn chưa nói xong đâu.” Tiêu Khải Văn an ủi Tiêu Khải Quân rồi tới đóng cửa nói nhỏ: “Chuyến đi này của Tiêu Khải Hành chẳng phải là cơ hội của chúng ta sao?”
“Ngươi có ý gì!?” Tiêu Khải Quân nhíu mày.
TIêu Khải Văn nói: “Từ kinh đô tới Kế Châu đường sá xa xôi, nếu không cẩn thận xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

.

.”
Tiêu Khải Văn nói tới đây thì ngừng, liếc mắt nhìn Tiêu Khải Quân rồi đưa tay lên cổ làm động tác cứa đứt.
Tiêu Khải Quân hiểu ý, gã hưng phấn vuốt cằm cười lạnh như thể đã tận mắt chứng kiến Tiêu Khải Hành đầu một nơi người một nẻo: “Tiêu Khải Hành, để ta xem bản lĩnh của ngươi lớn tới đâu nào.”
“Vậy thì, thần đệ đi sắp xếp nhé?” Tiêu Khải Văn nói.’
“Đi đi.” Đáy mắt Tiêu Khải Quân nồng nặc sát khí: “Phải khiến hắn có đi mà không có về.”
“Đương nhiên rồi.” Tiêu Khải Văn gật đầu, lúc xoay lưng về phía Tiêu Khải Quân, khóe môi người này chợt nở một nụ cười trào phúng, âm thầm mắng một câu “Ngu xuẩn” rồi thong dong rời đi.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.
Đêm muộn.
Tiêu Khải Hành đọc thư Triệu Thanh gửi tới, xem xong hắn chợt cười lớn rồi đưa Khương Ly.
Khương Ly đọc xong chỉ cảm thán một câu: “Đúng là rất đam mê chạy trên con đường tìm chết mà.”
“Gì cơ?” Tiêu Khải Hành nghe không rõ, hắn phát hiện Khương Ly rất hay nói mấy câu kỳ lạ mà hắn chưa nghe bao giờ.
“Nghĩa là chán sống, đâm đầu vào chỗ chết ấy.” Khương Ly giải thích.
Tiêu Khải Hành hỏi: “Là cách nói của vùng quê nhà em à?”
“Vâng.” Khương Ly gật đầu: “Chỗ chúng em có khá nhiều cách nói lạ với ở đây, ví dụ như hố cha nè, yêu hận tình thù nè.

.

.”
Tiêu Khải Hành nhìn Khương Ly tươi cười nhưng có chút nhung nhớ gì đó, hắn kéo Khương Ly vào lòng rồi bế cậu ngồi xuống, nói: “Em nhớ quê hử? Xong chuyện này chúng ta về thăm quê một chuyến nhé.”
“Hả?” Khương Ly không ngờ hắn sẽ đề nghị chuyện này: “Về quê?”
“Ừm.” Tiêu Khải Hành cúi người hôn hôn chóp mũi cậu: “Ta cũng muốn tới xem nơi em sinh ra thế nào, muốn thắp cho cha mẹ em một nén hương nữa.”
Muốn xem nơi em từng sống, muốn thắp cho cha mẹ em một nén hương.
Lời hắn nói khiến Khương Ly thất thần, nhớ tới thế giới hiện thực của cậu.
Không biết sau khi cậu chết thì người đại diện của cậu thế nào rồi, ai sẽ là xử lý thi thể cậu, và liệu nó có được chôn cất cạnh cha mẹ cậu không đây?
“Sao thế em?” Tiêu Khải Hành thấy tâm trạng cậu lên xuống thất thường, lên tiếng hỏi: “Em không muốn trở về ư?”
“Không phải.” Khương Ly lắc đầu thở dài: “Em muốn chứ.”
Nếu như có thể, em muốn dắt anh về thăm nơi em sinh ra, muốn cùng anh dâng nén hương cho cha mẹ.
Nếu như có thể.

.

.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment