Triệu Hoán Tổ Sư

Chương 9 - Vai Phụ

Giống như Nguyễn Thế Luân đã dự liệu, Tiểu Du Du cùng đám người Thạch thôn trước một bước nhặt được hai miếng vỏ đá, tuy rằng cả đám người đều tiếc hận khi nhận ra bảo vật chân chính phía bên trong vỏ đá đã bị người khác nhanh chân đến trước lấy đi mất, nhưng cuối cùng cũng coi như không có tay không mà quay về, đám người Thạch thôn mang tâm lý vô cùng phấn khởi quay trở về thôn.

Ngược lại, tâm tình đám người Lang thôn lại cực kỳ phiền muộn, bọn họ đến trễ một bước, thịt không ăn được, liền nước canh cũng không có phần, lẽ dĩ nhiên đám người Lang thôn không biết rằng bảo vật chân chính là Thiên lôi ngọc phách sự thật đã rơi vào tay Nguyễn Thế Luân, trong tâm trí của toàn bọ bọn họ chỉ cho rằng mình đã bị người của Thạch thôn chiếm đoạt tiên cơ, cướp đoạt lấy bảo vật mang đi.

Thù mới hận cũ, một mối lại chồng thêm một mối, thù cũ chưa xong hận mới đã đến, trong nhất thời đám người Lang thôn nổi cơn tức giận, chửi mắng ầm ỉ muốn vỡ tổ, cuối cùng cả đoàn người Thạch thôn ai ai cũng đỏ mắt điên cuồng, ra sức đuổi theo phương hướng đám người Tiểu Du Du cùng đám người Thạch thôn vừa rút đi để đoạt lại bảo vật.

Ngay vào lúc này, Nguyễn Thế Luân rất "Trùng hợp" xuất hiện, đụng với đám người Lang thôn.

Dẫn đầu đám người Lang thôn là ông của tên thiếu niên Lang phong tên gọi Lang Trung Thanh, khuôn mặt lão thoáng tối sầm lại, cẩn thận nhìn ngắm đánh giá Nguyễn Thế Luân từ trên xuống dưới, một lúc sau mới mở miệng chất vấn:

- Ngươi làm gì ở đây?

Trên mặt Nguyễn Thế Luân nhanh chóng biểu hiện ra dáng vẻ bất đắc dĩ:

- Ta vốn muốn đi vào trong ngọn núi này một chút để nhận biết thêm kiến thức, ai ngờ đâu mới đi chưa được bao lâu lại phát hiện mình đã đi lạc đường.

Lang Trung Thanh tỏ ra thiếu kiên nhẫn khoát tay chặn lại, không tiếp tục để ý đến Nguyễn Thế Luân, sau đó mang theo đám người Lang thôn hướng về phía trước tiếp tục truy đuổi Tiểu Du Du cùng đám người Thạch thôn.

Nguyễn Thế Luân rất tự giác đi theo phía sau đám người Lang thôn, che giấu tu vi, chậm rãi từng bước đi trên đường núi, nhìn lướt qua dễ làm người ta liên tưởng bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị đội ngũ bỏ lại phái sau.

"Hai người kia..."

Dáng vẻ Nguyễn Thế Luân nhìn sơ qua có vẻ cực kỳ chật vật, kỳ thực hắn vẫn đang tinh tế quan sát đám người Lang thôn, rất nhanh Nguyễn Thế Luân đã phát hiện trong đội ngũ của đám người Lang thôn xuất hiện hai người trung niên lạ mặt, trước đó khi hắn còn ở Lang thôn chưa từng gặp mặt hai người này bao giờ.

Trang phục cùng đồ vật trên thân hai người này rõ ràng rất đặc biệt đáng chú ý, so sánh cùng người sinh sống trên núi không giống nhau.

Ánh mắt Nguyễn Thế Luân tập trung quan sát phát hiện, môi miệng của hai người đôi khi khẽ nhúc nhích trao đổi với nhau, thế nhưng lạ lùng lại không có âm thanh phát ra xung quanh.

Nhãn thần Nguyễn Thế Luân chợt lóe lên một cái, sau đó đôi mí mắt cúp xuống như không có chuyện gì xảy ra.

“Hệ thống đánh giá chi tiết nhân vật đã dò xét xong, mục tiêu có tư liệu như sau:

Tên gọi: Vu Thất.

Đẳng cấp: Luyện Khí tầng ba

Sức chiến đấu: 400.

Lực phòng thủ: 200.

Hiệu ứng đặc biệt: Không.”

“Hệ thống đánh giá chi tiết nhân vật đã dò xét xong, mục tiêu có tư liệu như sau:

Tên gọi: Vu Trần.

Đẳng cấp: Luyện Khí tầng bốn.

Sức chiến đấu: 500.

Lực phòng thủ: 300.

Hiệu ứng đặc biệt: Không.”

Liên tục có âm thanh của hệ thống đánh giá chi tiết nhân vật vang lên trong đầu của Nguyễn Thế Luân.

Lúc này đây, nội tâm của Nguyễn Thế Luân đã trăm phần trăm xác định hai người trung niên này rõ ràng đều là người tu chân, một người có tu vi Luyện Khí tầng ba, một người khác cùng tu vi của hắn tương đương Luyện Khí tầng bốn.

Hai người bọn họ dùng pháp lực của chính mình bao vây lại âm thanh để nói chuyện trao đổi với nhau, người bình thường tất nhiên sẽ không nghe thấy được nội dung bọn họ nói chuyện, ngược lại với người tu chân như Nguyễn Thế Luân lại nghe rất rõ ràng rành mạch.

- Lão Trần, vị kia thời điểm cuối cùng xuất hiện là vào ba năm trước, khi đó con của hắn không thấy xuất hiện bên cạnh, có thể trước thời điểm đó vị kia đã gởi nuôi con của hắn tại bên trong sơn thôn nhỏ này hay không?

Người đàn ông trung niên được gọi là lão Trần trầm ngâm một thoáng mới trầm thấp nói ra:

- Từ tuổi tác mà nói thì vừa vặn thích hợp, thế nhưng Tiểu Thất à, ngươi nên nhớ, đứa nhỏ kia đã bị phế bỏ căn cơ, theo lý thuyết hẳn là không thể trưởng thành lớn đến như vậy mới đúng.

Tiểu Thất nghe lão Trần nói vậy liền nhanh nhảu tiếp lời:

- Hiện giờ tất cả cũng chỉ mới là suy đoán. Lúc này điều cần làm là chúng ta hãy cùng đi đến Thạch thôn để quan sát thực tế, nếu xác định đúng thực sự là đứa bé của năm đó, phải lập tức tiêu diệt nhổ cỏ tận gốc, sự hiện diện của đứa trẻ này trên đời, cuối cùng vẫn chính là mối hậu họa đối với biểu thiếu gia của chúng ta.

Lão Trần suy nghĩ một chút, gật gù:

- Chúng ta không thể trực tiếp ra tay hành động, bằng không sẽ lưu lại vết tích để người khác điều tra được, dù sao trong nội bộ Thạch gia vẫn có người đồng tình với đứa bé kia, nói không chắc khi nghe tin nó gặp bất trắc sẽ phái người tìm đến điều tra, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp phiền phức. Tuy rằng gia tộc Vu thị ước gì đứa nhỏ kia chết đi càng sớm càng tốt, nhưng cũng không nhất định sẽ làm chỗ dựa cho chúng ta, trái lại rất có khả năng sẽ coi chúng ta là kẻ thế mạng đem giao ra khi xuất hiện tình huống bất lợi.

Tiểu Thất liếc nhìn ông lão Lang Trung Thanh đang đi phía trước một chút, khóe miệng âm hiểm cười:

- Trực tiếp ra tay cũng không có gì phải sợ, trước mắt chúng ta không phải đã có một kẻ thế mạng tốt nhất rồi đó sao?

Dứt lời, Tiểu Thất nhìn lão Trần rồi cả hai đều nở nụ cười đắc ý:

- Có thể vì người của Vu gia mà chịu oan ức, cũng coi như vận mệnh chiếu cố bọn họ đi.

Nội tâm Nguyễn Thế Luân thầm than một tiếng, lão thôn trưởng Thạch thôn nỗ lực thủ tín hứa hẹn, cố gắng ẩn giấu tin tức của Tiểu Du Du, nhưng bản thân lão lại không biết, hóa ra tung tích Tiểu Du Du đã gần như bị bại lộ hoàn toàn trước mặt địch nhân rồi.

Bất quá sự xuất hiện hai người tu chân của Vu gia vào thời điểm này thực sự phải nói là quá đúng lúc.

Nhìn theo bóng lưng Tiểu Thất cùng lão Trần, nụ cười trên mặt Nguyễn Thế Luân càng ngày càng vui vẻ, xán lạn.

Kịch bản đã chuẩn bị xong, giờ chỉ còn việc lựa chọn diễn viên tham gia nữa mà thôi.

Nhân vật chính đã đủ rồi, chỉ còn vấn đề ở vai phụ phản diện. Công việc lựa chọn vai phụ phản diện cũng phải có chú ý trọng điểm.

Trước đó trong lòng Nguyễn Thế Luân còn lo lắng đối thủ đóng vai phụ phản diện thực lực quá thấp sẽ không đạt đến hiệu quả mà hắn muốn, dù sao bên phe Thạch thôn có lão thôn trưởng cùng với Tiểu Du Du là hai người tu chân chính hiệu, nếu chỉ dựa vào những thế tục Võ giả này của Lang thôn đi tới chiến đấu, thì cũng chỉ giống như đi đưa điểm kinh nghiệm cho Tiểu Du Du mà thôi.

Đương nhiên, nếu đối thủ phản diện thực lực quá cao lại càng không được, thứ nhất an toàn bản thân của Tiểu Du Du không tốt bảo đảm, thứ hai chính bản thân Nguyễn Thế Luân cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Triệu hoán học đồ tầng bốn tương đương cảnh giới Luyện Khí tầng bốn, nếu không cẩn thận đánh thua đối thủ, vậy thì sẽ thành chuyện cười.

Như hai người tu chân này của Vu gia, lại vừa vặn có đẳng cấp tu vi không cao không thấp.

Ở bên này Nguyễn Thế Luân suy nghĩ đến xuất thần, tên thiếu niên Mập Mạp đi bên cạnh lại tức giận nhìn hắn khinh miệt, khẽ hừ một tiếng, trịnh thượng nói:

- Một lát nữa con mắt của ngươi nhớ mở to lên, chăm chú một chút, đừng làm cho chúng ta thêm phiền phức, bằng không ta sẽ làm thịt ngươi trước tiên!

Nguyễn Thế Luân nhếch nhếch miệng cười cười, không thèm nói gì, hiện tại hắn chỉ cần lẳng lặng đi theo đoàn người và chờ đợi trò hay mở màn mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment