Triệu Hoán Tổ Sư

Chương 2 - Manh Mối

Thế nhưng, càng "đểu" ở một điểm chính là việc hệ thống cũng cùng lúc nói cho Nguyễn Thế Luân biết một điều, rằng đúng là có gói quà người mới dành để tặng thưởng cho hắn, đồng thời cùng lúc Nguyễn Thế Luân cũng nhận được thông báo của hệ thống về hiện trạng của gói quà người mới, xui xẻo thế nào mà ngay tại thời điểm sắp nhận tới tay rồi này lại bất ngờ gặp phải trục trặc kỹ thuật bỗng nhiên phát sinh, kết quả cuối cùng thế là gói quà người mới dành cho hắn phải bất đắc dĩ trễ hạn phân phát.

Nghe xong nội dung trình bày lê thê lết thết, lý do lý trấu của hệ thống về việc gói quà người mới chưa thể kích hoạt được, đọng lại bên trong nội tâm Nguyễn Thế Luân trong lúc này đây tràn đầy bực bội, nghẹn một bụng tức mà không thể làm gì, chỉ có thể lắc đầu cảm thán, giơ ngón tay cái cùng ngón giữa mãnh liệt tán thưởng hệ thống thật là đồ khốn nạn.

Bỏ qua nỗi đau mang tên gói quà người mới “Chỉ có thể ngửi chứ không thể ăn” ra sau lưng, hiện giờ vẫn chưa nhận được, còn tương lai chừng nào nhận được thì chỉ có trời và hệ thống mới biết, tiếp theo Nguyễn Thế Luân liền nhanh tay mở ra hệ thống hối đoái.

Bên trong hệ thống hối đoái, hai mắt Nguyễn Thế Luân nhanh chóng hoa cả lên, nước miếng của hắn từ hai bên mép vô thức chảy tràn ra nhễu hướng phía dưới, ánh mắt hắn say mê nhìn ngó hết thứ này đến thứ khác, các thứ tốt có mặt ở khắp mọi nơi, linh đan pháp bảo, công pháp thần thông, chỉ có thứ ngươi không nghĩ tới, không có chuyện hệ thống hối đoái không có hàng.

Lúc này vấn đề đến rồi, những thứ này đều cần điểm hối đoái để đổi, mà trước mắt Nguyễn Thế Luân dù cho một điểm hối đoái bỏ túi đều không có, cuối cùng cũng đành hết cách chỉ có thể hướng về phía hệ thống hối đoái, mắt trợn trắng thèm thuồng bất lực.

Chính thời điểm trong lòng Nguyễn Thế Luân đang liên tục chửi con mẹ nó, thì ở cửa thôn đột nhiên nổi lên âm thanh rộn ràng, xem chừng là đội ngũ săn bắn đã quay trở về.

Ở phía trong thôn, đám thiếu niên mười mấy tuổi đang chơi đùa chờ đợi nãy giờ đều đồng loạt hoan hô, nhanh chóng chạy về hướng cửa thôn để nghênh đón đám người đi săn trở về.

Nguyễn Thế Luân lơ đãng liếc mắt một cái, nhìn về phía đội ngũ săn bắn ở cửa thôn, nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện, đám thanh niên trai tráng Lang thôn sau cuộc săn bắn không hiểu sao lại mang tay không trở về.

Càng kỳ lạ ở chỗ, không có thú săn không nói, ngay cả những món vũ khí của đám thanh niên trai tráng Lang thôn thường dùng để săn bắn cũng không thấy đâu hết.

Đối với những thôn dân này mà nói, vũ khí chính là sinh mạng thứ hai của bọn họ, sinh sống ở bên trong ngọn núi lớn này, không có vũ khí tự vệ căn bản tồn tại không nổi.

Nguyễn Thế Luân khẽ nhếch miệng bí ẩn cười một cái, thầm nghĩ:

“Hình như đã có chuyện xảy ra rồi đây.”

Nghĩ tới đề tài thú bị này, Nguyễn Thế Luân lập tức thong thả cất bước hướng về phía đoàn người đang đứng ở cửa thôn đi tới.

Còn chưa tới gần đám người, ngay từ phía xa Nguyễn Thế Luân đã nghe thấy có người giận dữ hét lên:

- Lang Phong là hi vọng của Lang thôn chúng ta, hiện tại nó lại bị người của Thạch thôn đánh trọng thương, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua được!

Nguyễn Thế Luân giương mắt lên nhìn kỹ, hắn nhanh chóng nhìn thấy một thân ảnh thiếu niên biểu hiện suy yếu ngồi bệt xuống đất ở chính giữa đám người, vết thương đầy người, trong ánh mắt thiếu niên bốc lên ngập tràn ánh sáng cừu hận, không cam lòng.

Nguyễn Thế Luân vừa lén lút quan sát thiếu niên bị thương đang ngồi bệt xuống đất, vừa trầm tư suy nghĩ:

"Đây chính là người thiếu niên tên Lang Phong, người được thôn dân Lang thôn luôn miệng ca tụng thiên tài đây sao?".

Đối với tên thiếu niên Lang Phong này, hắn cũng đã nghe tên từ lâu, người này chính là thần tượng của toàn bộ các thiếu niên ở Lang thôn này, vốn được coi là hi vọng tương lai của Lang thôn, ngày hôm nay chính là lần thứ nhất Nguyễn Thế Luân trực tiếp được nhìn thấy người thật.

Tuy rằng lúc này nhìn trên người Lang Phong mang đầy thương tích, biểu hiện bên ngoài tràn đầy uể oải, thế nhưng thực chất khí huyết trong người hắn vẫn rất dồi dào, sức mạnh thân thể của hắn mặc dù không cách nào so sánh cùng với người tu chân, nhưng nếu đặt trong giới Võ giả ở thế tục, thì tên thiếu niên Lang Phong này chắc chắn cũng nằm trong nhóm thiếu niên có thiên phú tiềm chất hàng đầu.

Dựa theo công luận tại Thánh Nguyên Đại thế giới, tuổi còn trẻ mà đã có trình độ này, dù chỉ là một phàm nhân Võ giả nhưng nếu đi theo tu chân luyện khí, cũng sẽ có tiền đồ phát triển.

Nói cho cùng, phương pháp tu luyện của người tu chân chính là dẫn đường cho thiên địa linh khí du nhập vào cơ thể, ngưng luyện thành pháp lực, cường hóa căn cơ bản thân.

Nguyễn Thế Luân mặt không đổi sắc, xuất ra hệ thống siêu cấp triệu hoán tổ sư của bản thân, nhanh chóng kích hoạt công năng tham trắc thiên phú đệ tử, quay về Lang Phong ấn xuống xác định.

" Hệ thống thiên phú sửa soạn xong hết, mục tiêu có tư liệu như sau:

Gân cốt: 3.

Ngộ tính: 2.

Tâm chí: 2.

Phúc duyên: 1.

Tổng kết: Đối tượng này tư chất quá thấp, không cách nào trở thành đệ tử thân truyền của kí chủ."

Nhìn thấy kết quả tham trắc thiên phú của Lang Phong, nội tâm Nguyễn Thế Luân tràn đầy cảm giác không cam tâm chấp nhận đối với hiện thực này.

Tiếp theo, Nguyễn Thế Luân mang theo tâm tình tràn đầy hi vọng, lập tức sử dụng một công năng khác mà hệ thống đã khai mở cho hắn, công năng “Đánh giá chi tiết nhân vật”, hi vọng có thể vớt vát được một thứ gì đó.

“Hệ thống đánh giá chi tiết nhân vật đã dò xét xong, mục tiêu có tư liệu như sau:

Tên gọi: Lang Phong.

Chủng tộc: Tộc người.

Đẳng cấp: Phàm nhân.

Sức chiến đấu: 90.

Lực phòng thủ: 60.

Hiệu ứng đặc biệt: Không.”

Nhận được kết quả từ hệ thống đánh giá chi tiết nhân vật, Nguyễn Thế Luân chỉ đành thở dài ngao ngán.

Luận theo tiêu chuẩn đánh giá chi tiết nhân vật của hệ thống, chỉ số sức chiến đấu cùng lực phòng thủ của người bình thường là 50, thế tục Võ giả có chỉ số tối đa là 100.

Trên chỉ số 100 đó chính là người tu chân, đẳng cấp thấp nhất của người tu chân là tu sĩ Luyện Khí kỳ có chỉ số sức chiến đấu cùng lực phòng thủ tối đa là 500, mỗi đẳng cấp tiếp theo có chỉ số tối đa tăng thêm 500 điểm nữa, cứ như vậy mà tính toán dần lên các đẳng cấp cao hơn.

Đừng nhìn Lang Phong ở giữa đám thiếu niên Lang thôn biểu hiện ưu tú như vậy mà cho rằng thiên phú của hắn xuất chúng.

Hệ thống đưa ra đánh giá rất chính xác, tên thiếu niên Lang Phong kia chẳng qua chỉ là hơi nổi bật hơn một chút so với đám bạn cùng trang lứa mà thôi, so với yêu cầu thiên phú để nhập môn bước vào thế giới tu chân còn cách rất xa, xa lắm…

Nguyễn Thế Luân khẽ cau mày lại âm thầm suy tư, cái hệ thống này cũng soi mói quá đi, hắn vốn còn muốn trước tiên tùy tiện chiêu thu bốn tên đệ tử cái đã, đem nhiệm vụ chính tuyến 1.0 của hệ thống hoàn thành, sau đó lại tiến hành khảo hạch lại, nếu không đạt tiêu chuẩn hắn sẽ đem những tên đệ tử góp cho đủ số này đuổi ra khỏi sư môn là được.

Nhưng hiện tại xem ra, muốn lợi dụng lỗ thủng hệ thống cũng không dễ như vậy, ngay cả người như Lang Phong vốn nổi danh là thiếu niên thiên tài khắp các sơn thôn trong vùng như vậy, thế mà vẫn không đủ tư cách, tính ra nếu Nguyễn Thế Luân muốn thu đủ bốn tên đệ tử để hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, độ khó thực sự quá to lớn.

- Thời gian một năm, chỉ có thời gian một năm mà thôi...

Nguyễn Thế Luân phiền muộn thở dài, thầm lẩm bẩm.

Trong đám người đúng bên cạnh và xung quanh Lang Phong, một lão già có sắc mặt tái nhợt tràn đầy phẫn nộ, nhìn về thân hình tràn đầy thương tích của tên thiếu niên, khẽ hừ một tiếng:

- Lang Phong là cháu của ta, đương nhiên chuyện này không thể cứ đơn giản bỏ qua như vậy rồi. Thế nhưng, hiện tại việc này không phải là đại sự quan trọng nhất. Mấy ngày gần đây, bên trong các ngọn núi bỗng thỉnh thoảng lại xuất hiện động tĩnh rất lớn, xem xét dị tượng ta đoán tám chín phần mười sẽ có bảo vật muốn xuất thế, trước tiên cần huy động lực lượng toàn thôn để đoạt lấy cho bằng được bảo vật trước cái đã, sau đó sẽ cùng với đám người Thạch thôn tính toán hết đống sổ sách này!

Những dòng họ ở các sơn thôn trong miền rừng núi khi có xung đột mâu thuẫn thường thường sẽ phát sinh đánh nhau, Nguyễn Thế Luân đối với vấn đề này không có hứng thú, trái lại đối với hai chữ "Bảo vật" này khi nghe lọt vào tai, đã lập tức đánh động tâm tình của hắn.

Chính lúc Nguyễn Thế Luân đang cân nhắc suy nghĩ về món bảo vật kia, đột nhiên hắn nghe thấy trong đám người có người thấp giọng mắng:

- Cũng không biết đám người Thạch thôn làm cách nào lại bồi dưỡng ra được một tên tiểu quái thai như vậy, một đứa con nít ranh vẫn chưa tới bốn tuổi, thế mà lại có thể đánh bại thiên tài Lang Phong của thôn chúng ta, đúng là thực sự là gặp quỷ rồi!

Tình cờ nghe được nội dung hấp dẫn này, con mắt Nguyễn Thế Luân đột nhiên tỏa sáng hẳn lên.

Một đứa con nít ranh không tới bốn tuổi.

Lại còn có thể dễ dàng đánh bại tên thiếu niên Lang Phong trước mắt này.

Hàng ngon! Trúng mánh rồi!

Công bằng mà nói, thì Lang Phong cũng tính là người có được vài phần thiên phú xuất chúng so với thế hệ đồng lứa, có thể đả thương thân thể của hắn mà vẫn chưa tới bốn tuổi, đứa bé kia thiên phú phải xuất sắc đến cỡ nào?

Tên thiếu niên Mập Mạp đứng bên cạnh Nguyễn Thế Luân tâm tình bực tức, thấp giọng mắng:

- Tên tiểu quỷ Thạch thôn chết tiệt, nếu để ta gặp mặt nhất định phải giết chết hắn!

Nguyễn Thế Luân liếc mắt nhìn tên Mập Mạp đang bừng bừng khí thế mắng chửi không dứt một cái, phụ họa nói theo:

- Đúng vậy! Đúng vậy!

Nhưng trong lòng Nguyễn Thế Luân lại đang âm thầm suy nghĩ, đứa trẻ này có lẽ sẽ đủ tiêu chuẩn đạt được hệ thống tán thành đây.

Nghĩ tới điểm này, thần sắc Nguyễn Thế Luân vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thân thể không chút tiếng động lặng lẽ lui ra khỏi đoàn người.

Hiện tại, trong lòng Nguyễn Thế Luân cực kỳ gấp gáp, chỉ hận bản thân tại sao không thể lập tức mọc ra đôi cánh bay ngay đến Thạch thôn để tìm kiếm đứa bé có thiên phú yêu nghiệt kia.

Thế nhưng, mặc dù tinh thần Nguyễn Thế Luân rất kích động tuy nhiên cũng không đánh mất lý trí của bản thân. Thời điểm đêm khuya như thế này, hắn cũng không dám một mình đi ra khỏi Lang thôn, nếu không chính là trực tiếp dâng thêm món ăn tối cho đám hung thú bên trong ngọn núi kia mà thôi.

Đang lúc này, đột nhiên một âm thanh vừa máy móc lại khô khan bỗng vang lên ở trong đầu Nguyễn Thế Luân, nhắc nhở hắn:

"Gói quà người mới đã kích hoạt thành công. Xin hỏi kí chủ có hay không kiểm tra lập tức?"

Bình Luận (0)
Comment