Triệu Hoán Tổ Sư

Chương 15 - Viện Binh

Lui ra khỏi giao diện hệ thống, ý thức Nguyễn Thế Luân ngay tức khắc trở lại thân thể chính mình.

Nhìn thấy trong tay thanh trường kiếm nằm trong vỏ kiếm màu xanh da trời, thân kiếm không ngừng nhàn nhạt tỏa ra lực lượng chính khí Lôi điện khiến cho tâm thần người ta cảm thấy sảng khoái nhẹ nhõm, Nguyễn Thế Luân nhếch miệng nở nụ cười thỏa mãn.

“Choang!”.

Bàn tay Nguyễn Thế Luân đặt lên chuôi Bắc Cực Thiên Lôi kiếm khẽ dùng lực, trường kiếm lập tức xuất ra khỏi vỏ.

Tinh thần Nguyễn Thế Luân mười phần phấn khích, thuận tay liền muốn thử xem uy lực Bắc Cực Thiên Lôi kiếm mạnh mẽ đến mức nào.

Nghĩ sao làm vậy, Nguyễn Thế Luân thầm vận pháp lực hướng mũi kiếm công kích vào một mỏm núi đá cách đó không xa lắm.

“Xoẹt!”

“Ầm!!!!”

Một đạo ánh chớp màu vàng óng ngay lập tức từ mũi Bắc Cực Thiên Lôi kiếm mạnh mẽ phóng ra, trong chớp mắt đã đem mỏm núi đá đánh nổ sụp.

- Sức mạnh cũng không tệ, đúng là vật phẩm của hệ thống có khác. Cơ hội nhận thưởng lần thứ nhất coi như đã dùng xong, thành quả cuối cùng chứng tỏ vận may của mình cũng coi như không kém.

Nguyễn Thế Luân thu hồi Bắc Cực Thiên Lôi kiếm, cảm xúc vui mừng xúc động dần dần lắng xuống. Tâm tình của hắn chậm rãi hồi phục lại như bình thường, đầu óc một lần nữa trở nên bình tĩnh lý trí, cẩn thận suy nghĩ:

"Tuy rằng mình may mắn đạt được pháp khí Trúc Cơ kỳ, nhưng tu vi bản thân thực tế chỉ đạt đến cảnh giới Luyện Khí tầng bốn, theo thuyết pháp thường thức thì không thể nào phát huy hoàn toàn uy lực của món pháp khí này được."

Tiếp theo, Nguyễn Thế Luân liên hệ với hệ thống để kiểm tra thông số của bản thân mình.

“Bảng thông số nhân vật:

Họ tên: Nguyễn Thế Luân.

Cấp bậc: Triệu hoán học đồ (Luyện Khí) tầng bốn.

Danh hiệu: Không.

Chức vụ: Không.

Điểm hối đoái hiện có: 00.

Thần thông:

Tiềm Hành thuật.

Vũ khí:

Bắc Cực Thiên Lôi kiếm.

Pháp bảo: Không.

Thú cưỡi: Không.

Thế giới triệu hoán:

Samurai Warriors.

Trận pháp:

Dẫn Lôi trận.

Túi đồ: Thẻ triệu hoán Tru Tiên thế giới Thanh Vân Môn Đạo gia Vô thượng kỳ thuật “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết”. Số lượng: 01; Thiên lôi ngọc phách. Số lượng: 01.

Đệ tử: Không.”

Nhìn lướt qua bảng thông số nhân vật của mình, Nguyễn Thế Luân bắt đầu thống kê tính toán những lá bài tẩy mà chính mình hiện đang sở hữu.

Dẫn Lôi trận uy lực sát thương không tầm thường, tu sĩ đẳng cấp Luyện Khí kỳ dễ dàng bị diệt sát, nhưng điều kiện sử dụng quá mức hà khắc, chỉ thích hợp với lối đánh phục kích, mà không phải tác chiến chính diện.

Hơn nữa mỗi lần muốn bày Dẫn Lôi trận đều phải tiêu hao chín viên Lôi tinh thạch, hiện tại Nguyễn Thế Luân cũng không còn dư thừa điểm hối đoái để đi vào hệ thống hối đoái mua tinh thạch nữa rồi.

Món pháp khí Bắc Cực Thiên Lôi kiếm tuy rằng uy lực rất to lớn, sát thương lợi hại, thế nhưng lấy tu vi Nguyễn Thế Luân bây giờ tuyệt đối không thể làm cách nào phát huy được toàn bộ uy lực của món pháp khí Trúc Cơ kỳ này.

Cây đào cổ thụ bị sét đánh cháy đen ở cửa Thạch thôn theo dự đoán của Nguyễn Thế Luân rất có thể chính là một con yêu quái hay đúng hơn là một con yêu nữ đẳng cấp Trúc cơ kỳ chính hiệu.

Xét theo lý thuyết, thanh pháp khí Bắc Cực Thiên Lôi kiếm nếu phát huy toàn bộ uy lực, Nguyễn Thế Luân hoàn toàn có khả năng đấu với cây đào cổ thụ bị sét đánh cháy đen một trận sòng phẳng, thắng thua khó nói nhưng nếu bại trận thì hoàn toàn có thể chắc chắn sẽ thành công chạy thoát thân, bảo toàn tính mạng.

Đằng này, trên thực tế hiện tại thanh pháp khí Bắc Cực Thiên Lôi kiếm chỉ có thể phát huy một bộ phận sức mạnh vốn có, lý do hạn chế chính vì tu vi của Nguyễn Thế Luân chỉ mới tương đương đẳng cấp Luyện Khí tầng bốn.

Nếu lúc này Nguyễn Thế Luân thật sự muốn đánh một trận phân thắng bại với cây đào cổ thụ, e rằng hắn không phải là đối thủ của yêu nữ này.

Nguyễn Thế Luân càng suy nghĩ càng rối, lá bài tẩy trong tay hắn quá hạn chế, không cách nào giúp hắn có thể áp chế tuyệt đối cây đào cổ thụ, từ đó chắn chắn giành chiến thắng.

Đáng tiếc thời gian dành cho Nguyễn Thế Luân có hạn, nếu không hắn có thể nhờ vào việc hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống để kiếm điểm hối đoái và trao đổi các vật dụng hoặc thần thông mạnh mẽ bên trong hệ thống hối đoái để nâng cao phần thắng của mình.

Nhìn về phía cửa Thạch thôn, tâm trạng Nguyễn Thế Luân lại càng thêm nặng nề. Không ai có thể biết được yêu nữ trong cây đào cổ thụ kia lúc nào thì sẽ xuất thủ thêm lần nữa.

Cây đào cổ thụ vẫn nghiễm nhiên sừng sững đứng canh giữ ở cửa Thạch thôn, sự hiện diện của nàng đối với Tiểu Du Du cùng đám người Thạch thôn có uy hiếp quá lớn, khổ nỗi chính là ngoại trừ Nguyễn Thế Luân nhìn thấy được thông suốt nội tình, không có người nào khác ý thức đến sự nguy hiểm nàng.

Đại đa số những người thôn dân Thạch thôn thậm chí còn xem cây đào cổ thụ là người bảo vệ của thôn làng. Nếu lúc này Nguyễn Thế Luân chạy đến cảnh báo bọn họ cây đào cổ thụ chính là yêu quái, trái lại hắn sẽ bị đám thôn dân Thạch thôn quay sang phản cảm, căm thù, đánh thành đầu heo luôn.

Suy nghĩ lâm vào bế tắc, Nguyễn Thế Luân đành chán nản lắc đầu, chỉ có thể tiếp tục cố gắng tìm cách phá giải khốn cục trước mắt. Hắn bắt đầu xem xét một lượt lại tất cả những vật phẩm mà mình có, hi vọng có thể từ trong những thứ này tìm được phương thức giải quyết vấn đề của mình.

Khi Nguyễn Thế Luân xem xét đến món đồ Thiên Lôi Ngọc Phách, đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn:

"Đợi một chút đã … Tiểu Du Du … Người của Vu gia. Đúng rồi! Sao mình lại quên việc này được ta. Hai tên người tu chân của Vu gia kia đi loanh quanh trong khu vực rừng sâu núi thẳm này, mục đích là để tìm kiếm tung tích của Tiểu Du Du. Có khả năng rất lớn là hai người bọn chúng sẽ không hành động một mình mà còn có đoàn đội hợp tác hành động phía sau. Nói không chừng, trong nội bộ bọn người Vu gia này còn có thể có cao thủ đẳng cấp Trúc cơ kỳ làm chỉ huy dẫn đội nữa.”

Càng phân tích, mạch suy nghĩ của Nguyễn Thế Luân càng rõ ràng:

"Nếu có thể hấp dẫn cao thủ của Vu gia đi đến nơi này, cùng với yêu nữ trong cây đào cổ thụ đánh một trận lưỡng bại câu thương, như vậy mình hoàn toàn có khả năng xoay chuyển chiến cuộc, tìm kiếm cơ hội đánh bại con yêu nữ này."

Bất quá, vẫn còn vấn đề khiến Nguyễn Thế Luân đau đầu, thở dài nói khẽ:

- Nhưng nếu thật sự có tồn tại cao thủ của Vu gia cũng không biết đang ở đâu, lúc nào mới có thể tìm được bọn họ, tính toán với tình thế hiện tại hiển nhiên là thời gian không ủng hộ, đúng là “Nước xa khó cứu được lửa gần” mà.

Đương lúc Nguyễn Thế Luân muốn tuần tra một vòng dãy núi để thử vận khí xem mình có may mắn tìm được đoàn người của Vu gia hay không, đột nhiên trong lòng hắn khẽ động, thần thức Nguyễn Thế Luân lập tức phát hiện một luồng sóng pháp lực mạnh mẽ từ đằng xa truyền đến, có người tu chân đẳng cấp không thấp đang dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng tới gần hướng bên này.

Nguyễn Thế Luân vội vàng sử dụng Tiềm Hành thuật, nhanh chóng ẩn nấp khí tức của bản thân đi, kết hợp với công năng che giấu tu vi của hệ thống, thời điểm này nếu hắn không động thì chẳng khác gì một gốc cây trong rừng, người tu chân còn khó có thể phát hiện ra tung tích của hắn chứ đừng nói đến những người bình thường.

Vừa mới ẩn nấp xong, Nguyễn Thế Luân đã mơ hồ nghe thấy có âm thanh trò chuyện giữa hai người với nhau truyền vào trong tai hắn.

- Sư muội! Đáng lý ra muội nên sớm đưa ra quyết định, ngay từ ban đầu đi đến Tiêu gia từ hôn.

- Hiện tại ta thực hiện việc này cũng chưa muộn, sư huynh không cần bận tâm.

Âm thanh trò chuyện giữa hai người với nhau còn chưa chấm dứt, thì ba thân ảnh mặc áo bào trắng, trên vai từng người đều đeo một thanh trường kiếm, đã nhanh chóng xuất hiện tại trong tầm mắt của Nguyễn Thế Luân.

Trong số ba người, có một vị lão già trên người mặc áo bào trắng tựa như màu trắng của mặt trăng, trên mặt lão treo lên một vẻ tươi cười ấm áp, thần thái sáng láng, đôi mắt lão có chút bé nhỏ, nhưng lại hết sức bình lặng, sạch không tạp niệm.

Vị lão nhân này thoạt nhìn qua thì chỉ như một vị lão giả cao tuổi bình thường không có gì lạ mà thôi, thế nhưng thần thức Nguyễn Thế Luân lại cảm nhận được rất rõ ràng, trên dưới xung quanh người lão già này lại được bao bọc bởi từng luồng pháp lực mạnh mẽ, liên miên bất tận như từng cơn gợn sóng trong biển rộng bao la, huyền bí thâm sâu như vực sâu thăm thẳm.

Sóng pháp lực bao bọc cơ thể là một loại lực lượng mang tính chất đặc biệt, chỉ xuất hiện ở người tu chân đẳng cấp Trúc Cơ kỳ.

Sau khi xuyên không đến thế giới này, đối với bản thân Nguyễn Thế Luân mà nói, trên ý nghĩa lão già này chính là người tu chân đẳng cấp Trúc Cơ kỳ đầu tiên mà hắn được tận mắt chứng kiến.

Thế nhưng, ngay tại thời điểm này đây, đầu óc Nguyễn Thế Luân hoàn toàn không quan tâm đến vị lão già tu sĩ có đẳng cấp Trúc Cơ kỳ này.

Vào lúc này, toàn bộ sự chú ý của Nguyễn Thế Luân đều chỉ tập trung vào thân ảnh thiếu nữ ở bên cạnh lão già kia.

Trên mặt Nguyễn Thế Luân nhanh chóng xuất hiện một nụ cười ấm áp ôn hoà tựa như một vệt ánh mặt trời lúc bình minh, trong lòng hắn không ngừng nghiềm ngẫm nội dung bọn họ vừa đàm luận mà hắn vô tình nghe được:

"Cô gái này đòi đi từ hôn? Ta hoàn toàn không có nghe lầm, bọn họ vừa rồi chắc chắn đang đàm luận đến đề tài này. Trời đất ơi! Trúng số rồi! Đây chính là khởi đầu của nhân vật chính cấp độ truyền thuyết trong các kịch bản tiên hiệp xuyên không kinh điển chứ còn gì nữa! Ha ha ha!”

Bình Luận (0)
Comment