Triệu Hoán Tổ Sư

Chương 12 - Yêu Thụ

Thay xong bộ trang phục đạo bào, Nguyễn Thế Luân cẩn thận nhìn lướt qua thân hình chính mình một lần nữa rồi mới thầm đắc ý gật đầu hài lòng.

Cố nén lại nội tâm hưng phấn, Nguyễn Thế Luân liền thoải mái xoay người lại, dự định dùng Tiềm Hành thuật đi về hướng cửa Thạch thôn để bí mật lẻn vào nhà lão thôn trưởng theo kế hoạch.

Ai ngờ được khi vô tình ngẩng đầu nhìn về phía cửa Thạch thôn, nụ cười trên khuôn mặt Nguyễn Thế Luân nhất thời cứng đờ, dần dần biến mất không còn tăm hơi.

Bởi vì ánh mắt Nguyễn Thế Luân nhìn thấy rõ ràng, cái gốc cây bị sét đánh cháy đen mà lần trước hắn gặp ở cửa Thạch thôn, nguyên bản hẳn là nó phải hoàn toàn không có tồn tại sinh cơ mới đúng, thế mà ngay lúc này đây trên cành cây tiều tụy của cây cổ thụ này, bất thình lình lại mọc ra một cành cây non hoàn toàn mới!

Trên cành cây non lại nở ra mấy đóa hoa đào màu phấn hồng, cánh hoa tươi đẹp ướt át, dáng dấp yểu điệu non nớt.

Trong lòng Nguyễn Thế Luân gầm thét không tin nổi, hắn xin thề với trời, nửa ngày trước đây khi hắn vừa mới đi đến Thạch thôn, thì trên cái cây cổ thụ này tuyệt đối không có cành cây non cùng những đóa hoa đào vừa mới nở ra tươi đẹp này.

Điều càng khiến cho người ta cảm thấy run sợ chính là việc tuy rằng khi nhìn lướt qua thì cành hoa đào này cực kỳ kiều diễm, nhưng nếu để ý kỹ sẽ phát hiện bản thân nó lại mơ hồ lộ ra một luồng khí tức yêu dị.

- Ay ya! Không ngờ vừa mới tỉnh ngủ thức dậy, liền đã có nhiều đồ ăn như vậy bày ra trước mặt rồi...

Tâm thần Nguyễn Thế Luân bỗng nhiên hơi hoảng hốt, hắn phảng phất như nghe thấy được một thanh âm trầm thấp khàn khàn của một người con gái đang ngân nga ngâm nga từ đáy lòng của chính mình.

Âm điệu của giọng nói này vừa mang thái độ vui thích tươi đẹp, lại vừa làm cho người nghe cảm thấy lạnh lùng không rét mà run!

Thân thể run lên lập cập một đợt, tinh thần Nguyễn Thế Luân dần dần tỉnh táo phục hồi lại, hắn thận trọng nhìn khắp bốn phía đánh giá tình hình xung quanh, nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn chỉ phát hiện được có mỗi mình lão Trần là đồng dạng sắc mặt thay đổi, thần sắc kinh hoảng nhìn ngó chung quanh như hắn.

Còn lại những người khác tựa hồ như không cảm giác chút nào sự khác biệt của hoàn cảnh xung quanh, vẫn còn đang ra sức chém giết lẫn nhau.

Tựa như dự cảm được sắp có dị biến xảy ra, ánh mắt Nguyễn Thế Luân chăm chú liếc nhìn về phía gốc cây bị sét đánh cháy đen ở đằng kia.

Đập vào mắt Nguyễn Thế Luân chính là hình ảnh đóa hoa đào màu phấn hồng diễm lệ trên cành cây non kia, từng cánh hoa nhỏ nhắn trên đóa hoa đào như vô tình từng cánh từng cánh một rơi xuống bay theo chiều gió, lặng lẽ hướng về chiến trường hỗn loạn giữa đám người Lang thôn và Thạch thôn chầm chậm bay tới.

Nhẹ nhàng bay trên không trung, những cánh hoa giống như hoàn toàn không dùng sức mạnh, chỉ thuận theo gió mà bay, nhìn qua tưởng như cực kỳ nhu nhược yếu ớt, thế nhưng thực tế tốc độ phi hành của những cánh hoa này lại nhanh như sấm vang chớp giật.

Hàng trăm cánh hoa giống như trận mưa sao băng, dùng quỹ tích chập chờn huyền diệu lặng lẽ bay hướng vào trong đám người Lang thôn và Thạch thôn.

Thần sắc lão Trần tức khắc trở nên kinh hoảng tột độ, khi nhìn thấy có cánh hoa đào hướng về phía mình bay đến liền muốn né tránh và bỏ chạy, nhưng sự tình nào có thể đơn giản như vậy, lấy cảnh giới Luyện Khí tầng bốn của lão Trần làm sao có thể chạy trốn khỏi được những cánh hoa đào quỷ dị này?

Thần kinh lão Trần căng như dây đàn, nhanh chóng đi đến biên giới sụp đổ, lão lâm vào trạng thái hoảng loạn, bất chấp tất cả vung tay tung chưởng tới tấp, hi vọng sẽ ngăn cản được những cánh hoa đào đang bay hướng về phía mình.

Thế nhưng sự thật tàn khốc làm cho lão Trần tuyệt vọng.

Những cánh hoa đào mỏng manh non nớt nhìn như nhu nhược không thể tả, thế mà vừa tiếp xúc với chưởng pháp của lão Trần liền trực tiếp xuyên thủng bàn tay của lão, lao thẳng tới dính sát trên trán của lão.

Nguyễn Thế Luân trợn mắt cả lên, tràn đầy kinh khủng, tận mắt nhìn thấy vẻ mặt lão Trần hiện ra sự kinh hãi tột độ, lão há to mồm muốn gọi một tiếng gì đó, nhưng cổ họng không thể phát ra bất cứ thanh âm nào.

Huyết nhục da thịt trên thân thể lão Trần, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được cấp tốc khô quắt lại, đến thời điểm cuối cùng thân thể lão trực tiếp biến thành một bộ thây khô.

Cánh hoa đào mỏng manh vẫn dính sát trên trán bộ thây khô của lão Trần, chỉ khác là vẻ đẹp của cánh hoa đào càng ngày càng kiều diễm long lanh thêm.

Trái tim của Nguyễn Thế Luân đập thình thịch nặng nề như trực tiếp chìm đến đáy vực.

Hắn thận trọng đưa mắt nhìn xung quanh, ngay lúc này trên chiến trường, không phân biệt dù là người hoặc hung thú, thế nhưng chỉ cần bị cánh hoa đào dán lên bất kỳ chỗ nào trên người thì chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi toàn bộ thân thể sẽ bị hút thành thây khô dẫn đến tử vong.

Kêu la đòi phải giết chết Tiểu Du Du để báo thù cho cho cháu của mình lão nhân Lang Trung Thanh.

Cùng với Nguyễn Thế Luân tính tình không hợp, đôi co nhiều lần tên thiếu nhiên Mập Mạp....

Cùng rất nhiều người khác của Lang thôn nữa.

Trước đây không lâu, Nguyễn Thế Luân vẫn còn nhìn thấy tất cả những người này trò chuyện với nhau, hò hét đòi sống chết với thôn dân Thạch thôn, vậy mà lúc này đây trong mắt của bọn họ đều mất đi hào quang của sinh mệnh.

Tất cả bọn họ đều đã chết!

Nguyễn Thế Luân nhìn sơ qua một lượt toàn bộ chiến trường, nay đã thành một bãi đất chỉ toàn là thây khô, khiến cho khắp cả người hắn đều phải run lên một cái, thân thể đột nhiên cảm thấy phát lạnh.

Một khắc sau khi đã hút khô tinh khí của các mục tiêu, các cánh hoa đào dồn dập thoát ly thân thể con mồi đã bị chúng nó hút thành thây khô.

Trong bầu trời đêm lạnh lẽo, những cánh hoa đào xẹt qua như từng đạo tia sáng màu phấn hồng, một lần nữa bay trở về nơi có cái gốc cây bị sét đánh cháy đen.

Những cánh hoa đào một lần nữa trở lại dính vào bông hoa trên nhánh cây, ngay lập tức bông hoa đào càng trở nên rực rỡ loá mắt, kinh tâm động phách hơn cả lúc ban đầu.

Ánh mắt Nguyễn Thế Luân khẩn trương nhìn chằm chằm về phía gốc cây bị sét đánh cháy đen, đúng như hắn dự đoán, sau khi được bổ sung năng lượng, trên xác cây khô cháy đen, đã sản sinh ra thêm hai cành cây mới.

Hoa đào trên ba cành cây mới nhẹ nhàng đung đưa ở trong gió đêm, nhìn sơ qua làm cho người khác có cảm giác chúng nó thật nhu nhược cảm động, mùi hoa theo gió bay tới, thấm vào tim phổi mỗi người.

Nhìn thấy cảnh này, Nguyễn Thế Luân thần sắc lo lắng, ở trong lòng thầm mắng:

“Quỷ tha ma bắt! Cây cổ thụ này chắc chắn có vấn đề!"

Không chút do dự, Nguyễn Thế Luân lập tức xuất ra hệ thống đánh giá chi tiết nhân vật tiến hành dò xét gốc cây bị sét đánh cháy đen yêu dị kia.

“Hệ thống đánh giá chi tiết nhân vật đã dò xét xong, mục tiêu có tư liệu như sau:

Tên gọi: Hồng Dạ.

Đẳng cấp: Trúc Cơ Đại viên mãn (Đẳng cấp tạm thời, tu vi suy yếu, chưa phải đỉnh phong).

Sức chiến đấu: 1000.

Lực phòng thủ: 700.

Hiệu ứng đặc biệt: Hút sinh khí kẻ địch bồi bổ cho bản thể.”

Sau khi xem xét kỹ càng kết quả dò xét của hệ thống đánh giá chi tiết nhân vật, khuôn mặt Nguyễn Thế Luân trở nên cực kỳ nghiêm trọng như sắp lâm đại địch.

Đẳng cấp Trúc Cơ Đại viên mãn đó trời.

Việc này không phải chuyện đùa đâu.

Tiếp tục ẩn nấp trong địa phương bí mật, Nguyễn Thế Luân âm thầm cẩn thận quan sát một lượt toàn bộ khu vực xảy ra sự việc, lại ngẫu nhiên phát hiện người bị đám hoa đào hút thành thây khô ngoại trừ lão Trần ra, tất cả đều là thôn dân Lang thôn, đám thú dữ được kêu gọi cũng không có một con nào may mắn thoát khỏi, chỉ có đúng thôn dân Thạch thôn mới không có gặp phải sự công kích của những cánh hoa đào mà thôi.

Lão thôn trưởng cùng đám người Thạch thôn ngơ ngác nhìn tình cảnh khủng khiếp trước mắt, đột nhiên có thôn dân quỳ xuống ở trên mặt đất, hướng về cây cổ thụ ở cửa thôn bái lạy lia lịa, trong miệng nói lẩm bẩm:

- Đào Tiên hiển linh rồi! Đào Tiên hiển linh rồi!

Có người dẫn đầu, càng ngày càng có nhiều người cho rằng chính cây cổ thụ ở cửa thôn mình là Đào Tiên hiển linh, trợ giúp bọn họ đánh giết kẻ địch, liền dồn dập kéo nhau quỳ lạy.

Ánh mắt Tiểu Du Du mờ mịt nhìn mọi người kéo nhau quỳ lạy cây cổ thụ ở cửa thôn, mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên khuôn mặt thơ ngay tràn đầy một mảnh mơ hồ, khẽ gãi đầu một cái.

Thần sắc lão thôn trưởng Thạch thôn tràn đầy phức tạp ngước nhìn cây cổ thụ, muốn nói lại thôi.

Lúc này Nguyễn Thế Luân ẩn nấp trong địa phương bí mật vẫn kiên quyết không hề lộ diện, khuôn mặt hắn không có chút xao động cảm xúc nào, thế nhưng trong lòng Nguyễn Thế Luân lại rét run, bên tai hắn tựa hồ vẫn còn nghe rõ một giọng nữ trầm thấp khàn khàn ở nơi xa xôi vang vọng lại:

- Ngày hôm nay tới trước hết cứ như vậy đi đi, những thứ còn lại trước tiên cứ thả đi đã...

Nội tâm Nguyễn Thế Luân đã xác định rõ, gốc cây cổ thụ này, căn bản không phải là phân chia rõ ràng địch ta mới công kích, ở trong mắt nàng tất cả mọi người đều là giống nhau, đều chỉ là đồ ăn.

Chỉ có điều khác nhau ở chỗ, hiện tại bản thể của nàng đang canh giữ ở cửa Thạch thôn, cho nên không sợ người của Thạch thôn chạy trốn đi nơi khác mà thôi.

Hoặc có thể đây là bản năng sinh vật như người ta thường ví von “Thỏ không ăn cỏ gần hang” thì sao?

Bên trong đầu Nguyễn Thế Luân cấp tốc đau khổ suy nghĩ phương án giải quyết tình huống này, tâm tình hắn hoàn toàn không thể lạc quan lên được, nhìn tình hình lúc nãy khi cây cổ thụ ra tay, đơn giản nhanh gọn lẹ, chỉ hời hợt ra tay đã thuấn sát hơn một trăm mục tiêu, trong đó còn bao gồm một người tu chân là lão Trần.

Dù cho sự thực là lúc đó lão Trần đang bị thương, thế nhưng thực tế nàng lại có thể ra tay diệt sát lão quá ung dung thoải mái, chỉ dùng một cánh hoa nho nhỏ trong số hơn một trăm cánh hoa, liền lập tức có thể diệt sát lão Trần, xem ra đối với nàng mà nói, người tu chân cảnh giới Luyện Khí tầng bốn, cùng những Võ giả thế tục này cũng không có khác nhau một chút nào, dù sao theo hệ thống cung cấp thông tin, đẳng cấp của nàng là Trúc Cơ Đại viên mãn đó thôi.

Theo thói quen làm việc, chưa bao giờ Nguyễn Thế Luân không tính toán đến dự tính xấu nhất có thể gặp phải, theo suy đoán của hắn, thực lực yêu quái trong cây cổ thụ này, e rằng đã đứng ở đỉnh cao nhất của cảnh giới Trúc Cơ Đại viên mãn, thậm chí còn có thể vượt qua cả cảnh giới này.

Nguyễn Thế Luân đưa tay thoáng sờ sờ mũi của chính mình, cười khổ:

- Thật vất vả mình mới tìm tới được một ứng cử viên thích hợp để làm đệ tử, không ngờ khó khăn ngăn trở lại chồng chất tầng tầng lớp lớp. Bây giờ phải làm sao để giải quyết nan đề này đây?

Chẳng lẽ nhân vật cấp bậc chân mệnh thiên tử, thân mang vòng sáng nhân vật chính, chung quanh bên người đều mang theo nhiều phiền toái đến như vậy sao?

Đang muốn làm một việc gì đó để có thể tìm ra biện pháp giải quyết tình huống khó khăn này, đột nhiên trong đầu Nguyễn Thế Luân lại vang lên âm thanh gợi ý của hệ thống.

"Hệ thống vận hành đủ một tháng, hệ thống nhận thưởng chính thức khởi động!"

Bình Luận (0)
Comment