Trao Anh Trái Tim Em

Chương 42

Edit: An Tĩnh

Sau khi Lâm Cảnh đến công ty, Lục Chẩm Tuyết lại mơ mơ màng màng ngủ thêm một lúc.

Đợi đến khi cô tỉnh dậy lần nữa, đã hơn mười giờ sáng rồi.

Cô cuộn tròn mình trong chăn, mở to mắt nhìn trần nhà, vẫn còn đang ngái ngủ, chưa hoàn toàn tỉnh,

cô nhìn chằm chằm vào tủ quần áo ở đối diện giường, đầu óc trống rỗng, ngây người thật lâu.

Cho đến đi điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên, cô mờ mịt nhận điện thoại, giọng nói nhỏ nhỏ

hơi rầu rĩ, vừa nghe đã biết người này chưa tỉnh ngủ, cô chỉ nhẹ nhàng “alo” một tiếng, giống như

đang nũng nịu vậy.

Lâm Cảnh ở đầu bên kia điện thoại không kiềm được cười khẽ, thấp giọng hỏi: “Vẫn chưa tỉnh nữa à?”

Lục Chẩm Tuyết lại ưm một tiếng, cô nhắm hai mắt lại, vùi đầu vào trong gối mềm mại, giọng nói nỉ

non, “Vẫn chưa đâu.”

Lâm Cảnh nói: “Đã gần mười một giờ rồi đấy, mau thức dậy ăn sáng trước đi đã, ăn xong hẵng ngủ

tiếp.”

Lục Chẩm Tuyết ngoan ngoãn vâng thêm một tiếng đáp lại, “Một lát nữa em dậy liền.”

Lâm Cảnh cũng ừ một tiếng, lại dặn dò cô kĩ càng, nếu như bữa sáng bị nguội lạnh thì hâm nóng lại

rồi ăn, nếu không thì đi xuống lầu mua đồ ăn khác cũng được.

Lục Chẩm Tuyết ngoan ngoãn đáp lời, cô vẫn cuộn tròn mình trong chăn, nhưng trái tim đã sớm tràn

đầy ngọt ngào, khóe miệng cũng cong nhẹ lên. Hai người nói chuyện một hồi, sau khi cúp điện thoại,

Lục Chẩm Tuyết mới chui ra khỏi chăn.

Tối hôm qua náo loạn với Lâm Cảnh cả một đêm, váy ngủ nhăn nhíu, cô quay về phòng mình để làm vệ

sinh rửa mặt, sau đó thay một bộ đồ khác. Lúc đi ra, cô trực tiếp đi đến và ngồi xuống tấm thảm

phía trước ghế sofa, lấy bữa sáng Lâm Cảnh đã chuẩn bị cho mình ra.

Mặc dù đã được để trong thùng giữ nhiệt nhưng bởi vì đã mấy tiếng trôi qua, quả thật đồ ăn hơi

nguội đi rồi.

Cô ôm thùng giữ nhiệt đi vào trong phòng bếp, lấy đồ ăn sáng bỏ vào trong một chiếc bát rồi cho vào

trong lò vi sóng hâm nóng lại.

Sau khi ngoan ngoãn ăn xong bữa ăn sáng, cô mới trở về lại phòng ngủ, thu dọn hành lí.

Cô lấy tất cả quần áo trong vali hành lí ra, treo vào trong tủ quần áo của Lâm Cảnh, để tất cả áo

quần và đồ dùng của mình vào chung một chỗ với đồ của Lâm Cảnh.

Sau đó lại lấy hết tất cả các loại đồ mĩ phẩm dưỡng da ra ngoài, bày hết ra trên bồn rửa tay trong

phòng tắm.

Đồ dùng của Lâm Cảnh vốn không nhiều lắm, Lục Chẩm Tuyết vừa bày hết đồ dùng của mình ra chung với

anh, đủ mọi màu sắc, một căn phòng lạnh lẽo như băng ban nãy đã trở nên ấm áp với đủ màu sắc.

Nhưng những thứ này đều là đồ cô mang theo khi về thành phố Giang thôi, còn có rất nhiều đồ vẫn

đang để ở nhà. Lục Chẩm Tuyết dự định sẽ đợi Lâm

Cảnh bận rộn hết hai ngày này, cuối tuần bảo anh đi qua đó cùng mình để chuyển hết đồ đạc sang đây.

Dọn dẹp phòng ốc xong xuôi, Lục Chẩm Tuyết mang máy tính xách tay đến phòng khách, ngồi trên tấm

thảm ở trước bàn trà nhỏ, mở laptop ra, bắt đầu làm việc của mình.

Ánh mặt trời bên ngoài chiều qua cửa sổ sát rồi truyền thẳng vào trong nhà, khiến cho căn phòng trở

nên sáng sủa, ánh nắng nhạt màu rất đẹp mắt.

Lục Chẩm Tuyết mất hơn hai tiếng đồng hồ để viết một bản thảo, vào lúc mười hai giờ rưỡi, Lâm Cảnh

gọi điện thoại cho cô, hỏi xem cô đã rời giường hay chưa.

Lục Chẩm Tuyết nhoài người nằm lên trên bàn trà nhỏ, bị anh chọc cho cười, “Em đâu có thích ngủ

nướng đến mức đó đâu, dậy từ sớm rồi nha anh.”

Lâm Cảnh ở đầu bên kia điện thoại cũng bật cười, nhắc nhở cô đi ăn cơm trưa đầu đủ, còn nói rằng

buổi tối sẽ về nhà sớm với cô.

Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm, nói sẽ chờ anh về ăn cơm tối chung với mình.

Hai người nói chuyện điện thoại một hồi lâu, hình như Lâm Cảnh ở công ty có việc bận, nên Lục Chẩm

Tuyết cúp điện thoại trước, còn mình thì làm việc thêm một hồi lâu, sau đó mới cảm thấy hơi đói

bụng, cô trở về phòng thay một bộ quần áo khác, đi xuống lầu ăn cơm trưa.

Ăn cơm trưa xong, Lục Chẩm Tuyết đinh sẽ về nhà ngủ trưa một giấc.

Buổi sáng cô dậy hơi muộn, co người nằm trên ghế sofa chợp mắt một lúc, đến khi tỉnh lại đã hơn hai

giờ chiều rồi, cô đi vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, xong xuôi thì quay trở lại phòng

khách, chuẩn bị làm tiếp công việc dở dang hồi trưa.

Mãi mê làm việc đến hơn ba giờ, chuông điện thoại bỗng dưng vang lên. Cô cầm điện thoại lên xem màn

hình hiển thị, là mẹ Lâm Cảnh gọi đến.

Cô nhất thời ngồi thẳng lưng ngay ngắn lại, vội vàng bấm nghe điện thoại, “Dì ạ.”

Lục Chẩm Tuyết nhớ lại chuyện sẽ đến gặp gia đình Lâm Cảnh, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy.

Mẹ Lâm Cảnh rất nhiệt tình, bà nói sẽ mua nhiều thức ăn, bảo cô tối nay nhớ đến nhà ăn cơm cùng với

mọi người.

Dĩ nhiên Lục Chẩm Tuyết không thể từ chối được, gật đầu đồng ý với bà, nói rằng chờ Lâm Cảnh về,

hai người sẽ cùng nhau đi sang bên đó.

Mẹ Lâm Cảnh ở bên kia điện thoại nghe vậy thì cực kì vui vẻ, vội vàng đồng ý, lại hỏi Lục Chẩm

Tuyết thích ăn món gì, thích uống nước gì.

Lục Chẩm Tuyết cảm thấy hơi ngại ngùng, vội vàng trả lời bà: “Cái gì cũng được dì ạ. Cháu ăn cái gì

cũng được ạ.”

Trước kia Lục Chẩm Tuyết đã có đến nhà Lâm Cảnh một lần rồi, nhưng khi đó cô và Lâm Cảnh vẫn chưa ở

bên nhau. Nhưng cô cũng biết rõ người nhà Lâm Cảnh đều rất nhiệt tình, đối xử với cô rất tốt.

Sau khi đồng ý đến nhà ăn cơm tối với dì xong, cúp điện thoại, Lục Chẩm Tuyết lập tức gửi tin nhắn

qua Wechat cho Lâm Cảnh: “Vừa nãy dì có gọi điện thoại cho em, bảo tối nay chúng ta về nhà ăn cơm

đó anh.”

Tin nhắn được gửi đi, một hồi lâu sau Lâm Cảnh vẫn chưa trả lời lại. Cô đoán có lẽ anh đang bận

rộn, nên để điện thoại lên lại bàn trà nhỏ, đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy quà tặng từ trong vali

hành lí ra.

Mới vừa lấy quà tặng ra, điện thoại di động đặt trên bàn trà nhỏ lại reo vang lên.

Lục Chẩm Tuyết chạy ra nghe điện thoại, Lâm Cảnh ở đầu bên kia điện thoại nói: “Vừa nãy anh hơi

bận. Mẹ anh vừa mới gọi điện thoại cho em à?” Lục Chẩm Tuyết nói: “Đúng ạ.”

Cô ngồi lên ghế sofa, ôm một chiếc gối vào trong ngực mình, hỏi anh: “Mấy giờ anh mới về ạ? Dì bảo

chúng ta đến đó sớm một chút.”

Lâm Cảnh nói: “Khoảng sáu giờ, anh làm xong việc sẽ quay về đón em mà.”

Lục Chẩm Tuyết ừm một tiếng, cô nghĩ đến chuyện ra mắt gia đình, ít nhiều vẫn thấy hơi khẩn trương,

cô uể oải ngồi trên ghế sofa, không nhịn được thở dài một hơi.

Đầu bên kia điện thoại, Lâm Cảnh không kiềm được mà bật cười, thấp giọng hỏi cô: “Làm sao vậy? Lo

lắng à?”

Lục Chẩm Tuyết tựa đầu vào gối dựa lưng, thành thật trả lời anh: “Có hơi lo lắng thật.”

Lâm Cảnh cười, nói: “Em cũng không phải chưa gặp người nhà anh mà, mọi người đều yêu quý em.”

Lục Chẩm Tuyết nghe thế cũng trở nên vui vẻ hơn, cô vâng một tiếng, “Được rồi.” Lại nói tiếp: “Em

chờ anh quay về nha.”

Cúp điện thoại, Lục Chẩm Tuyết nghĩ đến chuyện buổi tối phải đến gặp người lớn trong nhà, nên có

vội vàng chạy vào phòng tắm tắm rửa gội đầu sạch sẽ, lúc đi ra ngoài còn tranh thủ đắp mặt nạ cấp

ẩm, dưỡng da làm tóc các thứ, lằng nhằng vòng vo tam quốc một hồi, lúc Lâm Cảnh về nhà, cô vẫn đang

chọn quần áo mặc vào tối nay.

Thấy Lâm Cảnh đã về đến nhà, cô xách hai chiếc chân váy trên giường lên ướm thử lên người, rồi

nghiêm túc hỏi anh: “Em nên mặc chiếc màu hồng hay là chiếc màu trắng nhỉ?”

Lâm Cảnh đặt hai tay trong túi quần, đứng tựa người vào cạnh cửa, khóe miệng hơi cong cong lên,

nhìn một hồi lâu, nói ra một đáp án: “Đều rất xinh đẹp mà.”

Lục Chẩm Tuyết: “….Nói thế thì chẳng khác nào không nói đâu chứ.”

Cô lại quay người sang, tiếp tục chọn quần áo bày trên giường, tự hỏi bản thân cuối cùng nên mặc bộ

nào mới phù hợp nhất.

Lâm Cảnh cười, cầm tây trang đi vào phòng ngủ, thuận tay treo âu phục lên giá treo quần áo, nói với

Lục Chẩm Tuyết: “Chờ anh một lát.”

Lục Chẩm Tuyết vâng vâng đáp lời.

Lâm Cảnh đi vào trong phòng vệ sinh, sau khi đi ra thì đi đến thư phòng để gửi một số tài liệu.

Lục Chẩm Tuyết thay quần áo xong, đi đến thư phòng tìm Lâm Cảnh. Cô đứng ở cửa, kéo kéo váy rồi

nghiêm túc hỏi Lâm Cảnh: “Nhìn có phù hợp không anh?”

Lâm Cảnh gửi tài liệu đi, xong thì ngước mắt lên nhìn Lục Chẩm Tuyết. Lục Chẩm Tuyết mặc một bộ

chiếc váy ngắn màu hồng nhạt, xinh xắn, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp.

Lâm Cảnh cười nói: “Rất xinh đẹp.”

Tài liệu đã được gửi đi thành công, anh khép máy vi tính lại, đi đến bên cạnh Lục Chẩm Tuyết, ôm

chặt lấy eo của cô, ép sát cô lên cánh cửa, cúi đầu dịu dàng hôn.

Lục Chẩm Tuyết hoàn toàn không thể từ chối nụ hôn của Lâm Cảnh được, mỗi khi được anh hôn, cô sẽ vô

thức giơ tay lên ôm lấy anh.

Hai người đứng ở cửa thư phòng triền miên hôn nhau một lúc, đến khi ra cửa chuẩn bị đi đã là sáu

giờ rưỡi.

Mặc dù Lục Chẩm Tuyết biết người nhà của Lâm Cảnh rất thân thiện, nhưng trên đường đi, trong lòng

cô ít nhiều vẫn thấy hơi lo lắng khẩn trương. Cũng may là sự lo lắng này, khi đối diện với sự nhiệt

tình của gia đình Lâm Cảnh, rất nhanh đã bị tiêu tán đi hết.

Mẹ Lâm Cảnh đúng là một người phụ nữ dịu dàng và tinh tế, bữa ăn tối hoàn toàn là chuẩn bị riêng

cho Lục Chẩm Tuyết, tất cả đều là những món ăn đặc sản của thành phố Giang. Lúc ăn cơm, mẹ Lâm Cảnh

cười, dịu dàng nói: “Đây là lần đầu tiên dì là đồ ăn của thành phố Giang đấy, có thể không chuẩn vị

lắm, A Tuyết cứ nếm thử xem ăn có ngon không.”

Mẹ Lâm vừa nói vừa dùng một đôi đũa sạch khác cho cả gia đình dùng chung gặp thức ăn bỏ vào bát của

Lục Chẩm Tuyết.

Lục Chẩm Tuyết vội vàng nói cảm ơn dì ấy, cô nếm thử vài món ăn do dì nấu, mỗi một món ăn đều có

hương vị rất ngon, cô thành thật khen, “Ăn ngon lắm dì ạ.”

Cô thật sự cảm thấy đồ ăn rất ngon miệng, hương vị giống như đúc với những món ăn địa phương ở

thành phố Giang vậy.

Mẹ Lâm cười nói: “Ngon thì cháu cứ ăn nhiều nhiều vào nhé.” Lại cầm vá múc cho Lục Chẩm Tuyết một

bát canh, nhiệt tình nói: “Cháu nếm thứ canh cá này xem, A Tuyết.”

Lục Chẩm Tuyết vội vàng duỗi tay nhận lấy bát canh, lễ phép nói: “Cảm ơn dì ạ.”

Một bữa cơm tối diễn ra trong hòa thuận và vui vẻ, vừa náo nhiệt vừa tràn đầy tiếng cười.

Mẹ Lâm nói: “A Tuyết à, sau này nếu cháu muốn ăn thức ăn của thành phố Giang, cứ đến đây, dì nấu

cho cháu ăn nhé.”

Đôi mắt của Lục Chẩm Tuyết cong cong ẩn chứa ý cười, cô khéo léo đáp: “Vâng ạ. Cảm ơn dì nhiều.”

Mẹ Lâm càng nhìn Lục Chẩm Tuyết càng yêu thích cô hơn, người ta thường là ba mẹ vợ nhìn chỗ nào

cũng rất hài lòng với con rể, còn đối với mẹ Lâm Cảnh mà nói, bà nhìn cô con dâu tương lai của

mình, thấy chỗ nào cũng rất hài lòng, sau khi ăn xong bữa tối, thời điểm đang dọn dẹp phòng bếp,

còn lặng lẽ tiết lộ bí mật cho Lục Chẩm Tuyết biết, bà nói: “Tính cách của A Cảnh vốn lạnh lùng như

băng vậy đó, tính khí cũng không tốt lắm, đoán chừng chỉ có mình cháu mới trị được thằng bé thôi.”

Lục Chẩm Tuyết không nhịn được cười.

Trong đầu nghĩ, Lâm Cảnh đối xử với người mình không quen biết đúng là rất lạnh nhạt, tính khí cũng

không được tốt lắm, nhất là cái tính thiếu kiên nhẫn, nóng vội của anh.

Ban đầu, khi cô và Lâm Cảnh chưa quen biết nhau, Lâm Cảnh đối xử với cô vô cùng lạnh lùng, dáng vẻ

rất khó có thể đến gần bắt chuyện.

Không chỉ có mẹ của Lâm Cảnh mà cả gia đình Lâm Cảnh cũng rất yêu quý Lục Chẩm Tuyết.

Không biết có phải do ông nội Lâm quá vui mừng hay không, sau khi ăn cơm tối xong, lúc mọi người

đang ngồi trong phòng khách nói chuyện trên trời dưới đất, đột nhiên hỏi hai người, định khi nào

mới quyết định chuyện hôn sự.

Lục Chẩm Tuyết đang uống nước, nghe ông nội nhắc đến chuyện kết hôn, thiếu chút nữa bị sặc nước.

Lâm Cảnh ngồi bên cạnh cô đang dựa người trên tay vịn của ghế sofa, rất thản nhiên đưa tay vỗ nhẹ

vào lưng cô mấy cái, lại thuận tiện cầm lấy cốc trước trong tay cô đặt lại trên bàn trà nhỏ, nói

với ông nội: “Ông không cần bận tâ/m đến chuyện này đâu ạ. Khi nào kết hôn cháu sẽ thông báo cho mọi

người biết.”

Ông nội vừa nghe đến đây thì mở to hai mắt, “Hóa ra phải chờ hai đứa kết hôn rồi thì mới đến thông

báo cho mọi người biết một tiếng có phải không?”

Lâm Cảnh cười, “Dĩ nhiên không phải ạ. Trước khi kết hôn tụi cháu chắc chắn sẽ nói với mọi người

mà.”

Ông nội hừ lạnh một tiếng, “Cái này thì còn tạm được.”

Lục Chẩm Tuyết ngồi bên cạnh nghe vậy thì không nhịn được, lặng lẽ cười. Ở chơi nhà Lâm Cảnh đến

mười giờ, Lâm Cảnh mới đưa Lục Chẩm Tuyết về nhà.

Lục Chẩm Tuyết đứng dậy, lễ phép chào tạm biệt với ông nội và ba mẹ Lâm Cảnh.

Lúc này, mẹ Lâm kéo tay của Lục Chẩm Tuyết, đưa cô đi ra sân, dặn dò không ngừng, nào là nếu có

thời gian rảnh thì bảo cô đến nhà chơi, rồi còn có bà sẽ nấu thức ăn thật ngon cho cô ăn nữa.

Trong lòng Lục Chẩm Tuyết thấy rất ấm áp, mỉm cười đồng ý với bà.

Trên đường đi về nhà, cả một đường đi, tâm trạng của Lục Chẩm Tuyết đều vô cùng tốt.

Cô quay đầu, cười hỏi Lâm Cảnh: “Anh thật sự là con ruột của ba mẹ anh à? Sao mà tính cách của ba

mẹ anh lại dịu dàng thân thiện như thế, còn tính cách của anh thì lạnh lùng như băng vậy.”

Lâm Cảnh không thèm để ý đến cô, hỏi ngược lại, “Anh đối xử với em lạnh lùng như băng à?”

Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, đáp lại anh: “Em nói là trước kia kìa, lúc đó không phải anh đối xử rất

lạnh lùng như băng với em sao, mỗi lần nhìn thấy em là khuôn mặt cứ lạnh nhạt thờ ơ, hù em sợ muốn

chết.”

Lâm Cảnh bị chọc cho buồn cười, anh đậu xe ngay ngắn vào trong bãi đỗ xe, đùa giỡn nói: “Trước kia

anh có thấy em bị dọa sợ chỗ nào đâu, lá gan còn lớn hơn nhiều người mà.”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Em nào có.”

Lâm Cảnh đậu xe xong xuôi, nghiêng người sang cởi dây đai an toàn ra giúp Lục Chẩm Tuyết, thuận thế

còn cắn nhẹ lên môi cô một cái, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn thẳng vào cô, “Không có chỗ nào

hả? Suốt ngày lượn lờ trước mặt anh thì không nói, thế mà còn chạy thẳng vào tim của anh nữa.”

Lục Chẩm Tuyết không nhịn được cười, cô ngẩng đầu nhìn Lâm Cảnh, ánh mắt sáng rực lên, tràn đầy ý

cười hạnh phúc vui vẻ, cô không biết điều còn gắng hỏi anh: “Thế nên thật ra anh đã sớm thích em

rồi có đúng không?

Thời điểm mà em còn ở đối diện nhà anh ấy, đã thích em muốn chết rối hả?”

Lâm Cảnh nhất quyết không trả lời cô, chỉ cúi đầu hôn lên môi cô, ngăn cản không cho cô nói tiếp.

Mới đầu Lục Chẩm Tuyết vẫn còn dư sức lực để hỏi anh tiếp, muốn hỏi xem đến cuối cùng là anh bắt

đầu thích cô từ lúc nào.

Càng về sau, Lâm Cảnh hôn càng lúc càng sâu hơn, càng cuồng nhiệt hơn, tay anh cũng luồn vào trong

váy cô, Lục Chẩm Tuyệt được hôn đến mức không còn sức chống đỡ nữa, cả người mềm nhũn ra, hô hấp

không thể thông thoáng như trước được, nơi nào đó còn có cảm giác rất khó diễn tả.

Chỉ là trong lòng cô hơi hoảng hốt, ngăn cánh tay của Lâm Cảnh lại, đôi mắt hướng ra phía bên ngoài

cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Còn ở bên ngoài mà ưm——“

Lâm Cảnh vẫn tiếp tục hôn cô, không chịu buông ra, giọng nói khàn khàn: “Không ai nhìn thấy được.”

Cửa sổ xe được dán màng pha lê che chắn, nên bên trong có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài, nhưng ở

ngoài lại không thể nhìn thấy ở trong xe được.

Nhưng Lâm Cảnh cũng là một người có chừng mực, dịu dàng hôn cắn cô một hồi, cuối cùng vẫn buông

lỏng Lục Chẩm Tuyết, giọng nói trầm khan ghé sát vào bên tai cô, thấp giọng nói: “Em về nhà trước

đi.”

Khuôn mặt Lục Chẩm Tuyết đã đỏ bừng, tim đập nhanh kịch liệt, thình thịch, thình thịch.

Ánh mắt của cô vô thức di chuyển xuống phần dưới của Lâm Cảnh, sau đó lại ngước mắt nhìn thẳng vào

con ngươi đen nhanh của anh, mặt cô càng đỏ hơn, cô dời mắt, đỏ mặt nói: “Vậy em đi lên nhà trước

ạ.”

Lâm Cảnh nhìn cô, ừ một tiếng.

Lục Chẩm Tuyết mở cửa xe bước ra ngoài, vội vàng đi thẳng lên nhà. Lâm Cảnh ngồi trong xe, hạ cửa

sổ xe xuống, rút ra một điếu thuốc.

Sau khi hút xong một điều thuốc, anh cũng đã ổn định bình tĩnh lại hơn đôi chút.

Thời điểm đang gạt tàn thuốc vào trong hộp gạt tàn, Lục Chẩm Tuyết đã gửi đến một tin nhắn Wechat.

Anh mở ra nhìn, thì nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết gửi đến một tin nhắn, “Nhớ mua cái đó nha anh.”

Lục Chẩm Tuyết gửi tin nhắn đi xong, mặt lập tức đỏ bừng lại.

Cô ném điện thoại di động sang một bên, cầm quần áo lên và đi thẳng vào trong phòng tắm tắm rửa

sạch sẽ.

Tối nay cô tắm rửa lâu hơn ngày thường một cách kì lạ, sau khi tắm xong, Lâm Cảnh cũng đã về nhà.

Cô đi đến phòng khách thì nhìn thấy Lâm Cảnh đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc lá.

Trong lòng cô càng khẩn trương hơn, lại cảm thấy hơi buồn cười.

Cô đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn trà nhỏ, nâng má nhìn Lâm Cảnh, cười hỏi: “Hút thuốc có

thể giải tỏa bớt phiền não hả anh?”

“Không thể.” Lâm Cảnh gạt tàn thuốc đi, sau đó kéo cô về phía mình, áp sát cô lên trên ghế sofa và

dịu dàng hôn.

Lục Chẩm Tuyết bị hôn đến choáng váng, nhưng vẫn nhớ đến cái kia, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh mua cái

đó chưa ạ?”

Lâm Cảnh ừ một tiếng rất trầm thấp, nút áo sơ mi trên người anh đã cởi ra ra hết, sau khi hôn Lục

Chẩm Tuyết một lúc lâu, mới đứng dậy ôm ngang cô lên, mang về phòng ngủ và thả lên giường, giọng

nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Chờ anh tắm trước đã.”

Lục Chẩm Tuyết ừm một tiếng đáp lời, chui vào cuộn mình trong chăn.

Cô nghe thấy tiếng nước chảy ở bên trong phòng tắm, còn mình thì cuộn tròn trong chăn ấm, mặt đã

hơi nóng lên, tim đập bùm bùm bùm kịch liệt, rõ ràng rất khẩn trương và lo lắng nhưng trong lòng

lại cảm thấy ngọt ngào không cách nào diễn tả được.

Lời tác giả: Ho khan, không phải xe chở hàng, nên không làm trên xe, Tấn Giang không cho phép lái

xe…….
Bình Luận (0)
Comment