Trảm Long

Chương 11

Trong trạng thái linh hồn, tôi chạy đến chỗ boss chết xem thế nào, quả nhiên, đám Tây Sở Bá Vương đang ở đó thủ thị, xem ra bọn họ định đợi tôi phục sinh sẽ lập tức gi ết chết.

Tôi không khỏi bật cười, hừ hừ, kệ bọn mày, cứ ở đó mà canh đi, giờ tao đang rất rảnh, có rất nhiều thời gian để lãng phí với bọn mày.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng điện thoại reo vang, tín hiệu trực tiếp được kết nối vào trò chơi, là số của Lâm Uyển Nhi.

“Lý Tiêu Dao?”, giọng nói dễ nghe của Lâm Uyển Nhi vang lên bên tai.

“Ừm, cô chủ?”, tôi đáp.

Lâm Uyển Nhi cười nói: “Tôi và Nguyệt Nhi định log out đi ăn, anh đến dưới lầu chờ nhé...”

“Được, năm phút sau tôi đến “Okay, bọn tôi chờ anh”.

Nhìn đám người Tây Sở Bá Vương đang thủ thi đằng xa, tôi thầm khoái trá: Giờ tao phải đi ăn ké rồi, bọn mày cứ từ từ chờ nhé!

Thế là tôi trực tiếp logout trong trạng thái linh hồn, an toàn rời đi

Cởi mũ ra, tôi nhìn sang giường đối diện thì thấy anh kính cận đang run lên từng hồi, chắc lão này đang chiến đấu trong game rồi. Thấy vậy, tôi cũng không nói gì thêm, lẳng lặng đi ra ngoài.

Dưới lầu ký túc xá nữ, hai cái MM vô cùng xinh đẹp là Lâm Uyển Nhi và Đông Thành Nguyệt đã đứng chờ sẵn, vừa thấy tôi, bọn họ lập tức bước tới. Đông Thành Nguyệt xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, càu nhàu: “Đã nói là đến giờ cơm tối rồi mà Uyển Nhi cứ ráng luyện thêm, đói chết em rồi, mau đi thôi, chúng ta đi ăn khuya!”

Tôi cười nói: “Ừml”

Căn tin của đại học Lưu Hoa mở cửa 24/24, đủ để thấy nguồn lực tài chính của nó đáng sợ cỡ nào.

Sau khi chọn vài món ăn, ba người chúng tôi ngồi xuống đối diện nhau. Lần này đúng là rất đói, tôi ăn liên tục hết 7 cái bánh bao, hai MM thấy thế không khỏi trợn mắt há hốc mồm, mấy tên nam sinh đằng xa cũng trừng mắt mà nhìn: “Anh bạn kia đúng là thứ dữ nha, trước mặt hai mỹ nữ siêu cấp vậy mà không hề chú ý tướng ăn gì cả!”

Lâm Uyển Nhi có chút ngượng, lườm tôi: “Anh là quỷ chết đói đầu thai hử?”

Tôi gật đầu, uống một hơi hết hai chén canh hải sản,

MLGBD, kẻ có tiền thật tốt, tôi chưa từng được ăn thức ăn ngon như vậy đấy...

Ăn cơm xong, cái miệng nhỏ nhắn của Đông Thành Nguyệt nhấp từng ngụm canh, còn mắt thì lúng liếng nhìn tôi: “Trò Tiêu Dao, chắc hôm nay anh đã đột phá cấp 1 rồi nhỉ?”

Tôi ngượng ngùng đáp: “Ừm, giờ tôi đã cấp 9 rồi...”

“Ơ, thăng cấp nhanh vậy, chỉ 10 tiếng mà vọt đến cấp 9 rồi à?f, Đông Thành Nguyệt nói.

Lâm Uyển Nhi thì lại tỏ vẻ thờ ơ, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, nghe vậy, cô nàng liếc nhìn Đông Thành Nguyệt và nói: “Khuya rồi, nhanh trở về ngủ!”

Cô ấy hoàn toàn không để ý đến tôi!

Tôi hỏi: “Đông Thành, hai cô cấp bao nhiêu rồi?”

Đông Thành Nguyệt mỉm cười, cong môi nói: “Em đã là Linh Thuật Sư cấp 15 rồi, sắp xông lên cấp 20, đến lúc đó có thể chuyển chức nghiệp chính thức rồi, còn Uyển Nhi thì 16, cấp rất cao đấy. Giai đoạn đầu, tốc độ train của Thích Khách rất phi thường, ngay cả Linh Thuật Sư cũng theo không kịp!”

Tôi hỏi: “Hai cô đã rời khỏi Tân Thủ Thôn rồi à?”

“Đúng vậy, hôm qua đã ra khỏi Tân Thủ Thôn rồi..., Đông Thành Nguyệt mở to mắt, đột nhiên nói: “Đúng rồi, em và Uyển Nhi đã chọn chủ thành là Phàm Thư Thành, anh thì sao?”

Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Tân thủ thôn của tôi cách Bát Hoang Thành khá gần, có lẽ tôi sẽ ưu tiên nán lại Bát Hoang Thành một thời gian, sau đó lại đi tìm các cô...”

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Uyển Nhi liếc nhìn tôi, cô nàng cười nói: “Ồ, anh không muốn gặp tôi trong trò chơi à?”

Cả người tôi run lên, cảm nhận sát khí quanh quẩn đâu đây, tôi lập tức ngồi thẳng dậy, nói: “Cô nói sao ấy, thật ra tôi rất muốn đến Phàm Thư Thành để hội hợp cùng mọi người, nhưng quái vật dọc đường có đẳng cấp rất cao, một Huyền Hồ Y Giả nho nhỏ như tôi sao có thể vượt qua được? Trên đường đi tôi sẽ bị quái vật giày xéo vô số lần đấy, nói không chừng sơ sẩy một chút là bị giết về Tân Thủ Thôn luôn...!”

Lâm Uyển Nhi muốn cười nhưng cố nhịn, đôi môi đỏ mọng vểnh lên, tiếp tục tỏ thái độ hờ hững với tôi: “Được, vậy anh cứ lăn lộn ở Bát Hoang Thành đi, khi nào lăn lộn không nổi nữa thì đến tìm tôi!”

Đông Thành Nguyệt hào hứng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, em và Uyển Nhi sẽ bảo kê anh!”

Lâm Uyển Nhi nhíu đôi mày xinh đẹp, nói: “Nguyệt Nhi, cậu vui vẻ như vậy làm gì...”

Đông Thành Nguyệt sững sờ, thoắt cái, mặt cô ta đỏ lên, vội nói: “Ờ thì... hai chúng ta đều là hệ dame, có thể dẫn theo Lý Tiêu Dao... một Huyền Hồ Y Giả thì... tốc độ giết quái của nhóm ba người chúng ta sẽ tăng cao đấy, không phải à...”

“Thật ư?”

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Uyển Nhi lóe lên tia sáng khiến người ta không hiểu thấu, cô ấy nhìn Đông Thành Nguyệt, sau đó nở nụ cười ngọt ngào: “Vậy thì được rồi, tớ tạm tin...”

Đông Thành Nguyệt vuốt ngực: “Phù, suýt nữa thì lộ rồi...” “Cậu nói gì đó?”

“Tớ nói là canh này ngon thật...”

"...."

.....

Hơn 10 giờ tối, sau khi tiễn hai cái MM về ký túc xá nữ, tôi đi bộ một mình trong khuôn viên trường. Thấy xung quanh không có ai, tôi thình lình vọt lên bờ tường với tốc độ điện xet, và ngồi đó lẳng lặng quan sát mọi thứ xung quanh.

Ban đêm, trong sân trường có người qua kẻ lại, có sinh viên nội trú, cũng có mấy đứa nhóc giàu có ở bên ngoài. Từng chiếc Porsche, Ferrari vụt qua trước mặt tôi như tên bắn. Tôi ngồi gần 2 tiếng, đến khoảng 12 giời mới rời đi, sau khi đã xác định không có gì nguy hiểm và ở đây không ai uy hiếp được Lâm Uyển Nhi.

Chơi game tuy rằng rất vui, nhưng tôi phải tuân thủ nghiêm ngặt vai trò của một vệ sĩ cận thân, việc tôi cần làm không phải chỉ chơi với Lâm Uyển Nhi và Đông Thành Nguyệt, mà còn phải đảm bảo Lâm Uyển Nhi không chịu bất kỳ thương tổn nào.

Lúc ngồi trên bờ tường, tôi có mở điện thoại ra tìm hiểu một chút về Tập đoàn Thiên Hân và Lâm Thiên Nam, trước hết, tôi phải làm rõ vì sao Tập đoàn Thiên Hân lại gây ra nhiều tranh cãi và nhận được nhiều sự chú ý đến vậy. Ngay cả cục công an Hàng Châu cũng phái người đến bảo vệ Lâm Uyển Nhi, từ đó có thể thấy được phần nào quan hệ lợi ích trong đó.

Trên điện thoại, từng dòng chữ rõ mồn một...

Tập đoàn Thiên Hân được thành lập từ bộ phận kỹ thuật quan trọng của Locker Head Martin (USA), năm giữ kỹ thuật tàng hình cao cấp, đồng thời là đơn vị sản xuất vật liệu composite BMI. Năm 2015, Tập đoàn Thiên Hân chính thức tách khỏi công ty Martin, và gia nhập vào ngành công nghiệp quân sự Hoa Hạ dưới sự dẫn dắt của chủ tịch Lâm Thiên Nam. Bên cạnh đó, Tập đoàn Thiên Hân cũng đã cống hiến kỹ thuật khoa học quân sự tiên tiến nhất, mấy năm gần đây, Thiên Hân đã bắt đầu nghiên cứu chế tạo đầu đạn Nano, lợi dụng nguyên lý kim loại nóng chảy ở nhiệt độ cao khiến các nguyên tử va chạm và phát nổ. Đây chính là khắc tinh của tất cả vũ khí hạng nặng, hơn nữa, Thiên Hân còn tham gia nghiên cứu chế tạo máy bay báo động sớm và máy bay chi3n đấu tiên tiến nhất của Hoa Hạ.

Đọc xong những thông tin này, tôi hít sâu một hơi, thật không ngờ Lâm Thiên Nam lợi hại như vậy. Theo như thông tin mà tôi tìm kiếm thì sự trở lại của Tập đoàn Thiên Hân đã khiến nền công nghiệp quân sự Hoa Hạ đột nhiên tăng mạnh ít nhất là 10 năm, đặc biệt là về lĩnh vực không quân, nhờ có sự gia nhập của Tập đoàn Thiên Hân, Hoa Hạ đã chính thức bắt tay vào nghiên cứu và chế tạo máy bay chi3n đấu thế hệ thứ năm rồi.

Cũng vì lẽ đó, các quốc gia trên thế giới đều đang ngấp nghé tư liệu khoa học kỹ thuật của Tập đoàn Thiên Hân. Lâm Thiên Nam là một người cẩn trọng, làm việc không chê vào đâu được, khuyết điểm duy nhất của ông ấy chính là con gái, cho nên mới có người muốn bắt cóc Lâm Uyển Nhi, dùng cô ấy để áp chế Lâm Thiên Nam, bắt ông giao ra tư liệu khoa học kỹ thuật chủ chốt. Cục An Ninh vô cùng xem trọng việc này, nên đã tìm một người văn võ song toàn, hơn nữa còn không ai ngờ đến để ở bên cạnh bảo vệ Lâm Uyển Nhi, và người này chính là tôi.

Tôi ngồi trên bờ tường, không khỏi hít sâu một hơi, đột nhiên có cảm giác mình thật là... gánh nặng đường xa!

Tôi hướng mắt về phương xa, duy trì cảnh giác cao độ như khi tham gia dã chiến tại rừng nhiệt đới, cảm nhận từng luồng khí xung quanh, ừm, xác nhận lần cuối, đêm nay an toàn.

A!.. ưm...

Vừa xác nhận an toàn xong thì đột nhiên trong bụi cỏ phía bên phải vang lên âm thanh rất nhỏ, tôi tập trung quan sát, ừm, đó là hai học trưởng, một nam một nữ... Nam sinh ngồi trên ghế đá, nữ sinh thì diện váy ngắn, ngồi trên đùi nam sinh, đùi phải cô nàng treo một món đồ lót, ừm, màu hồng nhạt, hai người chầm chậm lắc lư, động tác không quá lớn nhưng cũng có âm thanh...

Tôi nhảy khỏi bờ tường, “thịch” một tiếng, nhẹ nhàng đáp đất, tuy âm thanh không lớn nhưng vẫn bị học trưởng và học tỷ nghe thấy, bọn họ gần như đồng loạt quay đầu lại: “Ai đó?”

Cả người tôi run lên, thản nhiên nói: “Người đi đường ban đêm... Xin lỗi đã quấy rầy, xin cứ tiếp tục...”

Tôi giãm lên bãi cỏ, ba chân bốn cẳng chạy đến dưới ngọn đèn trong khuôn viên trường, đằng sau có âm thanh văng vẳng vọng đến, MLGBD, thật sự làm tiếp, mấy đứa này... đúng là “hồn nhiên”!

Lúc tôi về đến ký túc xá, anh kính cận đang tắm, thế nên tôi đành phải chờ.

Tôi ngồi trước bàn học, dùng máy tính của anh kính cận để lướt web. Vừa mở lên là trang web chính thức của Thiên Mệnh, trên đó có bảng chia đẳng cấp, trang bị,... đủ thứ linh tỉnh.

Nhưng tôi không tìm mấy cái này, tôi cần tìm thứ có ích với mình.

Sau một hồi quan sát, tôi nhận thấy bản đồ Thiên Mệnh được chia làm 7 đế quốc lớn, trong đó, server Hoa Hạ độc chiếm Thiên Linh Thành — một trong các chủ thành Đế Quốc. Dưới Thiên Linh Thành chia làm ba chủ thành thứ cấp: Phàm Thư Thành, Cửu Lê Thành và Bát Hoang Thành. Sau khi người chơi rời khỏi Tân Thủ Thôn thì đều chọn một trong ba tòa thành này để nhập trú, về phần Thiên Linh Thành, do quái dọc đường có đẳng cấp rất cao, mà hiện tại người chơi cấp cao nhất cũng chỉ mới đến 18 mà thôi, chạy đến Thiên Linh Thành chính là tìm chết. Bởi lẽ người chơi cấp 18 dù có một thân Thần Khí cấp 18 cũng không đánh lại quái cấp 70, nói gì đi nữa thì thuộc tính cũng còn ở đó.

Xem địa đồ, ừm, thôn Thảo Cẩu quả thật cách Bát Hoang Thành gần nhất, còn Phàm Thư Thành thì xa xôi vạn dặm, nên cứ... để sau hãy nói đi!

Đúng lúc này, anh kính cận từ trong nhà vệ sinh bước ra, cười ha hả nói: “Lý Tiêu Dao, hôm nay tiến độ train level của cậu thế nào rồi?”

Tôi đáp: “Cấp 9, còn anh thì sao rồi?”

“Hay lắm nhóc con, tốc độ thăng cấp nhanh đấy, vậy mà đã cấp 9 rồi. Tôi cũng mới đến cấp 13 mà thôi, giờ tôi đang ở Cửu Lê Thành, cậu tính đến thành trì nào thế? Hay là đến Cửu Lê Thành đi, cùng tôi lăn lộn, hai ta cùng xông pha thiên hạ...”

Tôi bĩu môi: “Thôi bớt đi, chỗ tôi cách Cửu Lê Thành mấy chục ngọn núi lớn, rồi thêm mười con sông nữa đấy, chưa chạy đến đó đã bị quái vật giết rớt cấp 1 rồi. Tôi cách Bát Hoang Thành gần nhất, dự định sẽ nhập trú ở đó”.

Anh kính cận cười nói: “Được, đợi sau này lên cấp cao, có tọa ky rồi muốn đi đâu thì đi, không phải vội!"

“Ừm!"

Tôi liếc nhìn đồng hồ, cách thời điểm tôi logout đã 3 tiếng rồi, online xem thử thế nào!

Đang đọc dữ liệu, “soạt”, một luồng sáng lóe lên, tôi xuất hiện tại nơi mà Kinh Cức Hùng Vương chết trong trạng thái linh hồn. Xung quanh không có ai, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, Tây Sở Bá Vương xách theo kiếm, cong lưng nấp sau một khúc cây gấy, hai tên Linh Thuật Sư cũng ẩn mình trong bụi cỏ. Đúng là vô liêm sẽ mà, đám người này cũng cố chấp quá đi thôi! Không phải chỉ một thanh vũ khí Hắc Thiết Khí thôi sao? Sao lại... hèn mọn bỉ ổi đến mức này chứt

Logout, ngủ, để bọn họ thủ thi một đêm đi!
Bình Luận (0)
Comment